Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 117




Rất nhanh, đồ ăn làm xong. Nam nhân múc một ít cho Lạc Phi, cũng nhìn hắn ăn xong, mới một lần nữa trở lại phòng bếp đem đồ ăn bưng ra cùng Bạch Tiểu Hàn ăn.

Sau khi cơm nước xong, nam nhân để Bạch Tiểu Hàn chơi một mình, sau đó đi ra bấm số gọi Tần Tường. Nghe di động truyền đến tiếng chuông, nam nhân không khỏi có chút khẩn trương... sợ Tần Tường sẽ không bắt máy.

"Nghĩ sao lại gọi điện cho ta?"

Đầu kia giọng nói rõ ràng là kinh ngạc, nhưng không khó nghe ra Tần Tường tâm tình tốt lắm, thậm chí giọng thoải mái mang theo ý cười.

"Ta... Ta có chút chuyện muốn tìm ngươi."

"Nói đi, chuyện gì? Hay là... Ngươi là muốn đáp ứng ta?"

"Cái gì? đáp ứng ngươi cái gì?"

"Không có gì. Nói đi, ngươi tìm ta vì chuyện gì?"

Nghe kia giọng điệu nam nhân khẳng định không phải đáp ứng điều hắn muốn. Chết tiệt! Làm cho hắn cao hứng một hồi.

"A. Là như vầy, ta muốn xin nghỉ phép, nhà của ta có chút việc."

"Xin nghỉ phép? Ngươi không cần tiền lương?"

Yên lành lại xin nghỉ cái gì? trong nhà có chuyện gì? Cái ngốc tử đã xảy ra chuyện?

"À... Nếu ngươi cho phép, tiền lương ngươi trừ là được."

Tần Tường trầm mặc một hồi, không kiên nhẫn nói:

"Ta cho ngươi hai ngày nghỉ, ngày mốt nhớ rõ đúng giờ đến đi làm."

"Vâng, cám ơn nhiều."

"Không có gì nói ta tắt máy đây."

Không đợi nam nhân mở miệng, Tần Tường liền nhanh chóng cúp điện thoại.

Dạy Bạch Tiểu Hàn làm bài tập xong, nam nhân lại đi vào buồng trong nhìn Lạc Phi. Lạc Phi đã bớt nóng, ngủ cũng coi như an ổn.

"Ba, Lạc ca ca còn bệnh sao?"

Bạch Tiểu Hàn đi theo nam nhân, cũng đứng ở bên giường nhìn Lạc Phi đang ngủ say

"Ừ, bất quá đỡ rất nhiều."

Nam nhân nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh Bạch Tiểu Hàn,

"Tiểu Hàn, con thích Lạc ca ca không?"

"Dạ, thích."

"Nếu Lạc ca ca cùng con giống nhau, gọi ta là ba, con có giận không?"

"Vì cái gì Lạc ca ca muốn gọi người là ba?"

"Bởi vì, hắn cũng là con của ta. Tiểu Hàn, con có thể không giận không?"

"Á... chờ một chút."

Bạch Tiểu Hàn nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, sau đó trả lời,

"Bất quá, nếu ba thích, Tiểu Hàn sẽ thích."

"Tiểu Hàn ngoan. Về sau con cùng Phi Phi là người một nhà, hãy chăm sóc nhau, biết không?"

"Phi Phi?"

Nghe cái tên xa lạ, Bạch Tiểu Hàn khó hiểu gãi gãi đầu. Nghĩ có lẽ Phi Phi là Lạc Phi, Bạch Tiểu Hàn dùng sức gật đầu,

"Dạ, Tiểu Hàn biết."

"Vâng. Vậy con đi tắm đi, đi ngủ sớm một chút. Bất quá hôm nay con còn phải ngủ chăn đệm dưới đất, nhường giường cho anh ngủ, được không?"

"Dạ, được."

Mắt nhìn Lạc Phi ngủ trên giường, Bạch Tiểu Hàn rất sảng khoái đồng ý. Cũng đi đến tủ lấy quần áo đi tắm.

Nam nhân vui mừng cười cười, sau đó ngồi vào bên giường tiếp tục nhìn Lạc Phi, cũng sờ sờ tay Lạc Phi để ngoài chăn.

Có lẽ là cảm giác được nam nhân chạm đến, Lạc Phi mi mắt run rẩy vài cái, sau đó chậm rãi mở ra,

"Ba?"

"Ừ, ta đã làm con thức?"

"Không có."

Lạc Phi lắc đầu, sau đó cố gắng ngồi tựa vào đầu giường, nhìn thẳng đôi mắt nam nhân

"Hiện tại mấy giờ? Con ngủ rất lâu rồi sao?"

"Ngủ trong chốc lát, không phải thật lâu."

Nam nhân lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ,

"Hiện tại hơn tám giờ một chút."

Nghĩ đến nam nhân chiếu cố mình một buổi tối, ban ngày cũng không có nghỉ ngơi, Lạc Phi nhỏ giọng dò hỏi:

"À. Ba, người muốn lên ngủ một hồi hay không đi?"

"Không sao, đợi Tiểu Hàn ngủ, ta ngủ tiếp. Đúng rồi, Phi Phi, về sau con ở trong nhà, cũng có thể gọi ta là ba."

"Dạ? Tiểu Hàn hắn?"

"Ta vừa rồi cùng Tiểu Hàn nói qua, hắn không có ý kiến. Bên ngoài không thể gọi, ở nhà, không cần câu nệ."

"Được."

Lạc Phi trịnh trọng gật đầu, cười với nam nhân. Nơi này, là nhà nam nhân. Hắn đã trở về, tự nhiên cũng là nhà của hắn. Sờ sờ gương mặt có chút mỏi mệt của nam nhân, Lạc Phi đem thân mình dựa vào lưng ôm lấy nam nhân, cũng nhỏ giọng nỉ non nói:

"Ba, con thích người."

Giọng rất nhẹ, rất nhẹ, nhẹ đến nỗi nam nhân không có phát hiện. Hắn cũng không muốn hiện tại liền nói cho nam nhân tâm ý của mình. Nhưng thật sự là rất muốn nói ra, cho nên chỉ dám dùng phương thức mặc niệm, đem những lời này nói ra.

Nghe được phòng tắm dừng tiếng nước chảy, nam nhân vỗ vỗ lưng Lạc Phi, mở miệng nói:

"Phi Phi, con tiếp tục ngủ đi, ta đi giúp Tiểu Hàn trải giường chiếu."

"Dạ, con nằm chờ người."

Lạc Phi im lặng nằm trên giường, nhìn nam nhân kia bận rộn. Nam nhân luôn như vậy thật ôn nhu, săn sóc, làm cho người ta bất tri bất giác, sẽ lâm vào trầm luân.

Nhiều năm như vậy, tình cảm Lăng Tịch dành cho Lạc Phi có tình thân, cũng có tình bạn, chỉ là không có tình yêu.

Hắn phải làm như thế nào, dùng cách gì để cho người nam nhân này chấp nhận mình?

Tỏ tình sao? Hắn không dám, sợ sẽ dọa đến nam nhân, sau đó làm cho nam nhân bỏ chạy mất.

Đợi cơ hội? Vậy phải chờ tới năm nào? tháng nào? Thời gian kéo càng dài, lại càng không an lòng. Tuy rằng bên nam nhân hiện nay không có người nào, nhưng hắn rất sợ một chuyện bất ngờ, sẽ có người khác nhanh chân đến trước, đoạt đi người hắn vẫn bảo hộ. Có lẽ, hắn nên dũng cảm một chút, thử nói với nam nhân tình cảm tồn tại trong lòng mình hay không?

Ai...

"Làm sao vậy?"

Nghe được Lạc Phi thở dài, nam nhân ngừng tay, xoay đầu lại nhìn về phía Lạc Phi nằm ở trên giường.

"Không có việc gì."

Nhìn nam nhân trên mặt lo lắng, Lạc Phi cười lắc đầu, ý bảo nam nhân không cần lo lắng.

"Vậy, ta đi lên cùng con ngủ liền."

Thấy nam nhân lên giường, Lạc Phi đem thân mình dời vào vào trong một chút, để một khoảng trống cho nam nhân, cũng đưa tay khoác lên thắt lưng, ôm chặt nam nhân vào lòng.

Phía sau đánh úp làm cho nam nhân không tự giác nhích lại gần, cũng sờ tay Lạc Phi. Nhiệt độ cơ thể Lạc Phi rất nóng, trong lòng bàn tay cũng rất nóng.

"Phi Phi, có phải quá nóng hay không? Nếu không, ta đi ngủ cùng Tiểu Hàn nhé?"

"Không nóng, con muốn cùng người ngủ."

Sợ nam nhân sẽ thật sự chạy tới ngủ cùng Bạch Tiểu Hàn, Lạc Phi kẹp lấy chân nam nhân, không cho nhúc nhích,

"Không được đi."

"Ừ, ta không đi."

Cảm nhận được Lạc Phi tức giận, nam nhân vỗ vỗ chân Lạc Phi, ý bảo cậu thả lỏng một chút,

"Phi Phi, đừng gác như vậy."

"À"

Thấy nam nhân nói không đi, Lạc Phi nghe lời đem chân thả xuống dưới, chỉ là tay vẫn như trước vẫn ôm thắt lưng nam nhân.

Nam nhân cũng không có lại phản đối Lạc Phi, mà là mặc cho hắn ôm, bình tĩnh khép lại đôi mắt.

Bạch Tiểu Hàn ngoan ngoãn nằm chăn đệm dưới đất, bước chân cũng thật sự nhẹ, sợ quấy rầy người ngủ trên giường. Hắn cũng muốn cùng nam nhân ngủ, nhưng nghĩ đến Lạc Phi hiện tại sinh bệnh nên để nam nhân ngủ cạnh Lạc Phi, dù sao khi hắn sinh bệnh nam nhân cũng là làm như thế. Nếu Lạc Phi cùng hắn là người một nhà, vậy hắn cũng không muốn so đo.