Nhưng mà tên côn đồ còn đáng sợ hơn mẹ của Aker, bởi vì gã không những có khuynh hướng bạo lực mà còn là kẻ nghiện ngập.
Tên côn đồ hành hạ Aker cùng mẹ của anh ta còn ác độc hơn trước kia.
Tên côn đồ thông minh hơn mẹ của Aker, gã không bao giờ đánh vào nơi mà quần áo không thể che, bởi vì làm vậy rất dễ bị bắt vì tội hành hạ trẻ em.
Thế nhưng vết thương ở những chỗ bị quần áo che lấp lại chằng chịt, vết thương cũ còn chưa lành thì vết thương mới đã xuất hiện khiến ai nhìn thấy cũng giật mình. Nhất là trên lưng Aker, tất cả đều là vết sẹo do tàn thuốc lá của tên côn đồ để lại, gã côn đồ kia ác độc đến nỗi dùng lưng của Aker làm gạt tàn thuốc. Thậm chí có thời điểm, gã không hút thuốc lá cũng muốn đốt điếu thuốc để tạo vết sẹo cho Aker, sau đó nhìn ánh mắt sợ hãi cùng tiếng khóc thút thít của anh ta, điều này làm tên côn đồ có cảm giác thích thú khi hành hạ người khác.
Khi đó suýt chút nữa thì Aker chết rồi, sẹo trên lưng quá nhiều nhưng không xử lý kịp thời nên nhiễm trùng, mưng mủ.
Aker sốt cao, ngủ mê mang trên giường cả một ngày.
Aker lúc tám tuổi nhạy bén hơn bạn cùng lứa nhiều, anh ta biết anh ta phải sống, khi đó Aker còn ngây thơ nghĩ phải tìm người cha yêu thương anh ta nhất.
Cũng không biết Aker đói gần chết lấy sức lực ở đâu, lúc đó anh ta thừa dịp tên côn đồ cùng mẹ của anh không ở nhà thì đã cố kéo cửa phòng ra, bò đến nhà hàng xóm gần nhất.
Advertisement
Hàng xóm thấy dáng vẻ hít thở khó khăn của Aker thì càng hoảng sợ, vội vàng ôm Aker gầy như que củi đến bệnh viện.
Kết quả, bác sĩ kiểm tra cho Aker thấy vết thương chằng chịt làm người giật mình sau lớp vải quần áo, ông ấy lập tức báo cảnh sát.
Cảnh sát nhanh chóng mang tên côn đồ đi, nhưng cuộc sống thê thảm của Aker vẫn chưa kết thúc.
Tên côn đồ bị giam mới có mấy ngày thì đã được thả ra, là mẹ Aker tiêu một số tiền lớn để bảo lãnh gã.
Khi tên côn đồ trở lại, gã lập tức đánh Aker một trận, lần này gã thông minh hơn rồi.
Gã không đánh Aker mà nắm đầu anh ta nhấn vào thùng nước, đến khi Aker sắp chết đuối thì kéo ra ngoài, cứ lặp lại như vậy thì sẽ không để lại dấu vết, cũng không lập tức gi3t chết Aker làm người ta nghi ngờ.
Advertisement
Mãi cho đến ba năm sau, khi Aker được mười mấy tuổi, bởi vì mẹ của anh ta hít ma túy quá liều lượng với tên côn đồ mà chết trước mặt anh ta, sinh hoạt trong sợ hãi của Aker chấm dứt.
Bởi vì mẹ Aker chết còn cha đẻ thì không rõ nên được đưa đến trại trẻ mồ côi, trong đêm khuya thứ ba ở trại trẻ mồ côi, Aker trộm tiện của viện trưởng Phó rồi trốn ra khỏi trại trẻ mồ côi.
Nhưng đến ngày thứ năm, Aker lại trở về trại trẻ mồ côi. Mấy tháng sau, một cặp vợ chồng người Mỹ đến nhận con, Aker hiền lành nghe lời nhất, lại có ngoại hình dễ nhìn, cơ thể rắn chắc cộng với quá khứ làm người khác thương cảm nên được cặp vợ chồng kia nhận nuôi.
Những thứ này đều là thám tử tư của An Lâm tra được.
Thám tử tư của An Lâm không rõ vì sao Aker đã chạy ra khỏi trại trẻ mồ côi rồi, nhưng vì sao năm ngày sau lại trở về.
Ngoại trừ Aker, trên thế giới này không ai biết chuyện đã xảy ra với anh ta trong năm ngày đó.
Aker vẫn nhớ rõ ràng những gì đã xảy ra trong năm ngày đó, khắc sâu vào trong máu thịt, mười mấy năm qua, anh ta chưa từng dám quên.
Cho dù đến bây giờ, Aker chỉ cần nhắm mắt thì lại có thể nhớ đến năm ngày đó.
An Lâm nhìn Aker bình tĩnh kể lại mọi chuyện chứ không hề tỏ ra đau khổ, cô ta vô thức cảm thấy sợ hãi.
Người có thể bóc trần những vết thương kia trước mặt người khác, việc này không khác gì tự làm bản thân bị thương lần thứ hai, người có thể ác độc với bản thân đúng là rất đáng sợ.
Hơn nữa thứ càng làm An Lâm nghi ngờ là chuyện xảy ra từ bảy tuổi trở về trước của Aker.
Thám tử tư kia sử dụng không ít mối quan hệ, tuy nhiên chỉ có thể điều tra được chuyện xảy ra lúc bảy tuổi trở đi của Aker, còn chuyện lúc trước thì giống như bị người khác cố ý xóa sạch, nói chung là không thể nào điều tra được.
Hơn nữa thám tử tư chỉ có thể điều tra thân thế của mẹ Aker, còn cha anh ta là ai thì cũng không điều tra được.
Aker giống như một ẩn số to lớn, vô cùng nguy hiểm.
Mấy câu nói vừa rồi của Aker, An Lâm cũng không ngạc nhiên cho lắm, nhưng sau khi mẹ thời nghe xong thì sắc mặc của bà ấy thay đổi.
Lớp trang điểm tinh xảo trên mặt cũng không che được sắc mặt trắng bệch của mẹ Thời.
Mẹ Thời mở to hai mắt nhìn Aker, dường như bà ấy vô cùng kinh ngạc.
Đến cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, ly rượu champagne trong tay bà ấy run mạnh, mẹ Thời không còn sức lực để cầm lấy ly rượu.
Chỉ nghe một tiếng loảng xoảng, ly rượu rơi trên mặt đất, rượu champagne màu vàng chảy đầy đất, ly thủy tinh có chân dài vỡ nát.
Mẹ Thời là nhân vật chính của buổi đấu giá từ thiện này, cho nên khi bà ấy đột nhiên xảy ra chuyện thì những người khác lập tức nhìn qua.
Nhưng khi mọi người thấy sắc mặt trắng bệch của mẹ Thời, cùng với vẻ mặt tối sầm đáng sợ của Thời Ngọc Thao, ai cũng không có lá gan dám tiến lên nói gì.
Tất cả đều im lặng nhìn về phía mẹ Thời.
Dáng vẻ kích động của mẹ Thời làm Thời Ngọc Thao cùng Đường Du Nhiên, thậm chí An Lâm cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Bọn họ không ngờ chỉ với mấy câu nói của Aker mà mẹ Thời đã kích động như thế này.
Người có biểu cảm bình tĩnh nhất là Aker.
Aker nhìn dáng vẻ hoảng sợ của mẹ Thời, anh ta không cảm thấy bất ngờ chút nào, ngược lại điều này nằm trong dự tính của anh ta.
Thậm chí Aker còn cười khẽ với mẹ Thời.
Vốn dĩ giọng của Aker khá trầm buồn, cộng thêm nụ cười khẽ không rõ nghĩ vừa rồi làm người khác cảm thấy tiếng cười của anh ta vô cùng quái gở.
Chốc lát sau, mọi người lập tức nhìn thấy Aker nhìn thẳng vào mắt của mẹ Thời mà không sợ hãi chút nào, chất giọng trầm vang lên đều đều: “Bà Thời, xem ra bà đã nhớ tôi là ai rồi.”
Đây là câu khẳng định.
Aker vừa dứt lời, mẹ Thời hoảng sợ lảo đảo về phía sau mấy bước.
Thời Ngọc Thao cùng Đường Du Nhiên ở bên cạnh vội vàng duỗi tay đỡ mẹ Thời.
Sắc mặt của Thời Ngọc Thao vô cùng tối tăm, anh tiến lên một bước chắn trước mặt mẹ Thời, nhìn Aker với ánh mắt u ám, lạnh lùng nói: “Tôi không cần biết anh là ai, nơi này không chào đón anh! Mời anh rời khỏi nơi này ngay lập tức! Đừng để tôi gọi bảo vệ lôi anh ra!”
Aker không hề để ý đến lời cảnh cáo của Thời Ngọc Thao, cũng không hề sợ hãi, ngược lại anh ta còn cười lớn hơn, cười nhìn Thời Ngọc Thao, ung dung nói: “Vị này là cậu Thời, con trai cưng của bà Thời sao?”
Nói rồi, Aker cười khinh bỉ một tiếng, sau đó nói tiếp: “Nghe nói nhà họ Thời là gia tộc danh giá, nhưng xem ra cậu Thời khá vô lễ đấy.”
“Anh là khách mời của bà Thời, nhưng cậu Thời lại muốn đuổi anh ra ngoài.”
Nói xong, Aker đột nhiên dùng âm lượng mà chỉ có anh ta cùng Thời Ngọc Thao nghe được, khẽ cười gằn từng chữ: “Em trai của anh, có lẽ mấy năm nay em sống rất tốt nhỉ?”
Ngoài câu cuối cùng Aker cố ý nói thầm ra thì mấy câu kia Aker nói với âm lượng không lớn cũng không nhỏ, nhưng cũng đủ làm nhưng người vây xem nghe rõ ràng.
Mọi người nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Aker, bọn họ thầm cảm thấy Aker điên rồi! Thế mà anh ta dám nói như vậy với cậu Thời ở Diệu Thành.
Đúng là ăn gan hùm tim cọp!
Thời Ngọc Thao nhìn chằm chằm Aker, nắm chặt mười ngón tay ở bên hông.
Lúc trước Aker nói đến thân thể của bản thân, tuy Thời Ngọc Thao có đề phòng cùng nghi ngờ nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều.
Bởi vì từ trước cho đến nay, cho dù mẹ Thời hay cha Thời cũng chưa từng nhắc đến Aker trước mặt Thời Ngọc Thao.
Là bà ngoại của Thời Ngọc Thao nói cho anh biết đến sự tồn tại của mẹ Aker.
Cho nên mãi cho đến khi Thời Ngọc Thao nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn mất bình tĩnh của mẹ Thời khi nghe Aker nói, cộng với một câu cuối cùng tràn đầy ý tứ khiêu khích kia của anh ta, Thời Ngọc Thao không thể không tin tưởng Aker là anh trai ruột cùng cha khác mẹ kia của mình.
Nhiều năm như vậy rồi, Aker cùng mẹ của anh ta đều là cây gai trong lòng mẹ Thời, cho dù có trải qua bao lâu đi chăng nữa, chỉ cần nhắc đến thì mẹ Thời sẽ lập tức mất bình tĩnh.
Bởi vì sự tồn tại của hai mẹ con bọn họ đã bày ra sự thật tàn khốc trước mặt mẹ Thời. Hóa ra cuộc hôn nhân mà bà ấy vô cùng mong đợi, cẩn thận tổ chức lại chỉ là một trò lừa bịp giả dối.
Người đàn ông mà bà ấy yêu nhất, cưới bà ấy không phải vì yêu mà là bị ép, bà ấy chỉ là lựa chọn tốt nhất mà thôi.
Thậm chí sau khi cưới, ông ta còn giấu bà ấy nuôi con của mình với người phụ nữ khác.
Đây là nỗi đau xé tâm can của mẹ Thời.
Cho dù mục đích của người này là gì, Thời Ngọc Thao quyết tâm không cho phép bất cứ ai làm tổn thương người mà anh yêu quý.
Thời Ngọc Thao nghiến răng, vô cùng tức giận, anh nhìn chằm chằm Aker với ánh mắt u ám.
Thời Ngọc Thao nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm mặt Aker, thầm nghĩ đấm mạnh lên mặt anh ta một cái.
Thời Ngọc Thao nghĩ như vậy, anh cũng làm y như thế.