Cám Dỗ Khó Cưỡng

Chương 26: 26: Mục Tiêu Thật Sự





Đoàng đoàng.
Lại hai phát súng rung trời, chiếc xe phụp một tiếng rồi rung lắc dữ dội hơn.

Tài xế hoảng sợ:
“Tên này bị điên à? Lại bắp trúng lốp xe rồi!”
Hắn vừa to tiếng mắng vừa đạp phanh, giữ chặt vô lăng để không xảy ra va chạm với những chiếc xe khác, nhưng cuối cùng vẫn đâm mạnh vào dải phân cách cố định, cả chiếc xe lật nhào hai vòng liền, khói trắng bốc lên dữ dội.
Yến Thư không dám thở mạnh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Sau khi biết Dịch Phàm có súng, bọn người kia đã thông minh hơn một chút, chạy vào điểm mù của anh để tránh bị bắn trúng.
Dịch Phàm ngồi về vị trí cũ, nói:
“Tiểu thư, bám chắc.”
Anh nói xong đột nhiên thả chậm tốc độ, chiếc xe phía sau còn đang nghĩ thế quái nào mục tiêu lại xảy ra vấn đề thì nhìn thấy một màn lé cả mắt.
Dịch Phàm làm một loạt động tác liền mạch, kết hợp nhuần nhuyễn nhả chân ga, kéo cần gạt, trả số, đạp chân côn, phanh gấp, bánh xe miết mạnh xuống mặt đường phát ra âm thanh kít kít, chiếc xe quay sang 90 độ.

Anh bình tĩnh thả chân côn, chân phanh, tăng ga, chiếc xe quay nốt 90 độ nữa, hoàn thành kỹ thuật quay xe 180 độ.

Lúc này, tầm mắt Yến Thư bay vù vù, cô chẳng kịp nhìn thấy gì, bụng đã cồn cào.
Tài xế của chiếc xe phía sau vội vàng đạp phanh, cố gắng đánh lái, buột miệng chửi tục:
“F*ck!”
Bọn họ vốn định áp sát để tìm cơ hội gây tai nạn, nhưng con mẹ nó cái tên này kỹ thuật lái xe quá tốt, vừa mới lại gần thêm một chút thì thấy khẩu súng chĩa về phía họ, không sợ chết sao được chứ?
Đoàng đoàng đoàng.
Dịch Phàm một hơi bắn hết ba viên đạn còn lại, thành công bắn trúng hai trên ba lốp xe của đối phương, sau đó trong tai nghe truyền ra âm thanh có chút bất đắc dĩ:
“Cậu không bắn chết người đó chứ?”
“Bắn lốp xe.” Dịch Phàm nói nhanh.

“Chuyện còn lại chú xử lý giúp, tôi đưa tiểu thư tìm chỗ nghỉ ngơi.”
Anh đánh lái, nhẹ nhàng trở về đường lớn, sau đó mới nhìn thấy Yến Thư đang dùng cả hai tay che miệng.

Cô sắp nôn rồi, dịch chua đã tràn ra tới cổ họng, cô nghĩ mình sẽ nôn ngay lập tức!
Dịch Phàm vội vàng đưa tay kéo lấy cặp sách của cô:
“Tiểu thư nên nôn vào trong túi.”
Yến Thư đang khó chịu còn nghe được câu này, tức giận quay sang nhìn Dịch Phàm, kết quả bữa sáng của cô đều phun sạch sẽ lên người anh.

Mùi hôi lập tức bốc lên, khuôn mặt Yến Thư nóng bừng bừng vì xấu hổ, hai mắt rơm rớm nước.

Cô ghét đi xe! Mấy tên này lái xe chẳng khác gì tàu lượn, cô nghĩ mình sẽ chết mất thôi!
Mặc dù bị một đống thức ăn trào ngược đổ lên người, Dịch Phàm cũng không nói gì, anh bình tĩnh lái xe vào một cửa hàng tiện lợi, mở cửa bước xuống.

Yến Thư cũng chịu hết nổi, xông thẳng ra bên vệ đường rồi nôn thốc nôn tháo.
Khi cô ngẩng đầu lên, Dịch Phàm đang nói chuyện với ai đó, mắt quan sát xung quanh, tay thì đưa cho cô một chai nước suối.


Quần áo của anh đã dính đầy vết bẩn, trông rất chật vật.
Yến Thư dùng nước suối rửa sơ mặt mũi rồi run lẩy bẩy đứng lên.

Dịch Phàm thấy vậy muốn vươn tay ra đỡ cô, rồi lại rụt tay về, bởi tay anh hiện cũng bẩn.

(Truyện đăng miễn phí trên app mangatoon, nơi khác đều là lũ mất dạy ăn cắp, mọi người đừng ủng hộ, hãy đến chỗ chính chủ đọc nha huhu, bị bê đi nữa rồi quạu quá trời luôn TT)
Chưa đầy năm phút sau, mấy chiếc xe của Nam Cung gia đã đỗ lại chỗ họ.

Yến Thư được hộ tống lên xe, mấy người vây xung quanh cẩn thận quan sát khắp nơi.

Cô đặt một chân lên xe mới quay đầu nhìn Dịch Phàm, thấy anh vẫn đứng im thì hỏi:
“Anh không về cùng em sao?”
“Người tôi bẩn, hơn nữa tôi còn có việc, tiểu thư về trước đi.”
Dịch Phàm chỉ đáp như vậy, sau đó đi qua nói chuyện với mấy chú vệ sĩ khác.

Yến Thư muốn gọi anh đi cùng mình, nhưng thấy anh bận rộn nên đành ngậm miệng lại.


Đúng thật bây giờ không phải lúc, sau màn rượt đuổi và quay xe “tuyệt vời” kia, cô thật sự rất mệt.
Chờ mọi người đưa Yến Thư đi rồi, Dịch Phàm mới nhàn nhạt hỏi:
“Chúng khai chưa?”
“Vẫn đang tra khảo, nhưng hình như không phải nhằm vào Yến Thư.”
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chặp vào Dịch Phàm như thể muốn dùng ánh mắt bắn xuyên qua cơ thể anh, khiến anh hơi nhếch lông mày:
“Chẳng lẽ mục tiêu của họ là cháu à?”
“Ừ, chú cũng đang muốn hỏi cháu đây.”
“Vậy sao?” Dịch Phàm cởi áo ngoài ra vứt vào sọt rác ở cạnh đó rồi dùng khăn giấy ướt lau sơ quần áo, nói: “Đi thôi chú, hỏi chúng thì biết.”
Anh thật sự rất tò mò, là kẻ nào đang muốn xử lý anh mà lại thiếu kiến thức như thế? Họ không biết người ngồi cùng xe với anh có thế lực đáng sợ cỡ nào chăng?
Bắc có Nam Cung, Nam có Hoắc gia.

Đây tuyệt đối là những nhân vật trong giang hồ mà họ không bao giờ nên động vào.
Dịch Phàm cũng hy vọng đám người kia nhắm tới anh, tốt nhất là vậy, để tránh cho Yến Thư gặp nguy hiểm không cần thiết..