Lần đó Thời Ngọc Thao xém chết vì Đường Du Nhiên. Chỉ cần anh sơ suất thêm một chút, hoặc nếu Thời Ngọc Thao không may mắn như vậy, có lẽ Thời Ngọc Thao đã biến thành một đống tro bụi.
Nghe những lời này của Thời Ngọc Thao, trái tim An Lâm hoàn toàn chết lặng.
Cô ta không tự chủ được liên tiếp lùi về phía sau hai bước, ánh mắt chăm chú nhìn vào gương mặt tuấn tú của Thời Ngọc Thao, gương mặt mà cô ta đã mong nhớ ngày đêm.
Nói đến đây, cô ta và Thời Ngọc Thao đã sớm đi đến mức không thể cứu vãn được nữa.
Lần này cô ta đã thua, đã thua hoàn toàn! Thua đến mức vô cùng nhục nhã.
Tình cảm hơn hai mươi năm qua đã thua bởi đoạn tình cảm chỉ mới vài tháng ngắn ngủi!
Thật đúng là mỉa mai! Thì ra Thời Ngọc Thao không yêu cô ta nhiều như cô ta đã nghĩ!
An Lâm đưa tay lên lau đi giọt nước mắt trên mặt, cố gắng ngước mặt lên để nụ cười được tự nhiên hơn, sau đó cô ta ở nụ cười: “Ngọc Thao, em đã hiểu ý của anh.”
“Em thua rồi, em từ bỏ, sau này em sẽ không nhắc đến chuyện này nữa. Thật xin lỗi, vừa rồi em đã thất lễ rồi.
“Nhưng nếu không thể làm người yêu, thì vẫn có thể làm bạn bè đúng không?”
An Lâm nhìn về phía Thời Ngọc Thao: “Em không muốn vừa mới thất tình lại mất thêm một người bạn đã cùng nhau nhau lớn lên từ nhỏ.”
Advertisement
Thời Ngọc Thao nhìn An Lâm cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trong lòng anh cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao An Lâm cũng đã từng cứu anh một mạng, hơn nữa hai người lại cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Thời Ngọc Thao không muốn An Lâm cứ cố chấp xúc phạm Đường Du Nhiên như vậy.
“Đương nhiên, chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau, có việc gì em có thể đến tìm anh bất cứ lúc nào.” Thời Ngọc Thao nói với An Lâm.
An Lâm mỉm cười gật đầu với Thời Ngọc Thao, cô ta lau đi những giọt nước mắt trên mặt, tiếp đó lấy ra chiếc khẩu trang và kính râm cô ta mang theo trong túi xách, sau đó cô ta nhìn Thời Ngọc Thao và nói: “Được rồi, chúng ta ra ngoài đi, chắc là cô Đường đợi bên ngoài đã lâu.”
Thời Ngọc Thao gật đầu, lập tức xoay người bước nhanh ra khỏi phòng riêng.
An Lâm đi theo sau Thời Ngọc Thao, đôi mắt được che bởi kính râm nhìn thẳng vào bóng lưng của Thời Ngọc Thao.
Ánh mắt An Lâm đột nhiên tối sầm xuống, một sự oán hận không che giấu được hiện lên trong ánh mắt của cô ta!
Dưới lớp khẩu trang, cô ta hung hăng cắn chặt đôi môi như không hề cảm thấy đau đớn.
Advertisement
Đúng vậy, trái tim cô ta đã chết hoàn toàn, lúc này tình yêu sâu đậm của cô ta đã biến thành thù hận!
Cô ta hận Thời Ngọc Thao! Vì Thời Ngọc Thao, cô ta đã chấp nhận từ bỏ cả tương lai tốt đẹp của mình để trở về nước, nhưng khi trở về, Thời Ngọc Thao lại yêu thương một người phụ nữ khác!
Cô ta hận Đường Du Nhiên! Người đàn ông mà cô ta yêu nhất trong cuộc đời đã bị Đường Du Nhiên, một người phụ nữ chết tiệt cướp đi! Nếu không có Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao sẽ không bao giờ yêu người phụ nữ khác.
Nếu An Lâm cô đã không thể có được thứ gì, thì ai cũng đừng nghĩ sẽ có được nó!
Nhà hàng Nặc Nhân là nhà hàng năm sao, nhà hàng này bảo vệ sự riêng tư của khách hàng rất tốt nên hiệu quả cách âm của các phòng riêng vô cùng tốt.
Đường Du Nhiên đang đợi ở hành lang bên ngoài phòng riêng.
Đường Du Nhiên đợi hơn nửa tiếng sau mới thấy cửa phòng riêng mở ra.
Thời Ngọc Thao bước ra ngoài trước, An Lâm đi theo phía sau, Đường Du Nhiên vô thức nhìn về phía An Lâm, lập tức nhìn thấy An Lâm đeo khẩu trang và kính râm, che kín cả khuôn mặt, không thể nhìn rõ sắc mặt của cô ta.
Cô nhìn sang Thời Ngọc Thao, biểu cảm của Thời Ngọc Thao không khác gì mọi khi.
Cô đang nghĩ ngợi lung tung thì Thời Ngọc Thao đã đi tới bên cạnh Đường Du Nhiên, vươn tay nắm lấy tay Đường Du Nhiên nói: “Đi thôi.”
Thời Ngọc Thao dẫn Đường Du Nhiên đi trước, An Lâm cũng im lặng đi theo phía sau.
Người phục vụ trong nhà hàng vô thức nhìn ba người, chỉ thấy bầu không khí xung quanh ba người vô cùng kỳ lạ.
Mặc dù An Lâm vẫn luôn phát triển ở Hollywood, nhưng ở trong nước cô ta cũng có chút danh tiếng.
Dù sao thì các nữ diễn viên Trung Quốc rất khó vào được Hollywood ở Mỹ.
Cho nên nhân viên phục vụ trong nhà hàng đều biết An Lâm, nhưng chuyên môn chuyên nghiệp khiến bọn họ rất kiềm chế, chỉ dám nói thầm trong lòng.
Ba người họ cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng, bảo vệ ở cửa đã cẩn thận lái xe đến cho Thời Ngọc Thao.
Thời Ngọc Thao cầm chìa khóa xe, anh nhìn An Lâm ở phía sau rồi nói: “Em có lái xe đến không? Bây giờ em đang sống ở đâu? Nếu không có lái xe đến, anh sẽ đưa em về.”
An Lâm trực tiếp lắc đầu với Thời Ngọc Thao: “Không cần, lát nữa trợ lý sẽ tới đón em, anh về trước đi.”
Nghe An Lâm trả lời như vậy, Thời Ngọc Thao đồng ý và dặn cô ta chú ý an toàn, sau đó cùng Đường Du Nhiên bước lên xe chuẩn bị rời khỏi.
Trong xe, Thời Ngọc Thao đang lái xe, trong lòng Đường Du Nhiên không được yên, cô lơ đãng chăm chú nhìn vào cửa sổ, nhưng từ lúc nào ánh mắt lại dừng lại trên người Thời Ngọc Thao.
Thời Ngọc Thao chăm chú lái xe, nhưng khóe mắt vẫn luôn chú ý tới Đường Du Nhiên, nhìn thấy động tác nhỏ của Đường Du Nhiên, anh nhịn không được nhẹ nhàng nhếch khóe môi, trước tiên mở miệng nói: “Em không hỏi xem vừa rồi anh và An Lâm đã nói chuyện gì trong đó à?”
Ngay khi Thời Ngọc Thao vừa dứt lời, ánh mắt của Đường Du Nhiên lập tức nhìn sang Thời Ngọc Thao.
Đường Du Nhiên biết đó là chuyện riêng tư của Thời Ngọc Thao, cô không nên hỏi đến…
Nhưng khi nghĩ đến việc Thời Ngọc Thao và An Lâm đã ở cùng nhau lâu như vậy, Đường Du Nhiên không khỏi cảm thấy ghen tuông.
Con gái khi yêu rất hẹp hòi, bạn trai mình chỉ cần liếc nhìn các cô gái khác nhiều một chút đã lập tức ghen lên, chưa kể An Lâm còn là mối tình đầu mà Thời Ngọc Thao thích trước đây.
Đừng nhìn Đường Du Nhiên khi ra khỏi đó rất thoải mái, thật ra khi vừa bước ra khỏi phòng riêng Đường Du Nhiên đã lập tức hối hận.
Trong lòng không ngừng nghĩ ngợi lung tung.
Vừa rồi trong lòng Đường Du Nhiên luôn cảm thấy không yên, cô rất muốn hỏi Thời Ngọc Thao, nhưng không biết nên mở miệng thế nào…
Bây giờ chính Thời Ngọc Thao đã lên tiếng trước, Đường Du Nhiên lập tức nhịn không được nhìn về phía Thời Ngọc Thao, giọng nói buồn bã và ngập ngừng nói: “Vậy vừa rồi anh và cô An đã ôn lại chuyện gì với nhau vậy?”
Thời Ngọc Thao nghe thấy giọng nói buồn bã của Đường Du Nhiên, tâm trạng của anh lập tức tốt lên. Đây là Đường Du Nhiên đang ghen sao? Thật đáng yêu!
Nụ cười trên môi anh càng rõ hơn, Thời Ngọc Thao dành bớt thời gian lái xe giải thích với Đường Du Niên: “À, vừa rồi anh đã nói rõ với An Lâm rồi. Từ giờ anh và An Lâm sẽ chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi.”
“Vậy nên em không cần ăn dấm chua nữa, em cứ yên tâm, sau này sẽ không có ai muốn cướp bạn trai của em đi đâu.”
Đường Du Nhiên nghe được ba chữ ăn dấm chua kia, gương mặt trắng nõn của cô đột nhiên trở nên đỏ ửng, ngượng ngùng nhìn Thời Ngọc Thao: “Anh còn nói em! Anh mới là người ăn dấm chua đó!”
“Em vừa mới mời Viêm Phong dùng bữa để cảm ơn anh ấy, cơm cũng ăn gần xong rồi, anh còn nhất định đòi lại đây. Anh sợ em ở một mình với Quý Viêm Phong.”
Nghe những lời Đường Du Nhiên nói, nụ cười của Thời Ngọc Thao lại càng rõ rệt hơn, anh nói một cách thành thật: “Đúng vậy, cho nên Du Nhiên, sau này em nên cố gắng hạn chế ở một mình với Quý Viêm Phong, anh thật sự ghen đó.”
Hai má của Đường Du Nhiên lại đỏ thêm vài phần, cô xấu hổ mở to mắt nhìn Thời Ngọc Thao: “Anh… Anh mau tập trung lái xe đi…”
Bên này Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên vui vẻ ấm áp, nhưng bên An Lâm lại là sự bình yên trước giông tố.
Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên lái xe rời đi không lâu, Lâm Hiểu Hiểu lập tức lái một chiếc BMW màu đen sang trọng đến đón An Lâm.
Vừa lên xe đóng cửa lại, An Lâm đã tháo kính râm và khẩu trang ra, Lâm Hiểu Hiểu vô thức liếc nhìn An Lâm đang ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu.
Chỉ nhìn thấy An Lâm đang ngồi trên ghế sau với vẻ mặt u ám đáng sợ, trong mắt hiện lên vẻ u ám ảm đạm.
Khóe mắt vẫn còn đỏ hoe, rõ ràng là vừa mới khóc.
Lâm Hiểu Hiểu nhìn thấy dáng vẻ này của An Lâm nhịn không được rùng mình một cái, vô cùng cẩn thận lên tiếng dò hỏi: “Cô An Lâm, bây giờ chúng ta quay lại khách sạn phải không?”
“Ừ.” An Lâm lạnh lùng trả lời, bên trong xe lập tức rơi vào một bầu không khí im lặng lạ lùng.
Lâm Hiểu Hiểu không dám nói nhiều, vội vàng im lặng, khởi động xe, chăm chú lái xe.
Nhà hàng rất gần khách sạn An Lâm ở, chỉ mất 20 phút đi xe là có thể đến được khách sạn.
Mãi cho đến khi Lâm Hiểu Hiểu dừng xe mới thấy lòng bàn tay mình toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Trong lòng cũng cảm thấy bất an…
Dù sao thì Lâm Hiểu Hiểu cũng đã ở bên cạnh An Lâm nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt An Lâm lộ ra vẻ u ám đáng sợ như vậy.
Dáng vẻ vừa rồi của An Lâm, Lâm Hiểu Hiểu thật sự suýt chút nữa đã tưởng An Lâm muốn đi giết người!
Rõ ràng mấy tiếng trước An Lâm đã rất vui khi Lâm Hiểu Hiểu đưa cô ta đến nhà hàng Nặc Nhân, thậm chí còn dành cả buổi sáng chuẩn bị cho mục đích này.
Như thế nào khi trở về lại như vậy…
Có điều Lâm Hiểu Hiểu cũng có thể đoán được vài phần, đoán chừng lại là vì cậu Thời kia…
Bây giờ sợ rằng chỉ có cậu Thời này mới có năng lực khiến cảm xúc của An Lâm thay đổi lớn như vậy.
Nghĩ đến đây Lâm Hiểu Hiểu vội vàng đè nén suy nghĩ lộn xộn trong lòng lại, xuống xe trước, sau đó cẩn thận đi vòng qua bên kia giúp An Lâm mở cửa xe.
An Lâm lại đeo kính râm và khẩu trang lên, khuôn mặt bị che kín.
Hai người bước nhanh vào thang máy VIP, đi thẳng đến phòng nơi An Lâm ở.
An Lâm vừa vào phòng, cô ta tức giận tháo kính râm xuống, lập tức ngã xuống giường.
Chỉ nghe “cốp” một tiếng, chiếc kính râm mới nhất đột nhiên vỡ tan tành thành những mảnh nhỏ, thấu kính thủy tinh văng tung tóe khắp nơi.
Lâm Hiểu Hiểu đi theo phía sau bị cảnh này làm cho hoảng sợ, theo bản năng hét lên một tiếng nhỏ.
Nghe thấy giọng nói, ánh mắt u ám của An Lâm đột nhiên lạnh lùng liếc nhìn về phía Lâm Hiểu Hiểu, Lâm Hiểu Hiểu bị dọa đến mức mở to mắt, vô thức lấy hai tay che miệng lại.
An Lâm nhìn ánh mắt kinh hãi của Lâm Hiểu Hiểu, cả người mới bình tĩnh lại một chút, trong ánh mắt u ám có chút sát khí, An Lâm xoa lông mày, lạnh lùng nói với Lâm Hiểu Hiểu: “Được rồi, cô trở về phòng của mình nghỉ ngơi đi! Có việc gì tôi sẽ tìm cô!”
Lâm Hiểu Hiểu là trợ lý 24 giờ của An Lâm. Để chăm sóc An Lâm, Lâm Hiểu Hiểu cũng đã ở một phòng trong khách sạn, nhưng nó là một phòng đơn ở tầng dưới.
Lâm Hiểu Hiểu nghe những lời vừa rồi của An Lâm cũng yên tâm, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng ra khỏi phòng như được ân xá.
Trong phòng tổng thống to như vậy lập tức chỉ còn lại một mình An Lâm.
Cảm xúc của An Lâm cũng từ từ bình tĩnh lại sau cơn tức giận, những lời Thời Ngọc Thao nói vẫn đang lặp đi lặp lại trong đầu cô ta, khóe môi An Lâm đột nhiên cong lên một nụ cười đầy ẩn ý, Thời Ngọc Thao, không phải anh thích bảo vệ Đường Du Nhiên sao?
Tôi đây thật muốn nhìn xem, anh có thể bảo vệ cô ta cả đời được hay không?