Cấm Đình

Chương 54: 54: Đêm Lành





Cùng ngày, Đức An vừa về tẩm điện phục mệnh không lâu, mật thám liền đưa tới tin tức mới, nói rằng Võ Hậu hạ khẩu dụ, cấm túc công chúa tại Tử Thần Điện.
Lý Trị đỡ trán, lẩm bẩm tự nói, "Mị Nương à, nàng thật đúng là một bước cũng không nhường sao."
Đức An cũng không tiện nhiều lời, dâng lên canh sâm cho Lý Trị, "Bệ hạ bảo trọng thân thể."
"Đức An, câu nói này của ngươi quả thật không sai." Lý Trị bưng canh sâm lên, chậm rãi uống một ngụm, "Trẫm còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong, thân thể này xác thật cần bảo dưỡng thật tốt."
Không lâu sau đó, ngoài điện liền có cung nhân cầu kiến.
Đức An đi ra ngoài nhìn thoáng qua, cung nhân kia vội vàng đưa cho Đức An một phong thư, sau đó liền cúi đầu rời đi.

Đức An cầm lấy lá thư, cung kính mà trình cho Thiên Tử.
Lý Trị cầm lá thư, lại không có lập tức mở ra, "Ai đưa thư?"
"Cung tì bên cạnh Thượng Quan nội nhân, Hồng Nhụy." Đức An đúng sự thật trả lời.
Mi tâm Lý Trị nhíu lại, mở lá thư ra, chỉ thấy bên trên viết một câu —— thừa quân chi nặc, đam quân chi ưu.
Nhận lời hứa của quân vương, vì quân vương phân ưu.
Lý Trị nghĩ nghĩ, không khỏi nở nụ cười.

Từ hôm qua đến bây giờ, sự chú ý của hắn đều đặt ở trên người Thái Bình, chắc hẳn tối hôm qua Thượng Quan Uyển Nhi trở về, cũng chịu không ít tội, bằng không cũng sẽ không thỉnh thái y đến trị liệu.
Thái Bình hiểu chuyện, là vui mừng, hiện giờ Thượng Quan Uyển Nhi lựa chọn như vậy, không thể nghi ngờ chính là niềm vui ngoài ý muốn.
Lý Trị bỗng nhiên tâm tình tốt lên, nói với Đức An: "Đức An, đem danh sách lại đây, trẫm phải vì Thái Bình tuyển một phò mã thật tốt."
"Vâng." Đức An đã rất lâu không thấy thần thái Thiên Tử sáng láng như vậy, hắn cung kính mà đem danh sách đến, cung kính trình lên.
Lý Trị mở ra danh sách, một tay cầm lấy bút son, gạch bỏ danh tự con cháu Võ thị trước tiên.

Công chúa của hắn, nhất định phải gả cho người Lý thị, sao có thể tiện nghi Võ thị.
Vào năm Điều Lộ, Bùi Hành Kiệm bình định chiến tranh phía Tây Đột Quyết, Đại Đường thiết lập lại bốn trấn An Tây.

Tháng mười cùng năm, phía Đông Đột Quyết có tạo phản, Bùi Hành Kiệm tiếp tục lĩnh mệnh bình định, thành công.

Đại Đường lập sáu châu ở Linh Châu, an trí định cư ở Đột Quyết, từ đây chiến loạn Tây vực tạm thời chấm dứt.
Phong hỏa biên giới tạm lắng, Trường An bên này lại mây đen giăng đầy.
Trong cung nhị thánh biết, Thái Bình cùng Uyển Nhi cũng biết, năm nay Đông Cung Trường An, sẽ dấy lên một ít phong hỏa.
Nửa năm qua, Thái Tử Lý Hiền vẫn luôn cùng Võ Hậu mẫu từ tử hiếu, hiếm khi cùng Võ Hậu đỏ mặt tranh chấp.


Quần thần phần lớn cho rằng Thái Tử cuối cùng cũng hiểu được tàng chuyết tránh hung, muốn dùng biện pháp bo bo giữ mình, cùng Võ Hậu cược một lần thiên mệnh.

Dù sao Lý Hiền niên thiếu, Võ Hậu đã gần đến sáu mươi, biện pháp như vậy so với đao thật kiếm thật đấu đến ngươi chết ta sống có lẽ hữu dụng hơn nhiều.
Nhưng đối với Thái Tử mà nói, một ngày Võ Hậu còn tồn tại, hắn liền bị bao trùm bên dưới bóng ma Võ Hậu một ngày.

Sở dĩ ẩn nấu đến nay, chẳng qua là muốn để Võ Hậu thả lỏng cảnh giác, tĩnh chờ thời cơ chín muồi.
"Tháng tám." Ánh mắt Lý Hiền trầm xuống, chờ ngày ấy đến, hắn liền là tân Thiên Tử Đại Đường, không còn ai có thể bao trùm trên đỉnh đầu hắn, làm hắn sáng đêm không được bình an.
"Thái Tử điện hạ." Tùy hầu Lục Tín đi đến cửa chủ điện Đông Cung, trong ngực ôm một quyển thi văn.
Lý Hiền thu lại biểu tình, quay đầu lại trông thấy nội thị Lục Tín, cười nói: "Mang vào đi."
Lục Tín đi vào chủ điện, hai tay cung kính mang tập thơ dâng lên.
Lý Hiền tiếp nhận tập thơ, phất tay ý bảo Lục Tín lui ra.

Không đợi Lục Tín rời khỏi cửa điện, Lý Hiền liền gấp không chờ nổi mà mở ra tập thơ, chỉ thấy giữa những hàng thi văn, thỉnh thoảng có vài câu bình phẩm bằng trâm hoa tiểu khải.
Chữ giống như người, thấy chữ như gặp người.
Lý Hiền ôm tập thơ hít sâu một hơi, mùi hương mực xông vào mũi, là mực tùng yên tốt nhất mà ngày thường Thượng Quan đại nhân vẫn luôn dùng.
"Ngai như sơn thượng tuyết, hiểu nhược vân gian nguyệt."
Trắng như tuyết trên núi, sáng như trăng giữa mây.
Lý Hiền đọc thầm một câu, ánh mắt dừng trên hai chữ phê bình "câu hay" ở bên cạnh.

Hơn nửa năm nay, hắn cùng Uyển Nhi liền lấy thi văn liên lạc, thi văn Lý Hiền đưa phần lớn đều là Nhạc Phủ thi tập thâm tình triền miên, Uyển Nhi mỗi lần phê bình ghi chú, cũng không biết là vô tâm hay là cố ý, luôn là câu thơ mà Lý Hiền muốn để Uyển Nhi đọc kỹ.
Tuy nói Uyển Nhi chỉ là nội quan, nhưng hơn nửa năm qua, rất được Võ Hậu sủng ái, mọi người không còn lấy "Thượng Quan nội nhân" để gọi nàng, thấy mặt nàng, đều trực tiếp gọi một tiếng "Thượng Quan đại nhân".

Những việc này truyền đến Thiên Tử Lý Trị, Lý Trị cũng chỉ cho là một chuyện nhỏ, lựa chọn chẳng quan tâm.
Nhị thánh một người không hỏi, một người khác sủng ái, thân phận của Uyển Nhi ở trong cung hơn trước, do đó Lý Hiền có thể trực tiếp mệnh nội thị gửi thi văn đến, Uyển Nhi cũng dám bình phẩm thi văn rồi để nội thị mang về Đông Cung.
Lời đồn trong cung bởi vậy lặng yên không một tiếng động mà lưu truyền, nhưng nếu ai cũng mặc kệ, lời đồn này liền trở nên tẻ nhạt vô vị, truyền mấy ngày liền như đá chìm đáy biển, rốt cuộc không còn ai đề cập.
Công chúa bị Võ Hậu cấm túc ở Tử Thần Điện hơn nửa năm, mấy ngày gần đây náo loạn đòi phải về Thanh Huy Các của mình.

Võ Hậu răn dạy hai câu, thẳng mắng kiêu căng khó sửa, liền đem công chúa tống cổ trở về Thanh Huy Các.
Những việc này nhìn thì tầm thường, nhưng mỗi một bước đi ở trong cung, đều có toan tính.
Trở về Thanh Huy Các, Thái Bình trước tiên mượn tính tình đuổi rất nhiều cung nhân, tự mình tuyển một nhóm cung nhân mà nửa năm qua nàng âm thầm bồi dưỡng đến hầu hạ.


Không cần sinh hoạt ở dưới mí mắt mẫu hậu, Thái Bình cảm giác sảng khoái, đêm đó liền tìm lý do, mệnh Uyển Nhi tới Thanh Huy Các dạy học.
Võ Hậu nghe thấy việc này, chỉ khẽ cau mày, nhìn về phía Uyển Nhi hầu hạ một bên, "Ngươi muốn đi sao?"
Uyển Nhi cúi đầu, "Thần muốn đi."
Võ Hậu siết chặt bút son, "Bên ngoài đã nổi gió, Thái Bình cũng đã mười sáu tuổi, bổn cung ở chỗ này dạy nàng hơn nửa năm, ngươi nói xem, nàng nghe vào nhiều ít?"
Uyển Nhi không kiêu ngạo không siểm nịnh, từ từ nói: "Bởi vì chính là như thế, thần cần thiết phải đi."
"Sao?" Võ Hậu cũng muốn hỏi một lý do.
Uyển Nhi chầm chậm ngước mắt, hơn nửa năm này, nàng ở bên cạnh Võ Hậu học được không ít, khí độ trầm ổn hơn trước rất nhiều, "Thần là thần tử của Thiên Hậu, thần không theo quy củ ban đêm lại đến tẩm điện công chúa, bên ngoài nhìn thấy, chỉ nghĩ đó là ý tứ của Thiên Hậu.

Thiên Hậu cấm túc công chúa nửa năm, là buộc chặt, sau đó mệnh thần đêm đến dạy học cho công chúa, là nới lỏng."
"Buông lỏng cùng siết chặt, bên ngoài chỉ cho rằng bổn cung vẫn luyến tiếc quân cờ Thái Bình này." Võ Hậu lộ ra ý cười, "Nhưng nếu bổn cung không cần đến màn diễn này thì sao?"
Uyển Nhi nhất bái với Võ Hậu, "Thần cũng sẽ lặng lẽ đi."
Võ Hậu nhướng mày, "Lá gan này của ngươi càng lúc càng lớn."
"Thần cắn câu hai người, không thể không diễn màn này." Uyển Nhi nói đến bằng phẳng, "Huống hồ, tối hôm qua thần thiếu điện hạ nửa đầu thơ, tối nay phó ước, cũng coi như thủ tín."
Võ Hậu lặng im không nói, chỉ an tĩnh mà nhìn Uyển Nhi.
Uyển Nhi cũng lẳng lặng mà nhìn Võ Hậu, không có nửa điểm khiếp sợ, cũng không có mấy phân trái với lương tâm.
"Xem ra, bổn cung chỉ có thể cho phép ngươi đi."
"Vâng."
Uyển Nhi lĩnh mệnh nhất bái.
"Khi trở về, nhớ rõ đem bài thơ của các ngươi cùng nhau mang về." Võ Hậu chỉ cho rằng hai người tuổi tác xấp xỉ, cho nên ẩn giấu không ít tiểu bí mật giữa các cô nương, vốn dĩ nàng cũng lười hỏi chuyện này cho rõ ràng, nhưng nhìn thấy tư thế Uyển Nhi không đi không thể, tuy mỗi lý do đều hợp tình hợp lý, Võ Hậu vẫn nổi lên hiếu kỳ, luôn cảm thấy hai tiểu nha đầu này vụng trộm mưu đồ cái gì.
"Vâng."
Uyển Nhi lại bái, lập tức rời khỏi Tử Thần Điện.
Võ Hậu nhìn thân ảnh Uyển Nhi đi xa, cầm lấy chiết tử bên cạnh, chậm rãi mở ra, chỉ thấy trong đó kẹp một trương giấy trắng, mặt trên viết hai chữ "Đông Cung", chữ viết chính là chữ của Uyển Nhi.
Võ Hậu hiểu ý cười, cầm lấy giấy trắng, nội dung chiết tử chẳng qua là tấu chương hằng ngày, nhưng Uyển Nhi đã vòng ra mấy điểm mấu chốt, liền cùng một chỗ, đó là "tháng tám" "nổi gió".
"Hậu sinh khả úy, là hạt giống tốt." Võ Hậu khẽ lẩm bẩm một tiếng, khép lại quyển chiết tử này, đưa cho Bùi thị ở một bên, "Thiêu đi."
Bùi thị tiếp nhận chiết tử, liền lĩnh mệnh lui ra.
Bên này khi Uyển Nhi mang theo Hồng Nhụy đi vào Thanh Huy Các, sắc trời đã tối sầm xuống.

Đèn cung đình ven đường đèn như ánh sao, chiếu rọi hành lang dài sáng rỡ lấp lánh.

"Hồng Nhụy, đi tìm Xuân Hạ đi." Uyển Nhi đi đến bên ngoài tẩm điện, liền đem Hồng Nhụy đuổi đi.
Hồng Nhụy cao hứng mà khoác lấy cánh tay Xuân Hạ, lui đến một bên tiểu đình nói chuyện.
Uyển Nhi sửa sang lại váy sam màu phấn bạch, sau đó đẩy cửa đi vào bên trong tẩm điện——
Đêm nay tẩm điện chỉ có một ánh nến, có vẻ cực kỳ lờ mờ, bên cạnh ánh nến, cũng không thấy công chúa đọc sách viết chữ.
Uyển Nhi nhíu mày, khẽ gọi một tiếng, "Điện hạ?"
Cửa điện phía sau đột nhiên đóng lại, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, Thái Bình đã đem cửa điện đóng chặt.
"Điện......" Uyển Nhi quay đầu lại, lời nói chỉ nói một nửa, bên tai nháy mắt thiêu đỏ.
Chỉ thấy Thái Bình mặc một kiện nội thường sa mỏng, bên trong như ẩn như hiện, ánh nến tối tăm vừa vặn làm nổi bật ý cười kiều mị lúc này của nàng.
Ngây thơ đã thoát, gương mặt Thái Bình đã hoàn toàn trưởng thành.
Nàng đi đến trước dán sát vào Uyển Nhi, lời nói lại là nói cho người bên ngoài điện nghe, "Bổn cung đêm nay muốn cùng Thượng Quan đại nhân học tập, không được quấy rầy bổn cung, nếu không bổn cung phạt nặng!"
Uyển Nhi nhẫn cười, che lại cánh môi Thái Bình, thấp giọng nói: "Ta liền biết nàng đêm nay sẽ không quy củ."
"Biết ta sẽ không quy củ, Uyển Nhi vẫn đến phó ước đó thôi." Thái Bình khẽ cười, nghiêng người dán lên Uyển Nhi, hơi thở nóng rực của nàng gần trong gang tấc, chọc đến Uyển Nhi tâm loạn lại nóng bỏng.
Uyển Nhi giật mình nhận ra đai lưng đã bị Thái Bình tháo xuống, nàng theo bản năng mà lui lại một bước, giận dỗi: "Điện hạ gấp gáp như vậy sao?"
"Sao lại không vội?" Thái Bình tiếp tục tiến lên phía trước, từng bước một bức Uyển Nhi lùi đến mép giường, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy, đã đem Uyển Nhi áp đảo ở trên giường, "Ở bên a nương, ta chính là lúc nào cũng nhẫn nhịn, sắp nhẫn đến hỏng rồi."
Kỳ thật cũng không đơn thuần chỉ là như thế.
"Điện hạ......!Trước......!Chờ một lát......" Uyển Nhi ôm lấy hai má Thái Bình, ngăn cản nàng quấy phá vành tai, "Trước đem thơ viết......"
"Không viết! Về sau cũng không cho phép nàng lại viết cho nhị ca!" Thái Bình bắt được đôi tay của nàng, giơ cao khỏi đầu, gắt gao đè trên chăn gấm.

Lúc này Thái Bình cực kỳ giống một con mèo rừng nhỏ bị chọc tức, rõ ràng khóe mắt đã tràn đầy ý xuân, lại nhiều thêm một tia bực bội, gằn từng chữ: "Việc này ta cũng sắp nhịn hỏng rồi!"
Uyển Nhi ngửi được trong giọng Thái Bình có vị chua, không khỏi cười ra tiếng.
"Ta còn viết bình phẩm trước mặt điện hạ mà."
"Dù sao cũng không cho phép nàng tiếp tục viết!"
Thái Bình bá đạo mở miệng, "A nương cho nàng chừng mực, bổn cung cũng muốn vạch ra chừng mực cho nàng......" Ánh mắt trầm xuống, Uyển Nhi chỉ cảm thấy trên ngực mát lạnh, liền biết đêm nay vị tiểu công chúa đang ghen này sẽ không bỏ qua cho nàng.
Cánh môi Thái Bình hung ác mà hôn lên môi nàng, nhớ nhung nồng đậm nửa năm qua trong nháy mắt hoàn toàn hòa tan, nóng đến hai người đều muốn hòa tan thành nước.
Uyển Nhi đáp lại, dưới cái hôn nóng cháy triền miên của Thái Bình lại có vẻ cực kỳ nhỏ yếu.

Nàng cũng không sợ, chỉ sợ Thái Bình hôn đến quá nặng, mút rách môi, trở về sẽ bị Võ Hậu nhìn ra manh mối.
"Nhẹ......!Nhẹ chút......" Uyển Nhi xấu hổ khẩn cầu.
Rơi vào trong tai Thái Bình, tai lại càng nóng hơn.

Nàng nới lỏng môi lưỡi, hơi hơi chống lên thân thể, bất luận là nàng hay là Uyển Nhi, lúc này đều hé miệng thở dốc.
Trái tim điên cuồng nhảy lên, mỗi một chút đều động đến màng nhĩ.
"Đêm nay phải trở về sao?" Tay Thái Bình dọc theo gương mặt Uyển Nhi trằn trọc vuốt xuống, phủ lên nơi mềm ấm của nàng, "Ta có thể giả bệnh, lưu Thượng Quan đại nhân chiếu cố bổn cung một đêm."
Uyển Nhi nhíu mày.
Thái Bình cũng nhíu mày, dịu dàng hỏi: "Không được sao?" Nói là "cầu xin", nhưng động tác trên tay một khắc cũng không dừng lại.

Tim đập như sấm, dường như có thể nhảy ra khỏi miệng bất kỳ lúc nào.
Uyển Nhi hơi hơi hé miệng, thanh âm đã là một mảnh khàn khàn, "Thơ Thiên Hậu còn muốn xem, cho nên......" Uyển Nhi nắm chặt cổ áo Thái Bình, dán lên lồng ngực chập trùng của Thái Bình, "Thần là sợ......!Lát nữa cái gì cũng không viết ra được......" Kỳ thật những lời này đã chậm, lúc này trong đáy mắt Uyển Nhi đều là Thái Bình, nơi nào còn nghĩ được chữ gì ngoài "Thái Bình"?
Thái Bình không nghĩ tới Uyển Nhi phó ước, lại dùng lý do như vậy.
"A nương thế nhưng lại nghe cái lý do này của nàng?"
"Còn không thì sao?"
Uyển Nhi nhịn không được mút hôn cánh môi Thái Bình, tiểu công chúa đêm nay tựa hồ đã đặc biệt trang điểm, trên người lộ ra một mùi hương hoa lê nhàn nhạt.
Thái Bình bị nàng hôn đến có chút ngứa ngáy trong lòng, "Vậy......!Liền viết......" Tay nàng ở trên lưng Uyển Nhi chậm rãi viết, chỉ vì nàng đã bị Uyển Nhi hôn đến không nói ra lời.
Tương loạn dục hà như?
Lẫn lộn sẽ thế nào?
Uyển Nhi không nghĩ tới lúc này, Thái Bình còn có thể nghĩ ra câu thơ như vậy, nàng nhịn không được cười ra tiếng, thuận thế đem Thái Bình áp đến dưới thân.

Đã từng, nàng cũng từng như vậy ngồi trên người Thái Bình, bễ nghễ nhìn tiểu công chúa dưới thân.
Chỉ là khi đó nàng nhất thời khiếp đảm, nửa đường bỏ trốn mất dạng.

Nhưng đêm nay, nàng bỗng nhiên có một ý nghĩ lớn mật.
Thái Bình si ngốc mà nhìn Uyển Nhi, nhìn nàng ấy chậm rãi cởi bỏ váy sam, thân thể từ từ áp xuống, "Tương loạn dục hà như......" Hơi thở rối loạn gần trong gang tấc, Uyển Nhi đọc xong một câu này, Thái Bình bỗng dưng hiểu ra Uyển Nhi muốn làm cái gì.
Ánh nến duy nhất trong điện có chút chập chờn, vừa lúc chiếu lên má phải Uyển Nhi, chiếu rọi khuôn mặt dịu dàng nóng bỏng của nàng.
"Bổn cung cho phép nàng đi quá giới hạn......" Thanh âm Thái Bình run rẩy, không khỏi có vài phần khẩn trương.
Uyển Nhi nhẹ nhàng hôn xuống, nắm chặt tay Thái Bình.

Tay còn phải giữ lại viết thơ, cũng không thể có nửa phần run rẩy.
"Vâng......"
Đời trước, lần đầu tiên nàng tự mình nếm qua công chúa điện hạ, khi đó mang theo bảy phần men say, chỉ cảm thấy bị một ngọn lửa lớn thiêu đốt, hận không thể đem chính mình cùng công chúa hoàn toàn đốt thành tro tàn.
Đời này nàng lại nếm tư vị của điện hạ, ấm áp lại mang theo một mặt ngọt ngào bên trong, so với rượu nho trên đời còn muốn thuần hơn.
Thái Bình nắm chặt góc chăn, có một chớp mắt, nàng phảng phất nhìn thấy pháo hoa Tết Thượng Nguyên năm trước nở rộ trên đỉnh đầu.

Nàng rơi vào nhân gian cực lạc, say mê trong đó, không thể tự kềm chế.
Uyển Nhi chỉ biết, đêm nay có đóa thược dược đỏ thẫm nở rộ ở trước mắt, còn diễm lệ hơn nhiều so với đóa hoa ngày đó Thái Bình tặng nàng.
Đời này khó quên.
_____
Chú giải
Năm Điều Lộ: tháng 6 năm 679 đến tháng 8 năm 680, triều đại thứ mười của Lý Trị
Nhạc Phủ thi tập: bộ tập thi ca nổi tiếng bao gồm ca từ nhạc phủ cổ đại Trung Quốc
Hậu sinh khả úy: thế hệ sau tài giỏi hơn thế hệ trước.