Cám Dỗ Ngoại Tình

Chương 46: Sợ Hãi




Giám đốc Lý biết rất rõ ràng loại thuốc này thường phải mất mười lăm phút mới có tác dụng, vì vậy ông ta chậm rãi đưa hợp đồng đã ký xong trả lại cho Lý Nhược Tuyết, ánh mắt nhìn về phía hai người Đường Du Nhiên và Lý Nhược Tuyết nói: “Cô Đường, cô Lý, nào, ăn nhiều đồ ăn một chút, đồ ăn ở Quân Di thực sự không tồi, công việc đã xong, nhưng chúng ta vẫn chưa ăn cơm đâu.



Một lời này của giám đốc Lý khiến Đường Du Nhiên đang định mượn cớ rời đi lập tức nuốt lời nói đã đến miệng xuống.

Nói chung cũng không thể vừa đạt được kết quả đã bỏ chạy lấy người như vậy.

Đường Du Nhiên đành phải đè nén sự khó chịu trong lòng xuống, cầm đũa lên gắp thức ăn ăn.

Giám đốc Lý là một người nói nhiều, vừa ăn vừa không quên chủ động tìm đề tài nói chuyện cùng Đường Du Nhiên.

Cuộc nói chuyện này nháy mắt đã kéo dài tới mười lăm phút.

Giám đốc Lý nhìn Đường Du Nhiên đối diện, khuôn mặt vốn trắng nõn bây giờ đã trở nên đỏ ửng, ánh mắt vốn tỉnh táo cũng dần dần mơ màng, âm thầm nở nụ cười đắc ý, liếc mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, quả nhiên đã qua mười lăm phút, xem ra thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Ngay cả giám đốc Lý còn nhìn ra được những thay đổi của Đường Du Nhiên, bản thân Đường Du Nhiên cũng nhận thức rõ ràng những biến đổi trong cơ thể của chính mình.

Cô cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa, trong lúc nói chuyện, cả cơ thể bỗng đột nhiên nóng dần lên.

Giống như bản thân đang ở trong bếp lò vậy, khó chịu đến mức cô chỉ muốn cởi hết quần áo nhảy vào nước lạnh để ngâm mình.

Miệng đắng lưỡi khô, trong lòng ngứa ngáy khó chịu như là có lông chim gãi vào vậy.

Cả người trong đầu đều trống rỗng, thân thể cũng càng ngày càng mềm nhũn, sức lực dần dần bị rút cạn từng chút một, ngay cả hô hấp cũng dần trở nên dồn dập.

Đường Du Nhiên âm thầm cắn răng, ra sức dùng tay véo mạnh lên đùi của mình một cái, cơn đau nhói miễn cưỡng giúp cho đại não của Đường Du Nhiên tỉnh tảo lại một chút.

Đường Du Nhiên biết bản thân mình đã bị bỏ thuốc rồi.

Trong lòng lộp bộp một tiếng, không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được ánh mắt không kiêng nể gì đang dính chặt lên người cô của giám đốc Lý.

Chết tiệt! Đường Du Nhiên có chút sợ hãi cắn khóe môi, cô rõ ràng đã rất cẩn thận rồi!

Rượu cô chưa uống một giọt, chỉ ăn một chút đồ ăn mà thôi, hơn nữa cô thấy Lý Nhược Tuyết ăn những món ăn đó không sao hết nên cô mới ăn.

Nhưng Lý Nhược Tuyết không bị làm sao cả, còn cô tại sao lại xuất hiện phản ứng như vậy?

Trong tích tắc một tia sáng lóe lên trong đầu cô, Đường Du Nhiên lập tức nghĩ tới ba ly trà kia.

Nhất định là trà đã bị người khác động tay động chân, chẳng trách lúc đó giám đốc Lý đột nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy, bảo cô uống ba ly trà rồi sẽ ký tên.

Đường Du Nhiên lại véo mạnh lên đùi mình một lần nữa, khiến bản thân tỉnh táo thêm vài phần, cũng lấy lại được một chút sức lực, Đường Du Nhiên cố gắng hết sức duy trì bộ dáng bình thường của chính mình, chống tay lên bàn đột ngột đứng lên, lập tức hướng về phía giám đốc Lý ở đối diện nói: “Giám đốc Lý, thật ngại quá, trong công ty còn có chuyện khác, xin lỗi tôi không thể tiếp chuyện ngài được, hôm nào rảnh tôi sẽ mời giám đốc Lý ăn một bữa coi như bồi thường.



Nói xong, không đợi giám đốc Lý trả lời, Đường Du Nhiên lạnh mặt xoay người bước nhanh về phía cửa phòng định rời đi.

Chỉ là khi Đường Du Nhiên còn chưa đi đến cửa phòng, giám đốc Lý đã lập tức đuổi theo, đột nhiên vươn tay ôm lấy vòng eo thon thả của Đường Du Nhiên không chút khách khí, ôm cả người Đường Du Nhiên vào trong ngực mình.

Ông ta hưng phấn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ửng đỏ của Đường Du Nhiên, hơi thở gấp gáp thêm vài phần: “Cô Đường, cô bệnh rồi, đi đường cũng nghiêng ngả như sắp ngã, cô như vậy làm sao tôi có thể yên tâm để cô về một mình được.

Hay là như vậy đi, đúng lúc tôi vừa thuê một căn phòng ở trên tầng, để tôi đưa cô đến đó nghỉ ngơi một chút nhé.



Tác dụng của thuốc càng trở nên mãnh liệt, cả người Đường Du Nhiên nóng bừng khó chịu không thôi, cơ thể mềm nhũn đến một chút sức lực giãy dụa cũng không có, trong đầu trống rỗng, ngay cả lớn tiếng gọi cũng không được, cô khó chịu thở gấp, chỉ có thể phát ra âm thanh yếu ớt như tiếng muỗi kêu trong cổ họng: “Buông tôi ra… Ông, buông tôi ra… Cút đi… Đừng đụng vào tôi…”

Giám đốc Lý hưng phấn ôm nửa người Đường Du Nhiên đi về phía cửa phòng, mắt thấy chính mình sắp bị mang đi, Đường Du Nhiên tuyệt vọng chỉ có thể nhìn về phía Lý Nhược Tuyết vẫn đang ngồi tại chỗ trong phòng, gian nan thở gấp nói: “Lý Nhược Tuyết… cứu tôi… cứu tôi với…”

Không ngờ Lý Nhược Tuyết đến nhìn cũng không thèm quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, như thể cô ta không nghe thấy gì.

Đường Du Nhiên bị giám đốc Lý đưa tới căn phòng trong khách sạn đã được mở sẵn từ lâu.

Vừa bước vào phòng, giám đốc Lý lập tức đóng cửa lại, nóng lòng ôm Đường Du Nhiên đi về phía giường lớn.

Ngay khi Đường Du Nhiên bị ném lên giường, thân hình mập mạp của giám đốc Lý liền không nhịn nổi mà đè lên.

“Cô Đường, cô thật quá xinh đẹp, quả thực chính là báu vật.

Hôm nay tôi có thể ngủ với cô cũng là kiếm lời rồi.

” Đôi mắt ti hí dung tục của giám đốc Lý lộ ra vẻ si mê, nhìn chằm chằm vào Đường Du Nhiên dưới thân mình.

Bàn tay mập mạp tuỳ ý sờ soạng cơ thể với đường cong hoàn mỹ của Đường Du Nhiên qua lớp váy.

“Cô Đường, được ngủ cùng với một báu vật như cô một lần, cho dù tôi có chết cũng đáng!”

Vừa nói giám đốc Lý vừa thở hổn hển, vội vàng cởi thắt lưng của mình.

Đường Du Nhiên bị dọa sợ, nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng.

Cảm nhận được bàn tay ghê tởm của giám đốc Lý đang sờ mó trên cơ thể mình, Đường Du Nhiên kinh tởm đến buồn nôn.

Cô muốn giãy dụa, nhưng đến cả sức lực để nhấc tay lên cũng không có.

Chưa kể lúc này hai tay của cô đều bị giám đốc Lý giữ chặt, Đường Du Nhiên chỉ có thể cố hết sức cắn đầu lưỡi của chính mình, dùng cảm giác đau đớn khiến cho đầu óc tỉnh táo hơn một chút.

Giám đốc Lý đã nhanh chóng cởi hết quần áo đến không còn một mảnh vải, ông ta vội vàng đưa tay cầm lấy váy trên người Đường Du Nhiên.

Không được! Cô phải tự cứu lấy mình, tuyệt đối không thể nằm chờ chết như vậy.

Đôi mắt Đường Du Nhiên trầm xuống, lại ra sức cắn mạnh xuống đầu lưỡi mình một lần nữa, cắn cho đến khi nếm được mùi máu tươi mới chịu dừng lại.

Đầu óc Đường Du Nhiên tỉnh táo thêm một chút, nhìn tên giám đốc Lý thô tục đang đè trên người mình, bỏ xuống ghê tởm trong lòng, cố nặn ra một nụ cười xinh đẹp với giám đốc Lý.

Đường Du Nhiên vốn đã rất xinh đẹp, bởi vì tác dụng của thuốc, khiến cho mỗi đường nét trên khuôn mặt Đường Du Nhiên đều mang theo vẻ phong tình, lúc này Đường Du Nhiên lại cười như vậy nhìn càng thêm quyến rũ.

Giám đốc Lý sửng sốt trong giây lát, cả người càng trở nên hưng phấn.

Ông ta ôm lấy Đường Du Nhiên, cảm thán nói: “Đường Du Nhiên, cô thật đẹp, cô thật sự quá đẹp! Cô ngoan ngoãn một chút, phối hợp với tôi, tôi sẽ khiến cô suиɠ sướиɠ.



Đường Du Nhiên dùng chút sức lực cuối cùng, miễn cưỡng giơ tay đặt lên ngực giám đốc Lý, hơi nhíu mày khó khăn nói: “Giám đốc Lý, tôi có thói quen sạch sẽ, hay là trước tiên ngài chịu khó nhịn một chút để đi tắm được không.

Tôi sẽ nằm ở đây chờ ngài, sẽ không đi đâu hết.



Giám đốc Lý vừa nghe những lời này của Đường Du Nhiên thì lập tức cau mày, đã đến lúc này rồi giám đốc Lý nào còn tâm trạng muốn đi tắm.