Đến mười lăm tháng tám, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh.
Trong phủ đều thay đổi sang y phục mùa thu, xiêm y trên người Đường Ngọc cũng nhiều hơn một ít, nhưng bởi vì thân mình nặng nề, nên cũng không sợ lạnh như người khác
Đến Trung thu, trong phủ làm bánh trung thu.
Đường Ngọc không dám ăn nhiều.
Bánh trung thu là đồ ngọt, ăn vào khiến Đậu Đậu trong bụng nàng vẫn luôn hưng phấn, cũng chơi trò đá chân với nàng, làm nàng ngủ không được ngon giấc, đành phải nằm trên giường, vừa nhìn ánh trăng trước cửa sổ, vừa nhẹ nhàng vuốt bụng gian trấn an, "Đậu Đậu, nhất định cha cũng nhớ chúng ta."
Thiên lý cộng thuyền quyên*
*Câu này được lấy trong bài thơ Thủy Điệu Ca Đầu của tác giả Tô Đông Pha, bạn nào muốn biết rõ hơn thì lên hỏi thăm bác Gúc Gồ nhan.
Nghĩa Nôm của câu này đại khái là: Nghìn trùng cùng ngắm trăng thanh đêm này!
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Chờ đến trung tuần tháng chín, vào ban đêm Đường Ngọc đã cơ bản không thể nào ngủ ngon được nữa
Ngày lâm bồn càng đến gần, Lê ma ma cũng vậy, Đồng bà cũng vậy, toàn bộ trên dưới trong phủ cũng đều không dám lơ là chủ quan
Lúc này thời gian Đường Ngọc ra phủ cũng ít.
Lúc trước cách mấy ngày còn có thể ra phố đi dạo, bá tánh ven đường cũng sẽ hân hoan tiếp đón, phu nhân, phu nhân hảo, Đường Ngọc thường xuyên nghĩ, chư hầu có thể cùng bá tánh Giang thành xem nhau như hàng xóm, chỉ sợ cũng chỉ có Trần Thúc.
Sau đó, Đường Ngọc liền không thể ra phủ nữa, thân thể cũng xác thật nặng nề hơn, đi một chút liền dễ dàng mệt, ra cửa cũng không tiện.
Đồng bà biết nàng rất vất vả, liền an ủi nói, "Phu nhân, hầu gia hẳn là đang trên đường hồi kinh, rất nhanh sẽ về đến Vạn Châu thôi."
Đường Ngọc cười gật đầu, "Đồng bà, mọi người đều ở đây, ta không sợ."
Đồng bà hiểu ý cười cười, phu nhân, so với người khác càng trầm ổn hơn
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Trong cung, Diệp Lan Chi nhìn về phía ám vệ, "Bên phía Vạn Châu sinh chưa?"
Ám vệ nói, "Còn chưa có tin tức truyền đến, hẳn là chưa sinh, nếu hài tử ra đời, nhanh nhất ba đến năm ngày, tin tức sẽ được truyền tới trong kinh."
Nội tâm Diệp Lan Chi có chút bực bội.
Càng đến lúc này, dường như càng dễ dàng mất kiên nhẫn.
Tháng tám, Trần Thúc từ Nam Thuận trở lại, khoảng thượng tuần tháng mười đã có thể về kinh, đến lúc đó, ắt hẳn Vạn Châu sẽ có tin tức truyền đến.
Diệp Lan Chi trầm giọng nói, "Tiếp tục nhìn thật kỹ cho ta."
"Vâng." Ám vệ lên tiếng.
......
Cuối tháng chín, ám vệ đột nhiên truyền đến tin tức, "Kính Bình Hầu mất tích!"
Diệp Lan Chi vốn đang phê tấu chương, bút lông rớt khỏi trong tay, gạch một đường ngang sổ con, nhìn có chút chói mắt.
"Sao lại mất tích?" Diệp Lan Chi nhíu mày, cố tình chọn ngay lúc này.
Ám vệ đáp, "Trên đường bỗng nhiên gặp phải ám sát, cấm quân hộ tống đều tận mắt nhìn thấy, trong lúc hỗn loạn, Kính Bình Hầu được thân tín che chở chạy thoát, không biết đi nơi nào."
"Sao lại trùng hợp như vậy?" Ngụy Chiêu Đình cũng kinh ngạc.
Diệp Lan Chi trầm giọng, "Tiếp tục tìm!"
Ám vệ lĩnh mệnh.
Chờ ám vệ lui ra ngoài, Ngụy Chiêu Đình tiến lên, "Không phải trùng hợp đến như vậy chứ?"
Diệp Lan Chi lại nói, "Việc này cũng khó nói, Trần Thúc theo ta khởi sự, hiện giờ người khác đang nhìn thấy, Vạn Châu là lá chắn của triều đình, người muốn diệt trừ Trần Thúc không phải không có, vừa lúc Trần Thúc đi sứ, chết trên đường hồi kinh, cũng không ai nói được cái gì, cho nên, hoặc là có người đã sớm lên kế hoạch, chờ Trần Thúc đang trên đường về động đến hắn, hoặc là......"
Đầu ngón tay Diệp Lan Chi nắm chặt, "Trần Thúc thực thông minh, đoán được......!Cho nên tự biên tự diễn, diễn một màn bị người đuổi giết, nhân cơ hội trốn thoát, chờ hài tử của hắn được sinh ra, nếu là nhi tử, hắn sẽ không lộ diện mà trực tiếp về thẳng Vạn Châu; nếu là nữ nhi, hắn sẽ hồi kinh, nói bị người chặn giết, khó khăn lắm mới trốn trở về, trẫm sẽ không có biện pháp đối phó hắn, hắn cũng không cần xé rách mặt với trẫm."
Ngụy Chiêu Đình kinh ngạc, "Kính Bình Hầu sao có thể làm được?"
Diệp Lan Chi cười nhạt, "Nếu ngay cả việc ở An thành hắn đều có thể nghĩ ra, vậy việc này có gì không thể? Trước đây hắn đáp ứng quá dễ dàng, là để che mắt trẫm, hắn sớm đã tính toán, nhưng một phần cũng không lộ ra ngoài, là muốn bảo đảm khi hắn không ở đây, hắn an toàn, Vạn Châu cũng an toàn.
Tên Trần Thúc này lòng dạ rất sâu, là do một tay thái nãi nãi dạy ra, hắn nghĩ được cũng không kỳ quái......"
Diệp Lan Chi xô ngã tấu chương trên bàn, "Là do trẫm sơ sẩy, mấy tháng nay căn bản không nghĩ tới hắn lại có một màn như vậy, kỳ thật đều nằm trong tính toán của hắn.
Trước khi hắn đi đã an bài xong, hai ngày trước, quân Vạn Châu bỗng nhiên tiến vào Bình Nam, đã lấy Bình Nam làm tấm chắn."
Diệp Lan Chi trầm giọng nói, "Từ từ chờ xem."
Nhưng người chờ đợi là người bực bội nhất!
Diệp Lan Chi lại nói, "Cho người đi tìm, hắn bí quá hoá liều, tính toán không được chu toàn, cũng đi không được nhanh như vậy, phong tỏa dọc theo đường đi."
Ngụy Chiêu Đình đáp lời
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Vạn Châu đường xa, tin tức Trần Thúc mất tích còn chưa truyền tới Vạn Châu, ngày năm tháng mười, khi Đường Ngọc đứng dậy bỗng nhiên nước ối bị vỡ
Đồng bà cùng Lê ma ma đều là người có kinh nghiệm, nước ối vừa vỡ, hài tử sắp sửa chào đời
Toàn bộ Kính Bình Hầu phủ đều bắt đầu bận rộn lên.
Trần Thúc không ở nhà, phu nhân lại muốn sinh, lão thái thái có thể quyết định, còn có Đồng bà cùng Lê ma ma, mọi việc đều có thể tìm được người quyết định
Nước ối vỡ đến lúc hài tử chào đời còn một khoảng thời gian, lão thái thái đi vào, vừa nắm tay Đường Ngọc, vừa nói với nàng không cần khẩn trương, bà đỡ cùng đại phu đều có mặt, mọi người trong phủ đều có mặt, đừng lo lắng
Đường Ngọc gật đầu.
Nước ối mới bị vỡ, cơn quặn đau còn chưa tới.
Đồng bà và Lê ma ma làm cho Đường Ngọc vài món để ăn, sau đó mới có sức lực.
Lại chuẩn bị trước nước ấm, còn có nhân sâm, lát nữa phải dùng đến
"Phu nhân đừng sợ, thai tượng quan trọng nhất đều ổn thỏa, lát nữa nghe lời bà đỡ thì ổn cả thôi" Đồng bà dặn dò.
Đường Ngọc gật đầu.
Đồng bà và Lê ma ma đều không cho Đường Ngọc nói hoặc làm việc phí sức khác, Đường Ngọc nằm trên giường, bà đỡ rất nhanh đã vào phòng.
Mãn phu nhân cũng tới hầu phủ, cùng Dương thị ở cùng với lão thái thái.
Bắt đầu hoàng hôn, trong phòng dần dần có tiếng rên rỉ truyền đến, khắp nơi cũng đều có nha hoàn bưng nước ấm ra ra vào vào, ngoài phòng đều có thể nghe được tiếng bà đỡ
Lão thái thái cũng được, Dương thị cũng được, Mãn phu nhân cũng được, đều là người từng trải, biết được thai đầu có bao nhiêu khó khăn
Tiếng rên rỉ trong phòng từ yếu chuyển mạnh, khoảng cách thời gian từ dài đến ngắn, tim lão thái thái như thắt lại
Một mực từ lúc hoàng hôn đến giờ Tý, lại từ giờ Tý đến giờ Sửu, trong thời gian đó đã vài lần ngậm nhân sâm, bà đỡ cùng đại phu cũng đã vài lần nôn nóng cùng khẩn trương, rốt cuộc, đến đầu giờ Dần, nghe được tiếng bà đỡ trong phòng, "Sinh rồi! Sinh rồi!"
Đầu Đường Ngọc đầy mồ hôi, làm như sức lực vốn có đều mất sạch, ngay cả sức mở mắt cũng không có.
Ngoài phòng, lão thái thái, Dương thị cùng Mãn phu nhân đều nhẹ nhàng thở ra.
Phòng trong, Đồng bà cùng Lê ma ma đều cười không khép được miệng
Đồng bà nói, "Phu nhân, là một tiểu thiên kim......"
Đường Ngọc nhìn nhìn Đồng bà, nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt chờ đợi nhìn về phía bà đỡ cùng Lê ma ma
Đồng bà đang chăm sóc nàng, Lê ma ma cùng bà đỡ vệ sinh cho hài tử mới sinh, chờ lau sạch, bọc khăn xong xuôi, mới ôm hài tử đến trước mặt nàng, "Phu nhân, ngài xem."
Mới vừa rồi Đường Ngọc còn cảm giác cả người không có một chút sức lực nào, nhưng bây giờ bỗng nhiên không biết sức lực từ đâu kéo tới, không chỉ nhìn mà còn duỗi tay sờ sờ gương mặt bé
"Chúc mừng phu nhân, mừng thiên kim chào đời"
"Chúc mừng phu nhân, mừng thiên kim chào đời ~"
Lê ma ma ôm hài tử đến cho lão thái thái xem, lão thái thái kích động đến nước mắt lưng tròng, vừa nhìn, vừa hướng vào trong phòng nhìn xung quanh.
Lão thái thái quan tâm hài tử, nhưng cũng quan tâm Đường Ngọc.
Chờ bà đỡ cùng Đồng bà trong phong thu thập thỏa đáng cho Đường Ngọc, lão thái thái mới đi vào.
Đường Ngọc còn suy yếu, "Tổ mẫu."
"Đừng nói chuyện, mau nghỉ ngơi, Trường Doãn không ở nhà, con vất vả rồi." Lão thái thái muốn rơi nước mắt.
Chóp mũi Đường Ngọc cũng ửng đỏ theo
Đồng bà khuyên nhủ, "Lão thái thái, phu nhân hậu sản không nên rơi lệ, sợ tổn hại thân thể."
Lão thái thái cũng mới kịp phản ứng, hài tử vừa mới sinh, Đường Ngọc cần bắt đầu ở cữ, ở cữ không tốt sẽ làm thân thể yếu đuối nhiều bệnh tật, bây giờ là không thể khóc, lão thái thái giận mình hồ đồ.
Lão thái thái nắm lấy tay Đường Ngọc, "Cái gì cũng đừng nghĩ, con cứ nghỉ ngơi trước"
Đường Ngọc cũng xác thật rất mệt mỏi.
Lê ma ma ôm hài tử tiến lên, đặt bên người nàng, "Phu nhân ngủ đi, để tiểu chủ tử ở cùng ngài, chúng ta canh cho."
Đường Ngọc mỏi mệt đến cực điểm, đầu dựa vào Đậu Đậu, nửa kích động, lại nửa mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Đậu Đậu bình an chào đời, cha bé hẳn cũng sẽ bình an trở về......
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Trong kinh, ám vệ truyền đến tin tức, nói Kính Bình Hầu phu nhân sinh được một nữ nhi.
Diệp Lan Chi nghe xong, tức giận đến ném vỡ chung trà.
Trong lòng Ngụy Chiêu Đình biết rõ, bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy, ngày sau muốn tìm được cơ hội để Trần Thúc rời đi đã không còn là chuyện dễ dàng như vậy.
......
Lại qua mấy ngày, cấm quân tới báo, nói đã tìm được Kính Bình Hầu.
Diệp Lan Chi tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Trần Thúc theo cấm quân hồi kinh, mặc dù trước đây thật sự có người muốn ám sát Trần Thúc, hay là do Trần Thúc tự biên tự diễn, đều đã không còn quan trọng
Trước mắt bao người, hắn không có cách nào động vào Trần Thúc được nữa
Hơn nữa phu nhân Trần Thúc sinh lại là nữ nhi, hắn động vào Trần Thúc, đối với hắn cũng không có lợi ích gì
Khi Trần Thúc hồi kinh, Ngụy Chiêu Đình thay mặt thiên tử chờ đón ở cửa thành, sau đó thiên tử lại mở tiệc tẩy trần
Tại tiệc tẩy trần, Diệp Lan Chi hỏi đến việc nửa đường bị chặn giết
Trần Thúc bưng chén rượu lên nhàn nhạt nói, "Bệ hạ không biết, người muốn thần chết có quá nhiều, thần cũng không biết là ai muốn lấy tánh mạng thần."
Trần Thúc nhìn hắn, ánh mắt thâm thúy như muốn nhìn thấu hắn
Diệp Lan Chi cười cười, "Bình an trở về thì tốt rồi."
Trần Thúc làm trò trước mặt mọi người nói, "Bệ hạ, Trường Doãn muốn ngày mai rời kinh, phu nhân ở nhà mới sinh hài tử, thần nhớ bọn họ."
Diệp Lan Chi cười nói, "Nên sớm trở về, chuyến này ra ngoài thời gian cũng lâu rồi, trở về cùng phu nhân đi."
Trần Thúc nâng chén, "Tạ bệ hạ."
Thật thật giả giả, một giọt nước cũng không lọt, lúc này Trần Thúc đích xác toàn thân trở lui.
Diệp Lan Chi liễm mắt.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Toàn bộ tháng mười đến tháng mười một, Đường Ngọc đều ở cữ, cũng được nếm thử thế nào là làm mẫu thân
Tiểu Đậu Đậu ra đời vào mùng sáu tháng mười, thịt thịt, phấn điêu ngọc trác, thực đáng yêu, lão thái thái, Dương thị đều rất thích.
Đường Ngọc cũng không mượn tay người khác, tự mình nuôi nấng, tự mình ẵm bồng.
Cho nên tiểu Đậu Đậu rất thân thiết với nàng, Đường Ngọc rất hưởng thụ thời điểm ở cùng tiểu Đậu Đậu, tuy rằng có đôi khi sẽ luống cuống tay chân, nhưng bởi vì có Đồng bà, Lê ma ma cùng tổ mẫu, mợ bên cạnh, hỗ trợ đủ điều, Đường Ngọc hoảng loạn một hai tháng, rốt cuộc cũng thuận tay.
Đầu tháng chạp, Trần Nguyên nói hầu gia đang ra roi thúc ngựa trở lại, mùng sáu tháng chạp là có thể đến.
Thời gian ngắn như vậy, nhất định là không ngủ không nghỉ để trở về
Mùng sáu tháng chạp, Đường Ngọc ôm tiểu Đậu Đậu đến cửa thành chờ Trần Thúc, bên trong xe ngựa, không tính lạnh, Đường Ngọc giống như chưa bao giờ cảm giác được thời gian chờ đợi lại dài dằng dặc như vậy
Đến trưa, bỗng nhiên liên tục nghe được tiếng vó ngựa, Trần Nguyên vui mừng vén mành lên, hướng tới Đường Ngọc nói, "Phu nhân, hầu gia đã trở lại!"
Đường Ngọc ôm tiểu Đậu Đậu xuống xe ngựa.
Trần Thúc ở đối diện xe ngựa, hốc mắt đều mờ mịt, "Ta đã trở về, A Ngọc."
Nàng không biết hắn vì để có thể bình an trở về, có bao nhiêu chật vật, thế nhưng ở trước mặt thiên tử có thể trắng trợn táo bạo giả bộ mất tích, tránh về kinh, cho đến khi tin tức hài tử ra đời được truyền đến.
Trần Thúc ôm chặt nàng, ôm thật lâu sau.
Hài tử ở trong tay Lê ma ma, Trần Thúc lại nhịn không được nhìn thêm vài lần, "Sao giống nàng quá vậy!"
Là giống Đường Ngọc nhiều hơn.
"Lên xe ngựa trước, đừng để bị đông lạnh." Trần Thúc nhìn không động mắt.
Chờ lên xe ngựa, Trần Thúc chỉ cảm thấy trước đây có vô số lời muốn nói, nhưng trước mặt nàng cùng hài tử lại nói không nên lời, chỉ muốn nhìn nàng cùng hài tử, nhìn thế nào cũng nhìn không đủ.
"Nữ nhi của ta......" Lời Trần Thúc còn chưa dứt, Đường Ngọc nhẹ giọng nói, "Tiểu Đậu Đậu là nhi tử."
Trần Thúc sửng sốt.
Đường Ngọc nhẹ giọng nói, "Thái nãi nãi cho Đồng bà tới chiếu cố thiếp, Đồng bà nói, khi hài tử ra đời, bất luận là nhi tử, hay là nữ nhi, nhưng trước khi chàng trở về, đều phải nói là nữ nhi.".