“Trần Thúc, ngươi làm sao vậy?” Triệu Văn Vực tiến lên.
Triệu Văn Vực không mù, Trần Thúc không phải không thấy hắn, mà căn bản không biết quay về nơi nào nhìn hắn.
Trong lòng Triệu Văn Vực cả kinh, duỗi tay vẫy vẫy, Trần Thúc hoàn toàn không có phản ứng.
Triệu Văn Vực cứng đờ, “Ngươi…… Ngươi…… Nhìn không thấy.
”
Trần Thúc không lên tiếng
Triệu Văn Vực nhìn về phía hắn, mới vừa rồi khi đi vào, liền thấy một bên có chén thuốc ngã sóng soài, trong chén thuốc còn có cặn.
Triệu Văn Vực bỗng nhiên ý thức được sao lại thế này, bỗng nhiên lao ra khỏi phòng, “Từ từ!”
Chỉ kém một cái chớp mắt, Ngụy Chiêu Đình suýt nữa đã mất mạng.
Mà khi Triệu Văn Vực lao tới, Ngụy Chiêu Đình giống như đi dạo một chuyến bên ngoài quỷ môn quan, rồi được đại xá, trán cùng lưng đều là mồ hôi lạnh, thở gấp lấy hơi
Triệu Văn Vực tiến lên, duỗi tay xách lên vạt áo trước người hắn trực tiếp túm hắn lên, “Ngươi cho Trần Thúc uống thuốc gì?”
Ngụy Chiêu Đình cực kỳ kinh ngạc.
Trước đây, trước khi bức vua thoái vị, Tấn Vương bất quá chỉ là một hoàng tử không được sủng ái trong cung
Hoàng thất suy thoái, chư hầu cùng đại tướng biên quan có chút quyền thế, đều sẽ không để hắn vào mắt.
Lúc ấy Tấn Vương còn bởi vì va chạm Trần Thúc, bị thiên gia phạt đi hành cung đóng cửa ăn năn.
Nhưng đảo mắt bất quá chỉ hai ba năm ngắn ngủi, Tấn Vương đã có thể nắm vạt áo túm hắn lên, trên người lộ ra hoàng quyền cùng uy áp……
Ngụy Chiêu Đình chưa bao giờ nghĩ tới, Triệu Văn Vực bây giờ biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Từ một con chó nhà có tang, trở thành Tấn đế……
Ngụy Chiêu Đình kinh ngạc nói không ra lời.
Triệu Văn Vực càng tức giận, “Ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc cho Trần Thúc uống thuốc gì, vì sao hắn nhìn không thấy?”
Ngụy Chiêu Đình hồi phục lại tinh thần, “Ta không biết, người phối thuốc đã chết.
”
Triệu Văn Vực cả giận nói, “Thuốc giải ở đâu?”
Ngụy Chiêu Đình nói, “Loại thuốc tra tấn người này, làm sao lại có thuốc giải?”
Triệu Văn Vực một tay đánh hắn ngã trên mặt đất.
Ngụy Chiêu Đình phun ra một ngụm máu tươi, có chút khó có thể tin.
Nhưng Ngụy Chiêu Đình vẫn tận dụng mọi thứ, “Trần Thúc người này quỷ kế đa đoan, nếu giữ lại hắn, ngày sau Tấn đế hậu hoạn vô cùng, hà tất phải cứu hắn?”
“Liên quan gì tới ngươi!” Triệu Văn Vực nhìn thân vệ bên cạnh nói, “Giết hắn!”
Ngụy Chiêu Đình giãy giụa, “Bệ hạ giữ lại mạng ta, ta nguyện trung thành với bệ hạ, làm mưu thần cho bệ hạ”
Triệu Văn Vực lại cười nhạt, “Ngươi?”
Sắc mặt Ngụy Chiêu Đình đông cứng
Triệu Văn Vực chế nhạo, “Ngươi đã có thể phản bội Diệp Lan Chi, cũng có thể phản bội trẫm, phường gian manh như ngươi, nói gì đến chuyện nguyện trung thành, ngươi xứng dùng hai chữ trung thành không?”
Ngụy Chiêu Đình hoàn toàn không nghĩ tới.
Triệu Văn Vực tiếp tục nói, “Ngươi đi theo Diệp Lan Chi, quậy cho tân triều thành một mảnh trời tối đen như mực, tứ cố vô thân, trẫm cần ngươi để làm cái gì? Trẫm có Công Tôn tiên sinh, ngươi không cần tự rước lấy nhục, một con rệp, ta bắt ngươi có ích lợi gì?”
Sắc mặt Ngụy Chiêu Đình xanh mét.
Triệu Văn Vực tiến lên lần thứ hai, từng câu từng chữ trịnh trọng nói, “Ngụy Chiêu Đình, ngươi đừng hòng diễn trò trước mặt trẫm, ngươi ở trong cung suýt nữa làm cái gì, ngươi ta đều rõ ràng, ta không giết ngươi, là sợ dơ đao của ta, nhưng sao ta có thể giữ mạng của ngươi, ngươi hồ đồ rồi đúng không?”
Ngụy Chiêu Đình tê liệt ngã xuống, nhưng vì ham muốn sống còn, vẫn chưa từ bỏ, “Chỉ cần ngươi không giết ta, ta biết rõ bố trí của Diệp Lan Chi, át chủ bài, còn có……”
Triệu Văn Vực cười nhẹ, “Vậy ta đây càng muốn giết ngươi, những thứ này ngươi cũng có thể nói ra, có thể là mặt hàng tốt gì?”
Ngụy Chiêu Đình nghẹn lời.
Triệu Văn Vực tiếp tục nói, “Còn nữa, Công Tôn tiên sinh đã phân tích rành mạch cho trẫm, hiện nay Lưu thành thế yếu, Diệp Lan Chi thế mạnh, trẫm giết không được Diệp Lan Chi, so với phí thời gian lãng phí ở bố trí cùng át chủ bài của Diệp Lan Chi, không bằng làm tốt quan hệ với Vạn Châu……”
Sắc mặt Ngụy Chiêu Đình xám như tro tàn
Ánh mắt Triệu Văn Vực sớm đã nhìn về phía thân vệ bên cạnh, “Giết hắn.
”
Triệu Văn Vực nói xong xoay người, phía sau là tiếng Ngụy Chiêu Đình kêu rên.
Thân vệ giơ tay chém xuống, đầu Ngụy Chiêu Đình rơi xuống đất.
Triệu Văn Vực căn bản không nhìn lại cái nào
Khi vào phòng, không khí yên lặng đầy áp lực.
Triệu Văn Vực cho thị vệ buông tay, không cần chế trụ Trần Thúc.
Mà Trần Thúc từ ban nãy, vẫn luôn ho khan, càng ho càng ác liệt.
Triệu Văn Vực biết hắn thật không tốt.
Loại rắn độc như Ngụy Chiêu Đình, xuống tay tất nhiên âm độc.
Triệu Văn Vực trầm giọng nói, “Trần Thúc, chuyến này ta tới vốn chính là tới giết Ngụy Chiêu Đình, ngươi không phải người lương thiện, ta cũng không phải người lương thiện, ngươi buông tha ta cùng mẫu phi một lần, ta cũng thả ngươi một lần, nhưng lại để ta nhìn thấy ngươi, ta nhất định giết ngươi.
Tuy rằng Công Tôn tiên sinh nói, ngươi xưng quân hầu ở Vạn Châu, Lưu thành mới an ổn, nhưng nếu ngươi bây giờ ngươi sống cũng không nổi, an ổn của Lưu thành, cũng không cần trông cậy vào ngươi nữa"
Trần Thúc im lặng
Triệu Văn Vực phân phó nói, “Ngươi, ta trả lại hết câu này cho ngươi, ngươi có bao xa thì cút xa bao xa, hiện tại liền cút!”
Người mưu sự bên cạnh nhìn hắn.
Kính Bình Hầu bây giờ nhìn không thấy, mặc kệ tự sinh tự diệt, chỉ sợ……
“Đi.
” Triệu Văn Vực lên tiếng.
Tướng lãnh bên cạnh đi theo cùng ra khỏi phòng.
Trần Thúc ngay cả sức lực đều không có, trên trán đều là mồ hôi lạnh, lại một vòng thống khổ đánh úp lại, quỳ xuống trên mặt đất.
……
Trên đường xuống núi, Triệu Văn Bực ghìm ngựa, người chung quanh cũng dừng lại theo
Triệu Văn Vực nói, “Cho người đi theo Trần Thúc, đừng để hắn chết thật, nghĩ cách truyền tin đến Vạn Châu.
”
“Vâng!” Thân vệ bên cạnh nghe lệnh.
Lúc này Triệu Văn Vực mới đánh ngựa đi tiếp, tướng sĩ phía sau đuổi theo
Trần Thúc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, dạ dày cũng bắt đầu run rẩy, ngã quỵ trên mặt đất, ý thức dần dần mơ hồ, thân thể cũng đã chịu đựng tới cực hạn.
……
“Hầu gia!” “Hầu gia!”
Âm thanh người bên cạnh vang lên, Trần Thúc mở mắt, mới bỗng nhiên nhớ tới mở mắt cũng là một mảnh đen tối
Hắn tự nhiên nhận ra tiếng Trần Phong
Trần Thúc thấp giọng nói, “Trần Phong, ta nhìn không thấy, nhanh chóng về Bình Nam.
”
Nơi này cách Bình Nam gần nhất, hắn muốn bảo đảm trở lại chỗ an toàn trước
Bên cạnh Trần Thúc chỉ có mấy người, bọn họ không nhất định có thể an ổn về lại Miểu thành.
Nhưng Trần Phong nức nở nói, “Hầu gia, phu nhân trước đây sợ hầu gia xảy ra chuyện, để Vạn tướng quân phái người tới tiếp ứng chúng ta, chúng ta hội hợp cùng người Vạn tướng quân……”
Nghe xong câu này, Trần Thúc sửng sốt.
Thật lâu sau, dây đàn đang căng chặt dưới đáy lòng mới được buông lỏng, trầm giọng nói, “Tìm đại phu.
”
Trần Phong không dám chậm trễ.
……
Bên trong xe ngựa, tướng lãnh đóng quân Vạn Châu đến tiếp ứng nói cùng Trần Thúc, “Phu nhân thấy hầu gia đã lâu không có tin tức, bảo Vạn tướng quân phái người thăm dò tin tức hầu gia, sợ trên đường xảy ra chuyện, cũng bảo Vạn tướng quân phái ta chờ đón hầu gia, vừa lúc trước người tìm hiểu phát hiện hầu gia mất tích, ta liền ngày đêm dò tìm tung tích hầu gia”
Trong lòng Trần Thúc than nhẹ, “Phu nhân đâu?”
Tướng lãnh đóng quân đáp, “Hầu gia chậm chạp chưa về, Phùng trưởng sử lo lắng xuân tuần kéo dài tới hạ tuần, hạ tuần lại kéo tiếp, chỉ sợ bất lợi cho ổn định Bình Nam, cho nên sau khi Phùng trưởng sử thương nghị cùng phu nhân, để phu nhân mang theo tiểu thế tử thay hầu gia hạ tuần.
Toàn bộ hành trình Vạn tướng quân đi cùng phu nhân và tiểu thế tử, phu nhân cùng tiểu thế tử trung tuần tháng 5 xuất phát từ Miểu thành, dự tính toàn bộ hạ tuần kết thúc, trung thu tháng tám có thể về đến Miểu thành.
”
Đường Ngọc mang theo tiểu Sơ Lục thay hắn đi hạ tuần?
Trần Thúc ngoài ý muốn.
Nhưng lại không thể không thấy may mắn, may mắn Đường Ngọc phái người tới thăm dò tin tức hắn, lại may mắn Đường Ngọc dẫn tiểu Sơ Lục thay hắn đi hạ tuần.
Hiện giờ dáng vẻ này của hắn là không thể hạ tuần.
Trần Thúc lập tức càng ho khan, càng bốc mồ hôi lạnh lên, trong lòng hắn một lần nữa càng quay về yên lặng……
Hắn mù.
Cái gì đều nhìn không thấy, chung quanh là một mảnh đen tối……
*** Truyện chỉ đăng tại .
wattpad.
com/user/nhamy111***
Hạ tuần tháng bảy, Đường Ngọc cùng tiểu Sơ Lục bắt đầu quay trở lại.
Các thành trì Bình Nam quản lý cơ bản đã đi xong hơn phân nửa, Đường Ngọc cùng Vạn Siêu, Bào Thừa Trạch và Đơn Hi Văn cũng cơ bản nắm được tình hình các thành trì, cũng nhìn được bảy tám phần, trên đường về còn vài toà thành trì, nhưng thời gian cũng tương đối dư dả
Đầu tháng tám tháng, Miểu thành truyền đến tin tức, đã tìm được hầu gia, dự tính thượng tuần tháng tám sẽ về Miểu thành.
Nhìn thấy thư này, Đường Ngọc như trút được gánh nặng, trước đây chung quy là quá lo lắng.
Đường Ngọc nhìn xong tờ giấy, mày giãn ra, nhưng người truyền tin cũng không rời đi.
Đường Ngọc nhẹ giọng nói, “Sao vậy?”
Người truyền tin lại nói, “Phu nhân, hầu gia cố ý dặn dò không nói, sợ phu nhân lo lắng, nhưng Phùng trưởng sử bảo cần phải nói với phu nhân trước một tiếng.
”
Đáy lòng Đường Ngọc dâng lên một dự cảm bất hảo.
“Phu nhân, hầu gia mù, tất cả mọi thứ đều nhìn không thấy, cho nên không cho nói với phu nhân, sợ phu nhân lo lắng, hầu gia thật không tốt, ho khan không dứt, nhìn không thấy, cũng vẫn luôn ở trong phòng nghỉ ngơi……” Đối phương trầm giọng.
Đáy lòng Đường Ngọc như bị dao cùn cứa ngang, mù, nghỉ ngơi?
Sao lại như vậy?.