Cám Dỗ Ngoại Tình

Chương 201




Là Thời Ngọc Thao! Thế mà lại là Thời Ngọc Thao!

Thậm chí Đường Du Nhiên đã âm thầm nhéo đùi mình một cái, cảm nhận được sự đau đớn rõ ràng ở đùi, cô mới chắc chắn là mình không bị hoa mắt, Thời Ngọc Thao thật sự trở về rồi!

Giờ phút này, Đường Du Nhiên hận không thể bay qua đó, ôm chặt lấy Thời Ngọc Thao. Nhưng khi bốn mắt nhìn nhau, khi Đường Du Nhiên nhìn thấy gương mặt dù đang nở nụ cười nhưng vẫn khó che giấu sự mệt mỏi của Thời Ngọc Thao, trước giờ anh là người luôn chú trọng vẻ ngoài của mình bây giờ lại quên mất cả cạo những cọng râu vừa mới mọc ra dưới cằm, Đường Du Nhiên đau lòng đến đầu mũi chua xót, vành mắt không kìm được mà đỏ lên.

Chỉ cần tính sơ trong lòng là có thể biết Thời Ngọc Thao vừa đến Mỹ đã lập tức ngồi chuyến bay sớm nhất để trở về nước.

Thời gian ngồi máy bay đi đi về về hơn ba mươi tiếng, Đường Du Nhiên biết Thời Ngọc Thao rất kén chọn nơi ngủ, càng đừng nói đến một nơi như trên máy bay, anh vốn dĩ chẳng thể nào chợp mắt nổi.

Nghĩ đến đây, Đường Du Nhiên không nhịn được nữa mà đỏ mắt chạy như bay về phía Thời Ngọc Thao.

Thời Ngọc Thao nhìn thấy Đường Du Nhiên đang chạy về phía mình, đôi môi mỏng bỗng chốc nở nụ cười lớn, cảm thấy sự mệt mỏi trên người mình giờ phút này đều tan biến hết, anh bỏ vali xuống, giang tay ra với Đường Du Nhiên đang chạy đến.

Đường Du Nhiên bổ nhào vào ngực Thời Ngọc Thao, ôm chặt lấy eo anh, gương mặt nhỏ nhắn không nhịn được mà áp chặt lên bờ vai của anh.

Advertisement

Thời Ngọc Thao cũng ôm chặt lấy Đường Du Nhiên.

Hai người cứ như vậy mà im lặng ôm nhau mấy phút, Đường Du Nhiên hơi ngẩng mặt lên nhìn Thời Ngọc Thao, mở miệng phá vỡ sự im lặng: “Thời Ngọc Thao, sao đột nhiên anh lại trở về? Không phải công ty chi nhánh ở Mỹ có việc rất quan trọng sao? Anh giải quyết xong hết rồi à?”

Thời Ngọc Thao nhìn vào đôi mắt đỏ hồng của Đường Du Nhiên, đau lòng cúi đầu hôn nhẹ lên mắt cô vài cái: “Anh đã tạm thời giao chuyện của công ty chi nhánh ở Mỹ cho Ứng Hạo Vũ xử lý rồi.”

Nói xong, Thời Ngọc Thao giống như trừng phạt mà nhéo nhéo mũi Đường Du Nhiên, giọng điệu cố tình tỏ ra không vui, nói: “Cô Đường Du Nhiên này, nếu không phải là dì Linh nói với anh, em định giấu anh chuyện lớn thế này đến bao giờ đây?”

Thực ra khi vừa mới nhìn thấy Thời Ngọc Thao trở về, trong lòng Đường Du Nhiên cũng đã đại khái đoán được việc anh trở về có liên quan đến chuyện cô đột nhiên xảy ra chuyện.

Advertisement

Có lẽ sau đó Thời Ngọc Thao đã gọi điện thoại cho dì Linh, rồi dì Linh đã kể hết chuyện hôm qua cho anh nghe.

Bây giờ nghe thấy Thời Ngọc Thao nói vậy, trong lòng Đường Du Nhiên thấy hơi áy náy vì mình đã làm lỡ chuyện công việc của anh, nhưng lại không thể kìm chế được sự ngọt ngào dưới đáy lòng.

Cô hơi ngại ngùng nhìn Thời Ngọc Thao, ngập ngừng nói: “Thực ra cũng không có chuyện gì… Bây giờ em vẫn rất ổn mà, anh đừng lo lắng.”

Đường Du Nhiên vừa dứt lời, Thời Ngọc Thao lại càng không yên tâm mà buông cô ra, ánh mắt quan sát kỹ càng cô từ trên xuống dưới, thấy trên người cô đúng là không bị thương gì, sắc mặt cũng mang màu đỏ hồng khoẻ mạnh, trái tim lơ lửng trong lồ ng ngực anh mới trở lại về chỗ cũ.

Ánh mắt anh nhìn Đường Du Nhiên một cách nghiêm túc, nói: “Đường Du Nhiên, sau này bất kể xảy ra chuyện gì em cũng không được giấu anh, có biết không?”

Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên gật đầu với anh.

Lúc này Thời Ngọc Thao mới hài lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Du Nhiên, nói: “Du Nhiên, em yên tâm, anh sẽ tự mình điều tra rõ ràng chuyện ngày hôm qua! Anh sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào muốn làm hại đến em đâu!”

Đường Du Nhiên nghe thấy lời nói của Thời Ngọc Thao, bàn tay nhỏ của cô nắm ngược lại bàn tay to lớn của anh, cô nhìn sự mệt mỏi giữa hàng mày của anh, đau lòng nói: “Không sao, em cũng đâu bị thương gì, chuyện tối qua điều tra trễ chút cũng được, anh ngồi máy bay suốt đêm về đây như vậy, nghỉ ngơi trước đi rồi nói.”

“Đi thôi, về nhà nào.”

Nói xong, Đường Du Nhiên nắm lấy bàn tay của Thời Ngọc Thao rồi cùng trở về biệt thự.

Dì Linh đang ở trong bếp bận rộn nhìn thấy Thời Ngọc Thao đột nhiên trở về, trên mặt cũng đầy vẻ ngạc nhiên, sau đó, dì Linh vội vàng bước nhanh ra khỏi phòng bếp, cung kính đón lấy vali trong tay Thời Ngọc Thao, cung kính nói với anh: “Cậu chủ, sao cậu lại trở về rồi?”

Nói xong, bà ấy lại vội hỏi: “Cậu chủ, cậu vẫn chưa ăn cơm trưa đúng không? Cậu muốn ăn gì? Tôi sẽ làm liền cho cậu!”

Thời Ngọc Thao nghe thấy dì Linh nói như vậy, lúc này mới cảm thấy đúng là có hơi đói, anh không quen ăn trên máy bay, bay đi bay về hết ba mươi mấy tiếng, anh chỉ uống hai ly cafe, ngoài ra thì không có ăn gì cả.

“Nấu một dĩa mỳ ý là được rồi.” Thời Ngọc Thao dặn dò dì Linh.

Dì Linh cung kính đáp một tiếng, đem vali của Thời Ngọc Thao về phòng ngủ chính trước, sau đó lại nhanh chóng đi vào bếp bận rộn làm việc.

Thời Ngọc Thao nắm lấy tay của Đường Du Nhiên cùng trở về phòng ngủ chính ở tầng hai. Vừa đóng cửa phòng, Thời Ngọc Thao đã ôm lấy Đường Du Nhiên xoay người một cái, đè cô lên ván cửa, không đợi cô có phản ứng gì, đôi môi mỏng của anh đã lập tức hôn lên đôi môi anh đào của Đường Du Nhiên.

Thời Ngọc Thao vừa ngang tàn lại triền miên m*t đôi môi anh đào như thạch jelly mang theo hơi thở thơm tho ngọt ngào của Đường Du Nhiên một lúc, nhưng như vậy vẫn cảm thấy không đủ, đầu lưỡi của anh đột nhiên tách răng môi của cô ra, tuỳ ý càn quét hết sự ngọt ngào của Đường Du Nhiên.

Một nụ hôn sâu triền miên khiến hô hấp của Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao đều hơi hỗn loạn.

Cho đến khi gương mặt trắng nõn của Đường Du Nhiên trở thành màu hồng mê người, hôn đến sắp nghẹt thở rồi, Thời Ngọc Thao mới không nỡ mà buông môi cô ra.

Thời Ngọc Thao ôm chặt lấy Đường Du Nhiên, cơ thể của hai người dán sát vào nhau, hô hấp vừa nóng bỏng vưa hỗn loạn hoà vào nhau một cách mờ ám, trán của Thời Ngọc Thao kề lên trán của Đường Du Nhiên một cách thân mật.

Bốn mắt nhìn nhau, Thời Ngọc Thao nhìn thẳng vào Đường Du Nhiên, hầu kết gợi cảm đang cố gắng kìm chế mà trượt lên xuống vài cái, giọng nói hơi khàn của anh đột nhiên vang lên bên tai cô: “Làm sao đây? Đường Du Nhiên, anh thật sự rất muốn chiếm lấy em ngay bây giờ.”

Đường Du Nhiên nghe thấy câu nói này của anh, gương mặt vốn đã đỏ của cô lại càng đỏ bừng hơn, cô xấu hổ đưa tay đẩy Thời Ngọc Thao ra, lúng túng nói: “Thời Ngọc Thao, anh đừng làm loạn nữa… dì Linh đang ở trong phòng bếp làm mỳ ý cho anh đấy…”

Nấu mỳ ý rất nhanh, tay chân dì Linh lại nhanh nhẹn… có lẽ không đến mười lăm phút dì Linh sẽ lên lầu gọi Thời Ngọc Thao xuống ăn mỳ.

Đường Du Nhiên không thể giãy ra khỏi cái ôm nóng bỏng của Thời Ngọc Thao, ngược lại còn bị anh ôm chặt hơn.

“Ngoan, đừng nhúc nhích, để anh ôm, ôm một lúc là được.” Giọng nói chứa đựng ý cười của Thời Ngọc Thao vang lên bên tai Đường Du Nhiên.

Vành tai Đường Du Nhiên nóng đến đỏ bừng lên, cơ thể cứng đờ tại chỗ, để mặc cho Thời Ngọc Thao ôm chặt cô, cảm nhận được cơ thể ấm áp của anh, tim cô cũng yên ổn theo.

Hai người cứ như vậy mà im lặng ôm nhau khoảng hai ba phút, Thời Ngọc Thao mới buông Đường Du Nhiên ra, cúi đầu hôn nhẹ lên vầng sáng trơn bóng của cô, nói: “Được rồi, anh đi tắm trước đây, một lát nữa em xuống lầu ăn với anh nhé.”

Đường Du Nhiên gật đầu với Thời Ngọc Thao, sau đó anh đi thẳng vào trong phòng tắm.

Không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng nước lách tách vang lên trong phòng tắm.

Thời Ngọc Thao tắm rất nhanh, không đến mười phút anh đã tắm xong, cả người chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng rồi mở cửa phòng tắm ra.

Đường Du Nhiên đang đợi ở trong phòng, nghe thấy tiếng động ở phía phòng tắm, ánh mắt cô vô thức nhìn qua, nhìn thấy ngay đôi mắt sâu thẳm chứa ý cười của Thời Ngọc Thao.

Một giây sau, cô thấy Thời Ngọc Thao đang lười biếng dựa lên cửa phòng hơi híp mắt ngoắc ngoắc ngón tay với cô.

Đường Du Nhiên nhìn Thời Ngọc Thao, trái tim trong lồ ng ngực đột nhiên đập hụt một cái, sau đó lại đập bùm bụp ngày càng nhanh.

Mấy cọng râu dưới cằm Thời Ngọc Thao vẫn chưa cạo đi, cộng thêm trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm lỏng lẻo, những đường cơ bắp hoàn hảo ở cơ ngực hoàn toàn lộ ra, thậm chí trên làn da màu lúa mạch khỏe mạnh còn có vài giọt nước.

Cùng với dáng vẻ lười nhác của Thời Ngọc Thao là hóc-môn nam tính đang bùng phát, quả thật là gợi cảm muốn chết, giống như là yêu nghiệt vậy.

Đường Du Nhiên nhìn đến cảm thấy hơi miệng đắng lưỡi khô.

Gương mặt không dễ gì mới trở lại bình thường nay lại đỏ lên, Đường Du Nhiên cắn nhẹ môi mình, đỏ mặt đi về phía Thời Ngọc Thao.

Đường Du Nhiên dừng lại cách Thời Ngọc Thao ba bước, một khoảng cách an toàn. Cô còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị cánh tay của Thời Ngọc Thao bắt lại, kéo thẳng vào trong lòng.

Da thịt hai người dán sát vào nhau, chỉ cách nhau vài lớp vải mỏng manh, Đường Du Nhiên cảm thấy nhiệt độ trên người mình dường như bị nhiệt độ nóng bỏng trên người Thời Ngọc Thao lây qua vậy, bắt đầu trở nên nóng dần lên.

Đường Du Nhiên cứng đờ người làm tổ trong lòng Thời Ngọc Thao mười mấy giây mới hoàn hồn lại, cô đỏ mặt vội đưa tay đẩy anh, nhưng không thể đẩy được, sau đó trên đỉnh đầu cô vang lên giọng nói trầm thấp khàn khàn của Thời Ngọc Thao: “Đường Du Nhiên, giúp anh cạo râu đi.”

“Hả?” Đường Du Nhiên nghe thấy lời nói của Thời Ngọc Thao thì ngạc nhiên đến trừng to đôi mắt nhìn anh.

Một giây sau, Thời Ngọc Thao đã tự nhiên nhét dao cạo râu vào trong tay Đường Du Nhiên.

Đường Du Nhiên nhìn dao cạo râu trong tay mình, lại vô thức nhìn Thời Ngọc Thao một cái, đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Ừm… em không biết cạo… em chưa từng cạo cho người khác, lỡ làm anh bị thương thì sao?”

“Không đâu, rất đơn giản.” Thời Ngọc Thao nói rồi ôm Đường Du Nhiên lên, để cô ngồi lên bồn rửa mặt sạch sẽ.

Thời Ngọc Thao đứng trước mặt Đường Du Nhiên, hơi cong lưng, chỉ vào đám râu dưới cằm mình, nói với Đường Du Nhiên: “Cạo đi.”

Đường Du Nhiên đỏ mặt, cẩn thận cầm lấy dao cạo râu, nghiêm túc thận trọng cạo từng mảng râu cho Thời Ngọc Thao.

Thời Ngọc Thao nhìn dáng vẻ nghiêm túc cẩn thận của Đường Du Nhiên ở khoảng cách gần, cảm thấy cô vô cùng đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến anh không nhịn được mà muốn đè cô lên giường yêu thương một phen.

May mà râu của Thời Ngọc Thao chỉ có một lớp mỏng, không khó cạo lắm, Đường Du Nhiên chỉ mất mấy phút đã cạo xong sạch sẽ.

“Xong rồi! Cạo xong rồi.” Đường Du Nhiên nhìn thấy chiếc cằm đã được cạo sạch sẽ, cảm thấy vô cùng hài lòng với thành tựu của mình.

Giọng của Đường Du Nhiên vừa dứt, dưới cằm đã bị bàn tay nóng ran của Thời Ngọc Thao bắt lấy, một giây sau, anh đột nhiên nghiêng người qua hôn mạnh lên đôi môi anh đào của Đường Du Nhiên.