Bạch Tiên Nhi nhìn chằm chằm vào mặt của Đường Du Nhiên, không biết có phải là ảo giác của cô ta không mà mấy ngày hôm nay cô ta cứ cảm thấy Đường Du Nhiên có cái gì đó lạ lạ, trên người cô có thêm sự kiều mị phong tình.
Sự ghen tị trong lòng không nhịn được mà lại bị bộc phát ra, Bạch Tiên Nhi phải nắm chặt tay thì mới có thể đè ép được cảm giác kia xuống.
Ngày hôm qua Đường Du Nhiên đã đưa Khâu Thiếu Trạch đến, sáng nay lúc nhìn thấy Bạch Tiên Nhi, Khâu Thiếu Trạch vẫn không nhịn được mà sừng sờ một lúc.
Hôm qua Đường Du Nhiên đã không thể ngăn cản được ngọn lửa kíƈɦ ṭìиɦ kia, bị ngọn lửa đốt lên tận trên ngực.
Nhưng hôm nay Đường Du Nhiên lại vẫn giống như là hoa xuân tháng ba, rạng rỡ tươi trẻ làm cho người khác ngưỡng mộ, chỉ muốn yêu thương bảo vệ cô.
Đường Du Nhiên nhìn Khâu Thiếu Trạch, người vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người cô đến nỗi ngây ngốc, thì không khỏi cảm thấy khinh bỉ.
Nhưng ngoài mặt cô vẫn tươi cười với Khâu Thiếu Trạch: “Thiếu Trạch, anh đứng ở đây làm gì thế, không phải Tiên Nhi nói là có thể ăn điểm tâm rồi hay sao?”
Khâu Thiếu Trạch kinh ngạc nhìn nụ cười trên mặt Đường Du Nhiên, trái tim anh ta giống như được sống lại, nhịp tim tăng nhanh như hỏa tốc.
Khâu Thiếu Trạch đè tay lên ngực theo bản năng, sau khi bình tĩnh lại mới gật đầu với cô một cái, rồi lại không nhịn được nói: “Du Nhiên, hôm nay dì Phúc đã đặc biệt làm món hoành thánh mà em thích ăn.”
Đường Du Nhiên cười lạnh trong lòng, cô vẫn giữ nụ cười trên mặt, đi theo sau Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi vào trong phòng ăn.
Bạch Tiên Nhi vừa mới ngồi xuống, trong lúc lơ đãng đã nhìn về phía cần cổ trắng nõn của Đường Du Nhiên, cô ta vừa nhìn thấy thế thì ánh mắt bỗng nhiên dừng lại.
Làn da trắng nõn trên cổ Đường Du Nhiên thế mà lại có mấy vết đỏ mờ mờ.
Bạch Tiên Nhi là người từng trải, nhìn thế nào thì cô ta vẫn cảm thấy những vết đỏ đỏ kia là dấu hôn.
Bạch Tiên Nhi chợt cảm thấy nặng nề, cô ta nắm chặt đôi đũa ở trong tay, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là đó là dấu hôn của Khâu Thiếu Trạch.
Nhưng sau khi suy nghĩ lại thì Bạch Tiên Nhi đã cảm thấy yên tâm, cô ta nhanh chóng loại bỏ khả năng này.
Ngày hôm qua cô ta không hề thấy vết đỏ kia, có lẽ là dấu vết để lại từ tối hôm qua.
Nhưng tối qua Bạch Tiên Nhi đã quan sát Khâu Thiếu Trạch rất sát sao, anh ta thậm chí còn không có cơ hội ở chung một chỗ với Đường Du Nhiên thì làm sao có thể để lại dấu hôn trên cổ cô ta được?
Suy nghĩ này làm cho Đường Du Nhiên kinh ngạc, chẳng lẽ là Đường Du Nhiên nɠɵạı ṭìиɦ, đi tìm người đàn ông khác?
Nghĩ tới đây, Bạch Tiên Nhi cong môi, trong lòng cô ta đã đó tính toán, nhìn về phía Đường Du Nhiên cười nói: “Ôi Du Nhiên, trên cổ cậu có cái gì vậy? Nhìn cứ như là dấu hôn ấy!”
Đang nói cô ta lại dừng lại một lúc, còn không quên nhìn về phía Khâu Thiếu Trạch như đang ám chỉ: “Tình cảm của cậu với Thiếu Trạch thật là tốt.”
Câu nói cuối cùng của Bạch Tiên Nhi là cố ý thêm dầu vào lửa, bởi vì cả cô ta và Khâu Thiếu Trạch đều biết, dấu hôn kia không thể là do Khâu Thiếu Trạch tạo ra.
Đường Du Nhiên nghe Bạch Tiên Nhi nói vậy thì nhíu mày một cách thản nhiên.
Đúng là không nằm ngoài dự đoán, quả nhiên sau khi Bạch Tiên Nhi nhìn thấy dấu hôn đó thì sẽ bắt đầu soi mói.
Sau đó ánh mắt của Khâu Thiếu Trạch lập tức rơi xuống cổ Đường Du Nhiên.
Khi nhìn thấy dấu hôn nhàn nhạt kia thì sắc mặt anh ta nhất thời trở nên xấu xí, anh ta kết hôn với Đường Du Nhiên đã lâu nhưng bởi vì mối quan hệ với Bạch Tiên Nhi nên Khâu Thiếu Trạch chưa từng hôn Đường Du Nhiên.
Vậy làm sao anh ta có thể để lại dấu hôn chằng chịt như thế được?
Nam nhân trên đời này đều giống nhau, dù cho bọn họ có không thích vợ của mình nhưng tuyệt đối không thể chịu được việc vợ mình nɠɵạı ṭìиɦ với người đàn ông khác.
“Đường Du Nhiên, chuyện này là thế nào?” Khâu Thiếu Trạch nhíu chặt mày, gọi cả tên lẫn họ của cô ra, giọng nói của anh ta lạnh lùng cứng rắn, đang rất không vui.
Vốn dĩ Đường Du Nhiên không tức giận, nhưng thái độ của Khâu Thiếu Trạch đã thành công làm bùng nổ sự tức giận chất chứa trong lòng cô từ lâu.
Đường Du Nhiên không ngừng cười lạnh trong lòng, Khâu Thiếu Trạch còn dám chất vấn cô?
Anh ta làm những việc như thế sau lưng cô còn chưa đủ ghê tởm hay sao?
Anh ta không cảm thấy tự nhột sao?
Anh ta lấy tư cách gì để chất vấn cô?
Nếu không phải là Đường Du Nhiên không muốn làm hỏng kế hoạch của mình thì cô đã thật sự nổi cơn thịnh nộ mà đến hét vào mặt Khâu Thiếu Trạch, đúng đó, bà đây nɠɵạı ṭìиɦ đó rồi sao.
Người mà tôi nɠɵạı ṭìиɦ còn là người anh em tốt của anh, Thời Ngọc Thao.
Đường Du Nhiên cắn chặt răng, sắc mặt cô lập tức trở nên lạnh lẽo, cô trực tiếp vỗ tay lên bàn, không hề sợ hãi mà nhìn thẳng về phía Khâu Thiếu Trạch đang tức giận, cô cười lạnh nói: “Khâu Thiếu Trạch, lời anh nói là có ý gì?”
“Đường Du Nhiên, tại sao trên cổ cô lại có vết hôn?”
“Khâu Thiếu Trạch, vậy là anh nghi ngờ tôi nɠɵạı ṭìиɦ sao?”
Khâu Thiếu Trạch chỉ nhìn Đường Du Nhiên mà không trả lời, anh ta đang thầm thừa nhận.
Ngay sau đó, Bạch Tiên Nhi và Khâu Thiếu Trạch đều không thể ngờ rằng Đường Du Nhiên lại bất ngờ giơ tay hung hăng cho Khâu Thiếu Trạch một cái tát.
Cuối cùng thì sau khi phát hiện ra Khâu Thiếu Trạch nɠɵạı ṭìиɦ, Đường Du Nhiên cũng có thể quang minh chính đại làm chuyện mà cô mãi chưa có cơ hội để thực hiện.
Trong lòng cô vô cùng vui sướng, nếu không phải bởi vì cô vừa dùng quá nhiều sức lực để tát anh ta đến nỗi làm tay mình bị đau thì cô còn phải tát Khâu Thiếu Trạch vài cái nữa.
Một cái bạt tai này làm cho cả Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi cảm thấy bất ngờ.
Khâu Thiếu Trạch sững sờ mấy chục giây, sau đó bên má truyền đến cảm giác đau nên anh ta mới tỉnh táo lại, anh ta trợn mắt nhìn Đường Du Nhiên: “Đường Du Nhiên! Sao cô dám đánh tôi?”
“Sao tôi lại không dám đánh anh! Khâu Thiếu Trạch, sao anh lại dám nghi ngờ tôi nɠɵạı ṭìиɦ, anh không cảm thấy buồn cười sao?” Vừa nói đôi mắt mắt đẹp của cô vừa trào ra nước mắt.
Có những lúc, nước mắt của mỹ nhân chính là loại vũ khí có lực sát thương cao nhất.
Khâu Thiếu Trạch vốn dĩ vẫn đang rất tức giận nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc đáng thương của Đường Du Nhiên thì lại ngẩn người ra, lửa giận trong lòng anh ta cũng biến mất một cách kỳ lạ.
“Khâu Thiếu Trạch, mấy dấu vết trên cổ em không phải là dấu hôn! Đó chỉ là vết cào em vô tình để lại mà thôi.
Tối hôm qua em vẫn luôn chờ anh ở nhà, làm gì có thời gian để mà nɠɵạı ṭìиɦ cơ chứ.”
Nghe Đường Du Nhiên giải thích như vậy thì Khâu Thiếu Trạch mới biết là mình đã trách nhầm cô.
Ngày hôm qua lúc Đường Du Nhiên trở về nhà Khâu Thiếu Trạch cũng thấy rõ lúc đó trên cổ cô không hề có dấu hôn.
Tối hôm qua Đường Du Nhiên vẫn luôn ở trong phòng mình, hơn nữa cô còn uống cốc sữa mà anh ta đã cho thêm thuốc ngủ vào nên căn bản là cô không thể nào đi nɠɵạı ṭìиɦ với ai được.
Nếu như thế thì đó thật sự chỉ là vết cào mà thôi.
Nhìn Đường Du Nhiên cắn môi âm thầm khóc làm cho Khâu Thiếu Trạch áy náy không thôi, anh ta quên mất chuyện Đường Du Nhiên vừa cho mình một cái tát, vội vàng kéo tay cô liên tục xin lỗi: “Du Nhiên, thật sự xin lỗi em, anh đã trách lầm em.
Cho anh xin lỗi, em đừng khóc nữa, nhé, em cứ đánh anh đi, đánh như thế nào cũng được.”
Vừa nói anh mắt Khâu Thiếu Trạch vừa trầm xuống mấy phần, anh ta không vui nhìn Bạch Tiên Nhi ở phía đối diện.
Bây giờ trong lòng Khâu Thiếu Trạch rất khó chịu.
Nếu Bạch Tiên Nhi không đưa mắt ám chỉ việc Đường Du Nhiên nɠɵạı ṭìиɦ thì anh ta đâu phải tức giận như bây giờ.
Cũng đâu phải chịu một cái tát oan của Đường Du Nhiên, lại còn chọc cho Đường Du Nhiên khóc nữa chứ.
Bạch Tiên Nhi thật sự thay đổi rồi! Thay đổi một cách không thể chấp nhận được..