Giang Ngu rời khỏi Studio trong ánh mắt của mọi người.
Trở lại văn phòng, nhìn thấy bạn nhỏ đang đoan đoan chính chính ngồi ở trên sô pha, bả vai co rút, đôi tay quy củ đặt trên đầu gối, trong có vẻ rất khẩn trương, cả người có một loại căng thẳng nói không nên lời.
Váy mỏng lại thấu, kiểu dáng thiết kế chỉ tương đối che lại bên ngoài, giống như tùy tiện động một chút là có thể nhìn thấy bên trong.
Nghe thấy âm thanh, Trình Tô Nhiên xoay mặt lại, đôi mắt đen láy ngập nước tỏa sáng: "Chị....."
Gương mặt nhỏ mang theo lớp trang điểm, nhạt đến nhìn không ra, đôi mắt hạnh ngập nước thanh tú linh động đầy ánh sáng, hai phiến môi khẽ giương, khóe môi nhếch lên độ cung ngọt ngào.
Diện mạo non nớt thanh thuần, mặc vào người chiếc váy gợi cảm nóng bỏng cảm giác vô cùng tương phản, chọc người mơ màng.
Trong phòng chụp có rất nhiều nhiếp ảnh gia, có cả trai lẫn gái sáu bảy người, bạn nhỏ da mặt mỏng, chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cứ như vậy mà bại lộ ở trước mặt mọi người đương nhiên sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
Ánh mắt Giang Ngu trầm xuống, trong lòng hiện lên một tia hối hận, thầm mắng Kỳ Ngôn: Lưu manh!
"Chị hôm nay mới trở về ạ?"
"Không phải."
Giang Ngu trở tay đóng lại cửa, bất động thanh sắc mà đi qua, cởi xuống áo khoác tây trang khoác lên trên người Trình Tô Nhiên, gom lại vạt áo đắp ra phía trước, đem váy bên trong che khuất lại.
Trình Tô Nhiên nhìn động tác của cô ấy, cúi đầu lại ngẩng đầu, mạc danh cảm nhận được một cổ dày đặc chiếm hữu.
Chị ấy sẽ không sinh khí đi? Cô ăn mặc như vậy....!Ai, tuy rằng là theo yêu cầu ảnh chụp nhưng cô lại quên thay quần áo trước khi ra ngoài, chị ấy khẳng định sẽ không hi vọng cô bị người khác nhìn thấy.
"Buổi chiều ngày hôm qua thì trở về." Giang Ngu ngồi xuống, cánh tay dài câu lấy eo cô.
Trình Tô Nhiên rầu rĩ mà ứng thanh, cái miệng nhỏ không ý thức mà vểnh lên.
Đã sớm trở về rồi nha.
Biểu tình mất mát của cô được Giang Ngu thu hết vào trong đáy mắt, giống như có một cọng lông chim phất qua trong lòng, mang đến một trận ngứa ngáy khó nhịn, cảm xúc muốn đi qua trấn an sôi trào lên.
"Mới vừa trở về còn chưa thích ứng được múi giờ, giữa trưa hôm nay mới rời giường, sau đo xử lí chút chuyện công việc, biết em ở công ty liền tới đây." Giang Ngu kiên nhẫn giải thích, cúi thấp đầu hôn hôn tóc cô.
Trình Tô Nhiên sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ, có chút ngượng ngùng rũ mắt xuống, nghiêng đầu dựa vào xương quai xanh của cô ấy.
Vừa rời giường liền đến tìm cô nha.
"Bạn nhỏ, em là đồ ngốc sao?"
"Ngô?"
Giang Ngu đem ngón trỏ điểm vào trán cô, giận mà cười ngữ khí nghiêm túc nói: "Nếu mệt mỏi phải nói, đây chính là quyền lợi của em, cứ liên tục nhẫn nhịn thỏa mãn người khác đương nhiên sẽ luôn bị bỏ qua."
"Em....." Trình Tô Nhiên muốn nói lại thôi.
Đây là tật xấu từ khi sinh ra cô đã có, ngại ngùng đưa ra yêu cầu, ngại ngùng cự tuyệt người khác, cứ chịu đựng rồi lại chịu đựng, hết thảy đều là "Không sao cả".
Cô chán ghét bản thân mình như vậy, cho nên mới tốn nhiều tâm sức đi thay đổi nó.
Nhưng không nghĩ tới chỉ liếc mắt một cái liền bị nhìn thấu.
"Vâng, em sẽ nổ lực khắc phục." Cô thấp giọng nói.
"Đúng rồi, chị, về chuyện bài đăng em đã tìm được người đứng sau, cũng đã giải quyết trong hòa bình, chị cùng trợ lí Điền không cần lo lắng nữa.
Cảm ơn chị."
Giang Ngu nhướng mày, rất có hứng thú hỏi: "Giải quyết như thế nào?"
"Khiến cậu ta công khai xin lỗi."
"Nói nghe một chút."
"......." Trình Tô Nhiên do dự một lát, từ trong túi xách lấy ra điện thoại, ấn vào một tập tin ghi âm rồi ấn phát.
Thanh âm hai cô gái trẻ truyền ra, một bên thanh nhuận, một bên sắc sảo, người trước là Trình Tô nhiên, người sau.....!là lầu chủ của bài đăng.
Giang Ngu lẳng lặng nghe.
Ghi âm không dài, chỉ khoảng ba năm phút.
Sau khi ghi âm phát xong, ngón tay Trình Tô Nhiên hoạt động trên màn hình, thoát khỏi tập tin, đem điện thoại đặt ở một bên, quay đầu quan sát sắc mặt Giang Ngu.
Giang Ngu rũ mắt, vẫn không nhúc nhích.
Bỗng nhiên cô ấy ngẩng lên đối diện với ánh mắt Trình Tô Nhiên, khuôn mặt thâm trầm nhiễm một chút ngạc nhiên, mang theo ý vị muốn xem kĩ, khóe môi bất giác gợi lên độ cong.
Cô ấy tưởng tượng không được bộ dáng của Trình Tô Nhiên như thế nào khi nói ra những lời đó.
Chỉ ngắn ngủi hơn nửa tháng, bạn nhỏ ở trong mắt cô ấy ngoan ngoãn nghe lời, khuôn mặt sinh đến thanh lệ động lòng người, tính cách mềm mại đơn thuần, giống một con thỏ trắng nhỏ hiền lành và vô hại.
Hiện tại cô ấy phát hiện rằng mình đã sai.
Cô gái nhỏ nhìn bề ngoài là bộ dáng nhu thuận nghe lời, nhưng bên trong lại được bao bọc là một trái tim mạnh mẽ, chưa chắc đơn thuần dễ lừa gạt, mềm mại dễ khi dễ.
Cô ấy lần đầu tiên phán đoán sai một người, trong lòng bắt đầu sinh ra tò mò đối với bạn nhỏ.
"Chị....." Trình Tô Nhiên thấy cô ấy không nói lời nào, có chút thấp thỏm, hai ngón tay đan lại với nhau, "Em chỉ là muốn hù dọa cậu ấy, có thể giải quyết trong hòa bình là tốt nhất, nếu thật sự không thể cùng cậu ấy nói chuyện chỉ có thể xé rách mặt đem sự tình nháo đến thật to, nhưng kỳ thật em không nghĩ sẽ làm như vậy, sợ nếu làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến chị."
Ý cười trên khóe miệng Giang Ngu ngày càng sâu, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lỗi tai cô, "Phải làm sao bây giờ bạn nhỏ, tôi càng ngày càng thích em."
Trình Tô Nhiên mở to hai mắt.
Cái gì?
Cô không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Giang Ngu, lông mi mảnh dài như mội đôi cánh ve rung động, trong mắt thủy quang chan chứa, đôi môi được tô son hồng nhạt hơi hơi mở ra.
Ngực thình thịch thình thịch chấn động càng ngày càng mãnh liệt.
Rất nhiều năm về sau nữa, khi Trình Tô Nhiên hồi tưởng lại bản thân đã động tâm từ khi nào, trong đầu liền sẽ hiện lên một màn này.
Ánh mắt của Giang Ngu, ngữ khí của Giang Ngu.
Chỉ là giờ phút này cô vẫn còn không biết được bản thân mình đã động tâm tư.
Này là khuôn mặt nhỏ vô cùng xinh đẹp, Giang Ngu nhìn xuống, tựa như đang thưởng thức một bức tranh màu nước sinh động, một tay cô ấy đem người kéo vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn lấy phiến môi kia.
"Ngô-----"
Trình Tô Nhiên hơi ngẩng cổ, đôi tay thực tự nhiên mà ôm lấy cô ấy.
Nhiệt độ trên môi theo từng tia rung động lan tràn ra, cô vẫn còn chưa đủ thuần thục, chỉ dựa vào bản năng đón ý hùa theo, linh hồn phảng phất giống như có tia lửa điện quang hiện lên, điên cùng kêu gào, mong muốn Giang Ngu.
Giang Ngu nhận thấy được một tia khác thường, nhưng cũng không có cách nào đi để ý nó, mấy ngày qua cô ấy chờ đã rất lâu, cô ấy muốn cho bạn nhỏ chút thời gian bình tĩnh lại, đem những điều mà dư luận đã đánh sâu vào trong nội tâm bạn nhỏ giảm cảm giác tồn tại đến mức thấp nhất ---- nhưng khó nghe mà nói thì đều là sự thật.
Chờ tới bây giờ vậy là đủ rồi, không thể chờ tiếp nữa.
"Chị, đây là văn phòng......" Trình Tô Nhiên phát hiện ý đồ của cô ấy, có chút hoảng.
Giang Ngu không để ý tới, cầm lên tấm thảm đặt trên sô pha đắp lên chân, sau đó ôm cô ngồi lên đùi mình, lại từ trong ngăn kéo của bàn trà lấy ra một cái hộp nhỏ, một bên xé đóng gói một bên nhìn cô cười.
Đã xem qua quá nhiều video học tập, Trình Tô Nhiên một chút liền minh bạch dáng ngồi này là ý tứ gì, tức khắc xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng.
Nhưng cô lại không rõ tại sao lại phải dùng thảm.
"Váy là tôi vừa mua với giá cao, tôi không nghĩ sẽ làm bẩn nó." Nhìn thấu được nghi hoặc của cô, Giang Ngu không chút để ý mà giải thích.
Trình Tô Nhiên đỏ mặt ứng thanh.
- ------------------
Sau khi qua đi, Giang Ngu đem thảm vứt vào thùng rác, thu thập hộp lại thật tốt, đi đến studio mang quần áo bạn nhỏ về, "Được rồi, trở về đi."
Cô ấy vòng qua bàn làm việc ngồi xuống.
Trình Tô Nhiên yên lặng ôm quần áo tiến vào nhà vệ sinh thay ra, sau khi ra ngoài nhìn thấy Giang Ngu đang nói chuyện điện thoại, miệng đầy tiếng Anh, cô nghe hai câu liền hiểu được đây là đang nói chuyện công việc, không biết như thế nào lại cảm thấy có chút mất mát.
Tốc độ thay đổi thái độ của chị ấy cũng quá nhanh đi?
Vài phút trước còn ôm cô khinh thanh tế ngữ mà hống, hiện tại....cô cho rằng sẽ giống như trong video vậy, ít nhất sẽ có một khoảng thời gian ôn tồn.
Nhưng cái gì cũng không có, cô cảm thấy bản thân giống như một con búp bê, sau khi chơi chán rồi, nhiệm vụ liền hoàn thành.
Cô có chút không cam lòng, chậm rì rì mà đi đến chỗ Giang Ngu đang nghe điện thoại, nhỏ giọng hỏi: "Chị, buổi tối chị có trở về không?"
"Có việc," Giang Ngu lắc đầu, "Sao còn chưa đi?"
Trình Tô Nhiên không nói gì, xách lên túi xách yên lặng rời đi.
Chiều tối, một chiếc xe thương vụ màu đen tiến vào tiểu khu, ngừng lại gần phụ cận cửa của tòa nhà, một nữ nhân buột tóc đuôi ngựa vóc dáng cao gầy dẫn đầu xuống xe, cảnh giác nhìn nhìn khắp nơi, đối với người trong xe nói: "Đồng Đồng, an toàn."
Nói xong hướng về phía nàng vươn tay.
Ngồi bên trong xe là một nữ nhân mang kính râm cùng khẩu trang, tóc dài màu trà hơi xoăn buông xõa, thấy không rõ diện mạo.
Nàng cố tình tránh đi cánh tay đang duỗi đến, không nói một lời xuống xe.
Bãi đỗ xe yên tĩnh trống trải.
Bùi Sơ Đồng đi ở phía trước, Nguyễn Mộ nhắm mắt đi theo phía sau nàng.
Hai người một trước một sau tiến vào thang máy.
Vào trong thang máy, Bùi Sơ Đồng nhanh nhẹn tháo xuống kính râm cùng khẩu trang, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo vũ mị, một tay cô cầm đồ vật, một tay khác lại nâng lên vuốt tóc, cằm tự nhiên ngẩng lên, khuôn mặt lộ ra một cỗ ngạo khí có sẵn từ khi sinh ra.
"Tôi cầm giúp cậu." Nguyễn Mộ vươn tay.
Bùi Sơ Đồng không nói lời nào, tay nhích một chút hướng bên cạnh mà tránh.
Nguyễn Mộ yên lặng thu tay về.
Thang máy đến tầng 42, cửa thang máy vừa mở một nửa Bùi Sơ Đồng đã bước ra trước, nói cái gì đó vào trong màn hình cạnh cửa, chỉ chốc lát sau cửa liền mở ra.
Thân ảnh Giang Ngu xuất hiện trước mắt nàng.
"Khả Khả-----" trên mặt nàng tràn đầy tươi cười, nhiệt tình mà ôm lấy Giang Ngu, "Tôi rất nhớ cậu."
Ánh mắt Nguyễn Mộ ở phía sau tối lại.
Giang Ngu bị ôm một cái đầy cõi lòng, vỗ vỗ lưng nàng, cười nói: "Tôi cũng vậy, cậu nói đầu tháng cậu sẽ trở về, hiện tại đã là cuối tháng, tôi còn thật sự tưởng rằng là chỉ giả tưởng của một mình tôi?"
"Đừng nói nữa, tôi bị chọc cho tức muốn chết."
"Vào trong trước đi rồi nói."
"Ừm."
Giang Ngu lấy ra hai đôi dép lê trong nhà, hướng về phía Nguyễn Mộ cười, không dấu vết mà buông lỏng nắm tay của Bùi Sơ Đồng.
Cái mà cô ấy gọi "có việc" đó chính là ở nhà chiêu đãi bạn tốt.
Nếu lấy "tài nguyên nhân mạch" làm tiêu chuẩn chọn bạn thì bạn bè của Giang Ngu cơ hồ là trải rộng khắp nơi trên thế giới, nhiều vô số kể.
Nhưng nếu không dùng đó làm tiêu chuẩn thì bạn bè xứng đáng cùng cô thân cận chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Bùi Sơ Đồng chính là một trong số đó.
Nàng nhỏ hơn Giang Ngu ba tuổi, sinh ra trong một gia đình màu hồng, là hàng thật giá thật "hồng tam đại", sau lưng có ông nội là quan chức cao cấp trong quân đội, bậc cha chú trong nhà hoặc là làm nghiên cứu khoa học hoặc là doanh nhân thành đạt, tới thế hệ của nàng, anh chị em trong nhà hoặc là kế thừa công việc của bậc cha chú, hoặc là xuất ngoại đào tạo sâu.
Chỉ có nàng là vào giới nghệ sĩ.
Từ nhỏ đã thích biểu diễn, đến khi thi đại học liền thi vào học viện hí kịch thủ đô, năm hai cùng người nổi tiếng trong ngành hợp tác tác phẩm điện ảnh đầu tay, nhận được hưởng ứng không tồi, sau khi tốt nghiệp lại dựa vào một bộ phim về đề tài đô thị mà đột ngột nổi tiếng, sau đó lại đi trên con đường đầu tư và sản xuất phim ảnh.
Bởi vì bối cảnh gia đình quá lớn, Bùi Sơ Đồng ở trong giới vô cùng sạch sẽ, không có dính một chút điểm đen tai tiếng nào.
- ------ ai lại dám động vào nàng chứ?
Mới nửa nằm trước thôi, Bùi Sơ Đồng đã nhận về hai chiếc cúp quý giá nhất, một trong những cúp đó là danh xứng với thực "Tam kim" ảnh hậu.
Ba người vòng qua huyền quan* đi vào phòng khách, Giang Ngu đang muốn ngồi xuống sô pha đơn Bùi Sơ Đồng lại vòng lấy cánh tay cô, dựa gần kéo cùng ngồi xuống, nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn người phía sau một cái.
*Huyền quan: là khu vực gần cửa ra vào, nơi thường hay nhìn thấy trong phim được đặt tủ đựng giày.
Giang Ngu: "......"
Nguyễn Mộ vô thanh vô tức* mà ngồi vào sô pha đơn.
*Vô thanh vô tức: im hơi lặng tiếng
"Tôi sẽ không hợp tác cùng lão lưu lượng nữa."
"Làm sao vậy?" Giang Ngu thu hồi ánh mắt đang đặt trên người Nguyễn Mộ, nhìn về phía người bên cạnh.
Bùi Sơ Đồng cười lạnh một tiếng: "Lần này đến Hy Lạp lấy cảnh nửa tháng, trước đó hai mươi ngày lại không nhìn thấy bóng dáng nam chính đâu, tôi cùng với thế thân nhưng thực ra ở chung lại rất vui vẻ.
Cuối cùng ba ngày sau hắn tới, lời thoại một câu cũng không thuộc, thời điểm chúng tôi đối diễn, trợ lí của hắn liền ôm kịch bản ở bên cạnh đọc lời thoại, sau đó hắn làm khẩu hình miệng coi như xong, tôi....tính tình của tôi phải có bao nhiêu tốt mới không động thủ đánh hắn?"
"Vốn dĩ đã sớm quay xong những phân cảnh đó cuối cùng lại bị kéo dài đến hiện tại, tiến độ toàn bộ bị hoãn lại, tuy rằng là đoàn phim đốt tiền nhưng thời gian của tôi cũng rất quý giá a, ban đầu không có sắp xếp gấp như vậy nhưng bởi vì tôi muốn cho mình một kỳ nghỉ, hiện tại, thời gian quay chụp trong nước được định ra coi như xong, kỳ nghỉ cũng bị ngâm theo."
Nàng lắc đầu ôm lấy Giang Ngu.
Đó chính là nguyên nhân tại sao một tháng này nàng lại chậm trở về.
Hai người đã ước định với nhau cuối tháng này sẽ đến Paris xem biểu diễn, cuối cùng chỉ có một mình Giang Ngu đi.
Giang Ngu thở dài, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, vỗ vỗ bả vai nàng an ủi, nói: "Không sao, tốn chút thời gian nhưng nhận lại được một bài học, về sau vẫn còn kỳ nghỉ khác mà."
"Ừm."
Nguyễn Mộ ở một bên nhìn các nàng, rũ mắt xuống.
Dì giúp việc bưng lên hai ly nước, một ly đặt ở trước mặt Nguyễn Mộ, một ly đặt ở trước mặt Bùi Sơ Đồng.
"Uống nước đi." Giang Ngu thay nàng bưng ly lên.
Bùi Sơ Đồng gật gật đầu, tiếp nhận cái ly, đang muốn uống, đột nhiên có một bàn tay duỗi qua ngăn cản nàng, "Lạnh."
"Tôi đi đổi nước ấm." Nguyễn Mộ cầm lấy cái ly từ trong tay nàng.
Giang Ngu giật mình, nghi hoặc hỏi: "Đồng Đồng, câu bắt đầu uống nước ấm à?"
Hôm nay nhiệt độ không khí 30 độ, toàn bộ Giang thành vào thu thất bại, bên ngoài nhiệt độ vẫn rất cao.
"Cũng không phải......" sắc mặt Bùi Sơ Đồng có chút lạ, tựa hồ muốn nói lại thôi, đột nhiên, nàng đứng dậy đuổi theo Nguyễn Mộ, đoạt lại cái ly, một hơi uống hết nước trong đó.
Khuôn mặt ngàn năm không lộ biểu tình của Nguyễn Mộ rốt cuộc hiện lên một tia tức giận.
Nàng là bảo tiêu bên người Bùi Sơ Đồng, so với đối phương cao hơn nửa cái đầu, khuôn mặt sinh ra có chút ngạnh, ngũ quan lại rất nhu, tóc đuôi ngựa được buột ở sau đầu, một thân quần áo bình thường áo ngắn tay cùng màu với quần túi hộp đen, trông có vẻ thoải mái sạch sẽ anh khí.
Bùi Sơ Đồng không để ý đến nàng, lập tức trở lại ngồi xuống bên người Giang Ngu, cái ly trong tay tùy ý đặt xuống.
Giang Ngu nhìn hai người các nàng, không hỏi nhiều, nói sang chuyện khác: "Cậu ở trong điện thoại nói có chuyện tốt là gì vậy?"
"Thiếu chút nữa quên mất," Bùi Sơ Đồng giống như không có việc gì mà cầm lấy điện thoại, mở ra một văn kiện, "Cậu nhìn xem."
Nội dụng trong văn kiện là một hạng mục tống nghệ.
Đại khái là sẽ lựa chọn một số nữ minh tinh tạo thành cộng sự cùng nhau đi đến một gia đình nông dân sinh hoạt, trong lúc đó còn có hoạt động thám hiểm, phi thường phong phú, là một hạng mục lớn, những công ty tài trợ đều là công ty lớn.
Giang Ngu nhìn xem một lượt, hướng nàng nhướng mày: "Cậu muốn tôi đi tham gia tống nghệ?"
"Là cậu cùng tôi."
"Có gì khác nhau sao?"
Bùi Sơ Đồng biết cô ấy lại sắp làm ra bộ dáng phát biểu câu "Tôi không phải minh tinh, giới giải trí hỗn loạn cùng tôi không có quan hệ", tận tình mà khuyên bảo: "Bạn học Giang Khả Khả, giới thời trang cùng giới giải trí là quan hệ thân thiết,mà một người có giá trị thương mai thì chẳng phân biệt vòng, cậu không phải minh tinh nhưng cậu là người nổi tiếng a, tham gia tống nghệ có thể gia tăng nhân khí, đối với sự nghiệp của cậu có rất nhiều chỗ tốt."
"Đối với bọn tôi mà nói, marketing thích hợp chính là dệt hoa trên gấm*, không cần bài xích như vậy."
*Dệt hoa trên gấm: ý chỉ tô điểm làm cho đẹp thêm, hay thêm
Giang Ngu lẳng lặng mà nhìn nàng.
Bùi Sơ Đồng cùng cô ấy đối diện, trầm mặc một lúc rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười: "Được được, là tôi muốn cậu theo bên cạnh tôi, có được chưa? Tôi đều đã giúp cậu ghi tên rồi."
"Sớm nói thật không phải tốt hơn sao?" Giang Ngu phụt cười ra tiếng.
"A."
Nguyễn Mộ không biết khi nào thì trở lại ngồi đó, vẫn luôn cúi mặt, an tĩnh đến giống như một bức tượng điều khắc không buồn không giận.
Nghe thấy tiếng cười của hai người, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
"Địa điểm ghi hình là ở Tây Nam....Lăng Châu?" Giang Ngu cẩn thân nhìn lại nội dung văn kiện một lần nữa, ánh mắt dừng trên hai chữ kia.
Bùi Sơ Đồng gật đầu: "Ừm, nơi đó phong cảnh không tồi."
Tên của thành phố này có chút quen tai.
Giang Ngu nhìn chằm chằm hai chữ "Lăng Châu", trong đầu bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt của Trình tô Nhiên, rốt cuộc cũng nhớ ra, đó là quê nhà của bạn nhỏ.
.
Truyện Thám Hiểm
"Thế nào?"
"Tôi suy nghĩ một chút."
Lúc này dì giúp việc đi tới nói cơm chiều đã làm xong.
"Ăn cơm trước đi, tôi đói bụng." Bùi Sơ Đồng lấy điện thoại về, buông xuống, lôi kéo cô ấy đứng dậy.
Giang Ngu vừa mới đứng lên, màn hình điện thoại của bản thân đặt trên bàn sáng lên, nàng để cho Bùi Sơ Đồng cùng Nguyễn Mộ đi trước, ngồi xổm xuống nhìn xem, là Điền Lâm liên tục gửi tin nhắn đến.
[ Chị Ngu, đây là Trình tiểu thư làm sao? ]
Ấn vào nhìn xem là một video xin lỗi của một cô gái trẻ.
Hơn bốn mươi giây, rất nhanh đã phát xong.
Giang Ngu nhìn chăm chú vào màn hình, sóng mắt bình tĩnh, hồi lâu sau cô ấy mới đánh chữ trả lời:
[ Ừm, đã xem nhẹ em ấy.
]
- -----------
Editor:
Đọc tới khúc chiếc thảm chắc mọi người cọc lắm hả?
Mình cũng cọc nhưng mà mọi người an tâm từng chi tiết từng hành động của Giang Ngu sau này sẽ gặp quả báo lại =)) *thích thú*
Tối hôm qua không hiểu sau lôi mấy chương ngược của bộ này ra đọc lại.
Ơi là trời đọc truyện khóc ướt gối là có thiệt -.-.