Cấm Động Tâm

Chương 108: 108: Xử Lí Rắc Rối






"Ưm....."
Bên tai là nhiệt ý ướt át, Trình Tô Nhiên bị trêu chọc đến ngực nóng lên, hô hấp cũng dần dần không xong.

Cô gối đầu lên vai Giang Ngu, nhỏ giọng nói: "Chị cũng vậy."
Ký ức ngủ say bên trong thân thể bị đánh thức, vẫn như cũ là cảm giác quen thuộc đó, hương vị quen thuộc đó.
Các cô xem như đã ở bên nhau rồi sao?
Nhưng tổng lại cảm thấy thiếu chút gì đó.....
Không kịp nghĩ nhiều hơn nữa, môi lại một lần nữa bị ngăn chặn, hô hấp ấm áp lưu luyến giữa răng môi, Trình Tô Nhiên mơ mơ hồ hồ, vô lực chống cự, chỉ cảm thấy tay Giang Ngu dần dần bắt đầu không an phận.
Cô bỗng nhiên thanh tịnh, bắt lấy cái tay kia.
"Ưm, không...."
Môi giãy giụa tách ra khe hở, phát ra hàm hồ thanh âm kháng cự, hai má nóng bỏng lan tràn mảng lớn ửng đỏ.
Đây là không đồng ý.
Giang Ngu lập tức ngừng lại ý niệm, mở mắt ra, đôi tay nâng mặt cô lên, "Nhiên Nhiên có mệt không?"
"Ừm." Trình Tô Nhiên cuống quýt gật đầu, tránh đi ánh mắt cô ấy, sợ từ giữa nhìn thấy một tia mất mát.
Cô còn chưa chuẩn bị tốt.
Một cái chạm này liền nhớ tới đoạn thời gian bị bao dưỡng kia, cô đối với ôn nhu âu yếm của Giang Ngu không có chút sức chống cự nào, mền nhũn trong lồng ngực đối phương, tùy ý bị xâu xé.
Giang Ngu cúi đầu ở bên môi cô hôn một cái, "Chúng ta đi ngủ đi."
Trình Tô Nhiên đỏ mặt, gấp không chờ nổi tránh thoát kiềm chế, bò lên chiếc giường rộng lớn kia quay một vòng, đem bản thân vùi vào trong đệm chăn.
"Ngủ ngon." Cô rầu rĩ nói.
Nhìn bộ dáng cô thẹn thùng tránh né, Giang Ngu bất đắc dĩ mà cười, cũng chui vào ổ chăn, thuận tay tắt đèn đi, ngay cả mỗi đêm đều lưu lại đèn tường nhỏ cũng tắt nốt.

Toàn bộ căn phòng tức khắc chìm vào trong bóng tối, cô ấy nghiêng người nằm xuống, ôm lấy Trình Tô Nhiên.
Đôi môi mềm mại dán ở sau cổ cô, nhẹ nhàng nhả ra hai chữ: "Ngủ ngon."
Trình Tô Nhiên có chút run rẩy, mềm như bông mà tựa vào trong lòng ngực Giang Ngu.
Cô đột nhiên hiểu được bản thân thiếu cái gì.
Giang Ngu còn chưa thổ lộ!
Hừ.
Đêm dần sâu, hai người hoài tâm tư riêng, ở bên trong hô hấp ấm áp của nhau nặng nề chìm vào giấc ngủ.....
......
Ba ngày hai đêm thật sự quá nhanh.
Tới thời gian rồi, Trình Tô Nhiên nói đi là đi.

Công việc thật sự rất bận rộn, chờ đợi cô là vô tận những chuyến đi công tác và hội nghị, một đầu này của cô phải cố làm việc, một đầu kia lại lo lắng cảm xúc của Giang Ngu, tinh lực chung quy cũng là hữu hạn.
Giang Ngu cũng phải xử lí cục diện rối rắm của mình.
Điều tra sự việc rất nhanh đã có kết quả.
Công ty kia tên là "SINA", chỉ kém có một chữ cái, pháp nhân thật sự là Bạch Lộ, bỏ vốn chiếm 55%, một cổ đông khác tự nhiên là Mina.

Ước chừng từ tháng chín đã được thành lập, Mina lục tục từ công ty mẹ bên Nga cắt đứa ba đợt người mẫu, có mấy công ty nhỏ hải ngoại hợp tác khác cũng không buông tha, chờ đến lúc Giang Ngu ký hợp đồng với công ty mẹ bên Paris, cô ta lại cắt đứt hai nhóm người từ Paris.

Hai công ty chủ yếu hợp tác đều vì chuyện này mà tức giận, mạnh mẽ lên án Giang Ngu không có tinh thần khế ước, tạo thành cho bọn họ tổn thất nghiêm trọng, yêu cầu giải trừ hợp tác và bồi thường.
Trừ những cái này ra, Mina còn mang đi lượng lớn tài nguyên khách hàng, cuốn đi hơn bốn trăm vạn dời ra hải ngoại.
Đầu tiên Giang Ngu báo cảnh sát, sau đó lại gọi điện thoại cho Bạch Lộ.
Cô ấy còn cho rằng Mina đã thông tri trước với Bạch Lộ, tưởng rằng muốn dẫn người trở về cũng không dễ dàng, nhưng không nghĩ tới chính là căn bản Bạch Lộ không biết sự tình đã bị phát hiện, vừa nghe cô ấy nói chuẩn bị quà cho mình, lập tức đặt vé bay về nước.
Thời gian hạ cánh là sáng sớm.
Ba giờ chiều, Giang Ngu ngồi ở trong văn phòng chờ người.
"Chị Ngu-----"
Bạch Lộ vẫn giống như trước, tùy tiện ra vào văn phòng, không chút nào khách khí.
Cô ta uốn tóc xoăn, trên người mặc một chiếc áo khoác lông đắt tiền, túi xách trong tay, giày giẫm dưới chân đều là thiết kế mới nhất quý này của thương hiệu Lam Huyết mà cô ta làm đại ngôn, Bạch Lộ tùy tay tháo kính râm xuống, lộ ra một đôi mắt hồ ly hẹp dài nhuệ khí, kiều mị lãnh diễm.
Tựa hồ như đã quên mất chật vật của trước đây.
Giang Ngu đứng ở phía sau cửa sổ, không rên một tiếng chăm chú nhìn cô ta.
Trước khi Bạch Lộ tới cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, vấn đề muốn hỏi, nhưng mà giờ khắc này nhìn thấy Bạch Lộ, lửa giận của cô ấy nhanh chóng xông thẳng lên đỉnh đầu, lời gì muốn nói cũng đều ném ra sau đầu.
"Bạch tổng đã trở lại." Giang Ngu giận mà cười.
Tươi cười của Bạch Lộ ngưng trọng, "Chị Ngu, chị nói cái gì vậy?"
Giang Ngu đi đến cạnh bàn làm việc, cầm lấy máy tính bảng đưa qua, "Tôi gọi sai rồi sao?"
Trên màn hình là thông tin cơ sở của công ty mới kia, một làn rành mạch chỗ pháp nhân viết tên Bạch Lộ.
Sắc mặt Bạch Lộ chợt biến, chột dạ đến không dám giương mắt, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, cảm nhận được ánh mắt của Giang Ngu giống như kim châm đâm trên mặt mình, không thể không ngẩng đầu.
"Chị Ngu, chuyện này không liên quan đến em....."
"A?" Giang Ngu nheo mắt lại, "Nói nghe thử xem."
Bạch Lộ vội vàng đem máy tính bảng thả trở lại, ôm lấy cánh tay Giang Ngu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Là Mina muốn em giúp cô ta đăng ký một công ty, cô ta nói để tiện cho em nói chuyện hạng mục, còn nói em sớm muộn gì cũng có phòng làm việc của mình, tuy rằng tên pháp nhân là em nhưng trên thực tế em cái gì cũng không biết a......!Mina đã làm cái gì sao? Hãm hại em?"
"Em không biết?" Giang Ngu nhướng mày.
"Thật sự không biết?"
"Thật sự." Bạch Lộ liên tục lắc đầu.
Giang Ngu nhìn cô ta chằm chằm, ánh mắt mang theo ý vị xem kỹ, bỗng nhiên, cười lạnh một tiếng, ném tay cô ta ra.
- ------ chát!
Giương tay lên chính là một cái tát.
Bạch Lộ ngốc lăng, che mặt lại.
"Không biết? Khoảng thời gian trước là ai ham thích người đại diện? Hả? Còn muốn gạt tôi có phải không?" Một tay Giang Ngu nắm lấy cổ áo cô ta, lôi kéo một cái, đem cô ta túm đứng thẳng lên.
Bạch lộ một mặt lắc đầu một mặt bắt lấy tay cô ấy, "Đó là ý của Mina, em bị cô ta lừa a, em không liên quan đến chuyện này...."
"Nói cách khác em xác thật có làm như vậy."
"Em....."
Giang Ngu đột nhiên đẩy cô ta một phen.
Bạch Lộ lùi về sau hai bước, trọng tâm không vững, ngã ngồi ở trên mặt đất.
Gương mặt nóng bỏng đau đớn, nóng rát như bị kim đâm, cô ta ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Giang Ngu, cầm lòng không đậu mà có chút run rẩy.

"Là em làm.....!Nhưng em cũng bị Mina lừa.....!Cô ta nói làm như vậy là đang giúp em, em cũng không nghĩ nhiều......"
Bạch Lộ biết lần này đã xông vào đại họa, sau khi kinh hoảng thất thố xong liền đem toàn bộ mọi chuyện đều đẩy lên đầu Mina.
Mina đáng chết.
Mấy ngày trước cô ta nhận được điện thoại của Giang Ngu, trước tiên liền thông tri với Mina, không nghĩ tới sự tình bên này đã lòi ra, Mina thế nhưng lại không nói cho cô ta biết, còn nói với cô ta là không có việc gì.

Cô ta ở trong lòng hung hăng mắng Mina một hồi.
"Làm chính là làm, có lý do cùng không có lý do có gì khác nhau sao?" Giang Ngu cười lạnh.
Cổ họng Bạch Lộ nghẹn lại.
"Tôi thống hận nhất là phản bội."
"Vì cái gì? Vì cái gì cố tình lại là em?"
Cô ấy nhíu chặt mày, bả vai không ngừng run rẩy, trong mắt toát ra cảm xúc phức tạp, thất vọng, phẫn nộ, đau lòng....!Mấy ngày nay cô ấy không ngừng lâm vào hoài nghi bản thân mình, cảm thấy có phải bản thân thật sự đã làm sai rồi hay không, là vấn đề của chính mình.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không nghĩ ra được chỗ nào có lỗi với Bạch Lộ.
Lúc vừa mới ký hợp đồng, cô ấy thuê cho Bạch Lộ chung cư tốt nhất, nói đại ngôn cũng là khởi bước từ nhãn hàng lớn, đến trang bìa tạp chí cũng là không phải "Tam đại" thì sẽ không đi.

Cô ấy đưa Bạch Lộ đi tham dự đủ loại trường hợp xã giao, dùng nhân mạch bản thân lót đường cho cô ta, đoạn thời gian lúc Bạch Lộ vừa mới đến Paris kia, cô ấy đem nhà của mình cho Bạch Lộ ở, lại ở trong nội thành thuê một căn chung cư, mua xe cho cô ta, thuận tiện cho cô ta đặt chân hai nơi, tùy thời tùy chỗ ra ngoài chơi....
Quá nhiều, quá nhiều, việc nhỏ không đáng kể cũng đếm không hết.
Toàn bộ công ty, trong ngoài nước hơn một ngàn người mẫu, không có người thứ hai có thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy giống như Bạch Lộ.
Nếu không tiêu phí quá nhiều tâm tư cùng tinh lực ở trên người Bạch Lộ, nếu mấy năm nay không có đầu nhập nhiều như vậy, có lẽ hôm nay cô ấy đã không khổ sở, tựa như những người mẫu bình thường khác, tới lui không lưu lại dấu vết.
Như vậy nguyên nhân duy nhất chỉ có thể như lời Nhiên Nhiên đã nói.
Đó có nghĩa là không phải vấn đề của cô ấy.
"Em...." Bạch Lộ bỗng nhiên bị ánh mắt của cô ấy làm cho đau đớn, lảo đảo bò dậy, điên khùng cười to hai tiếng.
"Vì cái gì? Còn không phải là bởi vì chị? Bởi vì em để ý chị a, em muốn chị nhìn em nhiều hơn nữa! Giang Ngu, chị quên bản thân đã từng nói cái gì rồi sao? Chị nói chỉ cần em nghe lời tất cả đều nghe theo ý em, nhưng kết quả thì sao?"
"Em nghe lời chị như vậy, em nỗ lực bò lên trên như vậy, đi đến tình trạng như ngày hôm nay, chị có từng nhìn nhiều em thêm một lần nào không?"
Thanh âm của cô ta càng lúc càng lớn, nói xong lời cuối cùng cơ hồ là rống lên.
Đôi mắt không chịu khống chế mà đỏ lên.
"Đến bây giờ mà em còn ở đó đổ lỗi cho tôi." Giang Ngu châm chọc mà lắc đầu.

Cô ấy rất mệt, không muốn cãi cọ với bạch nhãn lang nữa, thậm chí vài phút gặp mặt ngày hôm nay cũng cảm thấy lãng phí.
"Ừm, không sai, em rất nghe lời rất nỗ lực, là tôi mắt mù không nhìn rõ em, em cái gì cũng chưa từng làm, OK chưa?"
Bạch Lộ: "......"
"Trở lại chuyện này, em cho rằng ném nồi cho Mina thì có thể toàn thân lui sao? Hai người các em đồng mặt không đồng lòng, nếu như cô ta thật sự muốn giúp em thì đã nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra, em cũng sẽ không ngốc đến nỗi trở về.

Hơn nữa, cô ta sớm đã đem tài sản chuyển dời ra nước ngoài, nhưng cô ta còn chưa có rút hộ tịch, cũng không có từ chức, còn rất nhiều đồ trong nước không thể mặc kệ, hẳn là chưa kịp, cho nên.....!Cô ta sớm muộn gì cũng sẽ trở về, bắt được cô ta cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn."
"Nhưng trước khi bắt được cô ta, đành phải xử trí em trước." Giang Ngu cong cong môi.
Bạch Lộ luống cuống, tiến lên giữ chặt lấy tay cô ấy, thấp giọng cầu xin: "Chị Ngu, em thật sự là bị Mina lừa, chị đừng đuổi em đi.....!Em có thể giúp chị tìm được Mina, em biết cô ta kỳ thật đang ở chỗ nào còn chưa đi, còn ở nhà của chúng em tại Paris....."
Giang Ngu chán ghét nhíu mày, rút tay ra, "Em vi ước, ấn theo kim ngạch đã ký phải bồi thường gấp mười lần tiền vi phạm hợp đồng, tự mình tính đi, nếu không phối hợp, chúng ta cứ gặp nhau ở tòa."
A?
Không phải muốn bắt cô ta chứ?
Bạch Lộ sửng sốt.
Năm trước cô ta vừa cùng công ty gia hạn hợp đồng, ký bảy năm, bởi vì giá trị con người nước lên thì thuyền lên, phí ký hợp hồng cũng cao hơn trước gấp mấy lần, một năm đại khái là 600 vạn, gấp mười lần chính là 6000 vạn.

Giang Ngu nhìn thấu tâm tư cô ta, nhưng cũng lười giải thích tiếp.
Chủ mưu là Mina, sau lưng liên lụy không chỉ có một người, còn không đơn giản như trong tưởng tượng như vậy, vốn dĩ cô ấy tính sau khi xử lí xong Mina mới đến tính sổ với Bạch Lộ, nhưng hiện tại trước tiên cứ làm cho nữ nhân này bồi thường tiền rồi cút đi.
"Chị Ngu...." Bạch Lộ duỗi tay bắt lấy ống tay áo của cô ấy.
Giang Ngu nhấc máy bàn lên, gọi nội bộ xuống dưới, "Gọi bảo vệ lên."
"Đừng, chị Ngu.....!Em không có nhiều tiền như vậy...." Bạch Lộ rốt cuộc cũng rơi lệ, khóc lóc quỳ xuống van xin.
Khuôn mặt Giang Ngu không có biểu tình xoay người đi.
Thấy cô ấy thờ ơ, Bạch Lộ cắn chặt răng, nơi đáy mắt hiện lên thần sắc oán độc....
......
Suốt một tuần, Giang Ngu vì thu thập cục diện rối rắm mà bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.
Trải qua việc làm sáng tỏ hiểu lầm cùng bồi thường tổn thất, phía hợp tác rốt cuộc cũng không yêu cầu giải ước nữa, chỉ là đối với lưu trình chuyển vận người mẫu về sau càng quy định nghiêm khắc hơn, cũng là xem danh khí cùng phân thượng địa vị của cô ấy, cho vài phần mặt mũi.
Nhưng mất đi thị trường vốn có rốt cuộc cũng không có cách nào đền bù lại.
Xói mòn thị trường, bị mang đi khách hàng, chi trả bồi thường, liên lụy đến nhân viên trong công ty, cùng với việc Mina cuốn đi hơn bốn trăm vạn, phía trước lại thêm phía sau, chuyện này trực tiếp khiến công ty tổn thất hơn một ngàn vạn.
Vì để bổ khuyết lỗ thủng này, miễn cho chuỗi tài chính bị đứt gãy, Giang Ngu phải bán đi một tòa trang viên ở hải ngoại.
Kinh tế bị tổn thất có thể bổ khuyết vào nhưng tâm lý bị tổn thương lại khó có thể khép lại.
Cô ấy nằm ở nhà hai ngày mới miễn cưỡng khôi phục chút tinh thần.
Bắt đầu từ lúc có ký ức, Giang Ngu đã rất khó tin tưởng người khác, cho dù đối phương có là mẹ ruột thân sinh hay bạn học có quan hệ không tồi với cô ấy đi chăng nữa.

Khi còn nhỏ cha mẹ không cần cô ấy, cô ấy không tin bọn họ, sau đó bạn học nhục mạ cô ấy, cô ấy cũng không tin bọn họ, lại sau đó nữa, người trưởng thành bên trong thế giới trải rộng bụi gai, trong cái giới ngăn nắp lương lệ này lại tràn ngập người lừa ta gạt, cô ấy càng là tiếp tục không muốn tin tưởng bất luận kẻ nào.
Có như thế mới sẽ không chịu thương tổn.
Sau đó gặp được Bá Nhạc, Điền Lâm, Kỳ Ngôn, Đồng Đồng.....!Cô ấy mới có thể chậm rãi mở rộng cửa lòng, bởi vì biết, chỉ có chân tình mới có thể đổi lấy chân tình.
Cô ấy cho rằng miệng vết thương đã khỏi hẳn, nhưng vẫn yếu ớt đến nỗi bị một kích đã sứt đế.
Nhưng cô ấy còn có Nhiên Nhiên.
Cho dù tất cả mọi người đều phản bội cô ấy, Nhiên Nhiên cũng sẽ không.

Chỉ cần nghĩ đến bên cạnh vĩnh viễn có một người như vậy, trái tim rốt cuộc cũng có nơi để dừng lại, không còn lưu lạc nữa.
Nhiên Nhiên chính là thiên sứ của cô ấy.
Sau giờ ngọ ánh dương quang sái tiến vào trong ban công nhỏ, Giang Ngu đang ngồi ôm ấp mô hình đất sét mà Trình Tô Nhiên làm, nhàn nhã dựa vào trên ghế phơi nắng, cô ấy một bên uống trà nóng hầm hập, một bên chờ tin nhắn Wechat.
Mấy ngày nay Nhiên Nhiên đi công tác ở bên ngoài, ban ngày bận rộn, ban đêm sẽ nói chuyện phiếm cùng cô ấy, hỏi một chút mọi việc đã xử lí như thế nào rồi, cô ấy toàn bộ đều không giấu diếm, một năm một mười công đạo.
Tính toán ngày một chút thì hôm nay Nhiên Nhiên đã phải trở về.
Đồng Đồng: [ Tết Âm Lịch đi ra ngoài giải sầu không? Đầu gỗ nhà tôi mở một khu homestay ở đảo Hợp Ý, cùng đến chơi hai ngày không? ]
Giang Ngu: [ Muốn tôi đến ăn cẩu lương của các cậu à? ]
Đồng Đồng: [ ngốc quá, không biết dẫn theo người sao? Tỷ như....!Khụ khụ.

]
Giang Ngu: [ đã hiểu.

]
Cô ấy nhìn ảnh chụp khu homestay ở đảo nhỏ mà Bùi Sơ Đồng gửi tới, biển xanh trời xanh, bóng dừa lộng gió, tức khắc tâm tình cũng thả lỏng hơn rất nhiều, tự giác là nên đi ra ngoài giải sầu, nhưng nếu Nhiên Nhiên có thể đi cùng cô ấy thì lại càng tốt.
Lúc này cô ấy cũng nhận được tin nhắn trả lời của Trình Tô Nhiên.
"Nhiên Nhiên của tôi": [ em phải đi đăng ký rồi, trở về rồi nói tiếp.

]
[ được.

]

Trả lời xong, Giang Ngu nhìn chằm chằm màn hình suy tư một lát, đầu ngón lướt lên phía trên, click mở thời gian biểu chuyến bay mà Trình Tô Nhiên gửi tới.

Hành trình là một tiếng rưỡi, hiện tại cất cánh, đại khái khoảng bốn giờ hai mươi hạ cánh.
Cô ấy muốn gặp cô.
Muốn nhìn thấy cô đầu tiên.
Trong lòng giống như bị mèo cào, lại giống như bị trùng nhỏ gặm cắn, mọi cách khó nhịn, Giang Ngu do dự một lát, quyết định tạo cho Trình Tô Nhiên một bất ngờ, lập tức đứng dậy đi thay quần áo.
.....
Ước chừng khoảng 50 phút sau, Giang Ngu đã lái xe đến sân bay.
Trước tiên cô ấy đỗ xe tốt, lấy điện thoại ra nhìn nhìn thời gian, bốn giờ tám phút, không sớm cũng không muộn, sải bước đi đến cổng ra vào.
Người đón bay cũng không ít.
Giang Ngu chỉ mang mũ, không mang khẩu trang, thân cao gần 1 mét 8 ở trong đám người thập phần chói mắt, chọc đến người xung quanh sôi nổi ghé mắt nhìn.

Đến gần, cô ấy bỗng nhiên phát hiện ở cạnh lan can có một thân ảnh quen thuộc.
Văn Nhược Huyền?
Sao cô ấy lại ở đây?
Chẳng lẽ....
Giang Ngu cũng đoán được bảy tám phần, tức khắc có chút thất vọng, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì.
Cô ấy chậm rãi đi qua, vỗ nhẹ bả vai người nọ.
"Văn tổng."
Văn Nhược Huyền quay đầu, có chút sửng sốt, "Giang tổng?"
"Tới đón người sao?"
"Ừm."
"Khéo thật, tôi cũng vậy." Giang Ngu cười nói, đè thấp thanh âm, "Tôi tới đón Nhiên Nhiên."
Trên mặt Văn Nhược Huyền lộ ra biểu tình xấu hổ, "Tôi cũng tới đón Nhiên Nhiên...."
"Vậy càng khéo."
"...."
Giang Ngu không nói gì nữa, tầm mắt chuyển hướng về phía đại sảnh.
Văn Nhược Huyền cũng đem tầm mắt từ trên mặt cô ấy dời đi.
Trên màn hình lớn hiển thị thông tin chuyến bay, chuyến bay của Trình Tô Nhiên hạ cánh trước năm phút, hiện thị băng truyền số 3, Giang Ngu dõi mắt trông về phía xa, lẩm bẩm tự nói: "Hẳn là đang đợi hành lý rồi."
"Không cần," Văn Nhược Huyền ôn hòa cười nói, "Nhiên Nhiên mang theo rương đăng ký."
Giang Ngu: "....."
Không bao lâu, nữ nhân mặc một chiếc áo lông vũ bạch sắc ngắn đẩy một cái rương hành lý đăng ký nhỏ đi ra, Giang Ngu liếc mắt một cái đã nhận ra cô, bước nhanh đi qua, "Nhiên Nhiên-----"
Thuận tay tiếp nhận rương hành lý.
Trình Tô Nhiên bị dọa cho nhảy dựng, ngơ ngẩn mà nhìn cô ấy một lúc lâu, kinh ngạc hỏi: "Chị....!Sao chị lại ở chỗ này?"
"Tới đón em." Giang Ngu nhấp miệng cười.
"A?" Trình Tô Nhiên trợn mắt há hốc mồm, "Nhưng mà...." Ánh mắt xoay chuyển liền nhìn thấy Văn Nhược Huyền đi tới trước mặt, liền chỉ chỉ nàng, "Em đã nói trước với Nhược Huyền tới đón em....."
Văn Nhược Huyền vẫn tươi cười ôn hòa như cũ, một bàn tay tự nhiên mà đặt ở trên bả vai cô, "Chúng ta đi thôi, Nhiên Nhiên." Nói xong lại cười gật đầu với Giang Ngu, duỗi tay muốn tiếp cái rương kia, "Tôi tới đẩy."
Giang Ngu nắm chặt tay cầm của rương không nhúc nhích, ánh mắt dừng lại ở trên mặt Trình Tô Nhiên.
Văn Nhược Huyền ngạc nhiên, cũng nhìn về phía Trình Tô Nhiên.
Trình Tô Nhiên: "....."
- --------
Editor:
( ̄ε ̄ʃƪ).