Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 23




-An ơi, cái thớt để đâu vậy An?

Giọng Khoa từ trong bếp với ra. Đường đường cũng là chủ nhà mà vật dụng của nhà mình ở đâu cũng không biết, đồng ý An hay đến nhà dùng cơm với ba mẹ Khoa nhưng đâu phải cái gì cũng biết đâu.

-Ở trong tủ bếp đó.

-Tủ nào?

Có chỉ Khoa cũng không biết thôi tự mình vô lấy cho cậu ta vậy.

Tiếp tục trở ra với bộ phim dang dở, nhưng chưa kịp ngồi nóng mông đã có người gọi nữa, mang tiếng là vào bếp mà cái gì bọn chúng cũng không biết hết.

-An ơi, lọ gia vị để đâu thế?

-Ê, nhà Khoa hay nhà An vậy hả?

-Cũng như nhau mà.

Khoa cười hề hề khi nhỏ bạn tỏ vẻ bực bội.

Đi vào bếp lần nữa lấy đồ cho Khoa xong, An quay lại cảnh cáo.

-Gọi một lần nữa là răng môi lẫn lộn đó.

-Chắc sợ?

-Vậy thì thử coi.

Cố gắng hung dữ hết mức có thể, An không tin mình không hù được thằng bạn phiền phức này.

Được một lúc, khi An đang bị cuốn vào cảnh hấp dẫn trong phim thì lũ bạn vào bếp la hét inh ỏi làm cô tụt hết cả hứng.

- Than để ở đâu vậy An?

-Bếp nướng ở đâu thế?

-….

Bực mình quá An ngồi luôn trong bếp, khỏi mất công chạy ra chạy vô nhiều lần cho mệt.

Ngồi không có việc gì làm, rãnh rỗi An mới có dịp nhìn Khoa, gương mặt cực nghiêm túc khi làm việc, vầng trán lấm tấm mồ hôi, chân mày thỉnh thoảng cau lại khi không hài lòng, chân tay vụng về nhưng vẫn không bỏ cuộc, lúc này đây trông cậu thật đẹp trai và thu hút.

An thích nhìn Khoa nhất khi cậu nghiêm nghị, gương mặt ấy không làm cô sợ hay khó chịu mà ngược lại nó có vẻ gì đó rất nam tính khiến cô thích thú.

-Ui da….

Tiếng rên của Khoa làm An giật mình, tên ngốc này thịt heo không cắt mà lại cắt trúng ngón tay rồi.

Không nói không rằng, An bước đến tủ y tế lấy dụng cụ ra giúp Khoa băng bó.

-Không biết thì để người khác làm cho, muốn thử dao hả?

-Khoa đang tập bịt mắt cắt thịt để chuẩn bị đi thi, không ngờ lại bị đứt tay.

-Thần kinh. Để đó An cắt cho.

-Thôi khỏi, mấy cái này mà làm không được thì làm gì mà ăn nữa, để đó cho Khoa.

An lắc đầu trước cái độ lỳ lợm của Khoa, đã biết mình vụng về rồi mà còn ráng làm nữa chứ, không thèm quan tâm nữa cho biết.

Ngồi say sưa chơi game được một xíu thì lại nghe tiếng Khoa rên rỉ, An quay lại nhìn.

-Gì á?

-Không có gì, chơi game tiếp đi.

Khoa giấu tay sau lưng lấm lét nhìn An, cái điệu bộ này nhìn là thấy không bình thường rồi, bảo đảm là lại cắt trúng tay nữa nhưng không dám cho cô biết thôi.

-Đưa tay An xem.

-Có gì đâu mà xem, An ra ngoài chơi đi.

Khoa càng đuổi thì An càng nghi ngờ, tên này có những lúc trẻ con không chịu nổi.

-Đưa đây.

-Không.

-1…2…

Chưa kịp đếm đến ba thì Khoa đã đưa tay ra rồi, vết cắt khá sâu làm máu chảy nhiều ơi là nhiều, tự dưng An nghiêm mặt lại giận dữ, đã nói rồi mà còn không chịu nghe lời, chưa thấy ai lỳ như tên ngốc này nữa.

Băng bó xong đâu đấy, An nhìn hai ngón tay băng bó trắng xóa mà bực bội, cô lườm mắt nhìn Khoa.

-Tránh ra một bên.

Khoa ngoan ngoãn không dám cãi lời, đứng nhìn An làm nhưng trong lòng cảm thấy có chút phấn khởi, không hiểu sao lại như thế nữa.

Cuối cùng khâu chuẩn bị cũng xong, cả đám tụ tập nướng đồ ăn thật vui vẻ.

-Nãy giờ bọn tôi đã vất vả chuẩn bị rồi, xíu nữa bà An rửa chén đó, phạt cái tội đến trễ.

Tên Thắng phân công công việc.

An cũng chẳng thèm cãi lại, rửa thì rửa chứ có gì to tát đâu.

-Biết rồi.

-Xíu Chi phụ với An.

Chi vừa mới lên tiếng đã bị Thắng ngăn chặn lại liền, cậu ta đang cố tình gán ghép hai người kia mà dễ gì để người khác xen vào được.

-Nghe nói Chi bị dị ứng không đụng nước rửa chén được mà.

-Đâu có…

-Tụi mình ăn nhanh lên rồi xuống bơi đi.

Thắng đá chân Chi một cái rồi đánh trống lãng, Chi hiểu ý nên cũng yên lặng không lên tiếng nữa.

Ăn xong, An lẳng lặng xuống bếp rửa chén, nhìn đống chén đĩa ba tên kia bày ra mà ngao ngán.

-Ai đó có cần giúp đỡ không?

Khoa vừa nhai nhóp nhép vừa lên tiếng, mặc dù có người phụ cũng tốt nhưng tên ngốc vụng về này thì làm được gì chứ, với lại mất công mang tiếng đối xử tệ với người đang bị thương tật nên thôi tự lực cánh sinh cho khỏe vậy.

-Mấy người ngồi yên coi như là giúp đỡ rồi đó.

-Đừng có mà khinh địch nha, xích qua một bên coi.

Khoa đứng lên đẩy An qua bên kia, rồi tay chân thoăn thoắt như là chuyên nghiệp lắm.

An nhìn Khoa bật cười.

-Thôi đi, đừng có phá hoại nữa, ba mẹ Khoa về thấy không còn cái chén nào chắc xử đẹp An luôn quá, ra ngoài đi.

-Trật tự, rửa bằng cái tay chứ không phải bằng cái miệng.

Khoa giả vờ nghiêm túc, nói chuyện cũng không thèm nhìn qua An một cái mới ghê. Thôi kệ, thích thì chiều vậy.

Mới đụng vô có mấy phút mà nước văng tung tóe, xà phòng dính đầy người, chén vỡ hết mấy cái, tên này đúng là chỉ biết phá hoại. An muốn quay qua chửi cho hả giận, nhưng nhìn cái mặt chăm chỉ làm việc của Khoa tự dưng thấy tội gì đâu á, đã vậy còn thỉnh thoảng đưa tay lên quệt ngang mặt làm xà phòng bay tứ lung tung.

-Khoa ngốc, cậu đang bôi xà phòng lên mặt đó biết không?

An giữ tay Khoa lại khi cậu theo thói quen đưa tay lên mặt, lúc này cậu mới biết là mình đang chơi dơ.

-Ờ ha, Khoa không để ý.

-Mai mốt mụn nổi đầy mặt cho biết.

-Vậy để Khoa rủ An đi da liễu chung cho vui.

Nói xong Khoa đưa tay quệt lên mặt An làm cô tức tối, không ngờ tên này liều mạng như thế.

An phồng mang trợn má lên hung dữ.

-Khoa, mấy người mới vừa làm hành động gì vậy hả?

Cái điệu bộ hung dữ của An không làm Khoa sợ hãi mà ngược lại cậu càng thích trêu chọc thêm nữa mới ghê. Khoa mỉm cười khoái chí, làm vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn An.

-Khoa làm vậy nè, có vấn đề gì sao An?

Khoa vừa nói vừa đưa tay lên mặt An lần nữa, thật hết chịu nổi tên này rồi.

Hai má An đỏ ửng vì tức giận, hai mắt trợn tròn trông xinh dữ dội.

-Dám đụng đến ổ kiến lửa hả? Khoa không sợ chết đúng không?

An quay qua đánh loạn xạ vào người Khoa, nhưng cậu ta là con trai mà, An đánh đến đâu bị Khoa đỡ đến đó, bực ơi là bực. Không còn cách nào khác, sẵn tiện đang rửa chén, An múc nước đổ lên người Khoa rồi cười khoái chí khi nhìn người cậu ướt loang lổ.

-Bớt quậy cho tôi nhờ, nước đổ đầy sàn vậy xíu nữa ai dọn hả?

-Khoa chứ ai, câu hỏi đơn giản vậy mà cũng hỏi.

Khoa lắc đầu chịu thua nhỏ bạn của mình, rút kinh nghiệm sau này không đấu với An nữa bởi cuối cùng người chịu thiệt vẫn là cậu thôi, ai bảo bản thân dại gái quá chi.

….