Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 126




Khi hai đôi môi chạm nhau, một khắc kia, trái tim Lạc Phi đập rất nhanh, muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, bàn tay cầm dao xiết chặt, cũng có chút khẩn trương vài phần.

Môi Lăng Tịch mềm mại, ấm áp, làm cho hắn không muốn rời khỏi.

Có lẽ là động tác đột ngột dọa, nam nhân cũng không có vội vàng đẩy ra, mà là rũ mi mắt có chút nghi hoặc nhìn Lạc Phi. Sợ dừng lại lâu làm cho nam nhân khả nghi, Lạc Phi chớp chớp mắt vài cái, sau đó rời khỏi môi nam nhân, nhỏ giọng nói:

"Ba, cắt bánh đi."

"Ừ."

Cùng Lạc Phi đem bánh cắt ra, lại phân chia thành mấy phần, nam nhân lấy một phần để vào đĩa đưa cho Bạch Tiểu Hàn,

"Tiểu Hàn, ăn bánh."

"Á, ngon quá, ngon quá."

Vừa rồi Tiểu Hàn luôn luôn nhìn chằm chằm ngọn nến, cho nên không nhìn thấy hành hành động của Lạc Phi

"Phi Phi, con thích kem nhiều một chút? Hay là bánh nhiều một chút?"

Nghe được giọng nam nhân cảm xúc không có nhiều biến hóa, Lạc Phi yên tâm, cũng cười cùng nam nhân nói:

"Bánh nhiều một chút. Bất quá, con muốn trái anh đào."

"Được."

"Cám ơn ba."

Lạc Phi cầm đĩa bánh nam nhân đưa cho, mút một muỗng tiến đến bên miệng nam nhân,

"Đến nếm thử."

Nam nhân hé miệng cắn bánh, chậm rãi nhai nuốt.

"Ăn ngon sao?"

Nhìn đến nam nhân bên miệng dính kem, Lạc Phi không tự giác đưa tay qua lau khóe môi nam nhân. Khi nhìn đến nam nhân đem tầm mắt chuyển qua ngón tay của hắn, Lạc Phi chậm lại động tác cũng có chút mất tự nhiên hỏi:

"Làm sao vậy? Sao nhìn con như vậy?"

Vừa rồi vị trí hôn và chỗ ngón tay lau là một. Người nam nhân này là nhớ ra cái gì đó sao?! Hay là hiện tại mới bắt đầu khả nghi? Lạc Phi không khỏi có chút hoảng hốt, đôi mắt cũng không tự giác bắt đầu trốn tránh.

"Không có việc gì."

Nam nhân lắc lắc đầu, sau đó cầm tay Lạc Phi, dùng tờ khăn giấy chà lau ngón tay dính kem,

"Dính kem vào."

"À.... tiếp tục ăn đi."

Xem ra, lại là chính mình đa nghi. Lạc Phi thở phào nhẹ nhõm, sau đó rút ngón tay lại, ý bảo nam nhân tiếp tục ăn.

"Vâng, được."

Nam nhân bưng đĩa, chậm rãi mút một ít bánh, đáy mắt như có điều suy nghĩ. Cái hôn ban đầu đã cảm thấy có điểm kỳ quái, Lạc Phi sao lại đi hôn? Lạc Phi cũng không phải Bạch Tiểu Hàn, bọn họ bình thường cũng không có quá nhiều đụng chạm, cho nên, nam nhân cảm thấy được rất nghi hoặc. Từ cái hôn lúc sau, Lạc Phi vẻ mặt có chút mất tự nhiên. Còn có, Lạc Phi lau khóe môi đáy mắt biểu lộ ra rung động. Bình thường Lạc Phi rất ôn nhu, cũng rất bình thản, nhưng hôm nay ánh mắt rất mê say.

Lạc Phi hắn...

Một cái ý niệm trong đầu nổi lên làm nam nhân có chút khiếp sợ nhìn chằm chằm Lạc Phi đang ăn bánh, lại nhanh chóng lắc đầu, phủ quyết suy đoán của chính mình. Nam nhân cùng Lạc Phi biết nhau nhiều năm như vậy, Lạc Phi chính là bằng hữu, cũng như người thân, không có khả năng sẽ có cái ý tưởng gì khác. Có thể là bọn họ xa cách nhiều năm, Lạc Phi muốn chăm sóc tốt cho bằng hữu của mình mà thôi.

Cũng đúng, xét về bề ngoài, nam nhân thấy mình không có điểm gì khiến người khác si mê. Lấy điều kiện Lạc Phi muốn tìm một người đẹp, hấp dẫn quả thực là chuyện dễ dàng. Có lẽ mình đã uống rượu, hơn nữa dưới ánh nến lung linh huyền ảo, mới có ảo giác kỳ quái sinh ra ý niệm như vậy trong đầu. Nhất định là như vậy. Nam nhân tự cười chính mình.

"Ba, con còn muốn ăn."

Bạch Tiểu Hàn lôi kéo góc áo nam nhân

"Tiểu Hàn, ăn nhiều đồ ngọt như vậy đối với răng không tốt, con không sợ sâu ăn răng sao?"

"Sâu? Sợ."

Bạch Tiểu Hàn trên mặt lộ ra một chút khiếp đảm, suy nghĩ trong chốc lát, Bạch Tiểu Hàn làm ra một cái quyết định,

"Ba, con lại ăn một miếng nhỏ là được rồi. Sau đó sẽ nhớ đánh răng mấy lần, như vậy sẽ không sợ sâu ăn."

"Sợ con rồi, nói trước chỉ cho phép ăn một chút thôi."

"Ba, người tốt nhất."

Gặp nam nhân thỏa hiệp, Bạch Tiểu Hàn vui vẻ ôm cổ nam nhân hôn một cái thật kêu, mới buông nam nhân ra ngồi một bên ăn bánh.

Lạc Phi đột nhiên rất hâm mộ Bạch Tiểu Hàn. Bởi vì Bạch Tiểu Hàn được nam nhân sủng ái, còn có thể không hề kiêng kỵ cùng nam nhân hôn, không cần để ý ánh mắt của người khác. Nếu hắn cũng có thể giống Bạch Tiểu Hàn, cùng nam nhân thân mật thật là tốt biết bao. Chỉ tiếc, đây là một cái hy vọng xa vời mà thôi. Rất hy vọng, tại một ngày nào đó, có thể ôm lấy nam nhân, cùng trò chuyện phiếm, cùng hôn môi... Hy vọng ngày đó có thể đến sớm một chút. Lạc Phi sâu kín thở dài, gục đầu xuống chọc cái muỗng vào bánh kem.

"Lạc ca ca, nến còn không."

"Hả? Đã không còn."

Mua bánh ngọt được tặng có mấy cây nến. Đã cho Bạch Tiểu Hàn một ít đi chơi, hơn nữa vừa rồi đốt lên bánh kem, đã không còn.

"Á..."

Nghe được Lạc Phi trả lời, Bạch Tiểu Hàn mếu máo, có chút thất vọng lên tiếng.

"Tiểu Hàn, đừng buồn, ba lần sau mua một hộp cho con chơi được không? ngoan đi. "

"Được thôi, con đi mở cửa sổ."

"Tiểu Hàn, mau đem bánh ăn hết, ba muốn dọn dẹp phòng "

Trong phòng mùi sáp vẫn còn quanh quẫn, ở trên sàn nhà trên ghế ngồi cũng có những vũng sáp đã khô dính lên, còn phải cẩn thận đi làm sạch một lượt.

"Tiểu Hàn, con vẫn là ăn từ từ đi, ba không hối con."

Nhìn Bạch Tiểu Hàn ăn có chút gấp gáp làm kem dính cả mặt mũi, nam nhân bất đắc dĩ mở miệng làm cho Bạch Tiểu Hàn ăn chậm một chút, sau đó vào trong phòng tắm lấy đến một cái khăn ướt, lau mặt cho Bạch Tiểu Hàn.

"Sau khi ăn xong rồi, nhớ rõ thay đồ, dính bẩn hết rồi."

"Dạ, đã biết."

Bạch Tiểu Hàn lớn tiếng trả lời sợ nam nhân không có nghe rõ, lại mạnh mẽ gật đầu