Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 139




Lăng Tịch cũng không phải sợ hãi khó khăn, nhưng thật sự không có khả năng ứng phó người Lăng gia, gặp một lần, sẽ bị thương tổn một lần.

Nếu như nói lúc trước còn có thể bởi vì Lăng Gia An đau buồn mà cảm giác được đau lòng, nhưng hiện tại, chính là cảm thấy buồn cười mà thôi.

Chuyện vợ chồng Gia An, nam nhân không quan tâm nữa, ly hôn cũng được, không ly hôn cũng tốt. Tóm lại chuyện Lăng gia không còn liên hệ Lăng Tịch.

Xuống xe xong, nam nhân cũng không có vội vã về nhà, mà là đi chợ mua một con cá nấu canh cho Bạch Tiểu Hàn uống.

Về nhà, Bạch Tiểu Hàn còn chưa có tan học, nam nhân vào phòng bếp làm món ăn. Cũng không lâu lắm, một nồi canh cá ngon lành liền nấu xong.

Nghe tràn ngập trong phòng mùi canh cá, nam nhân mỉm cười, nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn ăn vui vẻ, nam nhân khóe môi mở rộng vài phần.

Đang chờ đợi, nam nhân nghe được tiếng chuông điện thoại di động. Mở ra trên màn ảnh là một dãy số lạ. Nhìn nhìn dãy số, nam nhân hơi chút chần chờ, nhưng vẫn đưa điện thoại di động đến bên tai.

"A lô? Phi Phi sao?"

"Phi Phi?!"

Nghe được nam nhân xưng hô như vậy, giọng người kia trong trẻo nhưng lạnh lùng. Cẩn thận nghe qua, cái thanh âm bên trong, cũng không phải Lạc Phi, bất quá lại rất quen thuộc. Nam nhân hơi chút sửng sốt,

"Tần Tường?"

Trong điện thoại này, có số Tần Tường, nếu như là Tần Tường gọi tới, hẳn là sẽ hiện tên. Có lẽ... Cũng không phải Tần Tường?!

Bên đầu kia không trả lời, chỉ nghe tiếng thở ra, nam nhân không thể không hoài nghi có nên cúp điện thoại. Nam nhân nhíu mày, hỏi lại

"Xin hỏi... là ai...?"

"Ngươi có bệnh a, giọng của ta nghe không biết. Ai là Phi Phi? Phi phi cái gì? Người đó từ đâu đến?! Còn nữa, ta không phải nói ngươi mang điện thoại ở trên người sao? Vừa rồi ta gọi cho ngươi vài lần, đều không có ai bắt máy. Có phải ngươi đem lời của ta trở thành gió thổi bên tai không?!"

Giọng điệu kiêu ngạo cùng trào phúng như vậy xác định chỉ có thể là Tần Tường.

"Tần Tường, sao thay đổi số vậy?"

"Đổi số? Ta đổi cái gì? Bệnh thần kinh!"

Nam nhân nghi ngờ mình lại một lần nữa châm lửa giận Tần Tường.

"Này! Ngươi hiện tại ở nhà sao?"

"Hả? Ở nhà."

"Ồ. Vậy ngươi nấu cơm nhiều một chút, ta cùng Mạn Ny tới dùng cơm. Nhớ rõ nhanh một chút."

"Á, được."

"Này cứ như vậy đi, ngươi mau đi làm, chúng ta lát nữa sẽ tới"

Sau khi nói xong, Tần Tường liền tắt máy. Nam nhân có chút bất ngờ. Sao đang yên lành lại muốn tới nhà ăn cơm?! Bất quá nếu là Mạn Ny muốn tới, vậy phải làm thêm vài món ăn ngon chiêu đãi Mạn Ny.

Một lát sau, Bạch Tiểu Hàn đi học về.

"Ba, con đã trở về. Người ở nơi nào?"

"Ba ở trong bếp. Tiểu Hàn, con ngồi chơi một lát, ba đang bận."

Sợ Tần Tường đến đây đồ ăn còn chưa có làm xong, nam nhân nhanh tay đảo cái sạn trong nồi.

"Dạ."

Bạch Tiểu Hàn thuận miệng lên tiếng đáp lại. Sau đó cất cặp sách, rồi ngồi xem TV một lát, Bạch Tiểu Hàn lại đem tắt TV, đi vào phòng bếp, đứng ở phía sau nhìn nam nhân bận rộn nấu nướng.

Nam nhân hoàn toàn không có chú ý sự hiện hữu của hắn, mà là chỉ lo xào thức ăn. Hắn nhịn không được tiến lên ôm thắt lưng nam nhân

"Tiểu Hàn? Làm sao vậy?"

"Không có việc gì, chỉ muốn ôm người một cái."

Bạch Tiểu Hàn đem mặt dán tại lưng nam nhân cọ vài cái, sau đó buông ra nhìn vào trong nồi

"Ba, thơm quá."

Nam nhân xoay người nhéo nhéo mũi Bạch Tiểu Hàn sủng nịnh nói:

"Ha ha, sắp ăn được rồi."

"Dạ. Ba, sao nhiều đồ ăn như vậy?"

"À, chút nữa bọn Tần Tường đến."

Thấy Bạch Tiểu Hàn lơ đãng, nam nhân cười dặn dò:

"Tiểu Hàn, nhớ rõ phải có lễ phép nha."

Bạch Tiểu Hàn vẫn sợ Tần Tường, cho nên nghe được Tần Tường muốn tới mới có vẻ mặt không hứng thú.

"Á."

Nghe được nam nhân dặn dò, Bạch Tiểu Hàn không tình nguyện lên tiếng. Hắn còn nhớ rõ, Tần Tường kêu mình là Tiểu Bạch ngốc. Đương nhiên, hắn cũng để ý chuyện này, nhưng làm cho hắn mất hứng chính là thái độ Tần Tường đối đãi nam nhân. Hắn không thích ai hung dữ với ba.

"Ngoan nào! Còn có một chị rất tốt đến nữa, cho nên, Tiểu Hàn cũng phải có lễ phép mới đúng. Tốt lắm, Tiểu Hàn đi ra ngoài một lát được không? Ba còn phải tiếp tục cho xong."