Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 105: Ngoại truyện 5




Đứng trên lầu nhìn xuống thấy, ba mẹ Khoa cũng chỉ biết lắc đầu cho thằng con trai của mình.

Lớn già đầu rồi mà cứ mỗi lần ở bên cạnh An là lại y chang trẻ con. Không biết con bé có ma lực gì có thể khiến thằng con mình lúc nào cũng vui vẻ như thế.

- Cả ngày hôm qua vất vả rồi sao không ngủ thêm một xíu mà dậy sớm thế hai đứa?

Nghe tiếng mẹ, cả hai giật mình quay lại. An vội đẩy tay Khoa ra khỏi người mình nhưng khổ nỗi càng đẩy Khoa càng ôm chặt hơn mới ghê.

-Con mời ba mẹ ăn sáng ạ.

Lúc này Khoa mới chịu buông ra giúp An dọn thức ăn ra rồi còn galang kéo ghế, chăm chút cho cô từng chút một.

-Ăn thịt nhiều vô cho nó bổ nè em.

-Vợ anh nấu cái gì cũng ngon hết à.

-Thương vợ quá.

-…

Khoa cứ khen mãi làm An ngượng kinh khủng, với lại ai đời lại trước mặt mẹ chồng mà khen vợ bao gờ đâu.

Nhưng cũng may ba mẹ Khoa tâm lý, vả lại nuôi thằng con mấy chục năm cũng hiểu tính tình con trai nên chỉ mỉm cười.

-Cái thằng này, không phải chỉ biết khen vợ mà còn phải thể hiện bằng hành động nữa biết chưa, đừng có suốt ngày ăn hiếp con bé là không yên với mẹ đâu.

-Chưa gì hết mẹ đã thương con dâu nhiều hơn con trai rồi hen, ứ chịu.

-Bởi vậy con đừng có nghĩ đến chuyện ăn hiếp vợ.

-Con không ăn đâu, chỉ hiếp thôi.

-….

Không khí gia đình vui vẻ hẳn lên, dường như An không còn cảm giác khép nép trước mặt gia đình chồng nữa mà thay vào đó là một gia đình thật sự. Khoa như một chiếc cầu nối giúp cô và ba mẹ chồng hiểu và đến gần nhau hơn, điều mà không phải bất cứ ai cũng làm được.



Ăn sáng xong xuôi, hai vợ chồng Khoa lên đường đi hưởng tuần trăng mật.

Khoa chuẩn bị rất nhiều thứ cho tuần trăng mật này, nhất định phải cho An khoảng thời gian thật hạnh phúc, và nhân tiện đây thì cố gắng kiếm cháu cho ba mẹ bồng luôn.

Nghĩ đến đây tự nhiên Khoa mỉm cười gian tà một mình làm An thắc mắc.

-Anh cười gì thế?

-Đâu có gì đâu, tại nghĩ đêm nay là đêm động phòng của hai đứa nên anh vui thôi.

-Chẳng phải hôm qua đã động phòng rồi sao?

-Có làm ăn được gì đâu mà động phòng, cho nên đêm nay anh sẽ không làm vợ thất vọng đâu.

-Anh đúng là biến thái.

An xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, ở chung với người này hoài chắc tương lai cũng bựa giống vậy luôn quá.

Đêm đầu tiên ở nhà không làm gì được thì đêm thứ hai ở khách sạn chỉ có hai người chắc sẽ thành công tốt đẹp đây, nghĩ vậy làm Khoa cảm thấy phấn khích.

An và Khoa lang thang dạo chơi khắp nơi, chỗ nào trong mắt họ cũng đẹp, cũng đáng ngắm bởi chỉ cần đi cùng nhau thì mọi thứ đều trở nên hấp dẫn và xinh đẹp.

-Anh xem kìa, biển ở đây trong xanh quá.

-Vẫn không bằng vợ của anh mà.

...

-Anh ơi, con gấu kia có cái mặt y chang anh luôn, đẹp trai quá.

-Vậy em vô đó mà cưới con gấu đó đi.



-Anh ơi, cái bức tượng đó đẹp giống em ghê chưa?

-Hoang tưởng.



-Anh ơi, em đói quá, anh dẫn em ăn món gì ngon ngon đi.

-Xíu về anh cho em tha hồ ăn thịt anh, chịu không?



-Anh ơi, em đi hết nổi rồi, anh cõng em đi đi.

-Em đúng là con heo lười, leo lên anh cõng.

....

-Anh ơi, em khát Cocacola quá à.

-Đi hưởng tuần trăng mật mà anh có cảm giác như đi hành xác vậy đó.

...

-Anh ơi, mưa rồi, mình tắm mưa đi anh.

-Thôi, tắm mưa với em mất công Thiên Lôi chụp hình nữa, khổ.



Cả buổi tối đi dạo chơi cũng thấm mệt, cả hai vợ chồng tắm rửa đi ngủ sớm.

Khoa bắt đầu tắt đèn chuẩn bị chiến dịch. Còn An cảm thấy có chút sợ sợ, lần đầu tiên của người ta mà, nghĩ sao không sợ được chứ.

-Anh ơi, em sợ.

-Không có gì phải sợ hết, anh sẽ rất nhẹ nhàng.

-Nhưng mà em sợ lắm, để dành ngày mai nha anh, em hứa. Năn nỉ chồng yêu luôn đấy, em yêu anh nhất trên đời.

Cái mặt tội nghiệp của An làm Khoa mềm lòng, thế là đành gác lại mọi chuyện để dành đến ngày mai vậy.

-Em đúng là lắm trò, ngủ thôi.

Đêm thứ hai lại là một đêm trôi qua êm đềm.

Đêm thứ ba lại đến, lần này Khoa quyết tâm cho dù An có van xin thế nào cũng không tha thứ.

Tắm rửa xong, nhìn thấy An nằm sẵn trên giường, Khoa mỉm cười bước tới.

-Hôm nay em sẵn sàng sớm thế?

-Anh, dạ dày em lại đau.

An ôm bụng nhăn nhó, thấy An đau Khoa cũng chẳng còn tâm trạng nào nghĩ đến chuyện đó nữa.

Cậu dịu dàng đặt tay lên chỗ đau.

-Đau nhiều lắm hả? Cái tội chiều bảo ăn mà không chịu ăn đây.

-Đau lắm. Anh ôm em chặt vào đi.

Thương quá, Khoa nằm xuống bên cạnh ôm chặt lấy An.

Cô trằn trọc đau đớn mãi đến khuya mới có thể chợp mắt được.

-Lần sau mà còn không nghe lời anh là anh đánh đòn thật luôn đó, đồ ngốc.

Khoa thủ thỉ rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Đấy, đêm thứ ba trôi qua nhẹ nhàng như thế đấy.

Đến đêm thứ tư, lần này chắc sẽ chẳng có gì cản trở chuyện vợ chồng này nữa đâu.

Tối đến, hai vợ chồng chuẩn bị lên giường thật sớm. An cũng cảm thấy áy náy nên muốn bù đắp đêm nay cho Khoa. Nhưng khi mới vừa bắt đầu thì điện thoại An reo, là ba gọi nên không thể không nghe máy.

Lần đầu tiên xa con gái lâu như vậy nên ông Tân có nhiều chuyện muốn nói với An lắm.

Chuyện ba mẹ chồng.

Cuộc sống của An ở một ngôi nhà xa lạ.

Chuyện ăn uống.

Chuyện vợ chồng của hai đứa.

Rồi còn nhắc nhở nhiều điều lắm.

An cứ say sưa nói chuyện với ba một hồi quay lại thì Khoa đã nhắm mắt ngủ từ lúc nào rồi.

Cô dịu dàng cúi xuống hôn má Khoa.

-Ngủ ngon nhé, tình yêu của em.

Có ai giống vợ chồng nhà này không biết, tuần trăng mật sắp hết mà đến bây giờ vẫn chưa được động phòng, tối nay bằng bất cứ giá nào cũng phải hoàn thành sứ mệnh mới được.

Đêm thứ năm, Khoa lên giây cót chuẩn bị tinh thần để đối phó với mọi tình huống.

-Anh ơi hôm nay em mệt.

-Yên tâm, anh sẽ giúp em hết mệt ngay đó mà.

-Em muốn đi vệ sinh.

-Đừng có bày trò, nằm yên đó cho anh.

-Nhưng mà em sợ lắm.

-Có gì đâu mà sợ, mình là vợ chồng mà.

-Í chết, hôm nay là ngày đèn đỏ của em.

-Xạo nữa, mười ngày nữa mới đến.

-Em quên mất là mình chưa tắm, anh nằm chờ em xíu nha.

-Cho em 5 phút, nhanh lên đó.

Ở trong phòng tắm, An nghĩ đến viễn cảnh sắp xảy ra mà có chút sợ hãi, người ta nói lần đầu tiên sẽ rất đau, còn ghê hơn cả chết nữa.

An sợ lắm, nhưng vợ chồng mà, chuyện này bắt buộc phải xảy ra, nhất là đối với cặp vợ chồng mới cưới tình cảm mặn nồng nữa.