Cám Dỗ Ngoại Tình

Chương 249




Aker bị một câu nói của Đường Du Nhiên vạch trần. Nhưng anh ta không vội chút nào, ánh mắt bình tĩnh không chút biến hoá như thể không hề lo lắng việc Đường Du Nhiên nhận ra mình: “Đúng hay không thì liên quan gì? “

“Cô Đường tự lo cho mình đi thì hơn. Nếu cậu Thời không chọn cứu cô, mười phút nữa cô sẽ chết.”

Cùng lúc đó, Thời Ngọc Thao điên đảo hoảng loạn nhìn chằm chằm thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, mười ngón tay của Thời Ngọc Thao siết chặt thành nắm đấm.

Trong ba phút qua, cả Quý Viêm Phong và cấp dưới đều chưa gọi tới, Thời Ngọc Thao sốt ruột đến mức không đợi được nữa, anh cầm điện thoại định gọi cho Quý Viêm Phong để hỏi tiến triển mới nhất. Nhưng chưa kịp gọi thì đã nhận được cuộc gọi của một số Lạ đến từ Diệu Thành.

Thời Ngọc Thao cau mày nhìn số máy lạ đó, anh do dự một lúc rồi quyết định bắt máy.

Vừa đưa điện thoại lên tai, một giọng nói có phần quen thuộc vội vàng vang lên: “Cậu Thời, tôi là Lâm Hiểu Hiểu, trợ lý của An Lâm. Xin lỗi vì đột nhiên gọi làm phiền cậu.”

Advertisement

Vừa dứt câu, không đợi Thời Ngọc Thao kịp trả lời, Lâm Hiểu Hiểu lại nói tiếp: “Cậu Thời, tôi thực sự không còn cách nào khác nên mới gọi cho cậu. Từ chiều nay tôi đã không liên lạc được với chị An Lâm. Gọi thì chị ấy đã tắt máy. Buổi sáng tôi vẫn còn cùng chị An Lâm đến phim trường, buổi chiều đoàn phim có một cảnh quan trọng cần quay, đến giờ vẫn chưa tìm được chị An Lâm, chị An Lâm chưa bao giờ đột ngột mất tích như vậy… Nên tôi lo không biết chị ấy có xảy ra chuyện gì không nữa…”

Trước giờ, dù An Lâm có việc gì đột xuất cũng sẽ báo một tiếng với Lâm Hiểu Hiểu, huống hồ chiều nay đoàn phim còn có một cảnh quan trọng cần quay, nên chắc chắn sẽ không có chuyện An Lâm đột nhiên mất tích vô cớ như vậy.

Giờ Lâm Hiểu Hiểu cũng thực sự hết cách. Cô ta biết An Lâm từng cứu mạng Thời Ngọc Thao, nên khi An Lâm biến mất, điều đầu tiên cô ta nghĩ đến chính là đi tìm Thời Ngọc Thao. Nhưng cô ta vốn không có số của Thời Ngọc Thao, nên từ sau khi An Lâm mất tích cô ta đã mất rất nhiều thời gian cũng như vất vả lắm mới xin được số của Thời Ngọc Thao.

Aker đưa An Lâm đi lúc cô ta đang nghỉ trưa trong phòng khách sạn, đi vội quá nên An Lâm cũng không có cơ hội báo một tiếng với Lâm Hiểu Hiểu.

Advertisement

Nghe giọng nói đầy lo lắng của Lâm  Hiểu Hiểu, Thời Ngọc Thao nhíu mày và trầm giọng nói: “An Lâm bị bắt cóc rồi.”

Nghe Thời Ngọc Thao nói, tim Lâm Hiểu Hiểu đập thình thịch. Cô ta không ngờ An Lâm lại xảy ra chuyện thật. Cô ta hoang mang lo sợ, giọng nói bao trùm tiếng khóc nức nở, cô ta sốt ruột đến nói năng lung tung: “Cậu Thời, tính sao đây… Tôi có nên báo cảnh sát không… Những kẻ bắt cóc chị An Lâm có mục đích gì… Tôi, phải báo cảnh sát…”

“Đừng báo cảnh sát!” Thời Ngọc Thao trầm giọng nói. Một khi báo cảnh sát chỉ e càng chọc tức Aker.

“Vậy… Vậy tôi phải làm sao bây giờ?” Lâm Hiểu Hiểu hoảng sợ nói tiếp: “Chị An Lâm sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Bọn bắt cóc đó muốn tiền sao? Muốn bao nhiêu? Cũng không biết những kẻ bắt cóc đã đưa chị An Lâm tới đâu… Liệu chụ ấy có gặp nguy hiểm gì không…”

Lâm Hiểu Hiểu đang nói trong hoảng sợ thì trong đầu đột nhiên hiện lên cái gì đó, giọng nói run rẩy bất chợt dừng lại, thay vào đó cô ta bình tĩnh và vội nói: “Cậu Thời! Tôi chợt nhớ ra! Chị An Lâm có đeo một chiếc vòng tay thông minh do công ty đại diện phát ngôn sản xuất. Chiếc vòng đó có thể đo nhịp tim, đếm số bước chân và quan trọng nhất là có thể định vị!”

“Có thể tìm thấy vị trí hiện tại của An Lâm qua điện thoại của tôi!”

Thời Ngọc Thao nghe Lâm Hiểu Hiểu nói, thì cau mày, sau đó mới thả lỏng và lập tức nói với Lâm Hiểu Hiểu: “Lâm Hiểu Hiểu, cô kiểm tra vị trí của An Lâm ngay đi,  tìm xong lập tức báo cho tôi!”

Nghe giọng nói nghiêm túc của Thời Ngọc Thao, Lâm Hiểu Hiểu không dám chậm trễ, nhanh chóng đáp: “Được, cậu Thời đợi một chút, tôi kiểm tra ngay.”

Nói xong, Lâm Hiểu Hiểu nhanh chóng thoát điện thoại khỏi giao diện cuộc gọi, để mở phần mềm kiểm tra định vị. Sau khi tìm kiếm, quả nhiên cô ta đã phát hiện một chấm đỏ xuất hiện trên bản đồ Diệu Thành, chấm đỏ đó đánh dấu vị trí hiện tại của An Lâm.

Lâm Hiểu Hiểu ghi nhớ vị trí hiện tại của An Lâm không sót một chữ, rồi nhanh chóng gọi báo cho Thời Ngọc Thao: “Cậu Thời! Vị trí của chị An Lâm hiện trên phần mềm định vị là Diệu Thành, đường Cốc Vũ, toà nhà số 8 khu chung cư Kim An!”

“Tôi hiểu rồi!” Thời Ngọc Thao nhanh chóng ghi nhớ địa chỉ và nói với Lâm Hiểu Hiểu: “Cô yên tâm, tôi sẽ đưa An Lâm trở về an toàn. Bây giờ cô không cần làm gì cả, chỉ cần đợi tin của tôi!”

Sau khi nghe tiếng đáp đồng ý của Lâm Hiểu Hiểu, Thời Ngọc Thao vội vã cúp máy.

Thời Ngọc Thao lập tức gọi cho cấp dưới, và sắp xếp người đến chung cư Kim An cứu người ngay tức khắc!

Khu chung cư Kim An được xem là một khu biệt thự trung lưu ở Diệu Thành, bên trong toàn là những biệt thự nhỏ lẻ, Thời Ngọc Thao không ngờ Aker lại gan đến mức bắt cóc An Lâm về biệt thự như vậy.

May mắn thay, một số cấp dưới của Thời Ngọc Thao vô tình ở gần khu chung cư Kim An. Thời Ngọc Thao  nhìn đồng hồ đeo tay, còn tám phút nữa là quả bom hẹn giờ phát nổ. Anh tin người của anh có thể dư sức đến khu chung cư Kim An và gỡ bom cứu người trong ba phút!

Từ lúc Thời Ngọc Thao nhìn thấy hai bức ảnh Đường Du Nhiên và An Lâm bị gắn bom hẹn giờ trên người do Aker gửi, Thời Ngọc Thao đã gọi điện cho cha mình là Thời Tuấn Đình.

Các chuyên gia gỡ bom không chỉ thuộc lực lượng cảnh sát, mà trong quân đội còn nhiều hơn thế!

Tuy hiện tại Thời Tuấn Đình đã tạm bị cách chức, nhưng địa vịa ông ta khá cao, lại còn hoạt động trong quân đội nhiều năm như vậy, nên vẫn còn một ít tay chân trung thành. Chỉ cần lợi dụng chút quan hệ, ông ta đã có thể điều động một ít chuyên gia gỡ bom chuyên nghiệp cho Thời Ngọc Thao.

Nghĩ đến, Thời Ngọc Thao bèn dặn những người đó nên hành động cẩn thận hơn, nhất định phải giải cứu An Lâm an toàn!

Thời Ngọc Thao vừa cúp máy, Quý Viêm Phong đã lập tức gọi tới.

“Người của tôi đã tìm ra nơi giam giữ Du Nhiên!” Quý Viêm Phong vội nói với dáng vẻ vui mừng khó tả.

Thời Ngọc Thao giật mình khi nghe Quý Viêm Phong nói, sau đó nhanh chóng hoàn hồn, anh nắm chặt điện thoại vội vàng hỏi: “Ở đâu?”

“Ở một khu nhà chuẩn bị tháo dỡ tại ngoại ô phía đông Diệu Thành cạnh con sông. Tất cả những người sống trong khu đó đó đã chuyển đi một tháng trước, giờ chỉ chờ ngày tháo dỡ. Người của tôi hiện đang đứng bên ngoài, nhưng theo báo cáo thì có hai tên vệ sĩ cầm súng tuần tra ngoài cổng, bên tôi cũng chỉ có hai người nhưng không có bất kỳ vũ khí nào, vậy nên rất khó để lẻn vào! “

“Bây giờ tôi đang lao tới đó!” Quý Viêm Phong vừa lái xe vượt đèn đỏ với tốc độ nhanh, vừa nhìn thời gian trên đồng hồ, sau đó nói: “Giờ phải mất ít nhất bốn phút mới tới được đó!”

“Tôi biết rồi, tôi gọi người của tôi đến đó ngay.” Thời Ngọc Thao kết thúc cuộc gọi với Quý Viêm Phong, rồi lập tức gọi cho cấp dưới.

Bởi vì Diệu Thành chỉ có số ít khu nhà cũ nằm gần sông, nên may mắn thay cấp dưới của Thời Ngọc Thao và các chuyên gia gỡ bom cũng đã sắp đến khu vực ngoại ô phía đông.

Thời Ngọc Thao nghiêm túc chỉ thị cấp dưới và đặc biệt dặn dò các chuyên gia gỡ bom.

Sau khi nghe chuyên gia gỡ bom nói rằng qua vẻ ngoài của quả bom được chụp trong bức ảnh có thể thấy nó không phức tạp, và có thể vô hiệu hóa nhanh chóng, tỷ lệ thành công lên đến 90%. Trái tim căng thẳng như muốn treo dựng lên cổ họng của Thời Ngọc Thao mới thả lỏng một chút.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thời Ngọc Thao cố nén cảm xúc muốn lái xe đến đón Đường Du Nhiên ngay lập tức. Anh không thể rời đi lúc này, nếu tên thuộc hạ của Aker đang âm thầm theo dõi anh thấy anh lái xe về ngoại ô phía đông, chắc chắn Aker sẽ đoán ra ngay, hậu quả không thể tưởng tượng nổi!

Thời Ngọc Thao nhéo nhẹ mi tâm đang đau nhói, vẻ mặt vẫn cứ đơ ra. Không biết tại sao, rõ ràng giờ đã sắp xếp xong xuôi, nhưng Thời Ngọc Thao vẫn cứ có một dự cảm không lành, anh luôn cảm thấy sắp tới sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Nghĩ đến, Thời Ngọc Thao lại lẳng lặng hít thở sâu, cố ép bản thân phải tỉnh táo nhất có thể.

Nhớ lại những gì Quý Viêm Phong vừa nói qua điện thoại, đôi mắt Thời Ngọc Thao nheo lại một cách bí hiểm, lại dựa vào đoạn video cuối cùng của Đường Du Nhiên mà Aker gửi, rất có thể Aker đang có mặt tại nơi giam giữ Đường Du Nhiên.

Aker chắc chắn phải mang rất nhiều vệ sĩ, muốn cứu Đường Du Nhiên khỏi tay Aker chỉ e lại càng khó khăn hơn.

Chưa kể người của Aker còn có súng trong tay, nếu nổ súng thật, bom đạn không có mắt nhỡ làm Đường Du Nhiên bị thương thì không hay.

Hơn nữa, Aker vẫn đang chờ anh đưa ra lựa chọn cuối cùng. Nghĩ tới đây, ánh mắt của Thời Ngọc Thao chìm xuống, trong lòng anh đã có sẵn kế hoạch.

Anh lập tức lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Quý Viêm Phong và thuộc hạ, dặn họ tạm thời không được ra tay cho tới khi người của Aker rời khỏi. Tránh việc vô tình làm Đường Du Nhiên bị thương.

Gửi tin nhắn xong, Thời Ngọc Thao lập tức gọi đến số máy không xác định của Aker.

Lần này, Aker nhanh chóng trả lời điện thoại, giọng nói quái dị đã qua xử lí lại lần nữa vang lên: “Cậu Thời, giờ chỉ còn sáu phút cuối cùng, mày gọi qua đây chắc là đã có lựa chọn rồi nhỉ?”

“Đúng vậy, tôi đã có lựa chọn!” Thời Ngọc Thao nghiêm nghị nói.

Nghe giọng nói của Thời Ngọc Thao, Aker mím môi cười, anh ta nháy mắt ra hiệu cho người đàn ông mặc đồ đen đang đứng cạnh Đường Du Nhiên.