Từ sau ngày đó hai người Hàn Lâm không có gặp nhau nữa, cả hai đều tập trung vào công việc của chính mình.
Lâm Thi Dĩnh và động đội chính thức bước vào thời kỳ quảng bá album, nào là show âm nhạc, show thực tế, đủ thứ loại chương trình phải chạy, chân vừa buốc xuống đất là đã phải chui vào xe, một ngày 24 tiếng, xin lỗi, xài không có đủ.
Còn phần Hàn Duẫn Nghiên, sau hai ngày nghỉ ngơi, nàng lại tiếp tục lao vào lịch trình địa ngục, bay tới bay lui trên bầu trời còn hơn cả chim, tuy là lộ trình ngắn nhưng liên tục, về nhà còn phải ôn đủ thứ sách vỡ, kỳ sát hạch còn chưa tới một tháng nữa.
Vì vậy nên hai người có thể nghe được tiếng mở cửa của đối phương đã là điều rất xã xỉ rồi, huống chi là được trông thấy nhau, hai người bây giờ giống như hai đường thẳng song song, không thể cắt nhau ở bất kỳ điểm nào.
Có điều ý, sự thật đôi khi không phát triển theo hình huồng này.
Bây giờ là thời buổi công nghệ, điện thoại đâu chỉ để check-in hay chụp ảnh, đúng không?
Vì vậy nên Hàn Duẫn Nghiên đã vô số lần đội ơn người đã phát minh ra đồ vật vĩ đại này, làm nàng có thể thuận lời đem sự tồn tại của mình xâm nhập vào cuộc sống của Lâm Thi Dĩnh.
Còn Lâm Thi Dĩnh đối với người đã phát minh ra điện thoại lại là vừa yêu vừa hận.
Thật ra hai người trò chuyện qua điện thoại, câu trước câu sau đều là trêu chọc lung tung, bởi vì thời gian làm việc đặc biệt, nên họ so với những người khác có thời gian trò chuyện nhiều hơn.
Cũng từ lúc bắt đầu nhắn tin trò chuyện, Lâm Thi Dĩnh là một bước không rời cái điện thoại, trừ những lúc làm việc, còn không cô nhất định luôn cầm điện thoại trên tay.
Hàn Duẫn Nghiên vừa hạ cánh xuống sân bay đã lập tức lôi điện thoại ra.
Quả nhiên điện thoại báo có tin nhắn.
Đã lâu không thấy hành động bất thường của Hàn Duẫn Nghiên, Lâm Nhã Cầm ở bên cạnh liền trêu đùa. "Chèn, gấp như vậy làm gì? Rảnh là lại lôi điện thoại ra chơi, Duẫn Nghiên, bộ dạng của cậu coi ra là có chuyện gì rôi nha.
Mỉm cười nhẹ nhàng để điện thoại vào tui, Hàn Duẫn Nghiên thần bí nhìn đối phương.
Nụ cười này phảng phất suy đoán của cô rồi, Lâm Nhã Câm biến thành người phụ nữ nhiều chuyện.
"Thật hả? Có đẹp trai không? Có tiền không? Đối phương làm nghề gì? Lâm Nhã Cầm y như bà cô già nhiều chuyện, liên tiếp đặt câu hỏi như đại liên.
Hàn Duẫn Nghiên dừng bước, cười đến híp mắt tay chỉ về phía nào đó "Giống vậy nè."
Cái gì??? Giống ai??? Đẹp trai và có tiền??? Đem them nhiệt tình Lâm Nhã cầm mở to mắt nhìn về phía Hàn Duẫn Nghiên vừa chỉ.
"Hàn Duẫn Nghiên.!!"
Cảm thấy mình bị lừa dối sâu sắc, Lâm Nhã Cầm lớn giọng gọi, vừa định lên án đối phương méo có lương tâm thì đã thấy đối phương xách valy đi xa rồi.
Cô vội vã đuổi theo, ăn mặc y phục tiếp viên, chạy đâu có nỗi, nên khoảng cách càng lúc càng xa.
Nơi mà Hàn Duẫn vừa chỉ là tấm poster lớn được treo ở trong sảnh sân bay.
Hàn Duẫn Nghiên từ chối ý tốt đưa về của Lâm Nhã Cầm, vừa rời sân bay đã lập tức bắt xe taxi. Nói nơi muốn đến xong Hàn Duẫn Nghiên lôi ra điện thoại, lần đầu là qua loa coi tin nhắn, nhưng lần sau lại là chăm chú đọc tin.
Lúc cần lại bận, haiz~ Suy nghĩ một chút, Hàn Duẫn Nghiên gửi cho đối phương một tin ngắn.
Đã rất lâu rồi đấy.
Nghĩ như vậy làm cho Hàn Duẫn Nghiên cảm thấy chút cô quạnh, nàng đã lâu không thấy đầu gỗ ngạo kiều, trừ điện thoại và tin nhắn, nàng chỉ có thể nhìn thấy đối phương trên tạp chí hoặc trên mạng.
Lúc này nàng nên cảm ơn những paparazi đã nhiệt tình theo dõi mấy mẻ nổi tiếng không nhỉ?
2
Nghĩ được một chút đã làm Hàn Duẫn Nghiên muộn phiền và tức giận. Cục diện bị động như vậy nàng rất hiếm khi gặp.
Dựa vào cái gì mà chỉ có mỗi nàng lo lắng? Dựa vào cái gì chỉ có mỗi nàng chịu nỗi khổ tương tư?? Còn đầu gỗ kia lại có thể coi như không có chuyện gì?? Méo được.!! Bị động như vậy không phải chuyện Hàn Duẫn Nghiên sẽ chịu đựng đâu.
"Tu tu"
Điện thoại trên đùi khẽ run, trên màn hình hiện lên cái tên nào đó.
Hàn Duẫn Nghiên kinh ngạc há mồm, người này sao lại gọi cho nàng? Không phải nói đang quay chương trình gì sao??
"A Dĩnh. ~" Hàn Duẫn Nghiên bất giác vung lên nụ cười, ánh mắt chói sáng như sao băng.
"Xuống máy bay rồi?"
Lâm thị sao hạ thấp giọng dữ vậy??
"Đang làm gì vậy?" Bởi vì Lâm Thi Dĩnh hạ giọng nên nàng cũng bất giác hạ giọng theo, nàng thậm chí còn thấy được tài xế đang nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ.
"Tôi lén gọi điện thoại ý mà" Lâm Thi Dĩnh nhìn Mao Nhẫn cách đó không xa đang thương lượng với đạo diễn, nàng tách khỏi đám thành viên đang líu ríu, lén lúc tìm nơi yên tĩnh "Mới vừa xuống máy bay đúng không?"
"Ừm" Bên kia điện thoại đỡ ồn hơn chút "Đang quay phim cũng có thể gọi điện hả?" Tuy rất muốn nghe giọng của Lâm Thi Dĩnh, nhưng nàng không hy vọng tạo cho đối phương phiền phức.
"Đâu có, bọn họ đang thương lượng việc quay show thôi."
"Vậy thì tốt."
Nói xong hai người lại rơi vào im lặng.
Lâm Thi Dĩnh nuốt nước miếng, trong lòng rối tung, lần này là cô vội vã gọi điện, vừa nhìn thấy tin nhắn của Hàn Duẫn Nghiên cô đã theo bản năng bấm nút gọi, chờ cô phản ứng được thì đã nghe âm thanh ôn nhu trong trẻo của người ta mất rồi.
Nói thật, cô có chút nhớ Hàn Duẫn Nghiên.
"A Dĩnh."
"Hàn Duẫn Nghiên."
Hai người cùng lúc lên tiếng.
"Cậu nói trước đi."
"Nói trước đi."
Lại đồng thanh.
"Vậy tôi nói trước."
"Tôi nói...."
Ha người lại giở trò con mèo.
"Này.." Hàn Duẫn Nghiên rõ ràng nghe ra giọng điệu ai oán của Lâm Thi Dĩnh
Hàn Duẫn Nghiên bây giờ rất muốn trêu ghẹo Lâm đầu gỗ, nàng nỗ lực kiềm lại nụ cười trên môi "Tôi có tên có tuổi, không phải này."
"Ha~" Lâm Thi Dĩnh bĩu mỗi, người này đúng là quái dị, rõ là biết được chuyện gì cứ thích xoi mói ác miệng, bá đạo gian xảo. (Hàn yêu nghiệt nghe được, xác định ăn thịt cô đó A Dĩnh :)) ~)
Có điều...
Lâm Thi Dĩnh đá cục đá dưới chân, tổ chế tác cách đó không xa đã chuẩn bị nội dung tiếp theo xong xuôi.
"Hàn Duẫn Nghiên...."
"Sao vậy?"
"Tôi cảm thấy có chút nhớ cậu."
Nghe được câu này, Hàn Duẫn Nghiên không cách nào ngăn được khóe miệng cong lên.
"Tôi biết."
"Muốn gặp cậu."
"Được."
Ai đó đã từng nói, người động tâm trước là thua. Lấy ra tai phone, ánh mắt Lâm Thi Dĩnh có chút phức tạp nhìn màn hình điện thoại đã tối đen.
Đối với Hàn Duẫn Nghiên, cô thừa nhận cô động lòng rồi.
Sáu năm sau gặp lại, cô vẫn nhìn thấy Hàn Duẫn Nghiên dù nửa quen nửa lạ, mỗi bước đi cùng nhau cô đều cảm nhận được đối phương rõ ràng đã thu xếp tất cả, không ngừng câu dẫn cô rơi vào hố sâu mang tên Hàn Duẫn Nghiên.
Cô bất an, cô hưng phấn, càng cầm kỵ thì lại càng mê hoặc.
Nhưng so với tất cả, cái cô muốn biêt chính là trận đấu này là song phương đều có cùng cảm giác, hay chỉ có mỗi cô đơn độc hành trình.
Ở phương diện ái tình cô không kiểm soát được, bởi cô biết chỉ c ần sai lầm nhỏ, địa ngục không lối sẽ đợi cô.
Cô nhắm lại mắt, mặc kệ xung quanh, để cho tâm tư rơi xuống một giọt muộn phiền.
So với Lâm Thi Dĩnh đang xoắn quẩy, Hàn Duẫn Nghiên lại như không tim không phổi, vô ưu vô lo.
Hàn Duẫn Nghiên, Hàn đại yêu nghiệt trước giờ có thói quen luôn làm theo ý mình, mặc kệ sự đời. Trận đấu này thật giống lần đầu gặp gỡ, Lâm Thi Dĩnh ở trong lòng nàng từng lưu lại một vết thương, nàng đâu dễ gì bỏ qua cho người kia như vậy.
Môi vẫn cười, mắt Hàn Duẫn Nghiên hơi đảo, nàng quyết định rồi, thay đổi y phục để gặp Lâm Thi Dĩnh.
Mà một người phụ nữ thay đồ cần bao nhiêu phút?
À khoảng chừng 10 đến 15 phút thôi, đương nhiên không tính trang điểm, chỉ là từ tủ quần áo chọn ra rồi mặc lên, quá trình chỉ vậy thôi.
Mà thông thường, mặt càng đẹp thì thay y phục càng lâu. Còn tại sao như vậy, méo biết.!
Vì vậy một đại mỹ nữ muốn đi mê hoặc người sẽ dùng bao nhiêu thời gian nhỡ???
Hàn Duẫn Nghiên mở ra tủ quần áo rộng chừng 3m, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải quét qua một lần.
1
Ngón tay đi từ quần ngắn, đến quần dài, đến khu vực váy ngắn nguy hiểm thì bỏ qua.
Không được.! Mấy cái này không được,
Nàng cau mày buồn phiền, Hàn yêu nghiệt muốn Lâm Thi Dĩnh phải trợn mặt ngoắc mồm mà nhìn nàng.
CHương trình ghi hình tiền hành rất tốt, không có xảy ra chuyện gì.
Theo lời CUT của đạo diễn, cuối cùng nửa ngày cũng quay xong, tất cả mọi người có thể về nhà.
Có mấy thành viên phải chạy show, còn những người không có việc cứ thong thả về.
Tẩy lớp trang điểm, Lâm Thi Dĩnh thay đổi trang phục, áo t-shirt đen, cùng với quần rách rách, đương nhiên chân mang giày thể thao.
"Cậu có việc?" Người nói chuyện là Chu Kiều Lâm, trên người vẫn còn mặc trang phục, nhìn thôi cũng biết cô ấy còn có việc phải làm.
"Ừm" Lâm Thi Dĩnh gật gù "Có hẹn đi ăn cơm với bạn ý mà,"
"Bạn." Chu Kiều Lâm giọng nói lạnh lùng hời hợt nói "Trong nhóm?"
Lâm Thi Dĩnh lắc đầu, quay lại nhìn gương xác định mặt mày okie.
"Không phải, bạn hồi cấp ba, quen biết cũng 6 7 năm gì đó."
Chu Kiều Lâm hơi dừng lại một chút, trong lòng dấy lên chút bất an cùng nguy hiểm, ở chung lâu như vậy, bạn tốt của Lâm Thi Dĩnh cô có thể biết.
"Coi ra hai người chung đụng rất tốt, cảm tình khẳng định không tồi." Cô hững hờ thám thính,
Lâm Thi Dĩnh lườm một cái, không để ý vẻ mặt người bên cạnh. "Cảm tình không khá lắm đâu, người phụ nữ kia là yêu tinh chuyên hút máu người.!"
Nghe như vậy Chu Kiều Lâm tự nhiên có chút vui vẻ, cô tận lực áp chế nội tâm đang loạn như chó điên chạy.
"Okie xong rồi."
Cô hướng mắt nhìn mặt Lâm Thi Dĩnh, vừa cao hứng bao nhiêu thì đáy lòng lại càng cay đắng tuyệt vọng bấy nhiêu.
Chu Kiều Lâm nở nụ cười, so với lúc nãy càng thêm lạnh lùng, chai nước trong tay bởi vì bị bóp mạnh mà phát ra tiếng xì xì.
"Trang điểm tốt dễ sợ luôn."
Lâm Thi Dĩnh cười đắc ý, cô đương nhiên muốn, lúc Hàn Duẫn Nghiên nhìn thấy cô, phải một nhát đoạt tim.
Chu Kiều Lâm uống một hơi nước ngăn lại lửa hờn giận, rốt cuộc là ai mà có thể làm cho người ngày thường không thích trang điểm nay lại tỉ mỉ makeup?
"Vậy tớ đi trước, cố lên nhé."
"Ừm bye bye."
Chu Kiều Lâm nặn ra nụ cười cứng ngắc, cay đắng này mấy ai hiểu.
Chuyện đơn phương, vốn là con đường đi mấy cũng không có kết quả.
~~~~~~~~~~~~~~~
....Rola, thật muốn ôm em vào lòng....aiz~