"Nam tử hán, trưởng thành rồi phải cùng cha bảo hộ mẫu thân, hửm?" Trần Thúc sửa miệng.
Lúc này Lê ma ma mới nở nụ cười.
Nhưng nam tử hán nho nhỏ rõ ràng rất không cho mặt mũi, không thèm phản ứng lại với cha bé
Cuộc đối thoại nam tử hán lần đầu tiên giữa Trần Thúc và tiểu Sơ Lục đột nhiên im bặt.
"Được thôi, lần đầu tiên cứ đến chỗ này đi." Chỉ cần Trần Thúc không nói thì không ai cảm thấy xấu hổ.
Lê ma ma buồn cười.
Vừa lúc Tiểu Mễ vào phòng tìm Trần Thúc, "Hầu gia, Cố trường sử cùng Phùng đại nhân tới, đã chờ sẵn ở Đông Noãn Các"
"Được, ta lập tức đi." Trần Thúc lên tiếng.
Lần này, đối thoại giữa nam tử hán xác thật đã ngưng hẳn.
Trần Thúc giao tiểu Đậu Đậu cho Lê ma ma
Lê ma ma tiếp nhận, rõ ràng chỉ là hài tử hai tháng tuổi, nhưng khi mở to mắt, đôi mắt đẹp đến khó có thể hình dung, đứa nhỏ này giống phu nhân, cũng giống hầu gia, đặc biệt là đôi mắt giống hầu gia......
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Cố Tới và Phùng Vân đã ở chờ ở Đông Noãn Các của chủ viện
Phòng nghị sự cách hơi xa, hầu gia mới về phủ đoàn tụ cùng phu nhân và tiểu công tử, khẳng định không nỡ rời đi, Cố Tới và Phùng Vân cố ý tới chủ viện tìm hầu gia.
"Cố bá, Phùng thúc." Trần Thúc vén mành lên đi vào.
Hai người nhanh chóng khom người chắp tay, "Hầu gia."
Trần Thúc duỗi tay nâng hai người bọn họ dậy, trong mắt đều là ôn hoà hiền hậu, "Trong khoảng thời gian ta không ở Vạn Châu, vất vả cho Cố bá cùng Phùng thúc."
Trước đây bị thiên gia hãm hại, người cũ ở Vạn Châu phủ còn lại không nhiều lắm.
Cố bá cùng Phùng thúc đều nhờ ra ngoài làm việc chung nên may mắn tránh thoát, lại cũng ở cùng Trần Thúc trong thời gian dài nhất, cũng có cảm tình thâm hậu nhất, Trần Thúc vẫn luôn gọi hai người làm Cố bá cùng Phùng thúc.
Cố Tới thở dài, "Hầu gia bình an trở về thì tốt rồi."
Phùng Vân cũng nhịn không được cảm thán, "Tin tức hầu gia bị ám sát mất tích truyền đến, ta cùng với Cố trường sử đều giật nảy mình, không dám nói cho những người khác ở Vạn Châu phủ nghe, càng không dám nói cho phu nhân nghe, sợ phu nhân động thai khí, sau đó mới biết là do hầu gia quyết đoán."
Tới bây giờ trong lòng Phùng Vân vẫn còn sợ hãi.
Vạn Châu mấy năm nay quật khởi, tự nhiên gây thù chuốc oán không ít, đặc biệt là sau khi đi theo tân đế khởi sự, không ít người đỏ mắt cũng được, coi là cái đinh trong mắt cũng không hiếm, đều có tình có lý bên trong.
Cho nên lúc ấy bỗng nhiên truyền ra tin tức Trần Thúc bị chặn giết mất tích, đầu tiên Cố Tới cùng Phùng Vân đều tin, sau đó Vạn Siêu lại lén điều chút ít binh lực chờ đón, Cố Tới cùng Phùng Vân mới biết là do hầu gia che mắt thiên tử.
Cố Tới vuốt vuốt chòm râu, trầm giọng nói, "Hiện giờ hầu gia và thiên tử đã sinh ra khoảng cách, thiên tử vậy mà nổi lên ý bỏ cha lấy con, bây giờ dù chưa làm rõ, nhưng kỳ thật cũng đã rõ ràng, chỉ sợ qua không bao lâu nữa, chư hầu trong nước cùng đại tướng biên quan các nơi đều sẽ biết được việc này, thế cục trong triều sợ là sẽ có biến, Vạn Châu phủ chúng ta cần phải nhanh chóng chuẩn bị."
Phùng Vân cũng nói, "Cố trưởng sử nói phải, vừa lúc gặp loạn thế, lúc trước hầu gia theo thiên tử khởi sự, bất quá chỉ mới hai năm, được cá quên nơm, đúng là làm lòng người sinh lạnh lẽo.
Chỉ sợ nội trong mấy năm nữa, Yến Hàn Quốc cũng sẽ không còn thái bình, biết được hầu gia và thiên tử sinh khoảng cách, chỉ sợ các lộ chư hầu cùng đại tướng biên quan đều sẽ liên tiếp thử ý hầu gia......"
Phùng Vân nhớ tới Bắc Dư trước đây
Bắc Dư chính là bởi vì trong nước có nội loạn, dẫn tới triều đại thường xuyên thay đổi, sau bị mới bị Yến Hàn thâu tóm
Thiên tử trước khi đăng cơ là An Bắc Hầu.
Đất phong An Bắc Hầu trước đây chính là một phần lãnh thổ của Bắc Dư, cho nên, nghiêm khắc mà nói, đất phong An Bắc Hầu kỳ thật chính là Bắc Dư trước đây, lần này tân đế đăng cơ, có không ít chư hầu cùng đại tướng biên quan trong nước trong lòng không thoải mái, do một phần lớn người đi theo tân đế khởi sự được thụ phong, có rất nhiều người tổ tiên từng là người Bắc Dư, không phải là người Yến Hàn
Hơn trăm năm trước Bắc Dư đã bị Yến Hàn xâm lược diệt quốc, hiện giờ quan lại đừng đầu cùng tướng lãnh lại bỗng nhiên thay đổi thành một đám hậu duệ Bắc Dư
Nhóm người này trung tâm với tân đế, càng mâu thuẫn gay gắt hơn đối với thế lực vốn có của Yến Hàn
Những mâu thuẫn này tất nhiên không thể trung hòa
Đây cũng là lý do vì sao tân đế đăng cơ lại ra tay động thủ với một ít thế gia danh tiếng lâu đời trong kinh, bởi vì các thế gia lâu đời này chưa chắc ủng hộ tân đế, mặc dù ủng hộ, cũng là bằng mặt không bằng lòng, tân đế phải cho tâm phúc của mình uống một liều thuốc an thần.
Trước đây hầu gia đã từng nhắc nhở tân đế không nên làm như vậy, nhưng tân đế cuối cùng vẫn khăng khăng làm theo ý mình.
Bởi vì dã tâm của tân đế quá lớn, cần các tâm phúc này giúp đỡ hắn, cho nên tân đế cùng hầu gia đi lên hai con đường là chuyện tất yếu
Thiên gia trước đây vốn đã sớm hủ bại, triều đình sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian.
Hầu gia cùng tân đế khởi sự, đại thù diệt môn của Kính Bình Hầu phủ được báo, hầu gia đã rời khỏi kinh thành, chính là không muốn xung đột cùng tân đế
Tân đế sát phạt quyết đoán, liên hôn cũng được, phong thưởng cũng được, lung lạc nhân tâm, cũng loại bỏ người đối lập, xác thật trong khoảng thời gian rất ngắn đã "ổn định" được đại cục trong nước, làm các chư hầu chung quanh ngo ngoe rục rịch đều bắt đầu nhao nhao quan sát.
Nhưng "ổn định" như vậy cực kỳ nguy hiểm.
Hiện giờ một khi tin tức Vạn Châu cùng thiên tử bất hòa lọt ra ngoài, thiên tử cần quan tâm, không phải là Vạn Châu, mà là các thế lực muốn ngo ngoe rục rịch kia......
Phùng Vân đang muốn mở miệng, vừa lúc nghe Trần Thúc nói, "Ta đã cho Vạn Siêu điều quân đến Bình Nam, để Bình Nam làm lá chắn cho Vạn Châu trước.
Bình Nam có một vị trí rất hiểm yếu, vị trí như vậy rất quan trọng, từ hôm nay trở đi, Vạn Châu cũng được, Bình Nam cũng được, đều do Kính Bình Hầu phủ quản lý, bất luận trong nước có an ổn thái bình hay không, có chiến loạn hay không, bá tánh một phương do Kính Bình Hầu phủ bảo hộ không cần lo lắng"
Cố Tới cùng Phùng Vân chắp tay, "Vâng."
Kỳ thật Kính Bình Hầu phủ đơn giản lại quay trở lại thời điểm trước đây, cũng không tổn thất, chiếu lệnh của thiên tử cũng có thể không nghe.
Trần Thúc lại nói, "Thiên tử và ta đều hiểu rõ nhau, cho người thả tiếng gió ra ngoài, nói ta cùng thiên tử bất hòa, như thế, sẽ không còn ai quan tâm đến việc Vạn Châu nữa, chúng ta cũng có càng nhiều thời gian xử lý Bình Nam.
Chờ xuân tuần kết thúc, ta dẫn phu nhân đi Bình Nam nửa năm, xử lý xong việc ở Bình Nam trước, phòng ngừa chu đáo, đến lúc đó Phùng thúc đi cùng ta đến Bình Nam, Cố bá, Vạn Châu giao cho bá."
Cố Tới cùng Phùng Vân lại lần nữa đáp lời
Trần Thúc cuối cùng nói, "Nội bộ Yến Hàn đã sớm rối một nùi, vốn tân đế đăng cơ hẳn nên đổi một luồng hơi thở mới, nhưng bây giờ xem ra, bất quá chỉ làm loạn thế hoãn lại mấy năm, vậy để hắn tiếp tục kéo dài hơi tàn, chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt Vạn Châu cùng Bình Nam."
Cố Tới nói, "Hầu gia nắm trong tay hai phương Vạn Châu và Bình Nam, nội lực rộng lớn, tiến có thể công lui có thể thủ; Hoài Châu cũng ở trong tay Tấn Bác Hầu, Tấn Bác Hầu lại coi hầu gia là quân hầu; Vạn Châu và Bình Nam dựa lưng vào Phong Châu, cùng chung tiến thoái với Phong Châu, trong loạn thế, Kính Bình Hầu phủ nắm giữ thế cục tốt nhất, hầu gia có thể mưu sự."
Cố Tới nói xong, Phùng Vân cũng nhìn về phía Trần Thúc.
Chờ Bình Nam ổn định, Kính Bình Hầu liền nắm giữ ba nơi Vạn Châu, Bình Nam, Hoài Châu, có thể xưng quân hầu.
Xưng quân hầu, liền mang ý nghĩa có thể để xung quanh phụ thuộc......
Không phải trong lòng Cố tới cùng Phùng Vân không nghĩ tới, sẽ có một ngày, sẽ càng tiến thêm một bước.
Kính Bình Hầu có nội lực, khí độ làm người của hầu gia cũng gánh nổi tôn vị này
Trong lòng Cố Tới cùng Phùng Vân đã ngầm hiện lên ý niệm này
Trần Thúc trầm giọng nói, "Diệp Lan Chi có chỗ lợi hại của hắn, cũng có người nguyện trung thành với hắn, không thể khinh thường.
Cứ để hắn từ từ thu dọn cục diện rối rắm, từ từ đấu cùng các chư hầu khác, ngày sau ai nắm giữ giang sơn đều không liên quan đến chúng ta"
Ý niệm vừa nãy Cố Tới và Phùng Vân nhắc tới, lại đè nén xuống.
Hầu gia tuổi nhỏ mất nhà mất người thân, đối với hầu gia mà nói, quan trọng nhất là thái bình an khang, nơi quản lý cùng bá tánh đều yên vui, chứ không phải vấn đề của triều đình.
Cố Tới cùng Phùng Vân đều im tiếng.
Trần Thúc lại nói, "Cố bá, Phùng thúc, tạm nghỉ hai ngày, chờ hai ngày sau, gọi người đến phòng nghị sự thương nghị việc Bình Nam."
Cố Tới cùng Phùng Vân đồng thời lên tiếng.
"Ngày sau sợ là sẽ thường chạy tới chạy lui hai nơi Bình Nam cùng Vạn Châu, vất vả cho Cố bá, Phùng thúc." Trần Thúc thấy rõ ràng.
Người không có nỗi lo xa, ắt có mối ưu tư gần, chuyện Bình Nam phải nhanh chóng đưa vào danh sách quan trọng
......
Từ Đông Noãn Các ra ngoài, Trần Thúc đưa tiễn.
Cố Tới cố ý ở lại cuối cùng.
"Cố bá có chuyện muốn nói cùng ta?" Trần Thúc hiểu ý.
Trong viện, Cố Tới vuốt vuốt chòm râu cười nói, "Trước đây hầu gia không ở nhà, hiện giờ hầu gia về phủ rồi, việc của phu nhân nên nói với hầu gia một tiếng."
Trong mắt Trần Thúc hơi ngưng trệ, "A Ngọc sao vậy?"
Trước khi hắn đi đã nhờ Cố bá chăm sóc A Ngọc, Cố bá làm việc đến nơi đến chốn, nhất định sẽ báo với hắn một tiếng.
Cố Tới cười nói, "Trước đây hầu gia phó thác lão thần chiếu cố phu nhân, lão thần là muốn nói, kỳ thật phu nhân không cần người khác chiếu cố, phu nhân thanh minh, rất nhiều chuyện đều hiểu rõ trong lòng, biết cái nào nên chạm vào, cái nào không nên chạm vào, rõ ràng hơn nàng biết cái gì cần biết, cái nào không cần lo.
Hầu gia tân hôn không lâu, đã không ở trong phủ khoảng gần một năm, nhưng một năm này, quan lại trên dưới Vạn Châu phủ đều đã tán thành phu nhân."
Trần Thúc hơi khựng.
Lời tương tự, trước đây Đồng bà đã nói qua một lần, bây giờ Cố bá lại nhắc lại.
Đồng bà ở hậu trạch, nói như vậy không kỳ quái, còn Cố bá ở trên triều cũng nói như vậy, Trần Thúc càng thêm tò mò, A Ngọc đã làm cái gì?
Cố Tới chỉ nói, "Phu nhân có sở trường, lại không hiển lộ, tâm cũng sáng như gương, ngày sau, là người có thể cùng tiến cùng lui với hầu gia, hầu gia có phúc khí.".