Chương 90:
Đi đến viện tổ mẫu, Trần Thúc gặp tổ mẫu, đơn giản nói vài câu về chuyện xuân tuần để tổ mẫu đừng lo lắng, mọi việc hắn đều ổn, lại hỏi thăm tổ mẫu tình hình gần đây, nói thêm cùng tổ mẫu một hai câu, mới đón tiểu Sơ Lục từ trong lòng tổ mẫu, nhịn không được lại hôn, lại ôm, lại nâng lên cao.
Bây giờ tiểu Sơ Lục đã có thể nâng lên cao.
Chỉ là cần nhẹ nhàng, chậm rãi, còn phải chú ý an ổn.
Trần Thúc nâng lên cao thật cẩn thận, rõ ràng tiểu Sơ Lục rất thích.
Khi Trần Thúc giơ bé lên, bé liền kéo miệng nhỏ nở nụ cười.
Tiểu Sơ Lục năm tháng tuổi, đã có vài chiếc răng sữa nhỏ xíu, khi cười thoạt nhìn đáng yêu tới cực hạn.
Trần Thúc thích không chịu nổi
Chờ khi trở về trong phòng, Trần Thúc để Lê ma ma dỗ tiểu Sơ Lục ngủ.
Đường Ngọc hỏi, "Sao lại trở về nhanh như vậy, không phải chàng nói phải đến cuối tháng ba mới có thể về tới sao?"
Trong phòng, Trần Thúc tự nhiên ôm lấy nàng, "Nhìn thấy thư nàng gửi, không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì.
Bình thường nàng sẽ không gửi cho ta thư như vậy đâu, nhất định đã xảy ra chuyện, cho nên ta cho bọn họ lên đường suốt đêm trở về."
"Xảy ra chuyện gì, A Ngọc?" Mày Trần Thúc hơi nhíu lại.
Đường Ngọc thế mới biết hắn lên đường suốt đêm, nguyên do cũng vì nàng viết cho hắn mấy chữ kia
Thấy Đường Ngọc ngơ ngẩn.
Trong lòng Trần Thúc khẩn trương, lại ra vẻ trấn định, "Đừng sợ, nói ta nghe."
Đường Ngọc nhẹ giọng nói, "Không có......!Chỉ là mấy ngày trước đây mợ tái phát chứng tim đập nhanh, đã cho đại phu đi xem qua, nói mợ thật không tốt, đại phu cũng không biết có thể kiên trì được bao lâu, lòng thiếp rất cảm thán, rõ ràng một người tốt như vậy, nhưng bây giờ lại ốm đau, sinh tử vô thường......!Mợ nhớ nhà, cũng nói với thiếp, nói thiếp có Trường Doãn cùng Sơ Lục, còn có nhân sinh rất tốt, bảo thiếp nhớ sống thật tốt mỗi ngày......!Thiếp cũng biết được rất nhiều chuyện của chàng, bỗng nhiên thiếp lại rất nhớ chàng, cho nên......"
Lời nàng nói còn chưa dứt, hắn ngậm lấy đôi môi nàng
Đường Ngọc bỗng nhiên cảm thấy, những lời nàng chưa nói xong đã không còn quan trọng nữa
Dường như lời nàng muốn nói, kỳ thật đại khái Trần Thúc đều biết hết
Hắn ôm nàng, ôm hôn ở trong phòng
Đã lâu không thấy, ái mộ hòa lẫn cùng nhung nhớ, tràn ngập trong ái muội
Xiêm y tầng tầng trên người bị rút đi, màn gấm trên giường buông xuống, ngăn cách ra một mảnh đất trời độc lập.
Hai người không có quá nhiều lời muốn nói, xa cách với nỗi chờ đợi dài dằng dặc, hắn chậm rãi nếm thử, cũng ôn nhu đến tận cùng.
Nàng nhịn không được ôm cổ hắn
Thanh âm hắn trầm thấp làm nàng thích ứng từ từ, cũng chậm rãi cọ cọ bên tai nàng, "Ta thích bạch mẫu đơn, thích Vân Châu phách lạc."
"Thích hải đường, khi còn nhỏ từ Hoàn thành trở về liền thích......"
"Thích màu xanh biếc, màu của bầu trời."
"Thích nàng, thích chuyện bây giờ đang làm cùng nàng......"
Sắc mặt Đường Ngọc hồng thấu, từng chút một trong thẳng thắn thành khẩn của hắn, dần dần mất tỉnh táo.
Trong mơ màng hồ đồ, lại nghe tiếng hắn nói bên tai, "A Ngọc, chúng ta đều sẽ tốt, ta sẽ mãi mãi bên cạnh nàng cùng nhi tử."
Nàng thật sự mệt mỏi, khẽ ừ một tiếng.
Ngắn ngủi ôm nhau ngủ, dường như đã trở về lúc trước.
Hắn cam tâm tình nguyện.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Từ khi Trần Thúc trở về Kính Bình Hầu phủ, ngày tháng dường như khôi phục lại như thường.
Trong Vạn châu phủ, đóng quân các nơi bắt đầu thường xuyên nhận lệnh điều động
Tướng lãnh các đạo đóng quân cũng bắt đầu liên tiếp xuất nhập hầu phủ, gặp Trần Thúc.
Trần Thúc không dẫn binh, nhưng đóng quân Vạn Châu đều nằm trong tay Trần Thúc
Trước đây Vạn tướng quân đã lãnh một phần đóng quân Vạn Châu đi Bình Nam, bây giờ, trước lúc bọn họ đi Bình Nam, đóng quân còn sẽ lại được điều chỉnh lớn một lần, bảo đảm thời điểm Trần Thúc ở Bình Nam, hai nơi Bình Nam cùng Vạn Châu đều an toàn, hơn nữa đóng quân cũng có thể tùy thời nhanh chóng điều động.
Quân quyền ở trong tay, chính quyền mới có thể ở trong tay.
Thiên tử không dám động vào Vạn Châu, cũng không phải bởi vì Vạn Châu giàu có và phồn thịnh, mà do Vạn Châu giàu có và phồn thịnh nên mới có thể dưỡng được một đội đóng quân tinh nhuệ, cho nên thiên tử cũng được, chư hầu xung quanh cũng được, đều sẽ không xé rách mặt cùng Trần Thúc.
Trong phòng nghị sự có Cố trưởng sử cùng Phùng Vân, còn có các quan lại khác của Vạn Châu phủ, đa số Trần Thúc sẽ không gặp tướng lãnh đóng quân ở phòng nghị sự, mà gặp ở thư phòng
Bởi vì tướng lãnh đóng quân ra vào phủ thường xuyên, dần dần, Đường Ngọc cũng đều có thể gọi tên mỗi tướng lãnh, người khác cũng đều nhớ rõ phu nhân.
Ngày đầu tiên nàng đưa trà bạch mẫu đơn tới cho hắn, Trần Thúc nhìn nàng một cái, nhớ tới hôm qua chỉ nói bạch mẫu đơn với nàng trên giường, nhưng nàng vẫn ghi tạc, trong lòng Trần Thúc hơi động
Nàng vốn định mang trà đến liền đi, nhưng lại bị hắn kéo trở về, trước mặt mọi người hôn nàng một cái.
"Trường Doãn!" Đường Ngọc kinh ngạc đến ngây người
Trong quân có không ít người đều cúi đầu, trộm cười cười.
Đường Ngọc nhanh chân bước ra sân
Tháng ba, hạnh hoa trong sân đã nở rộ
Đường Ngọc nhặt mấy cành cắm vào bình hoa, đặt vào thư phòng hắn, bất chợt cảm giác lịch sự tao nhã hơn rất nhiều.
Mỗi buổi sáng nàng vẫn mang tiểu Sơ Lục đến viện lão thái thái chơi.
Thời tiết ấm lên, thời gian tiểu Sơ Lục chơi có thể kéo càng dài.
......
Đường Ngọc vẫn bớt thời giờ mỗi ngày đưa chút đồ đến phòng nghị sự, điểm tâm cũng được, trái cây cũng được.
Quan viên phòng nghị sự đều quen thuộc Đường Ngọc
Đặc biệt là Cố Tới cùng Phùng Vân.
Lúc Đường Ngọc đến phòng nghị sự, đôi khi Cố Tới và Phùng Vân sẽ mời phu nhân cùng nghe nghị sự đang bàn, còn sẽ trong lúc lơ đãng hỏi phu nhân thấy sao, phu nhân có ý gì không, phu nhân cảm thấy thế nào?
Trần Thúc kinh ngạc nhìn nàng.
Cố bá cùng Phùng thúc thật sự đang nghe nàng......
Tuy rằng trước đây nghe Đồng bà cùng Phạm Cù nói là một chuyện, nhưng chính mắt nhìn thấy trong phòng nghị sự, lại là chuyện khác.
Trần Thúc lại nghĩ tới khi ở Đài Vận, mỗi người đều ca tụng phu nhân có thừa, hình như Đường Ngọc trời sinh có lực tương tác, cũng rất dễ được người tin cậy.
Trần Thúc cười cười, không có chọc thủng.
Nhưng thời gian mỗi ngày Đường Ngọc ở phòng nghị sự đều sẽ không quá dài, mặc dù đôi khi Cố Tới cùng Phùng Vân sẽ hỏi ý phu nhân, nhưng đại khái nói xong, Đường Ngọc cũng gần như không ngồi lại lâu
Hắn ôm nàng, hôn sườn má nàng, nhẹ giọng nói, "Chút nữa ta về."
Nàng nói được
Cố Tới cùng Phùng Vân, còn có các quan lại khác trong phòng nghị sự xem ra, tình cảm của hầu gia cùng phu nhân rất tốt.
Rõ ràng tiểu thế tử cũng gần sáu tháng, hai người lại giống như còn tân hôn
......
Hai người cũng xác thật giống như tân hôn.
Vào đêm, lúc Trần Thúc không có quá nhiều việc, sẽ tốn không ít thời gian chơi cùng Sơ Lục, cũng sẽ hoan hảo cùng Đường Ngọc, lại không dám quá giày vò, thật chậm rãi, thật cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay, cũng dần dần khôi phục lại như trước đây
Hắn sẽ nhân lúc nàng phân loạn hỏi nàng, hắn thích cái gì?
Mặt nàng hồng, cắn môi không nói lời nào.
Hắn thích nàng, thích tất cả thời gian bên cạnh nàng
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Mỗi ngày Đường Ngọc đều sẽ đi tòa nhà bên kia thăm mợ.
Đường Ngọc thấy chuyến này trở về, Dương thị bị bệnh, Mậu Chi gần như đều ở nhà chăm sóc, rất ít có thời gian đi phòng nghị sự cùng Trần Thúc, Trần Thúc cũng cho hắn nghỉ ngơi mấy ngày, bên cạnh mẫu thân nhiều hơn
Đường Ngọc trấn an, mợ sẽ khá lên.
Mậu Chi gật đầu, kỳ thật hắn biết thân thể mẫu thân không tốt, nhưng từ khi tới Vạn Châu phủ, vẫn luôn có đại phu trông nom, bệnh tình mẫu thân vẫn luôn ổn thỏa.
Bỗng nhiên chuyển bệnh, làm Mậu Chi nhớ tới, kỳ thật thân thể mẫu thân vẫn luôn mang bệnh.
Đường Ngọc duỗi tay sờ sờ đầu của hắn, Mậu Chi đệ cần dũng cảm hơn, mới làm cho mợ bớt lo lắng
Mậu Chi gật đầu.
Thực mau, Mậu Chi cũng bắt đầu khôi phục đi phòng nghị sự làm tiểu thư đồng cho Trần Thúc
Ngoại trừ đi phòng nghị sự, Trần Thúc còn an bài tiên sinh dạy học cho hắn
Trần Thúc cho hắn ở phòng nghị sự lâu như vậy, chính là mài lỗ tai, làm quen mắt, mở rộng tầm nhìn, lần này sau xuân tuần, năng lực lý giải chuyện triều đình của Mậu Chi nháy mắt tăng thêm một bậc
Trần Thúc an bài tiên sinh, là để giảng dạy cho Mậu Chi chính sử kinh luân, trước đây Mậu Chi nghe không hiểu, nhưng chuyến này trở về, lúc tiên sinh nói, trong đầu Mậu Chi đã bắt đầu có khái niệm.
Trần Thúc sẽ nói với Dương thị chuyện Mậu Chi
Dương thị sinh bệnh, cũng dường như bỗng nhiên làm cho Mậu Chi hiểu chuyện rất nhiều.
Hắn muốn cho nương nhìn thấy hắn trưởng thành từng chút, tiến bộ từng chút
......
Đường Ngọc cũng hỏi Phạm Cù, chuyện ở Đài Vận cùng chuyện Du Dương Hầu
Trước đây nhận được tin từ Văn Quảng, nói thiên tử ban Đài Vận cho Du Dương Hầu, vậy trong tay Du Dương Hầu đã có thánh chỉ, đa số bá tánh ở Đài Vận đều là con dân trước đây của Du Dương Hầu, cho nên lúc ấy khi Đường Ngọc nhìn thấy thư, trong lòng có chút hoảng loạn, không biết Trần Thúc muốn ứng đối ra sao
Phạm Cù cũng được, Đồng bà cũng bà, còn có Viên Liễu, hoặc nhiều hoặc ít đều đã nói với nàng chuyện giữa Trần Thúc cùng thiên tử, thậm chí lần này Trần Thúc đi sứ Nam Thuận, kỳ thật cũng là thiên tử đánh chủ ý lên Trần Thúc cùng Sơ Lục, bây giờ, Trần Thúc xuân tuần, thiên tử lại cố ý kiếm chuyện, trong lòng Đường Ngọc không thể không lo lắng.
Thiên tử ban Đài Vận cho Du Dương Hầu, chính là không muốn tự mình động thủ đối phó Trường Doãn, mà là mượn tay người khác ngáng chân Trường Doãn
Chuyện như vậy ngày sau sẽ còn không ít.
Nhưng Phạm Cù lại cười nhìn nàng nói, "Phu nhân yên tâm, chuyện Du Dương Hầu, hầu gia đều đã xử lý thỏa đáng, ngày sau mặc dù Du Dương Hầu có thánh chỉ, cũng sẽ không lại nói đến chuyện muốn đòi Đài Vận nữa."
Tuy Đường Ngọc biết Trần Thúc là Kính Bình Hầu, trước đây trong triều đã không có mấy người dám xung đột với hắn, nhưng quan tâm sẽ bị loạn.
Phạm Cù thở dài, "Phu nhân, hầu gia tuy rằng lúc tuổi nhỏ trong nhà gặp biến cố, nhưng hầu gia trước nay đều không phải quả hồng mềm, cũng vẫn luôn rất kiên cường.
Nếu so sánh với Kính Bình Hầu, Du Dương Hầu phủ thiếu rất nhiều kiên cường.
Phu nhân biết việc trong triều chính là như thế, đây chỉ là mới bắt đầu, ngày sau cũng sẽ không ngừng, hầu gia tự nhiên muốn giết gà dọa khỉ cho các chư hầu khác nhìn, nếu không theo thủ đoạn của thiên tử, chẳng phải mấy ngày qua không chỉ có một Du Dương Hầu, mà sẽ còn các hầu phủ khác, vậy Vạn Châu thật sự sinh ra rất nhiều việc."
Đường Ngọc gật đầu, nhớ lúc trước lên đường từ Miểu thành đi Đào thành, Trần Thúc đã muộn hơn một tháng, chính là để thu thập thủ thành của Miểu thành
Trần Thúc có nguyên tắc xử sự của hắn, nàng lo hơi nhiều rồi
......
Đến cuối tháng ba, trong phủ đã thu thập gần xong, đang kiểm kê đồ đạc chuẩn bị xuất phát đi Bình Nam.
Lần này đi Bình Nam, Phạm Cù sẽ đi theo cùng
Ngày sau Bình Nam Kính Bình Hầu phủ cũng sẽ có trưởng sử, nhưng bây giờ, Phạm Cù sẽ đi, trong lòng Đường Ngọc như được uống liều thuốc an thần.
Đoạn đường này, Đường Ngọc cho Thảo Diên cùng Tiểu Quả chia ra chăm sóc cho tổ mẫu cùng mợ, đường xá có chút dài, nhanh thì hai tháng, chậm thì khoảng hai tháng rưỡi, bên cạnh tổ mẫu cùng mợ vẫn phải có người đơn độc đi theo, một đường chiếu cố thỏa đáng.
Chờ ngày sau tới Bình Nam, Đường Ngọc cũng muốn để hai người Thảo Diên cùng Tiểu Quả ở lại chăm sóc cho tổ mẫu cùng mợ
Trần Thúc nói được
Nhìn bên ngoài xe ngựa dần dần đi xa Kính Bình Hầu phủ cùng Giang thành, Đường Ngọc nhịn không được cảm thán trong lòng, thời gian dường như trôi quá nhanh.
Dường như tới Giang thành vẫn là chuyện không lâu trước đây, bây giờ, đã dẫn theo tiểu Sơ Lục khởi hành về lại Bình Nam......
"A Ngọc, về nhà thôi."
Bình Nam là nhà của nàng, cũng là nhà của hắn cùng tiểu Sơ Lục.
Chương 91:
Triệu Văn Vực làm đại lễ dựng cờ ở Lưu thành, xưng Tấn đế.
Theo kiến nghị của Công Tôn Đán, Tấn đế vẫn tiếp tục sử dụng quốc hiệu là Yến Hàn.
Triệu Văn Vực là huyết mạch tiền triều, so với ngôi vị thiên tử có được do tạo phản mưu nghịch mà có của Diệp Lan Chi, dùng quốc hiệu Yến Hàn càng danh chính ngôn thuận hơn
Công Tôn Đán rất giỏi thuật công tâm.
Triệu Văn Vực dùng quốc hiệu Yến Hàn, làm cho Diệp Lan Chi như cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Nếu Diệp Lan Chi không thay đổi quốc hiệu, chính là trò cười của thiên hạ; nếu sửa, đồng nghĩa với việc thừa nhận Tấn đế mới là Yến Hàn chính thống.
Chuyện đầu tiên Công Tôn Đán làm đã khiến cho Diệp Lan Chi như bị kim chích vào lưng
Không diệt Lưu thành, Diệp Lan Chi ăn ngủ không yên
Cho nên tinh lực của Diệp Lan Chi cơ hồ đều dùng để đối phó Lưu thành
Bởi vì Tấn đế dùng Yến Hàn làm quốc hiệu, kỳ thật bá tánh cùng chư hầu liền lén gọi triều đình trước mắt là tân triều, nhờ vào đó phân biệt cùng Yến Hàn Tấn đế mới dựng lại ở Lưu thành
Triệu Văn Vực dựng cờ ở Lưu thành, các thế gia của Yến Hàn quốc trước đây đều chen chúc tới.
Diệp Lan Chi ở kinh thành diệt môn không ít thế gia, làm cho lòng người trong kinh hoảng sợ. Sau khi Triệu Văn Vực xưng đế, các thế gia khác trong kinh cùng xung quanh đều nhao nhao trốn đi, trong kinh phảng phất đều là cảnh tượng thế gia chạy trốn, trong lúc nhất thời trong kinh đều đang truyền tai hào môn thế tộc đều không xem trọng tân đế, mà xem trọng Tấn đế, chỉ sợ tân triều kiên trì không được bao lâu
Không ít bá tánh trong kinh cũng nửa tin nửa ngờ, đi theo ra khỏi kinh.
Cho nên trong khoảng hai, ba tháng, Tấn đế không ngừng chiêu binh mãi mã, từng bước cường thịnh, rất nhiều thế gia cùng bá tánh trong kinh đều dời nhà, thoát khỏi kinh thành
Trong lúc nhất thời khắp nơi trong kinh, trong nước đều bắt đầu có tin đồn nhảm nhí.
Không ít chư hầu đều muốn nhân cơ hội trung lập, vừa không thần phục với Yến Hàn Tấn đế vừa mới dựng lại, cũng không hề nghe tân triều.
Diệp Lan Chi lo lắng chính là, dần dần, tân triều sẽ bắt đầu chậm rãi đánh mất uy hiếp đối với chư hầu các nơi cùng đại tướng biên quan, dần dà sẽ trở thành một triều đình chỉ có trên danh nghĩa -- hữu danh vô thật, không có người chịu quản lý và khống chế, cũng không có người công khai ủng hộ
Quả thực chờ đến bốn năm tháng, những chư hầu có lòng riêng trước đây, vốn đã không cam nguyện thần phục tân triều, vì để thoát ly khỏi quản thúc của tân triều, bắt đầu quạt gió thêm củi sau lưng, muốn không trải qua bất luận cuộc binh biến nào, nhưng vẫn lặng yên thu gom quyền lực về trong tay mình
Bây giờ nếu không làm chút gì, tình thế sẽ thật sự có khả năng phát triển theo hướng này
Diệp Lan Chi cần mau chóng giải quyết xong Triệu Văn Vực.
Không chỉ có như thế, hắn muốn càng muốn mượn sức chư hầu cùng đại tướng biên quan.
Điểm này, Diệp Lan Chi bất ngờ.
Tuy rằng bây giờ triều đình thoạt nhìn vẫn là một mảnh thái bình, nhưng diễn biến trở thành một cái vỏ rỗng chỉ là chuyện sớm chiều
Diệp Lan Chi cũng không ngờ tới, người tạo thành cục diện ngày hôm nay, không phải Trần Thúc, mà là một hoàng tử không được sủng ái của tiền triều
Mẫu phi hắn ta còn suýt nữa bị làm nhục trong cung......
Nhưng chính một người như vậy, đã xưng Tấn đế, tạo thành uy hiếp lớn nhất của hắn
Sớm biết hôm nay, ngày đó hẳn là hắn nên tìm hết mọi thứ biện pháp tìm được hắn ta, nhổ cỏ tận gốc, mà không phải đi đối phó Trần Thúc. Hiện giờ, không chỉ chưa lấy được Vạn Châu, mà ngược lại còn làm tổn thương căn cơ của mình
Diệp Lan Chi nhớ trước đây ở Phong Châu, mấy người bọn họ đều ở cạnh thái nãi nãi, nhưng thái nãi nãi vẫn luôn không thích hắn, cũng sẽ nói với hắn, có dã tâm không phải chuyện xấu, nhưng cũng không thể chỉ vì cái trước mắt, mà cắt đứt luôn đường lui của mình
Hiện giờ Diệp Lan Chi nhớ tới, không khỏi thẹn quá thành giận, ném chung trà trong điện
Thái nãi nãi vẫn luôn khinh thường hắn, đối xử với hắn không giống người khác, bây giờ lại sắp bị bà ta chế giễu!
Diệp Lan Chi nén giận trong lòng
Triệu Văn Vực tính là thứ gì, trước kia ở trong cung, nói cho dễ nghe thì là hoàng tử, nói không dễ nghe thì cho dù là trước ngày sinh thần Thái Hậu, chỉ bởi vì phát sinh xung đột với Trần Thúc, đã bị đưa đi hành cung hối lỗi
Chính là con kiến đó, đã phản lại hắn một quân.
Đều nói người có được Công Tôn Đán sẽ có được thiên hạ.
Diệp Lan Chi nhớ trước đây cho Lục Miện Thành cùng Ngụy Chiêu Đình đi Mạo thành mời Công Tôn Đán, kết quả ngay cả người cũng chưa nhìn thấy, nhưng lúc ấy Công Tôn Đán lại bị tên Triệu Văn Vực cái gì cũng không có này đến mời chào.
Diệp Lan Chi càng nghĩ càng giận, lại thuận tay đẩy ngã tấu chương, nghiên mực, cùng các thứ có thể thấy được trên long án xuống đất
Triệu Văn Vực cùng Công Tôn Đán, chính là hai cái gai nhọn trong lòng hắn
Làm hắn ăn không ngon ngủ không yên
Diệp Lan Chi đẩy đến cuối cùng, một chân đá ngã lăn long án, cung nhân đi vào, "Bệ...... Bệ hạ...... Ngụy hầu cầu kiến."
"Tuyên." Diệp Lan Chi thu hồi lửa giận.
Nhưng Ngụy Chiêu Đình đi vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy mảnh vỡ đầy đất, biết thiên tử đang tức giận.
"Chuyện gì?" Diệp Lan Chi không hi vọng có thể nghe được tin tức tốt gì
Ngụy Chiêu Đình nói, "Bệ hạ, Kính Bình Hầu cùng phu nhân về Bình Nam."
Diệp Lan Chi nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói, "Hắn đây là đã tính toán lấy Bình Nam làm tấm chắn, nối Bình Nam, Vạn Châu liền thành một thể, hơn nữa Kiến Bình Hầu phủ Phong Châu phụ thuộc, tự mình làm quân hầu!"
Ngụy Chiêu Đình chắp tay, "Bệ hạ, việc bây giờ phải làm là mượn sức Kính Bình Hầu, Kính Bình Hầu là chong chóng đo hướng gió của chư hầu cho thiên tử, mặc dù không thể mượn sức, cũng không thể để Kính Bình Hầu đi đầu chống đối hiệu lệnh của bệ hạ tại hậu phương"
Diệp Lan Chi cười nhạt, "Trẫm không muốn mượn sức hắn? Sổ con thỉnh phong hắn cũng đã đưa lên rồi, chính là đã biết rõ trước đây trẫm muốn bỏ cha giữ con, hắn còn sẽ để trẫm mượn sức? Không phải ngươi còn ra chủ ý, để Du Dương Hầu đi ngáng chân hắn hả? Kết quả tên ngu xuẩn kia, cầm thánh chỉ cũng không động đậy được Trần Thúc, Trần Thúc đã sớm xé rách mặt với trẫm, trẫm phải mượn sức hắn như thế nào được!"
Ngụy Chiêu Đình tiếp tục nói, "Bệ hạ, Kính Bình Hầu chỉ là xé rách mặt với bệ hạ, nhưng với Hoàng Hậu thì không"
Ngụy Chiêu Đình nói xong, Diệp Lan Chi sửng sốt.
Ngụy Chiêu Đình tiếp tục nói, "Hiện giờ chỉ cần Kính Bình Hầu còn nghe bệ hạ điều lệnh, người khác thấy Kính Bình Hầu như thế, cũng chỉ có thể nghe bệ hạ điều lệnh, bệ hạ sẽ có nhiều thời gian đối phó Tấn đế hơn. Mặc dù Kính Bình Hầu cách lòng cùng bệ hạ, nhưng tình nghĩa giữa Hoàng Hậu cùng Kính Bình Hầu, Kiến Bình Hầu thế tử vẫn còn, bệ hạ để Hoàng Hậu đi trấn an Vạn Châu cùng Phong Châu, vậy ít nhất tạm thời Vạn Châu cùng Phong Châu đều sẽ không sinh sự."
Lúc này Ngụy Chiêu Đình nói xong, Diệp Lan Chi mới nghe lọt tai
Đúng, có thể cho Hoàng Hậu đi.
Hoàng Hậu cùng bọn hắn vẫn còn tình nghĩa
Thấy thiên tử không nói, Ngụy Chiêu Đình tiếp tục nói, "Hơn nữa, bệ hạ, mấy tháng này chúng ta vẫn luôn thảo phạt Lưu thành, đánh mấy tháng không đánh xong, bởi vì dùng đều không phải quân An Bắc trước đây."
Diệp Lan Chi trầm giọng nói, "Ngươi cho rằng trẫm không muốn dùng quân An Bắc? Đây là quân chủ lực của trẫm, vạn bất đắc dĩ, không thể dùng ở Lưu thành, chỉ dùng để thủ vệ kinh đô và các vùng thành trì lân cận chung quanh, có quân An Bắc, mặc dù Lưu thành thật sự lớn mạnh, cũng không thể đánh vào được, quân An Bắc không thể động!"
Ngụy Chiêu Đình biết thiên tử hiểu sai ý, giải thích, "Bệ hạ, vi thần không phải ý này. Quân An bắc không thể động, vẫn nên tiếp tục dùng đóng quân khác. Chư hầu các nơi tuy rằng nghe lệnh xuất binh, nhưng lại không muốn đi đánh, tướng lãnh quân An Bắc có rất nhiều người là hậu duệ Bắc Dư, các thế gia Yến Hàn này không muốn nghe tướng lãnh An Bắc chỉ huy, ngay cả mặt mũi cũng không cho. Nhưng nếu bệ hạ để Tứ công tử mang binh thảo phạt Lưu thành, Tứ công tử là người Lục gia, những người này ít nhiều cũng sẽ cho Lục gia mặt mũi."
Kiến Minh?
Diệp Lan Chi trầm tư, "Kiến Minh không thể mang binh đánh giặc."
Ngụy Chiêu Đình nói, "Bệ hạ vì sao nói lời này? Tứ công tử sẽ không, cho dù để hắn làm phụ tá cho tướng lãnh An Bắc cũng không xứng, hơn nữa...... Tứ công tử không có kinh nghiệm dẫn binh, nếu để Tứ công tử tự mình đi, bệ hạ nghĩ xem, Kính Bình Hầu cùng Kiến Bình Hầu thế tử có thể thấy chết mà không cứu không?"
Trước mắt Diệp Lan Chi sáng ngời, giữa mày phảng phất rốt cuộc đã xua tan khói mù.
Ngụy Chiêu Đình nói, "Nếu có thể sử dụng binh lực Vạn Châu cùng Phong Châu đi đối phó Lưu thành, chẳng phải càng tốt hơn?"
Trên mặt Diệp Lan Chi rốt cuộc đã có ý cười, "Sao trẫm lại không nghĩ tới? Ngược lại trẫm thật sự muốn nhìn xem, Trần Thúc sẽ đối xử với Kiến Minh ra sao......"