Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 21




Nghỉ học mấy ngày mà ngày nào cũng nhận được tin nhắn hỏi han, động viên của mấy đứa bạn thân làm tinh thần An cũng khá hơn một chút. An nhớ trường lớp nhưng lại không dám đến, vả lại bây giờ cô cũng chẳng còn đủ sức để đi học nữa.

Căn nhà bây giờ lạnh lẽo lắm, chẳng ai muốn ăn uống gì, cứ giam mình trong phòng mà ôm lấy nỗi buồn của riêng mình.

Hôm nay Thái đến để nói chuyện rõ ràng cho Thùy An hiểu về chuyện của hai người, trước sau gì nó cũng xảy ra chi bằng nói ra ngay bây giờ.

-Thưa bác, con đã suy nghĩ kỹ chuyện của con và Thùy An rồi, con nghĩ chúng con là bạn sẽ thích hợp hơn ạ. Con thật sự xin lỗi.

Thái lễ phép ngồi nói chuyện với bà Tân. Nhìn đứa con gái ngồi cạnh nước mắt rưng rưng bà thấy lòng mình se thắt lại, bà đã từng hứa sẽ giúp nó kiếm được hạnh phúc mà nó hằng mong ước nhưng lại không thể. Bà đã nghĩ rằng áp lực gia đình hai bên sẽ giúp hai đứa có được một cuộc hôn nhân viên mãn, Thùy An lại xinh đẹp như thế ai lại chẳng yêu thương. Ấy thế mà bà đã sai lầm, chính bà đã lôi con gái mình vào chuyện này, bây giờ nó đau khổ bà lại càng đau gấp nhiều lần hơn.

Cố gắng kiềm chế giữ những suy nghĩ đó trong lòng, bà nói chuyện với vẻ điềm tĩnh thường thấy.

-Bác không nghĩ mọi chuyện đến bước này, con có thể nói cho bác biết lý do được không? Bởi nếu ban đầu con không đồng ý thì đã không có buổi gặp mặt ngày hôm đó.

-Con thành thật xin lỗi, thời gian qua con nhận ra mình chỉ xem Thùy An là em gái, con rất mến em nhưng chỉ dừng lại ở tình cảm anh em chứ không phải tình yêu ạ.

Phải khó khăn lắm Thái mới nói ra được những lời này. Trước khi đến đây anh cũng đã nói chuyện này với ba mẹ, họ tức giận lắm và cấm anh làm như vậy, nhưng đây là hạnh phúc của anh, anh phải có trách nhiệm chứ. Ba mẹ Thái vốn xem trọng mối quan hệ này, họ muốn anh được thăng tiến khi trở thành rể nhà đó, vả lại hai gia đình trước giờ là chỗ thân thiết nên càng muốn níu giữ mối quan hệ thông gia này hơn.

Mặc kệ ba mẹ phản đối, Thái vẫn kiên quyết nói rõ ràng mọi chuyện, anh tin rồi ba mẹ sẽ hiểu cho sự lựa chọn này của anh.

-Có phải anh thích Thái An rồi phải không? Từ khi gặp nó anh trở nên lạnh nhạt với em, em đã nhìn thấy tận mắt hai người đang ôm nhau nữa mà.

Đến lúc này Thùy An không còn giữ được bình tĩnh nữa, cô nói trong nước mắt làm bà Tân vô cùng đau lòng cho đứa con gái tội nghiệp của mình.

-Không liên quan đến Thái An, hôm đó vì cô bé quá yếu lại đang xúc động nên anh mới ôm cô ấy an ủi, chứ không hề có ý nào khác.

-Không đúng, anh và nó hết lần này đến lần khác qua mặt em. Em không đồng ý chia tay, không bao giờ.

Thùy An kích động đến mức mặt tím ngắt, tay chân run rẩy, hoảng quá bà Tân vội bảo Thái về để cô bình tĩnhh trở lại.

-Cậu về đi, chuyện này hôm khác mình tiếp tục.

Nhìn Thùy An trở nên như vậy Thái cũng áy náy lắm nhưng anh biết mọi chuyện bây giờ đã đủ phức tạp lắm rồi, có ở lại cũng chẳng giải quyết được gì có chăng chỉ thêm rối rắm hơn thôi.

Thái về rồi, bà Tân phải xoa dịu một lúc Thùy An mới bình tĩnh trở lại, cô ôm mẹ khóc như mưa.

-Mẹ ơi, con phải làm sao đây, anh Thái không thương con nữa rồi.

Bà Tân nhìn đứa con bé bỏng khóc thương tâm cũng muốn rơi nước mắt, bà biết làm gì để giúp con bây giờ.

-Con gái mẹ xinh đẹp như vậy nhất định sẽ có nhiều người tốt theo đuổi, con sẽ tìm được người tốt hơn thằng Thái gấp ngàn lần, lúc đó nó sẽ hối hận vì đã không biết trân trọng con. Con đừng đau lòng nữa.

-Không, con chỉ yêu một mình anh Thái mà thôi, con chẳng cần ai hết. Mẹ giúp con đi mẹ, mẹ nói Thái An trả anh Thái lại cho con đi mẹ.

Trong thâm tâm Thùy An vẫn chưa chấp nhận sự thật là Thái không yêu mình, cô luôn cho rằng chính cô em gái là nguyên nhân gây ra mọi chuyện. Nếu đó là một nguời khác chắc cô đã không điên dại như thế này rồi, tại sao nó hết lần này đến lần khác cướp đi những thứ tốt đẹp của cô cơ chứ, cô không thể nào thua cuộc dễ dàng như vậy được.

Bà Tân sợ con mình sẽ làm ra chuyện dại dột, bà biết Thái An không bao giờ hành động như vậy nhưng trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì khi An gần gũi đến mức ôm nhau với Thái như thế.

-Bây giờ con cần chú tâm vào việc học, đợi khi tốt nghiệp rồi mẹ sẽ có cách để thằng Thái tự quay về với con, hãy cho nó biết không có nó con vẫn sống tốt, nhất định nó sẽ hối hận và trở về cầu xin con.

-Thật không mẹ?

-Mẹ có bao giờ nói dối con chưa? Ngoan, lên lầu chuẩn bị đi mẹ dẫn đi shopping.

Nghe mẹ hứa hẹn, Thùy An cảm thấy trong lòng phấn khởi. Trong mắt cô, không việc gì mẹ không thể làm được, cô sẽ nghe lời mẹ, rồi sau này chắc chắn Thái cũng sẽ là của cô mà thôi.

Lên lầu thay quần áo, suy nghĩ thế nào Thùy An bước vào phòng em gái.

-Anh Thái mới đến nhà mình đấy.

Chưa bao giờ Thùy An cảm thấy ghen tỵ với cô em mình như thế, nó chẳng có gì nổi trội hơn mình, khí chất lại hết sức tầm thường tại sao anh ấy lại thích nó cơ chứ, nhưng không sao, rồi sẽ có ngày anh ấy cũng thuộc về mình mà thôi.

An không nhìn lên, mắt chăm chú vào quyển sách trước mặt mặc dù một chữ cũng không chú tâm đến.

-Dạ, em ở trên này nên không biết.

Cái thái độ không quan tâm của cô em làm Thùy An tức tối, chẳng thà nó nói gì đó thì cô sẽ có cớ mà la mắng nhưng An cứ như thế này làm sao cô trút được bức bối trong người đây.

-Anh ấy đến để nói về chuyện đính hôn của chị và ảnh, chắc tốt nghiệp xong là tổ chức luôn đó.

Thùy An vừa nói vừa theo dõi nét mặt của em mình, sao nó lại có thể điềm tĩnh như chuyện chẳng có xíu liên quan gì thế nhỉ, hay đó chỉ là đang đóng kịch thôi. Mặc kệ nguyên nhân gì, chỉ cần nó biết là Thái thuộc quyền sở hữu của cô và mãi mãi không được đụng đến anh là được rồi.

-Chúc mừng chị.

-Dù gì Thái cũng là anh rể tương lai của em nên tốt hơn hết là em nên giữ khoảng cách một xíu, chị chỉ sợ người khác đàm tiếu không hay thôi.

Nói xong Thùy An đứng lên về phòng, cô không tin những lời mình vừa nói lại không có xíu nào ảnh hưởng đến cô em gái được

Buông quyển sách xuống, An mệt mỏi nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ. Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ có ý định cướp người yêu của người khác, huống gì là của chị gái, tại sao hai chị em chung một dòng máu lại chẳng có một chút tin tưởng gì về nhau thế này? An hiểu ý của chị trong mỗi câu nói kia, nhưng có cách nào đừng đề phòng cô như một cô gái xấu xa được không?

Căn nhà rộng rãi nhưng lại khiến cô ngột ngạt, cô muốn được tự do làm những điều mình yêu thích, đi đến những nơi mình muốn và sống cuộc sống vui vẻ không muộn phiền. Vậy mà 18 năm qua chưa có một ngày nào cô được sống như điều mình ao ước.