Mùng hai tháng mười hai, Thái Bình từ biệt Nhị Thánh, đến trước cửa cung thành Tử Vi.
"Điện hạ, mời."
Võ Du Kỵ mặc áo giáp sáng chói, khom người tiến lên, vươn cánh tay ra cho Thái Bình, muốn để công chúa vịn cánh tay hắn mà leo lên xe ngựa.
Thái Bình chần chờ một lát, vẫn đáp lên cánh tay hắn, nhanh chóng chui vào trong thùng xe, buông màn xe xuống.
Chưa kịp ngồi yên, liền nhìn thấy trong xe chất không ít đồ.
Có bình giữ ấm, có áo lông chồn, có thi thư, có đồ chơi bằng gỗ, còn có ba hộp gỗ sơn mài đựng thức ăn.
"Xuân Hạ!" Thái Bình gian nan tìm chỗ ngồi xuống, không vui nói: "Ai bảo ngươi chuẩn bị nhiều đồ như vậy?"
Xuân Hạ vội vàng bò vào thùng xe, nhìn thấy mấy thứ này, lập tức sững sờ tại chỗ, "Bẩm điện hạ, những thứ này không phải do nô tỳ chuẩn bị."
"Không phải ngươi, thì là ai?" Thái Bình hỏi xong liền hối hận, Võ Du Kỵ lĩnh mệnh dẫn đầu mở đường cho xa giá của công chúa, kẻ có thời gian chuẩn bị đồ vật tự nhiên là một người khác.
Tiết Thiệu.
Thái Bình nhịn xuống lời muốn nói, lôi kéo Xuân Hạ ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Xuất phát đi!"
"Vâng!"
Võ Du Kỵ xoay người lên ngựa, vung tay lên, xa giá của công chúa liền chậm rãi dọc theo đường chân trời Lạc Dương đi về Định Đỉnh Môn.
Tiết Thiệu mang mười tên cung vệ đi theo phía sau, hôm nay cũng không mặc áo giáp, trên người khoác một kiện áo choàng trắng -- hắn vốn trời sinh tuấn tiếu, hiện giờ bạch y bạch mã, ngọc quan vấn tóc, đi theo xa giá, mặt mày quý khí bức người, hoàn toàn bất đồng với Võ Du Kỵ.
Tính tình của hắn vốn ôn nhuận như vậy, đặc biệt khi hắn lật xem thi văn, lẳng lặng mà ngồi ở chỗ đó, chỉ có thể nghe thấy tiếng lật thi thư sàn sạt.
Thái Bình đời trước, thích nhất Tiết Thiệu như vậy, nàng chưa bao giờ nói với hắn, khi đó Tiết Thiệu cực kỳ giống một người.
Chỉ có một khắc đó, Thái Bình mới có thể tìm được chút an ủi trên người phò mã.
Đây cũng là lý do duy nhất Thái Bình thuyết phục chính mình phải chịu đựng sau khi giận dỗi gả cho Tiết Thiệu.
Cho dù nàng biết chỉ là lừa mình dối người, cho dù nàng biết phò mã chỉ là thế thân, khi Uyển Nhi một lần lại một lần xuyên thấu tâm can của nàng, ít nhất ở chỗ này nàng có thể tìm về một chút ôn nhu tương tự.
Tiết Thiệu rất ít nói, Uyển Nhi cũng rất ít nói, và Tiết Thiệu cũng giống như Uyển Nhi, luôn lén lút làm cho nàng không ít chuyện.
Đời trước là như vậy, đời này cũng là như thế.
Thái Bình cau chặt mày, bực bội bảo Xuân Hạ tức tốc đem đồ vật trên xe thu vào một góc, miễn cho nàng nhìn thấy không thoải mái.
Xuân Hạ lĩnh mệnh, nhanh chóng đem đồ vật dẹp vào một góc.
"Ai."
Thái Bình vốn tưởng rằng mắt không thấy, tâm sẽ không phiền, nhưng không nghĩ tới sau khi ra khỏi Đông Đô, Võ Du Kỵ cùng Tiết Thiệu va chạm càng ngày càng nhiều.
Bên ngoài nhìn thấy, là hai người đang lấy lòng Thái Bình, kỳ thật trong lòng Thái Bình biết rõ ràng, bọn họ phía sau chỉ sợ đang làm nhiệm vụ, muốn lấy hành trình về Trường An này để phân thắng bại.
Vốn dĩ hai người ngoài tranh trong đấu, cũng coi như đúng ý Thái Bình.
Nhưng thường xuyên tới lui như thế, lại trì hoãn thời gian đến Trường An.
Thái Bình vốn dĩ đã tính toán rồi, nếu lên đường kịp thời, liền có thể đến Trường An vào hai ngày trước Tết Thượng Nguyên, nàng còn có thể an bài mọi thứ, gặp Uyển Nhi một lần.
Nhưng nhìn hai người này động tác nhỏ không ngừng, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ Tết Thượng Nguyên.
Lúc này, xe ngựa của công chúa dừng ở dịch quán nghỉ ngơi, hai người kia không hẹn mà cùng chuẩn bị ngọ thiện, muốn bưng đến phòng Thái Bình, mời công chúa dùng bữa.
Nào biết hai người đụng nhau trước cửa lầu, ngươi nhìn ta liếc một cái, dù chưa mở miệng, thế nhưng xung đột mười phần.
Tiết Thiệu bước lên trước một bước, Võ Du Kỵ liền giành trước hai bước.
Tiết Thiệu chung quy cũng là đời sau của Thành Dương công chúa, đâu thể lỗ m ãng như Võ Du Kỵ, chậm thì chậm, cũng không đánh mất dáng vẻ của con cháu thế gia, từ từ bưng ngọ thiện lên lầu hai.
Võ Du Kỵ tới trước cửa, cung kính nói: "Thần thỉnh điện hạ dùng bữa."
Xuân Hạ vốn định mở cửa, lại bị Thái Bình đè lại, ý bảo nàng không cần nói chuyện.
Tiết Thiệu cũng đi đến cửa, ôn thanh nói: "Điện hạ, nên dùng bữa."
Thái Bình đưa ánh mắt cho Xuân Hạ, để nàng ấy đứng ở chỗ cũ đừng nhúc nhích, tự mình đi đến trước cửa, hít sâu một hơi, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà mở rộng cửa phòng.
"Công......"
"Điện......"
Hai người còn chưa kịp nói xong, Thái Bình liền chắp tay mà đứng, lạnh giọng lớn tiếng: "Các ngươi còn nuốt trôi sao?!"
Hai người kinh hãi, hai mặt nhìn nhau.
Thái Bình nhướng mày, làm như cực kỳ tức giận, "Điềm xấu xuất hiện, đã kéo dài hơn một tháng, còn không giải quyết, làm nhân tâm Trường An hoảng sợ, đây là quốc sự! Là đại sự đặt ở hàng đầu! Bổn cung phụng mệnh trở về, có thể sớm một ngày đến Trường An, liền sớm một ngày xuống tay giải quyết việc này, hai người các ngươi một đường cố ý kéo dài, đến tột cùng là có ý đồ gì?!" Khi nói chuyện, khí thế của Thái Bình không giảm nửa phần, đi đến trước một bước, "Bổn cung không biết hai người các ngươi rốt cuộc có ân oán gì, đã là đại trượng phu, mỗi người một thanh đao, vào đình đánh nhau giải quyết, không chết thì bồi bổn cung tiếp tục lên đường! Đã chết, bổn cung cũng sẽ sai người mang về Lạc Dương, phụ hoàng cùng mẫu hậu nhất định sẽ cho một tang lễ hoàng tráng!"
Tiết Thiệu cùng Võ Du Ký khi còn nhỏ đều đã gặp qua Thái Bình, từ nhỏ đã nghe nói tính tình Thái Bình kiêu căng, dọc một đường Thái Bình nhã nhặn lịch sự ít nói, hai người đều cho rằng sau khi Thái Bình lớn lên, tính tình đã sửa lại không ít, nhưng nghe thấy mấy lời này, trong lòng hai người vang lên một tiếng "lộp bộp".
Ngay từ đầu đã chọc công chúa không vui, về sau làm sao hoàn thành giao phó?
Thái Bình vốn trời sinh diễm lệ, hiện giờ tức giận, hai má đỏ bừng, được váy áo rực rỡ làm bổi bật, càng hiện lên diễm sắc.
Võ Du Kỵ mới đầu còn có chút sợ hãi, nhưng lặng lẽ nhìn một lúc sau, chỉ cảm thấy trong tim có gì đó hung hăng nhảy lên.
Tiết Thiệu quy củ, không dám lén nhìn công chúa.
Luận về đao kiếm, hắn làm sao có thể là đối thủ của Võ Du Kỵ?
"Điện hạ bớt giận."
Nghe thấy Tiết Thiệu nói bốn chữ này, Võ Du Kỵ lúc này mới hoàn hồn, vội vàng phụ họa, "Điện hạ đừng nóng, dùng xong cơm trưa, liền có thể lên đường, thần có thể mang một đội kỵ binh đi trước dọn tuyết thông đường, nhất định có thể đến Trường An sớm mấy ngày."
"Đây chính là ngươi nói." Thái Bình nghiêm túc nói.
Võ Du Kỵ gật đầu, "Là thần nói!"
"Như vậy thì tốt." Thái trừng mắt liếc nhìn hai người, xoay người nói với Xuân Hạ, "Xuân Hạ, đi truyền ngọ thiện cho bổn cung."
Xuân Hạ lĩnh mệnh, "Vâng." Nàng lướt qua hai vị thiếu niên đi ra ngoài, cũng không có tiếp nhận ngọ thiện do bọn họ bưng đến.
"Cái này......"
Thái Bình biết hai người này chắc chắn không biết làm sao, lạnh lùng nói: "Ngự thiện của bổn cung từ trước đến nay là Xuân Hạ phụ trách, các ngươi chuẩn bị, bổn cung ăn không quen.
Mùa này rét đậm, gạo thóc quý hiếm, ai chuẩn bị thì người đó tự giải quyết, chớ có lãng phí."
"Vâng."
Hai người chỉ có thể mặt mũi xám xịt lui ra.
Không lâu sau Xuân Hạ liền bưng ngự thiện trở về phòng, đem ngự thiện đặt xuống, Xuân Hạ đóng chặt cửa phòng, sợ gió lạnh thổi vào, làm công chúa cảm lạnh.
Thái Bình ngồi ở bên bàn, cầm lấy đôi đũa, không hề muốn ăn.
Vốn tưởng đời này chỉ cần ứng phó với Tiết Thiệu trước, nào biết mẫu hậu còn ép thêm một Võ Du Kỵ tiến vào, thật sự đau đầu.
Mẫu hậu làm việc, từ trước đến nay không phải chỉ nghĩ đến trước mắt, nhưng Võ Du Kỵ này chính là một tên đầu gỗ, mẫu hậu lấy hắn để tranh đoạt ngôi vị phò mã cùng Tiết Thiệu, luận gia thế, luận học vấn, luận tướng mạo đều kém hơn Tiết Thiệu, sao có thể thắng được?
Nếu nói hắn tốt hơn Tiết Thiệu chỗ nào, đại để là hai chữ "nghe lời".
Đời trước Thái Bình không thích hắn, cũng mặc kệ Thái Bình đối đãi hắn như thế nào, hắn vẫn luôn vâng vâng dạ dạ, thanh âm cũng không dám lớn một phân.
Mẫu hậu để một tên nghe lời tới, biết rõ tranh không lại Tiết Thiệu, còn nhất định phải đi một bước này......
Thái Bình cân nhắc một lát, bỗng nhiên hiểu ra cái gì.
Dùng một tên nghe lời, so với dùng một tên có đầu óc sẽ an tâm hơn, ít nhất phân phó cái gì, hắn sẽ toàn tâm toàn ý mà làm cái đó.
Đoạt ngôi vị phò mã không được, vậy có thể tìm cơ hội làm Tiết Thiệu bị thương.
Dọc một đường này Tiết Thiệu sở dĩ bình yên vô sự, là bởi vì Võ Du Kỵ luôn phải đi trước mở đường, Tiết Thiệu đi theo phía sau, hai người cũng không giao thoa, cũng không có thời cơ xuống tay.
Nếu mẫu hậu thật sự cho nhiệm vụ như vậy, thử một lần, có lẽ có thể tống cổ một tên về Lạc Dương, đỡ phải nhìn thấy phiền lòng.
Vì thế, Thái Bình nhanh chóng ăn xong ngọ thiện, liền hạ lệnh xuất phát.
Nàng vốn dĩ sốt ruột trở về, bèn đuổi Tiết Thiệu đi theo Võ Du Ký đi trước mở đường.
Trong núi gió to tuyết lớn, chỉ cần nửa canh giờ trên đường núi không có xe ngựa đi qua, liền sẽ tích một tầng tuyết.
Nếu không dùng xẻng xúc hết tuyết đọng trên mặt đường, xe ngựa đi qua dễ dàng lật nghiêng, đây cũng nguyên nhân đi về chậm chạp.
Tiết Thiệu lĩnh mệnh đi theo Võ Du Kỵ đi trước mở đường, ước chừng qua một canh giờ, liền nhìn thấy Tiết Thiệu được người nâng trở về.
Trong lòng Thái Bình biết rõ ràng, ra vẻ lo lắng xuống xe an ủi, "Đây là làm sao vậy?"
Vũ Lâm tướng sĩ trả lời: "Tiết công tử nhất thời vô ý, lăn xuống khe suối, Võ tướng quân tốn rất nhiều công sức mới cứu được hắn lên, chỉ là......" Vũ Lâm tướng sĩ nhìn thoáng qua đùi phải đẫm máu của Tiết Thiệu, "Xương đùi của Tiết công tử đã gãy."
"Mau đem Tiết công tử trở về dịch quán, tìm đại phu tốt nhất chiếu cố.
Gãy xương nếu trị liệu chậm trễ, sẽ què, các ngươi trở về cẩn thận chút!" Thái Bình nói xong, cúi người nhìn về vẻ mặt trắng bệch vì đau đớn của Tiết Thiệu, khó có được ôn thanh nói, "Thiệu ca ca dưỡng thương cho tốt, yên tâm, ta đã hạ lệnh, bọn họ không dám chậm trễ."
Tiết Thiệu không nghĩ tới bị thương lại có thể nghe công chúa gọi một tiếng đã lâu này, hắn gượng cười nói: "Ta sẽ mau khỏe lại, liền đến Trường An giúp điện hạ......"
"Có Võ tướng quân ở đây, Thiệu ca ca đừng lo lắng." Thái Bình cố ý không mặn không nhạt đáp lại một câu, nhìn thấy rõ ràng tươi cười của Tiết Thiệu nháy mắt biến mất.
"Điện hạ......!Hắn......" Tiết Thiệu muốn nói lại thôi.
Thái Bình tự nhiên biết, thương thế này của Tiết Thiệu là do ai tặng, đuổi Tiết Thiệu đi chỉ là bắt đầu, nàng cần phải chừa lại móc câu, lỡ như về sau có thể dùng Tiết Thiệu này, cũng đem Võ Du Kỵ đuổi đi thì sao?
"Dưỡng thương trước." Thái Bình phủ tay lên ngực hắn, ý vị sâu xa mà vỗ ba cái, "Sớm dưỡng thương lành lại, sớm tới Trường An giúp ta, ta cũng an tâm hơn."
Tiết Thiệu vừa định phủ lên mu bàn tay Thái Bình, Thái Bình đã rút tay lại trước một bước.
Tiết Thiệu chỉ cảm thấy lòng ngực ấm áp một trận, khi Vũ Lâm tướng sĩ nâng hắn rời đi, hắn âm thầm thề, chờ hắn lành lặn, nhất định phải trở về thu thập tên tiểu nhân đê tiện kia! Hắn té xuống động là ngoài ý muốn, khi đó hắn rơi vào trong tuyết, nhất thời ngất đi, nhưng hắn không phải được người khác lay tỉnh, mà là trong chớp mắt chân bị thương liền đau tỉnh.
Trong tuyết cũng không có tảng đá bén nhọn nào, chân hắn không có khả năng không duyên cớ gì mà gãy.
Thái Bình thở phào một hơi, trở về xe ngựa.
Ngồi ổn định lại, nhấc màn xe lên, liếc nhìn Tiết Thiệu đã đi xa, liền buông màn xe xuống.
Xuân Hạ biết không nên hỏi, nhưng rõ ràng điện hạ có tình ý với Thượng Quan đại nhân, sao hiện nay giống như nhìn trúng Tiết công tử.
"Điện hạ, người đây là......"
"Rốt cuộc đã đuổi được một tên, diễn cũng phải diễn cho trót."
Thái Bình giải thích đơn giản, kỳ thật nàng có tâm tư khác.
Khi mẫu hậu sắp xưng đế, phò mã của Thái Bình không thể là Tiết Thiệu, bởi vì trong người Tiết Thiệu có huyết mạch của Lý thị, cho nên hắn cần thiết phải chết.
Nếu một đời này, hắn không phải phò mã, chỉ là một con cháu thế gia, chờ đến khi mẫu hậu xưng đế, nàng có lẽ có thể sử dụng một thân phận khác, cho hắn một con đường sống.
Đời trước không thật tình với hắn, đời này liền trả cho hắn một mạng, cũng coi như không lỗ không nợ..