Cẩm Đường Xuân

Chương 18: 18: Kinh Hồn





Đường Ngọc đi theo tiểu nhị vào trong, đặt vải vóc sang một bên, tùy ý nhìn khắp nơi một chút
Nàng vốn có bộ dáng đẹp mắt, quần áo phẩm vị đều tốt, mắt nhìn đồ cũng độc đáo, không ít trang sức cùng phụ kiện quý trọng, nàng đều nhìn ra được xuất xứ.
Tiểu nhị gọi chưởng quầy ra tiếp đón.
Trong cung thấy nhiều đồ, ít nhiều cũng có thể nói ra một chút, chưởng quầy biết Đường Ngọc biết nhìn hàng.
Đường Ngọc vừa thử trang sức, vừa bất động thanh sắc đánh giá bốn phía, cũng hiểu biết được bảy tám phần không sai biệt lắm.
Cửa hàng này vị trí rất tốt, khách hàng rất tốt, hẳn cũng là cửa hiệu lâu đời, không ít khách lui tới đều là khách quen, nếu so sánh tiền thuê giữa cửa hàng này cùng cửa hàng bán vải ban nãy, đúng là cách biệt một trời một vực
Đường Ngọc nhìn không sai biệt lắm, đơn giản chọn một cây ngọc trâm đặc biệt, chờ tiểu nhị bỏ vào hộp gấm
Trong lúc chờ đợi, cửa ra vào của cửa hàng chợt mở ra, Đường Ngọc nhìn chưởng quầy đứng bên cạnh, cung kính đi lên tiếp đón, “Mã gia!”
Loại thời điểm này Đường Ngọc cũng không có nhìn nhiều
Tò mò hại chết mèo, hàng năm người trong cung chết vì tò mò nhiều lắm
“Tới thu tiền thuê!” Thuộc hạ của tên được chưởng quầy gọi là Mã gia lớn tiếng gào lên một câu.
Đường Ngọc ngoài ý muốn, lúc này mới lặng lẽ liếc nhìn.

Chỉ thấy tên được gọi là Mã gia kia, dáng người cường tráng, ngưu cao mã đại*, khuôn mặt hung thần ác sát, còn có vài tên thuộc hạ gương mặt bất thiện đi theo sau, chẳng trách Hồ chưởng quầy nơm nớp lo sợ, người bên ngoài thấy cũng đều sợ hãi.
*ngưu cao mã đại: tui ko hiểu rõ câu này nên để nguyên luôn, chắc nghĩa cũng na ná như dáng vẻ trâu bò.

Bạn nào có cách giải thích hay hơn thì cho tui biết với nha
Đường Ngọc thu hồi ánh mắt, nhớ tới trước đây Kim thúc thúc đã từng nói qua, cửa hàng này là bị một đám người cháu trai của thủ thành chiếm đoạt mất.

Hiện giờ, Mã gia trong miệng chưởng quầy là cháu trai thủ thành, hay là bằng hữu của tên cháu trai, hay chỉ là tuỳ tùng, kỳ thật Đường Ngọc không nắm chắc, cũng không nhìn tiếp.
Vừa lúc tiểu nhị đưa hộp gấm đã gói xong cho nàng, “Cô nương cất kỹ.”
Đường Ngọc nhận lấy, tận lực cúi đầu, lặng lẽ rời khỏi cửa hàng.
Tên vừa rồi được gọi là Mã gia vốn đang muốn đi vào bên trong cửa hàng, nghe được lời này của tiểu nhị, không khỏi chuyển mắt, vừa vặn thấy Đường Ngọc cúi đầu đi qua trước mắt.


Tuy rằng chỉ nhìn thấy một bên mặt, nhưng cố tình nhìn từ góc độ này, vừa lúc thấy góc nghiêng gương mặt nàng xinh đẹp động lòng người, hơn nữa là loại nét đẹp ưa nhìn không hề lộng lẫy rêu rao, nhưng khi chợt nhìn thấy lại có vài phần hương vị
Ánh mắt Mã gia dừng một chút, “Cô nương nơi nào?”
Kỳ thật chưởng quầy cũng không thích Mã gia, mới vừa rồi khi tiếp chuyện với Đường Ngọc, chưởng quầy cảm thấy nàng tuy biết được rất nhiều, nhưng lại thiện chí giúp người, cũng không làm khó dễ người khác, chưởng quầy liếc mắt một cái nhìn ra được tên Mã gia này tâm tư xấu xa nên tận lực né qua, “Là khách mới, trước đây chưa từng gặp qua, không biết là cô nương nhà ai.”
Vốn cho rằng Mã gia này hẳn sẽ từ bỏ, nhưng tên Mã gia lại cười mờ ám, dùng ánh mắt ra hiệu, làm thuộc hạ bên cạnh đi theo ra ngoài.
Chưởng quầy kinh hãi, lại không dám lên tiếng.
Mã gia nhìn chưởng quầy cười nói, “Ngươi cũng biết, công tử nhà chúng ta rất thích các cô nương đẹp.”
Chưởng quầy cười làm lành, trong lòng lại âm thầm lau mồ hôi
Công tử trong miệng Mã gia chính là cháu trai thủ thành, thủ thành nuôi dưỡng hắn như nửa nhi tử, ngày thường ở Miểu thành vô pháp vô thiên đã quen, cũng không ai dám quản, con cháu thế gia khác phần lớn đều cùng một giuộc, bá tánh có miệng nhưng khó nói.
Lúc này nghe nói tân đế ban Bình Nam cho Kính Bình Hầu làm đất phong, kỳ thật trong lòng không ít người đều ngóng trông Kính Bình Hầu tới, nói không chừng có thể dọn dẹp luồng chướng khí này một chút, dù sao cũng là cận thần của thiên tử, trước sau cũng có sẵn uy nghi
Nhưng lại có người nói, suy nghĩ nhiều làm gì, thiên tử ban Bình Nam cho Kính Bình Hầu chỉ là trên danh nghĩa thôi, Vạn Châu giàu có và đông đúc, lại là đất chính của Kính Bình Hầu, người ta ngàn dặm xa xôi tới chỗ Bình Nam của ngươi để làm gì, để đắc tội với các thế gia quyền quý ở đây hay chi? Chỉ cần thuế má hàng năm đưa đến Kính Bình Hầu phủ đúng hạn, chỉ sợ Kính Bình Hầu cũng sẽ không đặt chân tới Bình Nam đâu, vọng tưởng Bình Nam này, đặc biệt là Miểu thành này đổi đời, chỉ sợ còn khó hơn lên trời!
Chưởng quầy não nùng than thở.
……
Đường Ngọc chân trước rời khỏi cửa hàng, chân sau phát hiện vải vóc lúc nãy mua cũng chưa mang theo, nhưng mới vừa rồi khi nàng rời đi, rõ ràng nhìn thấy Mã gia nhìn nàng với ánh mắt bất thiện, Đường Ngọc quyết định sẽ không quay lại lấy hai thớt vải kia nữa
Sắc mặt Đường Ngọc vội vàng khi bước ra ngoài, vừa lúc dư quang ánh mắt Trần Thúc quét thấy
Đầu ngón tay Trần Thúc dừng một chút, chén rượu dừng bên môi
Rất nhanh, từ trong cửa hàng lại đi ra thêm một người.
Trần Thúc liếc mắt nhìn Trần Lỗi bên cạnh, Trần Lỗi hiểu ý ra khỏi quán rượu.
……
Đường Ngọc mơ hồ cảm thấy có người đi theo nàng, nàng không dám đi đến nơi hẻo lánh, càng không dám đi theo hướng về nhà, mắc công người khác sẽ biết nàng ở nơi nào.

Miểu thành không lớn, Đường Ngọc lại quen thuộc, lượn lờ trong mấy ngõ hẻm vài vòng, xác nhận không còn ai đi theo, trong lòng nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
Hẳn là đã cắt đuôi được rồi.
Người mới vừa rồi là người đi ra từ cửa hàng vàng bạc, đối phương hẳn không biết rõ thân phận cùng ý đồ của nàng, Đường Ngọc nhớ tới vừa rồi ánh mắt mờ ám khi cái tên gọi là Mã gia kia nhìn nàng, trong lòng Đường Ngọc ẩn ẩn chút suy nghĩ không tốt

Ngẩng đầu, vừa lúc thấy đối diện là nơi cho thuê xe ngựa
Hôm nay nàng vốn còn muốn đi một chuyến đến Đỗ thôn, xe ngựa đi tới đi lui một chuyến, vừa lúc có thể trở về nhà trước hoàng hôn, nhưng hiện giờ, Đường Ngọc chỉ muốn nhanh chóng trở về.
Đường Ngọc mới vừa đi ra không xa, lại thấy phía trước có người đang nhìn quanh bốn phía, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, người này nàng vừa gặp ở cửa hàng vàng bạc, là người đi theo bên cạnh Mã gia, cho dù Đường Ngọc thường ngày có bình tĩnh đến đâu cũng sinh ra vài phần hoảng loạn, vẫn còn chưa cắt được đuôi! Đường Ngọc nhanh chóng rời đi, nhưng rất mau, lại cảm thấy có người đuổi kịp phía sau
Nơi này Đường Ngọc lại không quen thuộc bằng chỗ lúc trước, trong hoảng loạn, Đường Ngọc chỉ có thể nương theo trí nhớ khi còn nhỏ, lại đi vào một ngõ nhỏ hẻo lánh
Hình như là ngõ cụt!
Sắc mặt Đường Ngọc trắng bệch.
Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng tới gần, Đường Ngọc cắn môi để làm mình bình tĩnh lại, run run gỡ cây trâm trên đầu xuống, trốn ở một góc trong ngõ nhỏ, cả người đều nhịn không được phát run.
Quả thực, gần đến nơi tiếng bước chân dần chậm lại, “Kỳ quái, rõ ràng thấy con đàn bà kia đi vào đây mà? Trốn chỗ nào rồi?”
Đường Ngọc nắm chặt cây trâm trong tay, tận lực không cho hai hàm răng va vào nhau
“Trốn chỗ nào? Ra đây đi, đỡ cho gia sau đó lại thưởng ngươi mấy cái bạt tay.” Đối phương hù dọa, nghĩ dù sao cũng có thể nghe được chút động tĩnh, nhưng âm thanh gì cũng không có.
Đối phương có chút nghi hoặc, ngõ nhỏ rất sâu, cũng an tĩnh, tiếng bước chân càng lúc tới gần, Đường Ngọc hít sâu một hơi, dần dần thấy y phục đối phương đập vào mi mắt, hắn còn đang tìm kiếm khắp nơi
Đường Ngọc nhắm thời cơ chính xác, lao từ một bên ra ngoài, đối phương bỗng nhiên kịp phản ứng, muốn duỗi tay bắt lấy nàng, nhưng Đường Ngọc hung hăng đâm mạnh cây trâm xuống, đối phương ăn đau hô to một tiếng!
Đường Ngọc quay đầu bỏ chạy, căn bản không dám dừng lại!
Ngõ nhỏ rất hẹp, cũng rất sâu! Đường Ngọc cái gì cũng bất chấp, nhưng người phía sau rõ ràng càng đuổi càng nhanh, dưới chân Đường Ngọc lảo đảo, mắt thấy sắp phải té ngã, lại nhào vào trong một vòm ngực ấm áp rắn chắc
Trong lòng Đường Ngọc run lên, kinh ngạc ngước mắt, lại nhìn thấy là Trần Thúc.
“Trần Trường Doãn!” Tiếng nàng run run, đáy mắt ửng đỏ, gần như là theo bản năng nép trong lòng ngực hắn, nắm chặt ống tay áo của hắn.
“Không sao rồi!” Ánh mắt hắn nhìn về phía đối diện, thanh âm ôn hòa mang theo một chút tức giận.
Người đối diện vung đao nhào lên, Trần Thúc kéo Đường Ngọc đến sau lưng, một đao kia tinh chuẩn xẹt qua cánh tay hắn, vết máu xuyên qua áo thấm ra bên ngoài
Đường Ngọc kinh hãi.
Khi đối phương lại muốn nhào lên, thị vệ phía sau Trần Thúc tiến lên, trực tiếp ấn ngã người kia xuống đất.
“Đi.” Tiếng nói Trần Thúc trầm thấp, dắt nàng rời đi.
Trên xe ngựa, Trần Thúc nới lỏng y phục trên vai, Đường Ngọc đang đắp thuốc cho hắn.


Hai người cách nhau rất gần, vành mắt Đường Ngọc vẫn phiếm hồng, lông mi đang run rẩy, tay cũng đang run.
Trần Thúc nhẹ giọng nói, “Vết thương ngoài da, miệng vết thương không sâu.”
Đường Ngọc ngước mắt nhìn hắn.
Ánh mắt hắn ôn hòa, thần sắc trầm ổn, làm hoảng loạn trong lòng Đường Ngọc dần dần ổn định lại
Chuyện vừa rồi mới xảy ra, Trần Thúc không muốn lộ ra ngoài, cũng không muốn làm phức tạp lên, cho nên vẫn chưa đi y quán.

Trong xe có sẵn kim sang dược, vừa rồi Đường Ngọc bôi thuốc cho hắn, hiện giờ băng bó đơn giản trước
Trước đây ở trong cung, việc gì Đường Ngọc cũng đều sẽ làm một ít, hắn không muốn phức tạp, vết thương của hắn nàng có thể xử lý.

Chỉ là khi băng bó, động tác nàng mềm nhẹ, sợ chạm vào miệng vết thương của hắn, thỉnh thoảng cũng sẽ khẩn trương hỏi, “Như vậy đau không?”
Tiếng nói nàng rất nhẹ, cũng cách rất gần, còn có hương hải đường hương quen thuộc, nàng rất nghiêm túc, cũng không chú ý hắn đang tinh tế đánh giá nàng, hắn cũng không dám bỗng nhiên quá mức thân cận nàng, hôm nay vậy mà lại đúng ý hắn
Hắn lời ít ý nhiều, cũng có chút tâm viên ý mã, “Không đau.”
Chỉ là đầu ngón tay nàng mềm ấm, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay hắn, chút mềm ấm kia phảng phất như thấm vào da thịt lan tỏa ra khắp cơ thể, nàng lại cách rất gần, hương hải đường trên người nàng làm cho hắn nhớ tới đêm hồn khiên mộng nhiễu* ngày ấy
*hồn khiên mộng nhiễu: việc làm khiến người ta ngày đêm không yên, nhớ nhung vạn phần
Thấy nàng đưa ánh mắt tới, hắn cố ý né tránh ánh mắt, không nhìn nàng.
“Ờ” Hốc mắt nàng còn ẩn ẩn phiếm hồng, “Chút nữa vẫn phải đi tìm đại phu nhìn xem.”
Nàng chỉ là công phu mèo ba chân thôi
“Ừm.” Duỗi tay kéo y phục lại, thấp giọng nói, “Chuyện hôm nay, trước đừng nói với tổ mẫu, ta sợ bà lo lắng, chỉ là mấy ngày hôm nay ngươi trước tiên cứ ở trong nhà, đừng đi lung tung bên ngoài, để ta cho người đi hỏi thăm rõ ràng đã”
Trần Thúc nói xong, mới thấy Đường Ngọc vẫn đang nhìn hắn, một lúc sau, lại nhẹ giọng hỏi, “Sao ngươi lại ở đây?”
“Hôm nay ta có hẹn người uống rượu ở quán rượu đối diện cửa hàng vàng bạc, khi đó Trần Lỗi nói hình như là Đường Ngọc cô nương, ta tò mò nhìn thoáng qua, cảm thấy hình như là ngươi.

Lúc ngươi từ trong cửa hàng vàng bạc bước ra ngoài, không có mang vải vóc theo, ta phỏng đoán là ngươi đang gấp, rất nhanh sau đó, lại thấy có người đuổi theo ra tới, nhìn không giống như người tốt, ta muốn đuổi theo ngươi, nhưng ta lại chưa thông thuộc đường xá, bị ngươi dẫn đi vòng vòng cuối cùng mất dấu, nhưng may mắn có thị vệ nhìn thấy tên đang theo dõi ngươi, cho nên ta mới theo tới được đây……” Hắn tận lực nói như gió thoảng mây trôi, nhưng Đường Ngọc vẫn nhịn không được sợ hãi
Trần Thúc nhìn nàng, bình tĩnh nói, “Hiện giờ Bình Nam còn quá loạn, người làm quan thì tham ô, bất chấp vương pháp, bộ dáng ngươi quá đẹp mắt, luôn có bọn đạo chích ngấp nghé.

Mấy ngày nay ngươi cứ tránh đứng nơi đầu sóng ngọn gió trước, để ta cho người giải quyết hậu quả xong đã”
Nói xong, xe ngựa chậm rãi ngừng lại, là đã đến cổng chính
Trần Thúc dặn dò, “Chuyện hôm nay cũng không cần nói với người khác, giao cho ta xử lý là được rồi.”

Đường Ngọc gật đầu.
Vén mành lên, Đường Ngọc xuống xe ngựa trước, lại quay đầu lại nhìn hắn một cái, “Trần Trường Doãn, hôm nay…… Đa tạ ngươi.”
Thời gian nàng quen biết hắn không lâu lắm, lại biết được nhân phẩm hắn
Hắn vẫn nhàn nhạt cười cười, “Nên làm.”
Dừng một chút, lại nói, “Yên tâm đi, Đường Ngọc, có ta ở đây.”
Đáy lòng Đường Ngọc không hiểu sao lại chùn xuống
Đường Ngọc xuống xe ngựa, xe ngựa lại từ cửa bên hông tiến vào phủ đệ đối diện, Trần Thúc vẫn không lộ mặt.
Đường Ngọc thu lại cảm xúc trong mắt, sợ tổ mẫu nhìn thấy.
……
Bên kia, xe ngựa đi vào phủ đệ Trần phủ
Mành được vén lên, Trần Thúc xuống xe ngựa, Trần Lỗi đã chờ sẵn trong viện, “Hầu gia.”
“Nói.” Sắc mặt Trần Thúc có chút khó coi.
Trần Lỗi chắp tay đáp, “Gã đó gọi là Mã Tiến Sơn, là ma cọp vồ* của tên cháu trai thủ thành ở Miểu thành này.

Ngày thường thay cháu trai thủ thành làm loại chuyện này không phải một hai lần, có đôi khi còn sẽ trắng trợn cướp người ở trên phố, kiêu ngạo thành tính, bá tánh trong thành giận mà không dám nói gì.

Khế đất của cửa hàng vàng bạc hôm nay Đường Ngọc cô nương đến hẳn là của Đường gia, sau khi cữu cữu của Đường Ngọc cô nương chết, nhóm người này khi dễ lão thái thái lẻ loi một mình, liền chiếm lấy cửa hàng, hôm nay hẳn là Đường Ngọc cô nương chỉ muốn đi nhìn cửa hàng một chút, nhưng không ngờ lại gặp tên Mã Tiến Sơn, hắn nổi lên tà tâm, muốn bắt Đường Ngọc cô nương đưa đến phủ cháu trai thủ thành……”
*ma cọp vồ: trong truyền thuyết đây là người bị hổ giết chết thành ma, sau đó con ma này không dám bỏ con hổ mà thay vào đó là làm đồng phạm cùng con hổ.

Tui nghĩ đơn giản cụm từ này là tay sai.

Bạn nào có ý hay hơn thì nói tui hén
Nói xong lời cuối cùng, Trần Lỗi không sao dám nói tiếp
Bởi vì thấy sắc mặt Trần Thúc càng thêm khó coi.
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Lỗi: Ta cảm thấy...!chắc hầu gia đang sôi máu.