Cám Dỗ Ngoại Tình

Chương 237




Bây giờ một triệu hắn ta cũng không thể đào ra được, đừng nói là cần bồi thường mấy chục triệu!

Lý Thắng tuyệt vọng ném thẳng tờ hiệp nghị bồi thường xuống đất, nói với giọng lưu manh: “Tôi không cần biết, bản thân tôi cũng bị thương rồi! Chân tôi cũng bị gãy rồi! Vậy thì ai bồi thường cho tôi! Tôi cũng là người bị hại! Dù sao thì một phân tiền tôi cũng không xuất ra! Mấy người có giỏi thì bắt tôi lại đi.”

Lý Thắng vẫn giữ bộ điệu vô lại đâm lau thì phải theo lau.

Thời Ngọc Thao thấy vậy, đôi mắt tối sầm lại vài phần, nhưng anh vốn dĩ cũng chẳng có ý định kêu tên Lý Thắng này bồi thường, anh còn chẳng xem mấy chục triệu đó ra gì.

“Anh không muốn bồi thường tiền cũng được, chỉ cần anh xóa bài đăng được ghim trên weibo của anh, sau đó đăng thêm một bài xin lỗi thanh minh, giải thích rõ ràng chuyện này thì mấy chục triệu đó anh có thể không cần bồi thường nữa.”

Lý Thắng nghe Thời Ngọc Thao nói vậy thì bất chợt do dự.

Viên cảnh sát đứng bên cạnh cũng nhìn Lý Thắng và nói: “Lý Thắng, nếu như cậu không đồng ý giải quyết riêng thì chỉ đành đi vào con đường lao lý thôi, mời cậu đi theo chúng tôi đến cục cảnh sát một chuyến.”

Đương nhiên là Lý Thắng thật sự không muốn đến cục cảnh sát rồi! Còn chưa kể bây giờ trên người hắn ta vẫn còn có một chuyện quan trọng cần phải làm.

Nếu như thật sự bị bắt vào cục cảnh sát thì tiền bồi thường của em trai hắn ta biết phải làm sao!

Advertisement

Sau đó Lý Thắng bức rức một hồi lâu mới cắn cắn môi, nói với Thời Ngọc Thao: “Được, tôi lên weibo xin lỗi!”

Nói rồi Lý Thắng lại đổi giọng, tiếp tục nói: “Nhưng mà nếu như tôi xin lỗi theo lời của các người thì tiền bồi thường gì đó, một phân tiền tôi cũng không đưa.”

“Được.” Thời Ngọc Thao lạnh lùng trả lời.

Tên Lý Thắng đó thấy Thời Ngọc Theo đồng ý, vội vàng giơ tay ra nhặt tờ giấy hiệp nghị bồi thường lên, thẳng tay xé rách.

Sau khi xé xong, Lý Thắng mới móc điện thoại ra mở weibo lên, hắn ta soạn ra một đoạn văn theo như lời của Thời Ngọc Thao và Ứng Hạo Vũ vừa nói, sau khi viết xong lại đưa cho Thời Ngọc Thao và Ứng Hạo Vũ kiểm tra, sau khi xác thực có thể rồi mới kêu Lý Thắng đăng đoạn xin lỗi đó lên weibo.

Sau đó lại xóa bài đăng được ghim trên weibo xuống.

Advertisement

Sau khi Lý Thắng đăng bài lên weibo xong, Ứng Hạo Vũ cũng đăng đoạn video giám sát ở công ty con của tập đoàn Thời Thị lên weibo chính thức.

Sau khi lời xin lỗi của Lý Thắng và đoạn clip của Ứng Hạo Vũ được đăng lên, những lời bán tán trước đây trên mạng bỗng chốc dừng lại không ít.

Màn hài kịch tối nay coi như là đã bình ổn rồi, Thời Ngọc Thao xoa xoa ấn đường đau nhức, trực tiếp trở về khách sạn đang ở tạm thời cùng với Ứng Hạo Vũ.

Lúc đến khách sạn, liếc nhìn thời gian đã hơn mười một giờ đêm rồi, Thời Ngọc Thao vốn muốn gọi điện thoại cho Đường Du Nhiên, nhưng vừa thấy thời gian đã trễ vậy rồi, Thời Ngọc Thao sợ rằng giờ này Đường Du Nhiên đã ngủ, nên ý nghĩ gọi điện thoại cho Đường Du Nhiên cũng biến mất.

Vội vội vàng vàng bận rộn cả một ngày trời, Thời Ngọc Thao tắm rửa xong xuôi liền đi ngủ.

Buổi sáng ngày tiếp theo, Thời Ngọc Thao đã tỉnh dậy rồi, đang ngồi ăn sáng trong nhà ăn của khách sạn cùng với Ứng Hạo Vũ, kết quả vừa mới ăn sáng được một nửa thì chiếc điện thoại trong túi Thời Ngọc Thao đột nhiên vang lên.

Thời Ngọc Thao buông muỗng nĩa xuống, móc điện thoại ra nhìn vào số điện thoại hiển thị trên màn hình lại là số điện thoại bàn ở nhà cũ của nhà họ Thời,

Thời Ngọc Thao bỗng chốc nhíu mày lại, thông thường thì số điện thoại bàn ở nhà cũ rất ít khi gọi điện thoại cho anh, nhưng một khi đã gọi đến thì đều là những chuyện rất quan trọng.

Thời Ngọc Thao vẫn còn nhớ rất rõ ràng, lần trước khi số điện thoại bàn ở nhà cũ gọi đến là vì bà nội của anh đột nhiên qua đời.

Nghĩ đến việc này, đôi mày của Thời Ngọc Thao giật lên dữ dội, trong lòng anh nảy sinh một linh cảm xấu.

Một giây sau, Thời Ngọc sau ấn vào nút nghe máy. Vừa mới để điện thoại vào bên tai đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của bác quản gia già trong nhà truyền đến: “Cậu hai à, không hay rồi, không hay rồi!”

Thời Ngọc Thao nghe vậy, đôi mày càng giật dữ dội hơn, anh sa sầm giọng hỏi: “Sao vậy chú Dương? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Chú Dương quản gia vội vàng báo: “Cậu hai, vừa rồi có mấy người bên quân đội đưa ông chủ và ông cụ đi cả rồi! Nói là tạm thời tiến hành phong tỏa để điều tra gì đó!”

Thời Ngọc Thao nghe vậy trong lòng cả kinh, quân hàm của cha và ông nội của anh đã cao lắm rồi, sao lại có thể đột nhiên bị người ta dẫn đi điều tra chứ!

Chuyện này không to không nhỏ!

Thời Ngọc Thao nghe vậy vội vàng trấn tĩnh lại giọng nói của mình rồi lại nói: “Những người đưa cha và ông nội của tôi đi có nói nguyên nhân tại sao không?”

Chú Dương gấp gáp trả lời: “Họ nói là vì cấp dưới dưới quyền của ông chủ tham ô nhận hối lộ, khiến cho cả ông chủ lẫn ông cụ cả hai người đều bị liên quan.”

Thời Ngọc Theo nghe vậy, trong lòng kêu đánh bộp một tiếng, anh nhớ đến tin tức mấy ngày trước, gần đây cấp trên đang ráo riết truy bắt tham ô hối lộ, một khi đã bị bắt thì sẽ bị xử lý rất nghiêm!

Nhưng ngay trong lúc dầu sôi lửa bỏng này mà gia đình anh lại có dính líu đến chuyện này!

Ánh mắt của Thời Ngọc Thao bỗng nhiên tối sầm lại, anh rất hiểu con người của cha mình, tác phong của ông ấy rất chính trực, huống chi là gia đình của anh căn bản không thiếu tiền, hoàn toàm không cần đi tham ô hối lộ!

Chuyện này là bị người khác làm liên lụy!

Thời Ngọc Thao trầm giọng xuống, lại vội vàng nói với chú Dương: “Được rồi, chú Dương, tôi biết rồi. Trước tiên, chú đừng gấp. Tôi sẽ xử lý chuyện này. Nếu như tình hình có gì thay đổi thì gọi điện thoại cho tôi!”

“Dạ vâng, cậu hai, tôi biết rồi.”

Phía bên kia Thời Ngọc Thao vừa mới kết thúc cuộc gọi với chú Dương thì ở bên này, chuông điện thoại của Ứng Hạo Vũ lại reo lên.

Là Thiệu Thành gọi điện thoại đến, Ứng Hạo Vũ trực tiếp bấm vào loa ngoài khi thấy Thời Ngọc Thao đã nghe xong điện thoại bên kia.

Vừa mới bắt máy, giọng nói vội vội vàng vàng của Thiệu Thành lập tức truyền đến: “Trợ lý Ứng, bên phía bộ công thương vừa mới đến công ty chúng ta, nói là phải điều tra tài vụ.”

Thời Ngọc Thao nghe tin thì cau mày lại, thật đúng là nhà dột còn gặp phải mưa đêm! Còn chuyện gì nữa thì mau đến hết một lượt luôn đi!

Đôi tay buông thõng củaThời Ngọc Thao bấu chặt lại thành nắm đấm, anh nhìn Ứng Hạo Vũ và nói với ánh mắt bình tĩnh: “Cậu tạm thời xử lý chuyện bên phía công ty trước đi, có chuyện gì thì lập tức gọi điện thoại cho tôi. Bây giờ tôi phải lập trước quay về Diệu Thành một chuyến, nhà tôi xảy ra chút chuyện.”

Ứng Hạo Vũ thấy thế, vội vàng gật gật đầu với Thời Ngọc Thao và nói: “Dạ vâng, cậu Thời. Vậy tôi giúp cậu đặt một vé máy bay trở về Diệu Thành nhanh nhất cho cậu trước.”

Thời Ngọc Thao gật gật đầu với Ứng Hạo Vũ.

Ứng Hạo Vũ vội vàng đặt vé máy bay rồi lại lập tức đích thân lái xe chở Thời Ngọc Thao ra sân bay.

Ba giờ đồng hồ sau, Thời Ngọc Thao đã có mặt ở Diệu Thành. Vừa ra khỏi sân bay, anh liền bắt taxi đi thẳng về khu quân sự.

Lúc Thời Ngọc Thao về đến nhà cũ, mẹ Thời cũng trở về rồi.

“Mẹ.” Thời Ngọc Thao nhìn thấy mẹ Thời liền chào hỏi.

Mẹ Thời khẽ gật đầu với Thời Ngọc Thao, chú Dương quản gia đứng bên cạnh vô cùng tinh mắt, vội vàng đi về phía Thời Ngọc Thao, cầm lấy cái vali trong tay Thời Ngọc Thao rồi kéo vào phòng cho anh.

Thời Ngọc Thao nhìn thấy bộ dạng cứ mãi chau mày ũ rũ của mẹ, liền bước lên nắm chặt lấy tay mẹ Thời và nói: “Mẹ à, mẹ biết chuyện của cha và ông nội con rồi à?”

Mẹ Thời chau mày lại, gật gật đầu với Thời Ngọc Thao, gương mặt rầu rĩ: “Ừm, mẹ biết cả rồi. Quản gia gọi điện cho mẹ nên mẹ mới biết.”

Nói rồi, mẹ Thời nắm lấy tay Thời Ngọc Thao nói tiếp, trong giọng nói lộ vẻ lo lắng: “Ngọc Thao, mẹ tìm người hỏi thăm tin tức rồi, ai cũng nói là bây giờ cấp trên điều tra tham ô hối lộ vô cùng nghiêm ngặt, cha và ông nội của con có dính dáng đến chuyện mờ ám này, số tiền hối lộ vô cùng khổng lồ, bây giờ đã có tin đồn phong phanh là phải xử lý nghiêm rồi!”

Tuy rằng mẹ Thời và Thời Tuấn Đình đã ở riêng nhiều năm, nhưng nói sao thì đó cũng là người đàn ông mà bà yêu thương bao năm, nói không lo lắng là giả, mẹ Thời vừa nhận được cuộc gọi của quản gia ở nhà cũ là lập tức vội vàng chạy đến nhà cũ của nhà họ Thời ở khu quân đội.

Tuy là bây giờ không có ai trong nhà họ Du tham gia vào giới chính trị cả, nhưng vì là gia đình danh giá dòng dõi Nho gia trăm năm nay, cho nên nhà họ Du cũng có một số mối quan hệ với cả giới chính trị và quân sự trong nhiều năm qua.

Sau khi mẹ Thời biết đã xảy ra chuyện thì lập tức dùng quan hệ của mình gọi điện điện cho vài người, nhưng sau khi những người đó nghe thấy mẹ Thời hỏi đến chuyện đó thì đều giả vờ không biết gì cả.

Càng như vậy thì mẹ Thời càng có thể đoán ra được, chuyện này sợ là đã đi đến mức rất nghiêm trọng rồi.

Nghĩ vậy, mẹ Thời càng nắm chặt lấy tay Thời Ngọc Thao hơn: “Ngọc Thao… con nói xem bây giờ chúng ta phải làm sao đây…”

Thời Ngọc Thao nắm chặt lấy đôi bàn tay có chút run rẩy của mẹ, trầm giọng lên tiếng an ủi: “Mẹ à, mẹ đừng lo lắng. Con sẽ xử lý tốt chuyện này, cha và ông nội con sẽ không sao đâu.”

Nói rồi, Thời Ngọc Thao lại ấn mẹ Thời ngồi xuống ghế sô pha: “Mẹ à, bây giờ mẹ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe trước đã, chờ tin của con, con đi một chuyến đây.”

“Được, con đi xử lý nhanh đi.”

Thời Ngọc Thao gật đầu, cầm lấy điện thoại cùng chìa khóa xe bước nhanh ra cửa.

Mấy cậu ấm con ông cháu cha ba đời như Thời Ngọc Thao cũng đều có một hội nhóm của mình, ba mẹ hoặc là ông của họ đều là chiến hữu, có bối cảnh thân thế giống nhau.

Sau khi Thời Ngọc Thao lên xe liền gọi điện cho vài cậu bạn con ông cháu cha tương đối thân thiết.

Điện thoại reo một hồi mới có người nhất máy. Thời Ngọc Thao nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, liền cười nói: “Cậu Nguyễn, trưa nay có rảnh không? Lâu quá không gặp, đi ăn một bữa với nhau đi.”

Người bên phía đầu dây bên kia trả lời rất nhanh: “Được thôi, tới nhà hàng Kim Ngọc đi.”

“Ừm, cậu gọi thêm vài người bạn nữa đến luôn nhé.” Thời Ngọc Thao lại nói thêm một câu.

“Được, không thành vấn đề, lát nữa tôi gọi cho mấy người họ hỏi xem họ có rảnh không.”

“Ừm, vậy lát nữa gặp.” Thời Ngọc Thao cúp máy, liền chạy xe về phía nhà hàng Kim Ngọc.

Thời Ngọc Thao vừa cúp máy thì tiếng chuông điện thoại lại reo lên, là Ứng Hạo Vũ gọi điện thoại đến.

Thời Ngọc Thao bỗng chốc cau màu lại, bắt máy lên liền nghe thấy giọng nói của Ứng Hạo Vũ truyền đến: “Cậu Thời, không hay rồi. phía cục cảnh sát cùng tòa án cũng phái người đến rồi, nói là muốn điều tra công ty chúng ta một cách triệt để, bây giờ không chỉ là công ty con của chúng ta ở Hải Thành nữa! Ngay cả tài chính của tập đoàn Thời Thị ở Diệu Thành cũng bị đóng băng toàn bộ rồi.”