Cám Dỗ Ngoại Tình

Chương 267




Thời Ngọc Thao không muốn rời đi, nhưng Đường Du Nhiên đã ra lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, anh không còn bất kỳ lý do gì để ở lại nữa, anh nhìn vào ánh mắt của Đường Du Nhiên, đôi môi khẽ hé mở nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được, không nói gì mà cất bước ra đi cùng với An Lâm.

Đường Du Nhiên đang nằm trên giường bệnh, nghe thấy tiếng đóng cửa, cô từ từ mở mắt ra, nhìn phòng bệnh trống trải chỉ có một mình cô, Đường Du Nhiên lại không kìm được mà rơi nước mắt, hai hàng lệ cứ thế tuôn rơi.

Tất cả những gì hiện lên trong tâm trí cô là cảnh Thời Ngọc Thao vừa nói ra lời chia tay.

Đường Du Nhiên vô thức nhìn xuống ngón áp út và cổ tay phải của mình, cô trả lại chiếc nhẫn và chiếc vòng ngọc, sau này cô sẽ không liên quan gì đến Thời Ngọc Thao nữa.

Ngay khi Thời Ngọc Thao và An Lâm rời khỏi phòng bệnh của Đường Du Nhiên, nét mặt của Thời Ngọc Thao ngay lập tức tối sầm lại.

Suốt cả quãng đường, anh chỉ im lặng đẩy An Lâm đang ngồi trên xe lăn vào thang máy trở lại phòng bệnh.

Sau khi Thời Ngọc Thao đỡ An Lâm nằm lên giường bệnh, ánh mắt Thời Ngọc Thao nhìn về phía An Lâm, anh lên tiếng phá tan sự im lặng: “An Lâm, không phải anh đã nói với em rồi sao? Anh sẽ tự nói rõ với Du Nhiên, em gấp gáp như vậy để làm gì?”

An Lâm bắt gặp ánh mắt không hài lòng của Thời Ngọc Thao và trả lời như không có chuyện gì xảy ra: “À, em chỉ lo rằng anh không biết phải nói thế nào với Đường Du Nhiên nên em mới qua đó.”

Thời Ngọc Thao nghe An Lâm nói vậy, khóe môi anh mím chặt, nhìn khuôn mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều của An Lâm, anh cố nén giận, đưa tay lên bóp chặt hàng lông mày.

Advertisement

Thời Ngọc Thao nhìn An Lâm rồi lại nói: “An Lâm, đưa nhẫn và vòng tay ngọc cho anh.”

Nói rồi, Thời Ngọc Thao đưa tay về phía An Lâm.

“Thời Ngọc Thao, anh đã chia tay với Đường Du Nhiên rồi thì vứt cái nhẫn đi. Còn chiếc vòng ngọc, em sẽ tìm cơ hội trả lại cho dì Du vào một ngày nào đó…”

An Lâm chưa kịp nói xong đã bị Thời Ngọc Thao cau có cắt ngang: “An Lâm, anh nói trả lại nhẫn và vòng ngọc cho anh!”

Âm lượng trong giọng nói của Thời Ngọc Thao tăng lên, sắc mặt An Lâm đột nhiên trở nên có chút khó coi, đối diện với ánh mắt đã hằn lên lửa giận của Thời Ngọc Thao, An Lâm không dám vượt qua giới hạn của Thời Ngọc Thao.

Trong lòng cô ta biết rất rõ rằng chỉ trong ngày hôm nay cô ta đã thách thức giới hạn của Thời Ngọc Thao đến mấy lần, và Thời Ngọc Thao đã nhẫn nhịn cô ta suốt từ lúc nãy đến giờ.

Advertisement

Cô ta không muốn chọc tức Thời Ngọc Thao, làm vậy chỉ có mất nhiều hơn được.

Nghĩ đến đây An Lâm mới đặt chiếc nhẫn và chiếc vòng ngọc vào lòng bàn tay Thời Ngọc Thao: “Được rồi, được rồi, em trả lại cho anh.”

Thời Ngọc Thao nhận lại chiếc nhẫn và chiếc vòng tay bằng ngọc bích, vẻ mặt anh dịu đi một chút, anh không muốn ở lại đây với An Lâm nữa, Thời Ngọc Thao xoa nhẹ thái dương nói với An Lâm: “Được rồi, anh đã chia tay với Du Nhiên như lời em nói, em nghỉ ngơi đi, công ty anh còn có việc, anh đi xử lý trước.”

“Anh đã tìm một y tá chuyên nghiệp chăm sóc cho em ở bệnh viện, anh đi trước đây.”

Thời Ngọc Thao nói xong rồi xoay người chuẩn bị rời đi.

Vừa bước được hai bước, tay áo của Thời Ngọc Thao đã bị An Lâm kéo lại.

Thời Ngọc Thao phải dừng lại, giọng nói của An Lâm đột nhiên vang lên bên tai: “Ngọc Thao, em muốn anh ở lại với em…”

An Lâm thấy Thời Ngọc Thao không đáp lời, cô ta vội vàng nói tiếp: “Ở lại với em một lát… Một lát thôi…”

“Không được, công ty còn có chuyện phải xử lý, mai anh lại đến thăm em.”

Dứt lời, anh giữ thái độ kiên quyết sải bước ra khỏi phòng bệnh.

Quay trở lại xe, Thời Ngọc Thao bực dọc xoa hàng lông mày của mình, tất cả những gì hiện lên trong đầu anh là đôi mắt đỏ ửng của Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao cắn chặt môi, đấm mạnh vào tay lái.

Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc nhẫn đang đeo trên tay trái, Đường Du Nhiên đã tháo chiếc nhẫn ra và trả lại cho anh, nhưng Thời Ngọc Thao lại không muốn tháo nó ra.

Nghĩ đến dáng vẻ như chết đi sống lại của Đường Du Nhiên khi anh rời khỏi phòng bệnh, Thời Ngọc Thao lại càng không thể yên lòng.

Cuối cùng, Thời Ngọc Thao phải lấy điện thoại di động ra và bấm số gọi cho Quý Viêm Phong.

Quý Viêm Phong nhanh chóng bắt máy.

Thời Ngọc Thao lên tiếng trước: “Anh Quý, bây giờ anh có rảnh không?”

“Sao thế? Có chuyện gì vậy?”

Thời Ngọc Thao xoa hàng lông mày và nói tiếp: “Nếu bây giờ anh rảnh, phiền anh đến bệnh viện một chuyến, giúp tôi chăm sóc Du Nhiên.”

Trên thực tế, Thời Ngọc Thao ích kỷ không muốn Quý Viêm Phong tiếp xúc nhiều hơn với Đường Du Nhiên, nhưng dù sao thì Quý Viêm Phong và Đường Du Nhiên đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, mối quan hệ của họ rất tốt và Quý Viêm Phong vẫn còn rất thích Đường Du Nhiên.

Nhưng bây giờ Thời Ngọc Thao lo lắng cho tình hình của Đường Du Nhiên hơn.

Anh rất muốn đến bên cạnh Đường Du Nhiên, nhưng bây giờ Đường Du Nhiên có lẽ không còn muốn nhìn thấy anh nữa! Và anh không còn đủ tư cách để chăm sóc Đường Du Nhiên nữa…

Đang mải suy nghĩ thì trong điện thoại, giọng của Quý Viêm Phong lại vang lên: “Sao vậy? Du Nhiên đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nghe Quý Viêm Phong hỏi, Thời Ngọc Thao im lặng một lúc rồi mới đáp lại bằng một giọng nặng nề: “Tôi và Đường Du Nhiên chia tay rồi…”

Ngay khi câu nói của Thời Ngọc Thao vừa dứt, Quý Viêm Phong ở đầu dây bên kia điện thoại đã rất tức giận, dáng vẻ nhã nhặn của người đàn ông lịch thiệp nay đã trực tiếp bùng nổ!

Đây là lần đầu tiên chửi thề trong đời của Quý Viêm Phong!

Quý Viêm Phong nén giận trầm giọng nói: “Thời Ngọc Thao! Anh có biết mình đang nói gì không? Anh nói lại lần nữa đi!”

“Tôi chia tay với Du Nhiên, hai chúng tôi chia tay rồi…” Giọng nói bất lực của Thời Ngọc Thao vừa vang lên.

Giọng nói tức giận của Quý Viêm Phong ngay lập tức tăng lên vài phần: “Thời Ngọc Thao! Anh bị điên à? Anh có biết mình đang nói gì không? Anh đã quên những gì anh đã nói với tôi lúc đầu rồi phải không? Anh đã nói là sẽ chăm sóc thật tốt cho Du Nhiên cơ mà!”

“Anh đã nói sẽ không làm Du Nhiên buồn nữa, nhưng bây giờ anh đang làm cái gì vậy hả?”

Càng nói, Quý Viêm Phong lại càng tức giận hơn, cuối cùng, Quý Viêm Phong cũng không kìm được tức giận mà nói: “Thời Ngọc Thao, anh có biết là Du Nhiên đã…”

Khi từ “mang thai” sắp thốt ra khỏi miệng, Quý Viêm Phong đột nhiên nhớ tới lời mình đã hứa với Du Nhiên, tạm thời không được nói cho Thời Ngọc Thao biết.

Quý Viêm Phong nuốt ngược những lời đó vào trong.

Thời Ngọc Thao đột nhiên dừng lại khi nghe thấy giọng nói kích động của Quý Viêm Phong vừa rồi, trong lòng anh cảm thấy rất kỳ lạ, linh tính mách bảo dường như Quý Viêm Phong đang giấu mình điều gì đó, anh không nhịn được lập tức hỏi Quý Viêm Phong: “Du Nhiên làm sao? Quý Viêm Phong! Nói cho rõ đi? Anh đang giấu tôi cái gì?”

Quý Viêm Phong vốn đã bình tĩnh lại, nghe Thời Ngọc Thao nói, đột nhiên nhếch mép châm chọc nói: “Thời Ngọc Thao, anh sẽ phải hối hận! Nhất định sẽ hối hận!”

“Vì anh đã chia tay với Du Nhiên, nên chuyện của Du Nhiên từ nay về sau sẽ không còn liên quan gì đến anh nữa!”

“Hãy nhớ lấy những tổn thương mà anh đã gây ra cho Du Nhiên ngày hôm nay, và sau này đừng xuất hiện trước mặt Du Nhiên nữa! Thời Ngọc Thao! Anh có biết không? Anh là một tên cặn bã!”

Thời Ngọc Thao nghe Quý Viêm Phong nói vậy, anh định nói thêm gì đó nhưng Quý Viêm Phong đã cúp máy rồi.

Thời Ngọc Thao gọi lại, Quý Viêm Phong không bắt máy.

Thời Ngọc Thao không còn cách nào khác, anh chán nản dựa vào ghế, tức giận đấm vào vô lăng!

Thời Ngọc Thao không lái xe đi, anh chỉ im lặng ngồi đó chờ đợi.

Ngồi trong xe đợi hơn 20 phút, Thời Ngọc Thao nhìn thấy một chiếc ô tô màu xám bạc nhanh chóng tiến vào nhà để xe dưới tầng hầm của bệnh viện, sau khi xe dừng lại, anh nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Quý Viêm Phong, bước chân anh ta rất nhanh vọt ra khỏi xe và chạy về phía thang máy.

Thời Ngọc Thao mắt cứ nhìn chằm chằm vào những con số không ngừng nhảy trong thang máy, khi nhìn thấy dãy số dừng lại ở tầng 16, Thời Ngọc Thao thu hồi ánh mắt, ngón tay buông thõng bên hông nắm chặt thành nắm đấm.

Quý Viêm Phong đến là tốt rồi, có Quý Viêm Phong ở đây, anh ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Du Nhiên…

Thời Ngọc Thao nghĩ điều này sẽ khiến bản thân cảm thấy thoải mái hơn, nhưng trong sâu thẳm anh không khỏi cảm thấy chua xót.

Thời Ngọc Thao khởi động xe, thầm hít thở sâu vài cái để lấy lại bình tĩnh rồi lái xe đi.

Bên kia, Quý Viêm Phong đã vội vã đến bệnh viện sau khi nhận được cuộc gọi của Thời Ngọc Thao, khi đến phòng bệnh anh quên cả việc gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Vừa bước vào, Quý Viêm Phong đã nhìn thấy Đường Du Nhiên nằm trên giường bệnh, trên mặt đầy nước mắt, nhìn đôi mắt khóc đến sưng đỏ của Đường Du Nhiên, Quý Viêm Phong nhất thời nhíu mày, trong lòng như có kim đâm vào.

Đường Du Nhiên không ngờ Quý Viêm Phong lại đột ngột tới đây, sau khi định thần lại, Đường Du Nhiên vô thức đưa tay ra lau đi giọt nước mắt trên má cô, cô cố nặn ra một nụ cười trên mặt rồi nói với Quý Viêm Phong: “Viêm Phong, sao đột nhiên anh lại tới đây…”

Đường Du Nhiên chưa kịp nói xong, Quý Viêm Phong đã nắm chặt tay cô, đau lòng nói: “Du Nhiên, đừng cười nữa, em biết không, bây giờ em cười như thế này, anh còn đau hơn khi nhìn em khóc.”

Đường Du Nhiên nghe giọng nói của Quý Viêm Phong, trên mặt đột nhiên rút lại nụ cười gượng gạo: “Em không sao…”

“Du Nhiên, Thời Ngọc Thao đã nói với anh rồi.” Quý Viêm Phong không khỏi cảm thấy đau lòng, đưa tay vuốt v3 mái tóc mềm mại của Đường Du Nhiên như hồi nhỏ, vỗ về cô: “Du Nhiên, không sao cả, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi em.”

“Vâng.” Đường Du Nhiên gật đầu với Quý Viêm Phong.

Quý Viêm Phong nhìn Đường Du Nhiên, cau mày, nói: “Du Nhiên, em không nói với Thời Ngọc Thao là em có thai sao?”

Đường Du Nhiên nghe Quý Viêm Phong nhắc đến tên Thời Ngọc Thao, chợt giật mình, phải mất vài giây mới định thần lại, cô lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe nói với Quý Viêm Phong: “Em không tìm được cơ hội để nói với anh ấy, khi em định nói thì anh ấy đã nói chia tay với em trước rồi.”

Lời cô vừa nói ra, Đường Du Nhiên và Quý Viêm Phong đều rơi vào im lặng.