Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, Thái trợn
tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn qua bên cạnh thấy Thùy An đang ngủ ngon
lành. Chuyện này là như thế nào, sao anh chẳng có chút ấn tượng gì về
chuyện này cơ chứ? Đừng nói là đêm hôm qua anh đã…
Thái không dám suy nghĩ đến nữa, anh nhìn thấy quần áo rơi vãi lung tung trong phòng
cũng hiểu được vấn đề rồi, nhưng tại sao lại là Thùy An? Sao cô ấy lại
có thể xuất hiện ở đây được?
Một đống câu hỏi không có lời giải
cứ vây lấy anh, người ta nói rượu khiến người ta mất khôn đúng thật như
vậy, giá mà anh không uống rượu thì đã kiểm soát được bản thân mình rồi.
Đúng lúc Thùy An thức giấc, cô nhìn thân thể mình thút thít khóc, cô đóng
kịch hay quá cứ như trong chuyện này cô là người bị hại vậy.
-Anh Thái, tại sao anh lại làm thế?
Mặc kệ Thùy An có khóc lóc thảm thiết thế nào Thái vẫn rất lạnh lùng, đối với anh cô chẳng có chút giá trị gì trong mắt mình cả.
-Cô nói đi, chuyện ngày hôm qua rốt cuộc là sao?
-Anh uống say quá không biết gì nên em đưa anh về, không ngờ anh lại…
hức…hức…sau này em phải sống làm sao đây..Em đã cố cầu xin nhưng anh vẫn không chịu dừng lại, bây giờ toàn thân em đau đớn lắm…em sợ quá anh
ơi….
Thùy An khóc như mưa, Thái không nghi ngờ lời cô nói, nhưng
anh biết chắc chắn có sự sắp xếp ở đây vì tại sao lại là đưa về khách
sạn mà không phải đưa về nhà? Anh nhìn cô lạnh lùng.
-Chuyện này tôi thành thật xin lỗi, cô về nhớ uống thuốc vì tôi không muốn có hậu quả gì xảy ra.
Nói xong Thái đứng dậy mặc quần áo đi về, trong lòng vẫn không thể nào
thảnh thơi được khi chuyện của Thùy An cứ ám ảnh tâm trí mình, anh thật
sự rất mệt mỏi lúc này.
Còn lại một mình trong phòng, Thùy An vô
cùng tức giận, lẽ ra anh phải cảm thấy có lỗi, phải chịu trách nhiệm với cô mới đúng, đằng này anh lại phũ phàng như không có chuyện gì xảy ra.
Đừng nghĩ Thùy An này dễ bị ăn hiếp như thế, chính anh đã đẩy cô vào con đường này thì anh phải có trách nhiệm bước cùng cô. Nếu biết có ngày
hôm nay thì ngày xưa đừng đồng ý quen cô, đừng nói chuyện, đừng đi chơi, thậm chí đừng đồng ý chuyện hôn ước thì bây giờ cô đâu phải rơi vào ngõ cụt.
Cứ đợi đó mà xem, nhất định Thùy An này sẽ có cách để trở thành cô dâu của anh mà thôi.
…
Hôm nay ở nhà buồn, An nhắn tin cho Khoa rủ đi công viên nước chơi, dù gì
cũng đang còn hè mà sau này vô học rồi làm gì còn thời gian chơi bời
nữa.
-“Đi chơi đi Khoa khìn”
-“Không đi nổi nữa rồi, qua thăm bạn Khoa đi An ù”
-“Sao thế?”
-“Hôm qua ăn bậy bạ, đau bụng từ tối đến giờ. Help me, plu”
-“Uống thuốc gì chưa?”
-“Chưa, ba mẹ đi vắng hết rồi”.
Mới đọc tin nhắn đã thấy thảm lắm rồi đừng nói là nói chuyện trực tiếp, cái tên này to xác thế mà nhõng nhẽo thấy ớn. Nói vậy thôi chứ An cũng có
chút lo lắng nên ghé mua mấy viên thuốc rồi chạy qua nhà Khoa.
Mở cửa cho An xong, Khoa lê lết lên phòng trông tội nghiệp dã man, nhìn
cái mặt thảm thương của Khoa làm An vừa lo lắng vừa buồn cười.
-Khoa ăn cái gì chưa?
-Chưa, tối giờ thăm căn nhà nhỏ cả chục lần rồi, khổ như cái rổ.
-Cái tội ăn uống tầm bậy tầm bạ cho nhiều vô.
-Chẳng phải vì cô sao, ở đó mà trách người ta nữa.
Khoa nói lí nhí trong miệng nhưng cũng đủ cho An nghe thấy, tự dưng cô lại cảm động kinh khủng.
-Nằm nghỉ đi An xuống nấu cho ít cháo, ăn xong rồi uống thuốc.
Thấy ánh mắt An quan tâm mình vậy tự nhiên Khoa cảm thấy vui vẻ hẳn, cậu cứ nằm trong phòng mỉm cười một mình như bị bệnh vậy.
An tranh thủ nấu nhanh thật nhanh để mang lên cho Khoa, nhìn cậu ta xanh lè xanh lét cũng thấy thương dễ sợ.
-Ngồi dậy ăn chút cháo nè Khoa.
Khoa như một đứa con nít ngoan ngoãn để An đút cho ăn, ngày nào cũng được như vậy cậu sẽ tình nguyện bệnh mãi luôn.
Cái mặt bệnh hoạn tủm tỉm cười của Khoa làm An khó hiểu, đừng nói đường tiêu hóa ảnh hưởng đến dây thần kinh trung ương nha.
-Khoa đau bụng quá An ơi., chắc die sớm mất.
An bật cười trước bộ dạng rên rỉ như sắp chết của Khoa.
-Yên tâm, số Khoa sống dai lắm dễ gì chết, đợi một xíu thuốc mới có tác dụng được, ráng chịu đi.
-Đau quá.
Khoa vừa nói vừa kéo tay An đặt lên bụng mình, tên này không ngờ lại có lúc
biến thái như thế. An vội giựt tay lại liền bị Khoa giữ chặt, cậu nói
với giọng van nài đến nỗi không thể từ chối được.
-Giúp Khoa giảm đau một chút thôi nha.
An chỉ mỉm cười không nói, mỗi khi đau ốm con người ta thường trở nên trẻ con hơn thì phải.
-An nè.
-Hử?
-Hay hai đứa mình giả vờ yêu nhau đi, Khoa cũng muốn có gấu đi chơi thử một lần cho biết với thiên hạ.
An trố mắt nhìn Khoa, cậu ta có bị chập mạch không mà nói chuyện xàm xí vậy không biết, gì mà yêu đương ở đây.
-Khoa làm như trước giờ Khoa chưa từng có gấu vậy đó.
-Thật mà, Khoa chưa từng có con gấu nào ham ăn ú nù như An cả.
-Khoa nói lại một lần nữa coi
Nhìn cái mặt hung dữ của An Khoa biết mình đã lỡ lời, An hung dữ lắm, cô mà không vui là xem như tiêu đời trai.
-Giỡn thôi, chứ ba mẹ Khoa muốn Khoa lấy vợ.
-Có liên quan gì đến An đâu.
Trời ạ, người ta đã nặn óc cả buổi mới tìm ra được lý do chính đáng thế mà
sao trên đời lại có người vô tâm hờ hững như vậy chứ. Trong đầu Khoa
nghĩ nghe xong An sẽ vô cùng bất ngờ mà thốt lên “Ơ Khoa còn trẻ mà” hay là đại loại như “An không muốn Khoa lấy vợ đâu” chứ, đằng này cái kiểu
vừa nói chuyện vừa chăm chú chat chit không quan tâm thế kia làm Khoa
khó chịu kinh khủng.
-An mà không giúp Khoa thì tiêu đời Khoa luôn, chẳng lẽ An muốn tuổi trẻ của Khoa phải tàn lụi trong hai chữ hôn nhân kia sao?
-Bớt xem phim lại đi, nói chuyện cứ như là đang đọc lời thoại vậy. Khoa đám
cưới An được đi ăn miễn phí, tội gì không ủng hộ chứ.
Muốn té
xuống giường với con nhỏ này, có cần phải phũ phàng vậy không chứ, bộ cô không hiểu tình ý trong câu nói của mình sao. An càng cứng đầu bao
nhiêu thì Khoa cũng phải nhay nhúa bấy nhiêu mới mong thắng được.
Khoa giả vờ làm mặt giận.
-Bạn bè mà mỗi lần nhờ xíu cũng làm khó khăn, An về đi.
Khổ nỗi trò này của Khoa cô rành quá rồi, cậu mà biết giận mới ghê. Nhưng
nói gì thì nói, Khoa mà lấy vợ ai chơi với An nữa, vả lại cậu ta còn
teen thế này mà kết hôn thì tội lắm.
-An muốn lấy chồng chẳng ai thèm lấy bây giờ Khoa có người rước còn muốn gì nữa.
-Nghe đâu cô ta là người nước ngoài, đối tác làm ăn gì của ba mẹ đó, nhưng mà An nghĩ đi Khoa dốt ơi là dốt ngoại ngữ, lấy về hai đứa nhìn nhau cười
cả ngày à.
Nói xong Khoa cũng tự khâm phục bản thân mình, sao mà trong phút chốc lại có thể bịa ra câu chuyện cảm động này chứ.
-Ồ vậy càng tốt, sau này Khoa đi qua bển gửi đô la về cho An là được rồi.
- Khoa mà đi rồi chẳng còn ai chở An đi chơi đâu, chẳng còn ai dỗ khi An
khóc, chẳng còn ai cho An đánh khi tức giận, chẳng còn ai mua đồ ăn cho
An, chẳng còn ai….
- STOP, Khoa muốn gì nói thẳng ra đi.
An phải lên tiếng chấm dứt câu kể dài lê thê không có lối ra của Khoa,
chẳng qua cô chỉ muốn chọc Khoa xíu cho vui thôi chứ ai chẳng biết cậu
không thích lấy vợ đâu.
Nghe An nói Khoa khoái chí ngồi dậy, ra vẻ cực kỳ nghiêm túc.
-Chỉ có một cách là An giả vờ làm người yêu Khoa, An biết ba mẹ Khoa chỉ
thích mỗi An thôi mà, như vậy ba mẹ sẽ yên tâm mà không ép uổng Khoa
nữa.
-Ba mẹ Khoa mà tin chết liền, bình thường hai đứa lúc nào
cũng cãi nhau như chó mèo, bây giờ đùng một cái nói yêu nhau có ma mới
tin.
-Khoa nói thật á, cuộc đời Khoa chưa bao giờ cầu xin ai như
vậy đâu, chỉ cần An đồng ý thì Khoa sẽ có cách làm cho ba mẹ Khoa tin,
nha..nha…
An suy nghĩ mấy giây, làm người yêu cậu ta cũng không
đến nỗi tệ, dù gì Khoa cũng là người tình không bao giờ cưới xưa giờ rồi mà, thôi thì hi sinh tấm thân coi như cảm ơn sự vất vả của cậu ta những ngày qua vậy.
-Cũng được, nhưng cấm để cho người khác biết, họ mà tưởng thiệt An ế chồng sao.
-Vậy càng tốt, Khoa sẽ hành hiệp trượng nghĩa ra tay…
-Bỏ đi ba. Thôi An về đây, ở nhà lo mà dưỡng bệnh đi, đừng có mà ăn uống lung tung đó.
-Tuân lệnh bà xã.
-Hả?? Khoa mới vừa nói gì hả?
-Thì mấy người yêu nhau hay gọi nhau là ox, bx mà, vậy mới thuyết phục ba mẹ Khoa được.
-Còn gọi vậy nữa An cắt lưỡi Khoa đó, biết chưa?
Cảnh cáo Khoa xong An mới chịu đi về, tên này càng ngày càng quá đáng, đâu ra cái kiểu được voi đòi hai Bà Trưng thế chứ.
Còn Khoa thì khoái chí thôi rồi, cuối cùng con mồi cũng sập bẫy của mình.
Đôi lúc nghĩ lại mình cũng ấu trĩ thật nhưng vì tình yêu phải phấn đấu
thôi, có quê cũng ráng chịu, nhục cũng ráng nhịn miễn sao được ở bên
cạnh con nhỏ này là vui rồi. Mà cũng lạ thật từ hôm qua đến giờ mình đâu có ý định điên rồ này đâu, tự nhiên hôm nay An xuất hiện làm mọi thứ
đảo lộn cả lên, làm cậu chẳng còn kiểm soát nổi suy nghĩ của bản thân
nữa. Cơ mà phải công nhận chuyện này làm mình vui thật đấy.
…