Cám Dỗ Ngoại Tình

Chương 204




Mẹ Thời lại không nghe lời từ chối của Đường Du Nhiên, bà mỉm cười nói với Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, cháu cứ nhận lấy đi, không có gì quý hay không quý cả, chỉ là một chút thành ý bác muốn tặng cho cháu thôi.”

Thời Ngọc Thao đứng bên cạnh, hết liếc mắt nhìn chiếc vòng trong tay mẹ mình rồi lại liếc mắt nhìn sang Đường Du Nhiên đang bối rối ngại ngùng, anh nhếch môi lên, ý cười càng thêm rõ hơn mấy phần, mỉm cười nhìn Đường Du Nhiên và nói: “Đúng đó, Du Nhiên, em nhận đi.”

Hai mẹ con Thời Ngọc Thao và mẹ Thời đều đã nói vậy, Đường Du Nhiên bắt gặp ánh mắt của hai người, thực sự không biết phải nên từ chối thế nào, chỉ đành ngại ngùng gật gật đầu với mẹ Thời: “Bác gái, cảm ơn bác.”

“Con bé ngốc này, người nhà cả không cần phải khách sáo như vậy.” Mẹ Thời mỉm cười, tự tay đeo chiếc vòng ngọc vào tay Đường Du Nhiên.

Cũng thật là trùng hợp, Đường Du Nhiên đeo chiếc vòng vào vừa khớp, không nhỏ cũng không lớn, vô cùng vừa vặn.

Hơn nữa, cổ tay của Đường Du Nhiên vừa trắng lại vừa thon, mang lên tay lại trông đẹp mắt bất ngờ.

Ba người vui vẻ trò chuyện một hồi, mẹ Thời bỗng nhớ ra chuyện gì đó, vội hỏi hai người Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao: “Ngày mai cũng là cuối tuần, hai đứa con có bận việc gì không?”

Advertisement

Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên lắc lắc đầu với mẹ Thời, quả thực ngày mai hai người bọn họ cũng không có bận việc gì.

“Sao vậy mẹ? Ngày mai có chuyện gì à?”

Mẹ Thời gật gật đầu: “Ừm, có chút chuyện.”

Nói xong, Mẹ Thời lấy hai tấm thiệp mời dự tiệc để trong hộc bàn bên dưới bàn trà ra, đưa cho Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên rồi mới nói tiếp: “Ngày mai quỹ từ thiện của bọn mẹ có tổ chức một buổi bán đấu giá từ thiện, nếu hai đứa các con có rảnh thì đến tham dự nhé.”

Mẹ Thời nói xong lại sợ Đường Du Nhiên nghe không hiểu, giải thích thêm: “Du Nhiên, là như vầy, lúc trước bác và mấy người bạn có cùng nhau bỏ vốn ra xây dựng một quỹ từ thiện, tên là quỹ từ thiện Tân Nha, chuyên giúp đỡ sửa chữa xây dựng trường học cho các vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh.”

Advertisement

Đường Du Nhiên nghe đến đây, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Quỹ từ thiện Tân Nha rất có tiếng ở Diệu Thành, còn từng xuất hiện trên mặt báo, bởi vì quỹ từ thiện Tân Nha đã xây dựng gần mấy ngàn ngôi trường ở vùng núi xa xôi rồi! Giúp đỡ cho hàng chục ngàn trẻ em miền núi có thể cắp sách đến trường.

Lúc trước Đường Du Nhiên cũng đã từng cùng ba đến tham gia buổi đấu giá từ thiện của quỹ từ thiện Tân Nha.

Đường Du Nhiên không tài nào ngờ rằng quỹ từ thiện đó lại là do mẹ Thời và bạn bè hợp tác tạo ra!

Sự thán phục trong lòng dành cho mẹ Thời càng nhiều thêm mấy phần, cô gật đầu với mẹ Thời, vẻ kính mến: “Dạ được bác gái, tới lúc đó chúng cháu nhất định sẽ tham dự đúng giờ.”

Mẹ Thời càng cười tươi hơn, lại nói: “Vậy tối nay hai đứa ngủ lại đây là được rồi, phòng của Ngọc Thao vẫn luôn được quét dọn, bất cứ lúc nào cũng có thể ở được. Như vậy thì sáng mai, hai đứa đi cùng bác đến tham dự buổi tiệc luôn là được rồi.”

Đương nhiên là Thời Ngọc Thao không có ý kiến gì rồi, cũng đã một thời gian anh không về ở cùng mẹ, anh đảo mắt nhìn về hướng Đường Du Nhiên, giao quyền quyết định cho cô.

Đường Du Nhiên bắt gặp ánh nhìn của Thời Ngọc Thao, đôi má trắng trẻo đỏ lên mấy phần, gật đầu lia lịa với mẹ Thời: “Dạ được ạ.”

Mẹ Thời càng vui hơn, vội mừng rỡ kéo lấy Đường Du Nhiên nói sang chuyện khác.

Chỉ số EQ của mẹ Thời cực cao, hiểu biết lại nhiều. Đường Du Nhiên nói chuyện với bà không hề cảm thấy buồn chán chút nào.

Thời Ngọc Thao ở một bên, thấy mẹ mình nói chuyện vui vẻ với Đường Du Nhiên như vậy, ngay cả mình cũng không nhảy vô nói được tiếng nào thì dứt khoát đứng dậy, đi lên phòng sách trên lầu giải quyết mấy chuyện trong công việc.

Mãi đến chiều, mẹ Thời và Đường Du Nhiên lại cùng nhau ra vườn tưới hoa, cắt tỉa lá cành lá,….Thời gian một ngày chớp mắt đã trôi qua.

Bữa tối vẫn là do mẹ Thời tự thân xuống bếp như trước, Đường Du Nhiên nhận trọng trách chạy vặt, hai người cùng nhau làm.

Cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của mẹ Thời rất chuẩn mực, ăn cơm tối xong xuôi, sau khi Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên cùng mẹ Thời đi dạo trong vườn hoa được một lát thì cũng đã đến chín giờ tối, mẹ Thời trở về phòng nghỉ ngơi.

Phòng ngủ của mẹ Thời ở lầu hai, phòng ngủ của Thời Ngọc Thao thì ở lầu ba.

Sau khi mẹ Thời về phòng, Thời Ngọc Thao cũng nắm tay Đường Du Nhiên dắt về phòng ngủ chính ở lầu ba.

Phòng ngủ chính của Thời Ngọc Thao rất lớn, phong cách bày trí ấm cúng hơn nhiều so với phong cách bày trí của căn phòng ngủ chính ở biệt thự Đế Đình.

Hơn nữa, trong phòng còn có cả một tủ trưng bày chiếm trọn một vách tường, bên trong bày trí rất nhiều mô hình, đồ chơi lego và còn có rất nhiều loại nhạc cụ đa dạng khác nhau, trông có vẻ đó là những món đồ chơi mà lúc nhỏ Thời Ngọc Thao đã từng chơi.

Thời Ngọc Thao nhìn thấy Đường Du Nhiên dán mắt vào chỗ tủ trưng bày, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ ngại ngùng hiếm thấy, anh có chút lúng túng sờ sờ vào mũi mình, đằng hắng một cái rồi lên tiếng giải thích với Đường Du Nhiên: “Đó đều là những món đồ chơi mà hồi nhỏ anh thường chơi, đáng lẽ anh định vứt đi hoặc cho người ta, nhưng mà mẹ anh không cho, còn làm thành tủ trưng bày… nói rằng những món đồ chơi đó đều là những ký ức đẹp.”

Giọng nói của Thời Ngọc Thao rất ấm áp, lúc trước những món đồ trưng bày trong tủ hầu như đều là do Thời Ngọc Thao và mẹ Thời cùng nhau chọn lựa, quả thật đã chứa đựng những ký ức đẹp của Thời Ngọc Thao cùng mẹ Thời, rất có ý nghĩa.

Đường Du Nhiên nghe vậy, nhất thời có chút ngạc nhiên nhìn Thời Ngọc Thao, có chút ngưỡng mộ dâng lên trong lòng, Đường Du Nhiên không ngờ rằng mẹ Thời sẽ chu đáo đến thế, lại giữ gìn đồ vật của Thời Ngọc Thao kỹ như vậy.

Thật tốt, chắc hẳn mẹ Thời rất yêu thương Thời Ngọc Thao, thì ra có mẹ là một chuyện tuyệt vời như vậy. Đường Du Nhiên nghĩ, nếu như mẹ của cô còn sống nhất định cũng sẽ yêu thương cô y như mẹ của Thời Ngọc Thao yêu thương anh.

Nghĩ đến đây, khóe mắt Đường Du Nhiên không kìm được đỏ lên.

Thời Ngọc Thao đứng bên cạnh, thấy Đường Du Nhiên trầm ngâm không nói một lời, lại nhìn thấy khóe mắt của Đường Du Nhiên đỏ hoe, anh cau mày lại ngay. Đột nhiên nhớ ra mẹ của của Đường Du Nhiên lúc sinh cô ra vì sinh khó mà đã qua đời.

Nghĩ đến đây Thời Ngọc Thao vội vàng giơ tay ra ôm lấy Đường Du Nhiên vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng Đường Du Nhiên vẻ như đang vỗ về, rồi cúi đầu hôn lên trán Đường Du Nhiên một cái.

Đường Du Nhiên cũng lấy lại tinh thần, cô không muốn vì một chút tâm trạng quái đản của mình làm ảnh hưởng đến Thời Ngọc Thao, nên điềm tĩnh chuyển chủ đề, cô nhìn Thời Ngọc Thao, nói: “Ngọc Thao, buổi tiệc bán đấu giá từ thiện ngày mai của bác gái, chúng ta cũng nên quyên tặng chút ít đồ nha.”

Thời Ngọc Thao nghe lời rồi gật đầu, yêu chiều nhìn Đường Du Nhiên, đáp: “Ừm, nghe em hết.”

Đường Du Nhiên nghĩ đến buổi bán đấu giá từ thiện ngày mai trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Tiệc bán đấu giá từ thiện của quỹ từ thiện Tân Nha cứ mỗi ba năm sẽ tổ chức một lần, không biết có phải vì  mối quan hệ của nhà họ Thao và nhà mẹ của mẹ Thời hay không, mà mỗi lần bán đấu giá có thể nói là tập trung được rất nhiều nhân vật nổi tiếng, cứ hễ người nào có chút địa vị trong giới thượng lưu ở Diệu Thành là đều sẽ nhận được thiệp mời tham dự.

Ngày mai Đường Du Nhiên cùng Thời Ngọc Thao và mẹ Thời sẽ cùng nhau tham gia, dù trước đây trong lúc họp báo ký giả Thời Ngọc Thao cũng đã công khai quan hệ của anh và Đường Du Nhiên rồi, bây giờ chỉ sợ ở Diệu Thành không ai là không biết quan hệ của hai người họ.

Nhưng đây chính là lần đầu tiên Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao công khai xuất hiện cùng nhau, hơn nữa còn đi chung với mẹ của Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên chỉ nghĩ đến đây thôi cũng khó tránh khỏi có chút lo lắng.

Chút suy tư này của Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao vừa liếc nhìn một cái là hiểu ngay rồi, anh nhếch cánh môi cong cong lên, Thời Ngọc Thao thuận thế giơ tay nựng cằm Đường Du Nhiên. Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt sâu hun hút pha lẫn ý cười của Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn làn da mềm mại của cô, cười nói: “Không có gì phải lo lắng cả, ngày mai em đi cùng anh, anh sẽ luôn ở cạnh em.”

Thời Ngọc Thao luôn có loại ma lực đó, chỉ một câu nói thôi đã giúp Đường Du Nhiên yên tâm hơn một cách lạ kỳ.

Đường Du Nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt vừa chăm chú lại vừa cháy bỏng của Thời Ngọc Thao, gương mặt trắng trẻo của cô khó tránh được ửng hồng lên vài phần, đôi môi mấp máy muốn nói điều gì đó, gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Thời Ngọc Thao bỗng cúi thấp xuống, đôi môi tùy ý hung hăng hôn vào bờ môi hồng của Đường Du Nhiên.

Nụ hôn sâu triền miên lại bá đạo vừa kết thúc, toàn thân cô đã bị hôn mềm nhũn ra. Đường Du Nhiên mơ mơ hồ hồ, còn chưa kịp tỉnh hồn thì giây tiếp theo đã bị Thời Ngọc Thao bế bổng lên.

Đợi đến khi Đường Du Nhiên hoàn hồn trở lại mới phát hiện mình đã bị Thời Ngọc Thao ép xuống chiếc giường to êm ái rồi.

Thân hình cao lớn của Thời Ngọc Thao dính chặt vào thân thể mềm mại của Đường Du Nhiên, sát sao đến mức không còn một khe hở.

Thậm chí Đường Du Nhiên còn có thể cảm nhận được rõ ràng hơi nóng hừng hực toát ra từ da thịt của Thời Ngọc Thao, nóng đến nổi Đường Du Nhiên cũng cảm thấy khô rát cả cổ.

Hai người kề sát vào nhau, hơi thở trở nên hỗn loạn, Thời Ngọc Thao thuận thế đưa tay luồn vào trong váy Đường Du Nhiên.

Căn phòng yên tĩnh tràn ngập hơi ấm nhất thời vang lên tiếng r3n rỉ nho nhỏ của Đường Du Nhiên.

Tiếng rên không thể khống chế vừa phát ra, Đường Du Nhiên thẹn thùng đỏ rang cả mặt, cắn chặt lấy môi, tay chân luống cuống giơ tay quờ quạng cố đẩy Thời Ngọc Thao đang mỗi lúc một càn rỡ hơn trên người mình ra, hơi thở gấp gáp, cô vội nói nhỏ, giọng nói có chút run rẩy: “Thời  Ngọc Thao…anh dừng tay lại mau…đừng có phá nữa mà…. bác gái đang ở dưới lầu đó….a…đừng, đừng có quậy mà…”

Thời Ngọc Thao nghe Đường Du Nhiên nói một hơi, không những không có ý định ngừng tay mà ngược lại động tác còn càng ngày càng táo bạo hơn, Đường Du Nhiên bị vờn đến nỗi hô hấp cũng loạn nhịp, da thịt toàn thân ửng đỏ cả lên.

Thời Ngọc Thao cuối đầu sờ cằm Đường Du Nhiên rồi hôn một cái, vừa hôn vừa cười nói: “Ngoan nào, đừng sợ, căn phòng này cách ấm hiệu quả lắm, mẹ anh ở phòng dưới không nghe thấy gì đâu.”

Đường Du Nhiên bị Thời Ngọc Thao hôn đến mềm nhũn cả người, không còn chút sức lực phản kháng nào, đợi đến khi Thời Ngọc Thao nói xong thì quần áo trên người Đường Du Nhiên cũng đã bị anh cởi sạch không còn manh giáp.

Vậy còn chưa đủ, Thời Ngọc Thao còn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Đường Du Nhiên, dẫn dụ đến sợi dây nịt giữa eo của mình.

Thời Ngọc Thao thở hổn hển, ghé sát vào mép tai Đường Du Nhiên mà thỏ thẻ: “Du Nhiên, ngoan nào, giúp anh cởi nó ra đi, anh nóng sắp nổ tung rồi.”

Đường Du Nhiên nghe giọng nói đầy dục tính của Thời Ngọc Thao, bàn tay cũng nóng lên, muốn vùng vẫy lại không thoát được gông cùm của Thời Ngọc Thao, chỉ đành đỏ mặt tía tai, tay chân run rẩy quờ quạng giúp Thời Ngọc Thao cởi dây nịt ra trong vô thức.