Hai mươi bảy tháng chạp, trên dưới Vạn Châu phủ bắt đầu nghỉ tắm gội.
Đó là đã tiến vào thời điểm đón năm mới, là lúc đoàn tụ cùng người nhà
Trước đây Trần Thúc không thích đón năm mới, nhưng cũng không chiếm dụng thời gian ở cùng người nhà của người khác
Nhưng bây giờ không giống, hắn cũng có người nhà......
Không chỉ có Đường Ngọc cùng tiểu Sơ Lục, mà còn có tổ mẫu, mợ cùng Mậu Chi.
Cách giao thừa còn có mấy ngày, phòng nghị sự ngừng, Trần Thúc tự mình chăm sóc Mậu Chi làm bài tập
Khoảng thời gian Trần Thúc không ở nhà, Mậu Chi vẫn đi theo Cố bá, Trần Thúc trở về phát hiện hắn tiến bộ không ít, Mậu Chi vốn thông minh ham học, lại còn đi theo Cố bá nên trưởng thành rất nhanh
Bây giờ Trần Thúc nói cùng hắn, hắn đều có thể nghe hiểu.
Trần Thúc cho hắn đi phòng nghị sự, thì không nghĩ sẽ giấu hắn việc xảy ra ở Vạn Châu phủ, cho nên Mậu Chi tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng hiểu biết tình thế trong triều, tình thế Vạn Châu cùng tình thế Bình Nam
Mậu Chi biết mỗi ngày tỷ phu đang bận việc gì
Tỷ phu vẫn luôn là mục tiêu của hắn, lúc tỷ phu không ở nhà, hắn đã nghe Cố bá bá nói, khi tỷ phu cũng nhỏ tuổi như hắn, đã bắt đầu đi theo thái nãi nãi xử lý việc Vạn Châu phủ, tuy rằng cũng chỉ dự thính như hắn, nhưng tỷ phu bắt đầu được mấy người Cố bá bá chăm sóc, chân chính chưởng quản Vạn Châu phủ, cũng chính là chuyện sau một hai năm
Cho nên tỷ phu tuy rằng tuổi không lớn, nhưng đã có thời gian chưởng quản Vạn Châu phủ mười năm.
Bây giờ thiên tử bất nhân đối với tỷ phu, Vạn Châu cùng Bình Nam đều cần phải có hành động, Mậu Chi thở dài, "Tỷ phu, đệ muốn giúp huynh, nhưng không phải các loại việc như chiếu cố tỷ tỷ."
Trần Thúc cười, "Hành trình ngàn dặm bắt đầu từ một bước chân."
Mậu Chi gật đầu, "Đệ rõ."
Trần Thúc hỏi, "Vậy đệ nói cho ta biết, trong tình thế như hiện nay, Vạn Châu phủ hẳn nên làm cái gì?"
Mậu Chi còn nhỏ, nhưng có thể suy nghĩ rồi nói
Mắt Trần Thúc mang ý cười.
Đường Ngọc mang canh nấm tuyết tới, thấy hai người ngươi tới ta đi, lại đang nghị luận triều chính.
Hơn nữa còn rất nghiêm túc.
Trần Thúc nhìn nàng cười cười, nhưng miệng và tay cũng không dừng
Bút cầm trên tay khoanh vùng sơ đồ các châu huyện lân cận, nói cùng Mậu Chi vì sao cần làm như vậy, miệng vẫn luôn giải thích.
Mậu Chi nghe nghiêm túc, cũng hỏi ngược lại Trần Thúc vài vấn đề.
Trần Thúc rất ít trả lời trực tiếp, nhưng sẽ dẫn dắt hắn suy nghĩ
Có đôi khi Mậu Chi không nghĩ ra được, Trần Thúc cũng không nóng nảy, mà giải thích rõ ràng hơn chút, Mậu Chi lập tức hiểu ra, sau đó tự mình ào ào nói liên tục, mau miệng không thể nào nói đúng, nhưng nói có sách mách có chứng, là tự hắn giải thích.
Trần Thúc cũng không giội nước lạnh
Hai người bọn họ ở chung rất khá.
Đường Ngọc lặng lẽ tới, lặng lẽ rời đi.
......
Đến gần hoàng hôn, Trần Thúc không thấy Đường Ngọc.
Lê ma ma nói, phu nhân ở phòng bếp nhỏ.
Phòng bếp nhỏ? Trần Thúc ngoài ý muốn, Đường Ngọc sẽ không xuống bếp, nàng cũng không quá rành nấu ăn
Khi đến phòng bếp nhỏ, vừa lúc Đường Ngọc cầm chén ra tới, hắn nhìn nàng, nàng nhẹ giọng nói, "Mì trường thọ."
Trần Thúc mới nhớ tới hôm nay là hai mươi tám tháng chạp
Hai mươi tám tháng chạp hàng năm, bởi vì Vạn Châu phủ nghỉ tắm gội, kỳ thật hắn đều ở trong phủ, quạnh quẽ trong nhà, cho nên hắn đặc biệt không thích sinh nhật, Kính Bình Hầu phủ đều biết, cho nên phần lớn thời gian đều là Lê ma ma ở cùng hắn, Lê ma ma sẽ làm cho hắn một chén mì trường thọ.
Năm trước đón Đường Ngọc, là trải qua ở dịch quán
Năm nay, lại có tiểu Sơ Lục
Trần Thúc ăn thật sự chậm, ăn hết mỗi một sợi mì, cuối cùng ngay cả nước lèo cũng uống xong
Đường Ngọc tò mò, "Tay nghề thiếp tốt như vậy sao?"
Trần Thúc cười nói, "Ừm"
Đường Ngọc nhìn tiểu Sơ Lục cười, "Ngày sau mẫu thân có thể làm mì trường thọ cho con được rồi"
Trần Thúc nhíu nhíu mày, "Phu nhân, nàng vẫn nên làm cho ta ăn là được......"
Đường Ngọc: "......"
Trần Thúc không nhịn được cười.
Trần Thúc dắt nàng, "Tắm gội cho ta đi, để Lê ma ma chăm sóc tiểu Sơ Lục."
Đường Ngọc nhạt giọng đáp lời
Vốn nói trước chỉ có một người tắm gội, cuối cùng biến thành hai người, rồi cuối cùng, trước gương đồng, nàng lau đầu cho hắn, rồi sau đó, tóc đen quấn bên hông hắn......
Hai mươi chín tháng chạp, sổ con của Trần Thúc đưa tới trong kinh, nằm trong tay Diệp Lan Chi.
Diệp Lan Chi giận đến mức ném tấu chương, "Trần Thúc thượng tấu, thỉnh phong Kính Bình Hầu phủ thế tử!"
Hắn không chỉ sinh nhi tử, mà còn lập mưu nói đã sinh được nữ nhi; bây giờ nhi tử ngay cả tên cũng chưa đặt, đã thượng tấu thỉnh phong.
Là làm rõ!
Tuy rằng trong lòng đã sớm hiểu rõ mà không nói ra, nhưng Trần Thúc công nhiên làm rõ như vậy, vẫn làm Diệp Lan Chi như ăn trúng phải ruồi
Trong lòng Diệp Lan Chi bực bội, hắn hẳn nên giết Trần Thúc từ sớm, hiện giờ thả hổ về rừng, hắn muốn đụng vào hắn ta cũng không được, chỉ có thể thả.
Như kim chích trên lưng, nhưng bây giờ hắn còn không có biện pháp bận tâm hắn ta
Nhưng bây giờ đã có tiếng gió Trần Thúc cùng hắn bất hòa truyền ra ngoài, chư hầu các nơi liền ngo ngoe rục rịch, liên tiếp thăm dò, hắn biết rõ chính là do Trần Thúc nói, cũng chỉ có thể ban phong thế tử!
Hắn không thể xé rách mặt cùng Trần Thúc
Ít nhất hiện tại, Vạn Châu cùng Bình Nam sẽ không phản!
Loạn hiện nay chính là phía Đông!
Triệu Văn Vực chạy trốn tới phía Đông, ở phía Đông dựng cờ tiền triều, có không ít thế gia ủng hộ Triệu Văn Vực.
So với Trần Thúc, Triệu Văn Vực mới là cái đinh trong mắt, hắn nhất định phải thừa dịp hắn ta chưa có thành tựu mà diệt trừ sớm!
Ngôi vị hoàng đế của hắn là do bức vua thoái vị mà có được, nếu Triệu Văn Vực còn sống, trước sau gì hắn cũng sẽ bị người đời lên án, hoặc tối thiểu cũng sẽ bị một phần rất đông thế gia lên án, lại còn có một phần bá tánh trong nước lên án.
Chỉ có Triệu Văn Vực chết, các thế gia cùng bá tánh này mới không có lý do thoái thác
Cho nên bây giờ hắn căn bản không có tinh lực đi quan tâm Trần Thúc.
Việc cấp bách, là phải giết con cá lọt lưới Triệu Văn Vực này!
Diệp Lan Chi chú ý, "Vì sao mẫu phi Triệu Văn Vực lại ở Cao thành?"
Ngụy Chiêu Đình nói, "Bệ hạ còn nhớ rõ, ngày đó tướng lĩnh làm nhục Huệ phi trong cung, bị Trần Thúc giết?"
Mắt Diệp Lan Chi hơi khựng.
Ngụy Chiêu Đình nói, "Tấn Vương đào thoát từ hành cung, Huệ phi chịu nhục được cứu, bệ hạ cảm thấy có trùng hợp không?"
Sắc mặt Diệp Lan Chi xanh mét.
Ngụy Chiêu Đình nói, "Kính Bình Hầu đã sớm để lại một tay, bệ hạ đã bị hắn tính kế."
Diệp Lan Chi giận đến ném ly, "Trần Trường Doãn, chung quy do ta xem thường hắn!"
Nhưng bây giờ, hắn lại còn không đụng được vào hắn ta......
Ngụy Chiêu Đình tiến lên, "Bệ hạ, mặc dù bây giờ trước mắt chưa có biện pháp đối phó Kính Bình Hầu, nhưng cũng có thể tạo lợi thế cho người khác, gây mâu thuẫn, làm người khác đấu cùng Kính Bình Hầu."
Diệp Lan Chi nhìn hắn, "Nói."
Ngụy Chiêu Đình lạnh lùng nói, "Trước đây Phục Châu gặp tai hoạ, một lượng lớn lưu dân ào ạt tràn vào Vạn Châu, được Vạn Châu an trí đi Đài Vận.
Đài Vận tuy rằng do Vạn Châu phủ quản lý, nhưng chỗ Đài Vận đó, lại tiếp giáp cùng Phục Châu, cho nên lưu dân cũng tán đồng.
Bệ hạ không cần tự mình đối phó Kính Bình Hầu, có thể dựa vào đất hoang này mà làm nên chuyện, bởi vì trước mắt ở đất hoang này đều là lưu dân từ Phục Châu tới, hơn nữa cách Phục Châu cũng gần, bệ hạ có thể hạ chỉ ban cho Du Dương Hầu, ban Đài Vận đó cho Phục Châu, thử nhìn xem trong lòng Du Dương Hầu có thoải mái hay không, còn Kính Bình Hầu có chấp nhận nhả Đài Vận đó ra cho Du Dương Hầu không? Chuyện ngày sau, chính là chuyện của Kính Bình Hầu cùng Du Dương Hầu, chỉ cần có mâu thuẫn, mâu thuẫn giữa Phục Châu cùng Vạn Châu sẽ lập tức tăng vọt, Kính Bình Hầu sẽ bị Du Dương Hầu cản tay, bệ hạ chỉ cần ngồi ngư ông đắc lợi......"
Đầu ngón tay Diệp Lan Chi nhẹ gõ mép bàn, sắc mặt hơi hòa hoãn, "Được......!Năm sau liền làm."
Trần Thúc cùng Du Dương Hầu đánh nhau, trăm lợi mà không có một hại.
Diệp Lan Chi nhếch mép cười cười
Buổi sáng ngày đón giao thừa, Giang thành bắt đầu có tuyết rơi
Trần Thúc ôm tiểu Sơ Lục ngắm tuyết, ôn hòa nói, "Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, nhi tử, dấu hiệu tốt."
Lại nghe hầu gia giáo huấn tiểu thế tử, bọn người Lê ma ma, Tiểu Mễ, Bình Á nhịn không được cười.
Bởi vì hầu gia đã thượng tấu thỉnh phong, mặc dù trước mắt sách phong còn chưa ban xuống, nhưng xưng hô trên dưới trong phủ đều đã tự phát từ tiểu công tử đổi thành tiểu thế tử.
Toàn bộ dịp đón năm mới, bởi vì có tiểu thế tử, nên trong phủ không biết đã thêm vào bao nhiêu ý vị vui mừng
Năm nay so với năm trước còn náo nhiệt hơn
"Một năm so với một năm còn náo nhiệt hơn." Vui mừng nhất chính là Trần Thúc.
Đường Ngọc chỉ cảm thấy nhoáng cái lại là một năm, lúc này năm trước, nàng mới đến Kính Bình Hầu phủ.
Trần Thúc ôm nàng từ phía sau, "A Ngọc, tiểu Sơ Lục sinh vào tháng mười, mười lăm tháng giêng vừa lúc là trăm ngày.
Tiệc trăm ngày chúng ta cần làm hoành tráng một lần đi, để cho cả Giang thành đều náo nhiệt hẳn lên."
Toàn bộ Giang thành?
Trong lòng Đường Ngọc thổn thức, có quá bốc đồng quá không......
Trần Thúc cười, "Sợ cái gì, toàn bộ Giang thành đều thích náo nhiệt, nhập tiệc trăm ngày của nhi tử cùng với Tết nguyên tiêu, bá tánh trong thành nhất định cao hứng không chịu nổi."
Đường Ngọc bật cười, muốn so điều này, không ai hơn được Trần Thúc.
"Được." Đường Ngọc ấm giọng
Trần Thúc không có buông tay, hàm dưới đặt trên vai nàng, ánh mắt nhìn về phía tiểu Sơ Lục trong lòng Đường Ngọc, nhẹ giọng nói, "Nhi tử, con sắp một trăm ngày rồi!"
Đường Ngọc thật sự không nhìn ra ngữ khí của hắn, là kích động, là thở dài, hay là cảm thấy mau, hoặc là cảm thấy chậm
Trần Thúc lại nói, "Mỗi ngày một bộ dáng, nhìn như rất lớn, kỳ thật lại mới một trăm ngày."
"Tới, cha ôm một cái." Trần Thúc duỗi tay.
Đường Ngọc cho hắn ôm
"Nhi tử, chờ con lớn hơn một chút, cha mang con đi đốt pháo, được không?" Dù sao vẫn là Trần Thúc tình nguyện hỏi.
Đường Ngọc không quấy rầy hai phụ tử bọn họ ở chung.
......
Hôm nay là ngày đón giao thừa, cần mặc đồ mới.
Đường Ngọc vừa lúc để Lê ma ma lấy xiêm y tới, Trần Thúc ôm trong chốc lát, Đường Ngọc thay đổi y phục năm mới cho tiểu Sơ Lục, lập tức thành bánh bao sữa vui vẻ
Trước giờ Thìn, Mậu Chi cũng tới viện
"Tỷ tỷ, tỷ phu!" Mậu Chi vui mừng.
"Tiểu Sơ Lục!" Mậu Chi lại nhìn về phía bánh bao sữa trong lòng Đường Ngọc
Dương thị đỡ lão thái thái tới, cũng vừa vặn gần đến giờ Thìn.
Giờ Thìn ở chủ viện đốt pháo bỏ tà khí
Trần Thúc đi đốt
Đường Ngọc ôm tiểu Sơ Lục cách xa một chút.
Khi tiếng pháo vang lên, tiểu Sơ Lục vẫn bị bừng tỉnh, oa oa oa khóc lớn lên, kỳ thật đã cách rất xa, Đường Ngọc che chở bé, nhẹ nhàng vỗ về, chậm rãi trấn an
Tiểu Sơ Lục cũng từ từ không sợ nữa, mở to mắt nhìn mẫu thân.
Kỳ thật pháo cách cũng rất xa, nhưng đây là lần đầu tiên sau khi tiểu Sơ Lục ra đời nghe được tiếng pháo.....
Cái gì cũng có lần đầu tiên.
Và đây cũng là lần đầu tiên.
......
Tới buổi trưa, Đường Ngọc dỗ tiểu Sơ Lục ngủ trưa.
Trần Thúc vén mành lên đi vào trong phòng, trong tay còn cầm một phong thư, "Thái nãi nãi hồi âm, nói tên hẳn nên để cha mẹ đặt, bà đặt tên chữ nhỏ là được rồi"
Đường Ngọc hiểu ý, thái nãi nãi là không muốn bao đồng làm thay, tên chữ nhỏ chính là tâm ý của thái nãi nãi
"Thái nãi nãi nói như thế nào?" Đường Ngọc hỏi.
Trần Thúc nói, "Hy vọng bất luận con có bao lớn, đều thiên chân như thuở ấu thơ, không quên sơ tâm*"
Trần Thúc cười nói, "Vong Sơ"
*Không quên sơ tâm = Không quên tâm ban đầu = Bất vong sơ tâm.
Tên chữ nhỏ thái nãi nãi đặt cho Tiểu Sơ Lục là Quên Sơ = Vong Sơ
Tên chữ nhỏ có khi sẽ lấy phản nghĩa, không quên sơ tâm, đó là dùng chữ quên sơ để cảnh giác.
Vong Sơ?
"Dễ nghe" Đường Ngọc cũng thích.
Trần Thúc duỗi tay vén tóc mai ra sau tai nàng, "Nhũ danh là ta đặt, chữ nhỏ là thái nãi nãi đặt, A Ngọc, nàng đặt tên cho nhi tử đi......"
Hắn nói đến chỗ này là đã sớm có suy xét, Đường Ngọc không có tìm cớ.
Phảng phất cũng không nghĩ quá nhiều, mỉm cười nói, "Sơ Lục cũng tốt, Vong Sơ cũng tốt, đều là nhắc nhở.
Trường Doãn, vậy kêu Miễn Chi đi, dựa vào cố gắng*"
*Cố gắng = Miễn trong từ Hán Việt
"Trần Miễn Chi......" Trần Thúc cười nói, "Chậc chậc, ở đâu mà có tên hay như vậy chứ?"
Đường Ngọc bị hắn chọc cười.
"Miễn Chi, con có tên rồi nha." Trần Thúc sờ sờ mặt bé, tựa như lần đầu quen biết, nghiêm túc nói, "Năm mới tốt lành, Trần Miễn Chi!"
Đường Ngọc mỉm cười.