Khi Ôn Hàn tìm được Trình Mục Vân thì anh đang đứng đầu đội ngũ, cùng một ông lão người Ấn Độ mặc trang phục sáng sủa, vừa đi vừa nói chuyện với nhau. Ôn Hàn đi qua đi lại rồi đứng im ở đó, còn thật sự nghe hết nội dung đoạn đối thoại của hai người họ, đại khái đoán được ông cụ mặc quần áo rực rỡ kia chính là chủ nhân của trang viên này.
"Chúc mừng ngài." Ôn Hàn chắp tay, sau khi Trình Mục Vân cáo từ thì nhẹ giọng chúc mừng người kia.
Ông cụ mìm cười, chắp tay đáp lễ, "Cảm ơn cô đã từ xa xôi tới đây."
Lúc này tiếng nhạc vang lên, tất cả đã bắt đầu.
Ôn Hàn đi theo Trình Mục Vân chờ ở một bên.
Bên cạnh có mấy người của trang viên vẫn không ngừng tiếp đón các vị khách, "Xin các vị quý khách kiên nhẫn chờ đợi, đội ngũ rất nhanh sẽ trở về."
Theo ông cụ đi ra đầu tiên của đội ngũ chính là những hòa thượng tu hành khổ hạnh. Đại đa số những hòa thượng tu hành này hôm qua mới từ Varansi đi bộ tới đây. Khi họ đi qua Ôn Hàn còn có thể thấy được một vài gương mặt quen thuộc trong trang viên mấy ngày nay, là mấy người bạn của Trình Mục Vân ở phía sau mấy chuồng chim công.
Cô còn nhớ rõ, trong đó có người đã điểm một chấm hồng lên trán của cô.
Ngay sau đó là thầy tu. Sau đội ngũ thầy tu là một đàn voi.
Tiếng bước chân nện mạnh vào lòng đất từ xa vang đến, chấn động cả một vùng lớn xung quanh, tình cảnh này làm cho Ôn Hàn cảm thấy bất an. Bởi vì đứng gần Ôn Hàn suýt nữa còn bị một vòi voi đi ngang qua quẹt phải, may mắn mà Trình Mục Vân kéo cô ra phía sau, lấy tay ngăn lấy chiếc vòi voi kia.
Bởi vị sự va chạm này lại bị ngăn cản giữa chừng khiến cho con vật to xác này kêu lớn tiếng bất mãn, bị người điều khiển voi lớn tiếng quát nên mới miễn cưỡng đè xuống tiếng kêu, nhưng cái vòi thì vẫn đảo qua đảo lại không ngừng.
Lần này thì người điều khiển voi hét lớn tiếng, quật thẳng sợi dây thừng trong tay vào chiếc vòi, khó khăn lắm mới đứng được trước mặt Trình Mục vân.
TRình Mục Vân nhún vai, hơi ngửa lên, ánh mắt nhìn thằng vào chú voi đối diện, giống như là dùng ánh mắt để đàm phán cái gì đó. Cuối cùng chú voi lắc cái vòi không ngừng, sau đó kêu lên một tiếng, ngoan ngoãn rời đi.
Ôn Hàn bị dọa, cả người toát mồ hôi lạnh, sau khi đàn voi rời đi vẫn nắm chặt lấy ống tay áo Trình Mục Vân, "Bọn nó dù sao cũng là những con vật hung dữ..." Cô vẫn còn sợ hãi, nhẹ giọng nói, "Cho dù bị thuần phục rồi nhưng vẫn rất nguy hiểm quá."
Trước đây chuyên ngành của cô chính là tìm hiểu về những con vật này, còn vì thế rất nhiều lần đi xem qua sự hung hãn bộc phát của những loại động vật này, ngay cả huấn luyện voi cũng đã xem qua.
"Lo lắng cho anh sao?" Trình Mục Vân vuốt ve đầu cô, ngón tay lướt qua bên sườn tai của cô rồi vuốt nhẹ một chút...
Ôn Hàn cung không quên chính mình bây giờ là em gái của anh.
Nhưng chưa kịp né tránh thì chính anh đã buông tay ra, giống như chưa từng làm cái gì, "Em đã quên, ở trong khu rừng rậm kia, là ai đã đưa đàn voi tới để đưa mọi người đi sao? Tôi đối với tính tình của những loại động vật như thế này khá hiểu biết."
Anh nhìn đàn voi đi phía xa, phía sau bụi đất không ngừng, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Trong đầu Ôn Hàn lại hiện ra hình ảnh anh đi với đàn voi, đi vào doanh địa kia, nhóm du khách đã hoan hô tôn sùng anh là anh hùng, rõ ràng là chuyện của tháng trước nhưng lại giống như chuyện của đời trước vậy.
Mọi người đều đứng dưới ánh nắng mặt trời chói chang, đợi đoàn lễ quây về... một giờ... hai giờ...
Hơn 2h35 rồi còn không có dấu hiệu đội ngũ sẽ quay trở về.
Ôn Hàn đứng lâu cũng thấy mỏi chân, nhân lúc không có người chú ý mà kiễng mũi chân hoạt động chút. Loạt động tác nhỏ tự nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của anh.
Trình Mục Vân chếch tầm mắt xuống, nhìn chân cô, "Mỏi chân sao?"
Ôn Hàn lấy tay đè lại chiếc mũ che nắng, cũng hơi nghiêng đầu nhìn anh, "Đúng vậy, anh có cách gì giảm bớt mỏi chân không?" Trình Mục Vân mỉm cười, "Đêm nay trong dãy nhà kia không còn có mấy hòa thượng tu hành khổ hạnh nữa, chỉ có anh và em, anh nghĩ đây là cách giảm nhức mỏi chân cho em."
Ôn Hàn cắn khóe môi, thật là một người đàn ông mặt dày vô sỉ quá.
"18 ngàn cây gậy trúc, đúng chính là 18 ngàn cây." Người làm nhiệt tình dưới thiệu phía bên tay trái Ôn Hàn nói cho mọi người biết, đài cao cách đó không xa chỉ dùng 18 ngàn cây gậy trúc mà dựng thành, mất hơn nửa năm, trừ gậy trúc ra thì không có bất cứ nguyên vật liệu gì khác.
Ôn Hàn nhìn đài cao ở phía xa, không dùng bất cứ nguyên vật liệu gỗ nào khác sao? Làm thế nào mà dựng được vậy?
"Hơn nữa đài cao đó chính là trung tâm, là thánh địa, là nơi ông chủ của chúng tôi bay vật phẩm quý hiểm nhất dâng cho phật tổ..." Người thanh niên Ấn Độ kia rất tự hào mà nói, "nhưng xin yên tâm, nó rất an toàn, rất rất là an toàn, tuyệt đối không thể sụp xuống được, trên đó đứng 30 người cũng không có vấn đề gì."
Nhất định là an toàn rồi, cũng chỉ có ông cụ kia cùng vài nhà sư đứng ở trên mà thôi.
Đang nghĩ ngợi về vấn đề đó thì nghe tiếng nhạc từ xa vọng tới.
Tất cả mọi người đứng dưới ánh nắng mặt trời chói chang để đợi bọn họ trở về đều đưa mắt về hướng đó, xem ra đã vứt xong đồng xu và tiền giấy rồi, nghìn vàng đã hết nên đã trở lại rồi.
Rất nhanh ông cụ mặc quần sáo sáng sủa xuất hiện, trên chân ông ta đều là bùn đất lại không phát hiện ra, ánh mắt thành kính, đi qua bên người hàng ngàn vị khách. Đôi mắt của ông cụ vẫn dừng trên đài trúc cao kia.
Nghi thức chính thức bắt đầu...
Ôn Hàn đi theo Trình Mục Vân, lẫn trong đám người đi về hướng đài trúc cao kia.. Dưới ánh nắng chói chang ông cụ được hai vị nhà sư bên người cởi bỏ quần áo rên người chỉ còn lại chiếc áo dài màu trắng.
Nghi thức này tiến hành rất nhanh, cũng rất thuận lợi.
Nhưng sau khi kết thúc nghi thức Ôn Hàn cảm thấy chân cùng thắt lưng cứng ngắc đau nhức vì phải đứng lâu.
Ông lão kia đã đi theo đám thầy sư rời đi, nghe nói sắp sửa đi tới một ngôi chùa gần đây. Mà các tân khách còn lại đều được con cháu của ông cụ nhiệt tình chiêu đãi, mà những người ở trên đài cao kia cũng đã xuống dưới, uống nước, nghỉ ngơi một chút.
Chủ nhân của nghi thức là một người giàu có nhất vùng, mối quan hệ làm ăn rất lớn, bên người Ôn Hàn có hai người đang nói chuyện với ông cụ, trong đó có một đứa con trai đang nói chuyện làm ăn về cà phê và vườn trà.
Người con trai lớn được Trình Mục Vân cứu, cũng chính là người lớn tuổi nhất trong đám thầy tế trẻ tuổi kia đi tới, hỏi Trình Mục Vân có thể đi hộ tống vật quý hiếm kia được không?
"Anh đi đi, em ở đây chờ anh." Ôn Hàn thấy Trình Mục Vân nhìn về phía mình thì nhẹ giọng nói, "Dù sao em đi cũng không được..." Nói xong cô cầm lấy một ly trà, nhìn đàn voi tụ tập ở dưới một tàng cây gần đài cao kia, "Thuận tiện còn có thể nhìn mấy con voi to lớn mà hung dữ mà anh thích này."
Anh dùng ngón tay lau mồ hôi trên trán cô, dùng tiếng nghe nhẹ giọng nói sau tai cô, "Phật trở về với Phật, trần thế về với trần thế. Em yêu, anh nhất định sẽ trở về bên cạnh em trước khi mặt trời khuất núi. Em còn nhớ rõ cái đêm mưa lớn kia chứ?"
Ôn Hàn suýt nữa làm rơi tách trà trong tay.
Trong đầu đã hiện lên hình ảnh những ngón tay của anh luồn vào trong mái tóc bị mưa làm ướt của cô...
Trình Mục Vân nhìn thấy sự dao động trong mắt cô, một chút cũng không thiếu, lặp lại lời nói đêm đó bên tai cô, "Anh không thích em dùng loại thần tình thương hại này nhìn anh, thật sự nếu không đi vào được, em nên tin rằng anh sẽ khiến cho em cả đời đều không quên được đêm nay đâu."
Người đàn ông này...
Bên tai Ôn Hàn nóng lên, đưa mắt nhìn anh đang đi xa dần.
Từ khi Trình Mục Vân bước ra ngoài, ở trong đám người luôn có bốn người giám thị vẫn đi theo sau, nhưng khi đến đài cao bọn họ bị người hầu ngăn ở ngoài. Nhìn về phía xa, bọn họ thật sự không có cách nào, lại ngại thân phận chủ nhân trang viên này nên không thể xông vào, chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Ôn hàn không nhìn nơi đó, cầm ly trà trong tay nhìn mấy người làm chạy qua chạy lại...
Phơi nắng một chút, miệng lưỡi hơi khô thế nhưng đã uống hai tách trà rồi cũng không thể giảm bớt...
Đột nhiên một tiếng rống thật lớn vang lên, đánh mạnh vào màng tai của cô..
Ôn Hàn vừa ngẩng phắt đầu lên thì có một lực thật lớn, đẩy về phía cô..
Cô không kịp đứng vững đã bị mấy người... một người thấy tế Ấn Độ dừng lại túm lấy cánh tay của cô, "Nhanh, chạy nhanh, là đàn voi..."Người đàn ông dắt lấy cánh tay của cô, chạy nhanh ra khỏi lều...
Đàn voi... đất dưới chân cũng đều rung chuyển...
Nơi nơi đều là bụi đất, còn có tiếng thét chói tai của đám người, khiến cô cảm thấy mất phương hướng... Nhưng người đàn ông Ấn Độ kia rất nhanh đã tìm tới cô, liều mạng kéo cô ra ngoài.
"Trình Mục Vân." Ôn Hàn đẩy người đàn ông Ấn Độ kia ra, muốn tiến lên, lại bị người đàn ông kia ấn ngã xuống đất, "Cô điên rồi sao? Đó là đàn voi."
Trong đầu cô lúc này chỉ có một cái tên đó, cố gắng vặn vẹo thân mình..
Lấy tay đánh đập, dùng răng căn xuống muốn làm cho người đàn ông Ấn Độ này buông tay nhưng cô là phụ nữ so với một người đàn ông đang dùng sức thì cô không thể làm gì được...
Bụi đất bay vào trong mắt và miệng, cô bị nghẹn ho khan không ngừng..
Mắt thấy có vài người Ấn Độ vây quanh Phó Nhất Minh, giống như bây giờ chỉ có cô và Phó Nhất Minh là hai người điên muốn đi vào trong đó.
"Cút ngay." Không ai có thể ngăn cản được Phó Nhất Minh, anh ta đem mọi người hất văng ra, từ sau lưng lấy súng ra, chỉ vào mấy người muốn ngăn cản hắn lại, "Không muốn chết thì cút ngay cho tôi. Cút ngay."
Mấy người Ấn Độ kia cuống quít giơ tay lên cao, nhìn Phó Nhất Minh không muốn sống nữa mà vọt vào nơi đầy bụi đát kia..
Ôn Hàn khóc nhòe mắt, trong mũi toàn là đất cát, cô cố gắng vặn vẹo thân mình, mắt nhìn thấy Phó Nhất Minh vọt vào trong đài trúc cao đang bị đàn voi quật cho sắp sập kia... nếu cô có khí lức, giãy khỏi người đàn ông Ấn Độ này, nhất định cô cũng sẽ vọt vào trong đó, mặc kệ có thể cứu được anh hay không...
Ít nhất có thể chết cùng cô... cô cố gắng muốn nhìn thấy...
Cô muốn nhìn thấy rõ trong lớp tro bụi cùng tiếng hét đinh tai, trước khi đài cao kia sụp xuống có thể nhìn được thân ảnh quen thuộc chạy ra. Ôn Hàn giống như nổi điên hét chói tai, "Buông ra." Cô nói là tiếng Trung, không ai nghe hiểu được nhưng cô đã không còn lý trí cùng sức phán đoán nữa rồi.
Đàn voi này thật đáng sợ, giống như tai nạn, không ngừng đánh vào đài trúc cao kia. 18 ngàn cây gậy trúc, có thể đứng trên đó được mười mấy người, nhưng tại sao có thể nhận được hơn mười mấy con voi hung dữ như thế này... trong tiếng gãy lách tách của những cây gậy trúc, đài cao ầm ầm sụp xuống.
Tất cả mọi tiếng thét chói tai đều dừng lại, giờ khắc này, tất cả đều im lặng...
Trong nháy mắt Ôn Hàn cảm thấy bản thân trống rỗng...hoàn toàn trống rống, không hề có ý thức gì nhìn chằm chằm vào phế tích sụp đổ mụi bay mịt mù kia. Tiếng hét chói tai của người đàn ông bên cạnh đang ngăn cản cô cũng không còn, cả người cô bây giờ giống như đã bị người ta vét sạch nooin tạng máu, tất cả không thể nào phục hồi lại được...
Vừa rồi Trình Mục Vân còn không đứng đắn, đứng ở nơi này mà còn buông lời tán tỉnh với cô...
Người đàn ông vô liêm sỉ kia nói rằng đêm nay...
Ôn Hàn đập mạnh cái trán xuống đất, chỉ là không khóc được, cả người từ từ đứng dậy. Không biết là người đàn ông Ấn Độ kia buông cô ra lúc nào, không biết ai đã ôm cô đến dưới tàng cây, cũng không biết khi nào đàn voi kia đã được đám người kia chế ngự đưa đi nơi khác.
Còn có người nói rằng không ai thoát ra được.
Từ khi nghe được lời này, tất cả mọi thứ xung quanh cũng không có liên quan gì tới cô nữa...
..
Cho đến khi có người vừa khóc vừa hoảng sợ đi tới, dùng Tiếng Nga gọi tên của cô, "Ôn Hàn..."
Cả người Ôn Hàn run lên, đôi mắt không có tiêu cự ngẩng đẩu...
TRước mắt cô là chiếc mũ che nawsg, còn có một khuôn mặt đang khóc giống như cô khiến cô bị kích thích, Trình Gia...
Bốn phía lại vang lên tiếng thét chói tai..
Ôn Hàn... mới vừa rồi còn khóc không ngừng, ngồi ngẩn ngơ ở đó nhưng đột nhiên bật dậy đem Trình Gia có ý tốt đưa khăn tay cho cô ép xuống dưới bùn đất.
Trình Gia cũng hét lên một tiếng, lại bị Ôn Hàn hung hăng kéo mái tóc dài, "Có phải cô hay không? Có phải cô làm hại anh ấy hay không?" Nước mắt pha lẫn bùn đất, Ôn Hàn vừa khóc vừa lớn tiếng nói, nhưng bị Trình Gia vươn tay kéo ngược lại, xoay người đè Ôn Hàn xuống đất, "Cô điên rồi sao? Ôn Hàn. Đâ là ngoài ý muốn, là ngoài ý muốn. Tôi làm sao có thể hại anh trai của mình?"
Nếu không phải vừa rồi bị tập kích bất ngờ, Trình Gia làm sao có thể bị cô kéo xuống đất chứ.
Ôn Hàn khóc, vặn vẹo thân mình, lại giống như vừa rồi không thể phản kháng lại được người đàn ông Ấn Độ kia, hiện tại cũng không phản kháng lại được Trình Gia... đối mặt với một người đã qua huấn luyện, cô tựa như một con chim đoạn bị nắm lấy cổ chỉ cần người ta hơi dùng sức một chút là có thể chết bất cứ lúc nào...
Các ngón tay của Ôn Hàn cũng không thể cử động được, đều bị áp chế, cố cắn môi buộc chính mình không được khóc..
Nhưng mà Trình Mục Vân, em làm không được, cái gì cũng không làm được....
Anh bị người ta hại, em ngay cả việc giúp anh báo thù đều làm không được...