Võ Hậu thờ ơ lạnh nhạt nhìn biểu tình biến hóa của từng hài tử, Nhị Lang chỉ muốn bảo vệ mình, Tam Lang tính tình mềm yếu, chỉ có Tứ Lang còn nhớ một ít cốt nhục thân tình.
Tầm mắt nàng một lần nữa dời về trên người Thái Bình, nghiêm giọng hỏi: "Tội này, Thái Bình ngươi có nhận hay không?"
Thái Bình bằng phẳng không sợ mà đón nhận ánh mắt của Võ Hậu, cất cao giọng: "Con oan uổng!"
"Ngươi còn dám nói oan uổng? Thanh Huy Các sao lại vô cớ nổi lửa?!" Võ Hậu quát một tiếng.
Nếu không phải được Lý Đán đỡ, Lý Hiển chỉ sợ đã ngã quỳ xuống đất.
Thái Bình cười lạnh, "Nổi lửa thì nổi lửa, con không biết cũng là không biết!"
"Ngươi còn dám mạnh miệng!" Võ Hậu làm như thật sự nổi giận, hung hăng mà vỗ xuống ghế phượng.
Lý Đán tiến lên phía trước, cung kính mà đối với Võ Hậu nhất bái, "Mẫu hậu, con có thể làm chứng cho Thái Bình, ngày ấy Thái Bình trong lòng buồn khổ, liền uống nhiều mấy ly......"
"Tứ Lang, ngươi cần phải suy nghĩ cho cẩn thận, thật sự muốn giúp nghiệp chướng này?" Võ Hậu ngắt lời Lý Đán, ngữ khí lạnh lẽo bức người, "Nếu tội danh chứng thực, cũng không phải tội nhỏ."
Lý Đán hít sâu một hơi, chần chờ mà nhìn nhìn Thái Bình, muốn nói lại thôi một lát, cuối cùng lựa chọn lui ra sau, bất đắc dĩ thở dài.
Lý Hiền biết hôm nay đại cục đã định, chỉ cần bảo trì trầm mặc là được.
Ở trước mặt mẫu hậu, nhiều lời một chữ, hoặc là một động tác dư thừa, đều sẽ trở thành sơ hở, vừa đúng mà thu liễm, mới là thượng sách.
Ánh mắt Võ Hậu lạnh nhạt, như là băng sương phía Bắc, "Mẫu hậu đã cho ngươi cơ hội phản bác, nếu ngươi không còn gì để nói......"
"Bệ hạ giá lâm ——" Đức An ở bên ngoài Hàm Quang Điện xướng lên một tiếng.
Đáy mắt Võ Hậu ẩn giấu một mạt ý cười, lãng phí nhiều thời gian như vậy, hôm nay vai chính cuối cùng đã lên sân khấu.
Nàng chậm rãi đứng dậy, nhìn Đức An đỡ Lý Trị đi vào trong điện, đợi đến gần, nàng hơi hơi cúi đầu, "Bệ hạ."
Lý Trị nhìn cả sảnh đường chỉ có một mình Thái Bình quỳ, liền biết hôm nay sẽ đến mức nào.
Hắn chậm rãi ngồi xuống, nhìn về phía Thái Bình, "Thái Bình à, đây là làm sao vậy?"
Thái Bình ngậm nước mắt, dập đầu thật mạnh với Lý Trị, "Phụ hoàng, nếu người không tới, con đã bị mẫu hậu oan uổng mà chết."
Lý Trị cười khẽ, "Đều là người một nhà, có việc gì nói rõ ràng là được." Nói, hắn nhìn về phía Võ Hậu, "Mị Nương, hai gã Vũ Lâm tướng sĩ cùng đánh mã cầu ngày ấy đã tự sát trong thiên lao, nói vậy Tứ Lang đã nhiều ngày cũng không tra được gì." Nói đến đây, hắn nhìn về phía Lý Đán, "Có phải hay không?"
Lý Đán cung kính nhất bái, "Bẩm phụ hoàng, xác thật không thu hoạch được gì."
Kế hoạch của Lý Hiền vốn dĩ đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng nghe ý tứ trong lời này của phụ hoàng, sợ là muốn trực tiếp để Thái Bình thoát tội —— nếu tra không được chứng cứ, đem tội danh đổ hết lên hai tên Vũ Lâm tướng sĩ đã chết là được.
Con đường này Lý Hiền cũng đã nghĩ tới, nhưng hắn không dám đánh cuộc.
Nếu Đông Cung bên kia cái gì cũng không làm, chỉ biết chờ một câu tra không được chứng cứ của Lý Trị, tương đương là đem tánh mạng đặt ở trong tay phụ hoàng.
Có lẽ tạm thời có thể bình yên, nhưng một ngày án này không được giải quyết, một ngày đó chính là tai họa ngầm, đến khi mẫu hậu chuẩn bị tốt cái gọi là "chứng cứ" rồi lôi ra lần nữa, Lý Hiền tự nghĩ căn bản không thể chống đỡ đường sống.
Ánh mắt Lý Trị lặng lẽ đánh giá sắc mặt của Lý Hiền, nhìn sắc mặt hắn như tro tàn, cũng biết có tâm tư gì.
Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn, những lời này hắn đã dạy vô số lần, nhưng Lý Hiền nhịn xuống một lần, lại không nhịn được lần thứ hai.
Hắn kiêu ngạo, cực kỳ giống mẫu thân hắn, Trường An dù lớn, lại không chứa được hai người kiêu ngạo.
Kết cục của hắn vào cái ngày hắn nhận lấy ấn tín và dây đeo triện của Thái Tử, liền đã chú định.
Lý Trị chỉ cảm thấy đáng tiếc, từ khi Hoằng nhi qua đời, hắn liền nhìn trúng Hiền nhi.
Bây giờ xem ra, hắn không học nổi phải tàng chuyết như thế nào, cũng không cách nào đảm bảo hắn có thể bình yên vô sự mà bước lên đại bảo.
"Bùi thị, đem chiết tử lại đây." Võ Hậu không thuận theo lời nói của Lý Trị, chỉ để Bùi thị thu hồi hai quyển chiết tử từ trong tay Thái Bình.
Lý Trị nhíu mày, khuyên nhủ: "Mị Nương, đều là hài nhi mà nàng vất vả hoài thai mười tháng rồi sinh hạ."
"Cái gọi là mẹ hiền chiều hư con, nguyên lai chính là thế này, ta mới phải quản giáo bọn hắn nghiêm ngặt." Khi nói chuyện, tầm mắt Võ Hậu nóng rực mà dừng trên mặt Lý Hiền, "Miễn cho hắn nhầm đường lạc lối, lạc đường lại không biết quay đầu, cuối cùng chuốc lấy tai họa."
Lý Hiền cảm thấy ánh mắt này cực độc, không dám nhìn thẳng, chỉ phải cúi đầu thấp xuống.
Bùi thị hai tay trình lên chiết tự, "Bệ hạ, thỉnh ngự lãm."
"Thái Bình ngang bướng, phóng hỏa thiêu các, suýt nữa gây ra hỏa hoạn tại Đại Minh Cung, việc này nhất định phải phạt nặng!" Võ Hậu chỉ ra nội dung hai quyển chiết tử được tấu lên.
Lý Trị mở ra rồi vội vàng nhìn lướt qua, biểu tình mang theo một mạt kinh ngạc, lẳng lặng mà nhìn Võ Hậu, "Nàng phạt Thái Bình, là vì cái này?"
"Không phải sao?" Võ Hậu hỏi lại.
Lý Trị ẩn ẩn cảm thấy bất an, "Trẫm mới nói với nàng chính là án mã cầu."
"Một án là một án." Võ Hậu lạnh lùng mở miệng, "Bệ hạ xem xong chiết tử, cũng cảm thấy ta phạt nặng?"
Lý Trị không nghĩ tới Võ Hậu hôm nay lại lấy việc này để thẩm vấn Thái Bình, vừa đến đã đâm hắn một cái trở tay không kịp, hắn trầm mắt nhìn chằm chằm Thái Bình, nghiêm túc nói: "Vũ Lâm Quân đều đã điều tra ra, Thanh Huy Các nổi lửa, là do có người nhúng tay.
Thái Bình, dù ngươi không muốn cấm túc tại Thanh Huy Các, ngươi cũng không cần làm loại chuyện ngu xuẩn suýt nữa gây thành đại họa này!"
Thái Bình mím mím môi, ủy khuất mà khóc lên, "Phụ hoàng, con chỉ là nhất thời tức giận! Mới ở hậu viện đốt mấy quyển kinh Phật, nào biết ngọn lửa lại bốc lên, lan ra cột trụ, đột nhiên bùng lên, con thật sự không cố ý phóng hỏa!"
"Cuối cùng cũng nhận." Võ Hậu thất vọng mà cười lạnh một tiếng.
Thái Bình không phục mà thẳng lưng lên, "Mẫu hậu thật sự muốn ta chết như vậy sao?!"
"Làm càn!" Võ Hậu gầm lên.
Lý Trị đưa ánh mắt cho Thái Bình, nào biết Thái Bình nổi lên tính tình, hoàn toàn làm lơ.
"Ta nhận! Ta đều nhận! Cả án mã cầu ta cũng nhận!" Thái Bình dứt khoát mà lau nước mắt trên mặt, "Nếu chết mà xong hết mọi chuyện, liền không cần phải tức giận như vậy!"
"Thái Bình!" Lý Đán gấp đến độ gọi nàng.
Lý Hiền lặng yên thở phào nhẹ nhõm, Lý Hiển lại ngây ngốc ở chỗ cũ.
Muội muội này sao lại ngốc như thế? Nhận án mã cầu chính là tử tội đó!
"Nhận thì tốt." Trên mặt Võ Hậu không có ý cười, lập tức lạnh lùng nói, "Công chúa không biết phép tắc, nhiều lần chống đối bổn cung, tùy hứng làm bậy, hôm nay cần phải nghiêm trị! Người đâu!"
Tất cả kế hoạch của Lý Trị nháy mắt đã bị Võ Hậu đánh tan, "Mị Nương! Thái Bình chính là nữ nhi duy nhất của ta và nàng!"
"Thiên Tử phạm pháp, tội như thứ dân!" Võ Hậu nói ra lời lẽ chính đáng, "Bệ hạ là chủ nhân thiên hạ, càng nên để người trong thiên hạ lấy làm gương!"
"Mị Nương!" Lý Trị kéo lấy ống tay áo của nàng, "Hà tất......"
"Một khi bỏ qua án này cho Thái Bình, bệ hạ làm sao bình định nhân tâm?" Võ Hậu phủ lên mu bàn tay hắn, dễ dàng mà kéo xuống, nói ra trừng phạt, "Kéo ra ngoài điện, trượng hình hai mươi cái, răn đe cảnh cáo!"
Lý Hiển không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, một tiểu cô nương yểu điệu như Thái Bình, trượng hình hai mươi cái chính là muốn lấy đi nữa mạng người!
"Mẫu......" Hắn cũng nhịn không được muốn cầu tình cho Thái Bình.
Lý Đán vội vàng quỳ xuống, "Mẫu hậu, Thái Bình còn nhỏ, hai mươi trượng sẽ lấy mạng nàng!"
"Đây là nàng nên nhận!" Đôi mắt sắc bén của Võ Hậu nhìn thẳng vào Thái Bình, "Ai lại cầu tình, đó là cùng tội!"
Lý Đán hoảng sợ kéo kéo ống tay áo Thái Bình, "Thái Bình, ngươi mau nhận sai đi, mau lên!"
"Đánh chết vừa lúc! Dù sao người đã sớm muốn ta chết!" Thái Bình vẫn quật cường như cũ, không đợi Vũ Lâm tướng sĩ tiến lên, đã đứng lên trước, lẫm thanh nói, "Hoàng hậu nương nương, giáo huấn hôm nay, con nhớ kỹ!" Nói xong, xoay người sang chỗ khác, nhướng mày đảo qua hai gã Vũ Lâm tướng sĩ, "Bổn cung tự đi!"
Vũ Lâm tướng sĩ cúi đầu nhất bái, đi theo Thái Bình ra khỏi Hàm Quang Điện.
Ngoài điện đã chuẩn bị sẵn ghế dài, Thái Bình quả quyết nằm lên, đôi tay gắt gao nắm chặt chân ghế.
Đây là bước đầu tiên nàng bước vào Vô Gian địa ngục, nàng cần thiết phải nhịn được, cũng phải qua được cửa ải này.
Võ Hậu cùng mọi người đi đến trước cửa điện, lãnh đạm nói: "Hành hình." Cũng không biết là nàng tức giận, hay là vì điều gì khác, thanh âm cuối cùng mang theo một tia run rẩy.
Nàng lặng yên cuộn lên nắm tay bên dưới tay áo, gắt gao nhìn Thái Bình, tiểu công chúa mà nàng từng ngàn vạn sủng ái, vì con đường hoàng quyền, cần thiết phải chịu trận đánh này, nàng làm sao có thể không đau lòng, làm sao có thể không lo lắng? Tuy sớm đã phân phó người hành hình thủ hạ lưu tình, nhưng hai mươi gậy đau cỡ nào, năm đó Võ Hậu tại hậu cung cũng đã lĩnh giáo qua.
"Một!"
Vũ Lâm tướng sĩ vung lên gậy gộc, thật mạnh rơi xuống, gậy đầu tiên liền đánh cho Thái Bình đột nhiên tái nhợt.
Nàng cho rằng mình có thể nhịn xuống không kêu đau một tiếng, lại không nghĩ gậy đầu tiên nàng đã rơi lệ đầy mặt, thống khổ gào lên.
"Hai!"
Vũ Lâm tướng sĩ một bên đánh, một bên đếm, mỗi một tiếng rơi xuống, đều mang theo tiếng kêu thảm của Thái Bình.
Thanh âm truyền đến Hàm Quang Điện hậu điện, kinh động Uyển Nhi đang thoa thuốc một lần nữa.
"Hình như là thanh âm của điện hạ......" Uyển Nhi nhịn đau đứng lên, vội vàng phủ thêm một kiện áo khoác, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy về phía thanh âm truyền đến.
"Tài tử!" Hồng Nhụy vội vàng đặt cao thuốc trong tay xuống, đuổi theo.
"A! Khụ khụ......!Khụ khụ......" Thái Bình đã không còn phân biệt rõ trên mặt rốt cuộc là nước mắt hay là mồ hôi, nàng cho rằng mông đã đau đến chết lặng, nhưng gậy lại lần nữa rơi xuống, nàng vẫn là đau tận xương cốt.
Ngón tay bấu chặt vào ghế dài, Thái Bình cắn răng gắng gượng, nói với chính mình chỉ còn có ba gậy, chỉ cần chịu thêm ba gậy này, liền xem như đã qua.
Nàng giương mắt nhìn về nơi khác, muốn tìm một thứ làm cho chính mình phân tâm, dư quang lại nhìn thấy Uyển Nhi đang đứng trên hành lang.
Nàng ấy nhất định lo lắng gấp gáp.
Thái Bình nhịn nước mắt, cực lực nghiêng đầu, đối với Uyển Nhi run rẩy cười khẽ, nàng không thể mở miệng an ủi nàng ấy, chỉ có thể nỗ lực nhịn xuống tiếng kêu đau.
Như vậy, có lẽ Uyển Nhi sẽ không quá đau lòng.
"Mười tám!"
"Ách!"
Thái Bình cảm giác răng mình sắp bị cắn nát, khóe miệng lại giương lên, lại đau đến nhếch miệng.
Đừng nhìn.
Nàng mấp máy môi, dùng khẩu ngữ nói với Uyển Nhi.
Hốc mắt Uyển Nhi nháy mắt ướt đẫm, cố nén bước chân tiến lên, xoay người lại, nhưng không cất bước rời đi.
Nàng làm sao có thể không đau lòng đây? Công chúa đang chịu phạt kia, là ý trung nhân mà nàng tâm tâm niệm niệm, một công chúa điện hạ đã từng được trăm ngàn sủng ái như vậy, kiêu ngạo như nàng ấy, nhất định không hy vọng để người trong lòng nhìn thấy nàng ấy chật vật như thế.
Nàng không đi, là muốn nói với nàng ấy, nàng sẽ không lại rời bỏ nàng ấy, cho dù phát sinh chuyện gì, nàng đều sẽ ở lại.
Nàng xoay người, là muốn để cho Thái Bình lưu lại một tấc kiêu ngạo, thành toàn cho tôn nghiêm nhỏ bé của nàng ấy.
Uyển Nhi quả nhiên là hiểu nàng.
Thái Bình thoải mái, cúi đầu xuống, tiếp nhận hai gậy cuối cùng.
Từ nay về sau, mưa to gió lớn, nàng tới chắn, những đau đớn này, nàng tới chịu, nàng nhất định có thể bò lên chỗ cao nhất trên Hàm Nguyên Điện, bảo hộ người nàng muốn bảo hộ.
"Bẩm Thiên Hậu, đã hành hình xong." Vũ Lâm tướng sĩ buông gậy gộc, quỳ rạp xuống đất.
Võ Hậu liếc mắt nhìn Xuân Hạ một cái, "Đỡ công chúa xuống."
"Vâng!" Xuân Hạ sớm đã khóc đỏ đôi mắt, nàng đến gần công chúa, nhìn thấy nửa thân dưới của công chúa đã đổ máu sắc, duỗi tay đỡ eo công chúa, chỉ sợ dùng sức quá lớn, sẽ làm đau công chúa.
Xuân Hạ run giọng mở miệng, "Điện hạ......!Này......!Này......"
"Hồng Nhụy, ngươi đi giúp Xuân Hạ đi." Uyển Nhi nghẹn giọng phân phó, cúi đầu lau đi nước mắt trên mặt.
"Vâng." Hồng Nhụy bước nhanh qua, giúp Xuân Hạ cùng nhau cẩn thận nâng công chúa dậy.
Thái Bình lại nhìn về phía Uyển Nhi khi, Uyển Nhi cúi đầu bước nhanh đi xa.
Hai người Hồng Nhụy cùng Xuân Hạ thật cẩn thận mà đỡ Thái Bình, đi về phía tẩm điện ở hậu điện, Uyển Nhi đã ở cửa tẩm điện chờ Thái Bình.
"Mau đỡ điện hạ đi vào, Hồng Nhụy, ngươi đi truyền thái y."
Nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Uyển Nhi, trong lòng Thái Bình lại có một tia trấn an, nàng được đỡ ghé vào trên giường, toàn thân không nhịn được mà run rẩy.
"Uyển Nhi......" Nàng bắt được tay Uyển Nhi, nhịn đau nói, "Bị đánh thật sự đau......" Nàng lại lần nữa thấu hiểu, mười mấy năm Uyển Nhi sinh sống ở Dịch Đình, khó khăn như thế nào, "Lúc nàng ở Dịch Đình, bọn họ cũng từng đánh nàng phải không?"
"Từng đánh." Uyển Nhi nhịn nước mắt, mở ra đai lưng của Thái Bình, "Nhưng không có đau như lần này."
Xuân Hạ bưng nước ấm sạch sẽ đến, vắt vắt khăn, chờ đợi Uyển Nhi cởi chiếc váy đã đẫm máu, giúp công chúa chà lau.
Thái Bình gượng cười: "Ta không sao."
Uyển Nhi vốn tưởng rằng khi Thiên Tử tiến vào điện, Thái Bình có thể an toàn rất nhiều, lại không nghĩ Thái Bình vẫn phải chịu một trận đánh, "Dưỡng thương trước, về sau rồi nói.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đi Về Phía Chân Trời
2.
Trùng Sinh Để Gặp Người
3.
Chiều Hư
4.
Chớ Gần Công Tử
=====================================
"Uyển Nhi......"
"Vâng."
Thái Bình nắm lấy tay nàng, đáp ở trên mặt mình, nàng như một con mèo nhỏ bị thương, nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay nàng ấy, "Về sau......!sẽ không để nàng lại nhìn thấy......!ta chật vật như vậy......"
Uyển Nhi chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, nước mắt lại tràn ra khỏi khóe mắt, "Ta chỉ cầu điện hạ hết thảy mạnh khỏe."
"Sẽ ổn mà."
Thái Bình ôn nhu trả lời, chỉ cần có Uyển Nhi, cái gì cũng ổn.
Lúc này ở tiền điện, bởi vì Thái Bình chịu một trận đánh, không khí ngưng trọng tới cực điểm.
Đặc biệt là Lý Hiền, hắn cảm thấy hướng gió thay đổi.
Lý do Võ Hậu ra sức đánh Thái Bình, cũng không phải vì án mã cầu, ngay cả phụ hoàng cũng không bảo vệ Thái Bình, nếu lát nữa Võ Hậu làm khó dễ, phụ hoàng căn bản không giữ nổi hắn.
Hắn khẩn trương mà lưng ướt một nửa.
"Một chuyện phóng hỏa Thanh Huy Các đã xong, cũng nên nói đến án mã cầu rồi." Võ Hậu chợt quay đầu lại, đem hết kinh sợ của Lý Hiền đều thu vào đáy mắt, "Thái Tử, ngươi có gì muốn nói với bổn cung không?"
Lý Hiển cùng Lý Đán kinh hãi, vốn tưởng rằng việc hôm nay đã xong, không nghĩ tới mẫu hậu ở thời điểm này lại bắt đầu truy cứu.
Lý Hiền chắp tay nhất bái, ra vẻ trấn tĩnh nói: "Con không biết mẫu hậu có ý tứ gì?"
Lý Trị đỡ trán, chỉ cảm thấy đầu lại bắt đầu như bị kim đâm mạnh.
Võ Hậu lại cười, "Nếu ngươi thật sự không biết, vậy sao lại biết được nội dung trong chiết tử?"
Lý Hiền ngạc nhiên, "Nội dung gì trong chiết tử?"
"Bùi thị." Võ Hậu khẽ gọi.
Bùi thị lại cầm hai quyển chiết tử đến, đưa cho Lý Hiền.
"Đây là do người từ Đông Cung của ngươi tấu lên, trong từng câu chữ đều có một ý tứ —— Thái Bình sai người phóng hỏa thiêu các, là muốn gây náo loạn, để cho Thái Bình đã sớm ra ngoài nhân náo loạn mà hồi cung.
Vào đêm xảy ra chuyện đó, Thái Bình đã sớm trốn khỏi Thanh Huy Các, lén gặp mặt hai gã Vũ Lâm tướng sĩ cùng đánh cầu trong thiên lao, bức hai người này trong đêm tự sát, dẫn tới chết vô đối chứng."
Mỗi một chữ của Võ Hậu đều giống như dao nhỏ, chọc vào tâm khảm của mỗi người.
Lý Đán không nghĩ tới Đông Cung lại lợi dụng chuyện tại Thanh Huy Các để làm ra suy đoán như vậy.
Nói vậy bên thiên lao cũng đã chuẩn bị tốt, muốn hỏi công chúa đã từng tới hay chưa, chỉ cần hỏi có nội thị lạ mặt nào đã tới là được.
Lập lờ nước đôi, sẽ dẫn đến nghi kỵ, càng nghi kỵ, liền càng dễ dàng trúng kế, sẽ hướng về cái phỏng đoán mà Đông Cung dẫn dụ.
Một người nói nội thị có thể là công chúa, có lẽ không đủ tin, nhưng khi hai người, ba người, thậm chí càng nhiều người phỏng đoán nội thị có thể là công chúa, theo bản năng sẽ đem giả dối coi như chân tướng, dù sao thời gian Thanh Huy Các nổi lửa thật sự khả nghi, suy đoán như vậy cũng coi như hợp tình hợp lý.
Lý Hiền kinh hãi, không nghĩ tới Võ Hậu lại giữ lại hai quyển chiết tử này, cho Thái Bình cùng phụ hoàng xem lại là hai quyển khác.
Nghĩ đến khi Thái Bình chất vấn hắn, hắn còn chắc chắn nội dung hai quyển chiết tử đó, nói thẳng Thái Bình chớ có mưu toan thoát tội án mã cầu.
Rõ ràng chiết tử mà Thái Bình xem bên trong không có đề cập án mã cầu, hắn lại nói lời không nên nói.
Bây giờ nghĩ lại, từ một khắc bắt đầu, Võ Hậu đã không hề hoài nghi Thái Bình, mà đã khóa chặt hiềm nghi lên người hắn.
Xong rồi......
Lý Trị đem hai quyển chiết tử trong tay đưa cho Đức An, lấy hai quyển chiết tử từ trong đôi tay run rẩy của Lý Hiền, cẩn thận mở ra.
Tuy đều tấu trình chuyện công chúa phóng hỏa Thanh Huy Các, chiết tử trong tay Lý Hiền lại đề cập đến án mã cầu, hai quyển Võ Hậu cho hắn xem lại không có đề cập một chữ.
"Bổn cung phạt Thái Bình, chỉ muốn giáo huấn nàng dài lâu, thu cái tính tình kiêu căng kia lại, coi chừng họa từ miệng mà ra." Thời điểm Võ Hậu nói lời này cực kỳ bình tĩnh, phảng phất người mà nàng nói đến không hề liên quan gì đến mình, "Đừng làm kẻ chết thay cho người khác mà cũng không biết." Nói, Võ Hậu chỉ về hai quyển chiết tử trong tay Đức An, "Bổn cung thỉnh hai người đến hiện trường Thanh Huy Các kiểm tra thực hư, một vị là thống lĩnh Vũ Lâm Quân, một vị là tự thừa của Đại Lý.
Hiện đã điều tra rõ, xác thật có người cố ý phóng hỏa, nhưng Thái Bình vẫn luôn ở trong Thanh Huy Các, giờ ngọ còn cùng Tứ Lang truyền thiện uống rượu, Vũ Lâm tướng sĩ canh giữ ngày đó đều có thể làm chứng."
Lý Trị nhìn nhìn tên hai quan viên này, tự thừa của Đại Lý không phải ai khác, đúng là ngày gần đây thanh danh nổi lên, Địch Nhân Kiệt.
Việc hai người này đi kiểm chứng, tất nhiên không làm giả được.
Mà hai quyển khác, tên hai người đó Lý Trị cũng nhận ra, đều là phe phái của Đông Cung.
"Đốt kinh Phật bình thường, làm sao đốt cháy nửa cái hành lang? Nếu không phải có người cố ý thiết kế, trên lan trụ bôi vật liệu dễ cháy, lửa làm sao có thể lớn như vậy?" Võ Hậu một bên nói, một bên liếc nhìn Thái Tử im lặng đã lâu, "Lý Hiền, ngươi thật tốt, vì để chính mình thoát tội, muội muội ruột thịt của mình cũng dám hãm hại."
"Thái Tử." Lý Trị gầm lên, "Rốt cuộc có phải hay không?!" Trọng âm dừng ở bốn chữ "có phải hay không", đây là nhắc nhở cuối cùng của Thiên Tử đối với Thái Tử.
Lý Hiền hốt hoảng quỳ xuống, lắc đầu nói: "Con......!Con xác thật......!không rõ tình hình......" Hiện giờ chỉ có thể một mực chắc chắn không biết rõ tình hình, hắn nhìn về phía chiết tử, "Con vốn dĩ cho rằng hôm nay triệu con đến, là để thẩm vấn một chuyện mã cầu, cho nên mới cho rằng trong chiết tử viết chính là chuyện mã cầu." Mặc dù không tình nguyện, Lý Hiền cũng chỉ có thể cúi đầu, hắn đối với Võ Hậu dập đầu ba cái, "Mẫu hậu, người tin con, con không có nói dối! Con thật sự không biết Đông Cung sẽ có thần tử viết loại chiết tử như vậy!"
Võ Hậu cười lạnh, "Bổn cung nói mười ngày là mười ngày, kỳ hạn chưa tới, bổn cung sao lại thẩm vấn trước? Hôm nay triệu các ngươi đến, chỉ để xem Thái Bình nhận giáo huấn, về sau thận trọng từ lời nói đến việc làm, chớ có làm xằng làm bậy, ngày càng kiêu căng.
Nếu ngươi không phải có tật giật mình, sao lại gấp gáp khó dằn nổi mà đem tội danh đổ lên đầu Thái Bình?"
"Con thật sự oan uổng!" Lý Hiền mãnh liệt dập đầu, "Mẫu hậu người cho con ba ngày, con về Đông Cung nhất định tra ra manh mối!"
"Lại cho ngươi ba ngày? Có phải hay không ngươi lại tìm mọi cách để đem tội danh ấn lên người Tam Lang?" Võ Hậu nói, cố ý liếc nhìn Lý Hiển một cái.
Lý Hiển lập tức quỳ xuống, gấp giọng nói: "Mẫu hậu minh giám, việc này thật sự không liên quan đến con!"
"Tam Lang yên tâm, mẫu hậu biết việc này không liên quan đến con." Thanh âm của Võ Hậu ôn nhu hơn trước rất nhiều, duỗi tay nâng Lý Hiển dậy, nhìn về Lý Trị mặt mày xanh mét ở một bên, "Bệ hạ, việc này cũng không phải là việc nhỏ, Thái Bình bổn cung có thể làm chủ xử trí, Thái Tử chỉ có thể giao cho bệ hạ xử trí."
Lý Trị nén giận nói: "Thái Tử, trẫm cho ngươi hai ngày, ngươi tự mình chỉnh đốn Đông Cung! Cho trẫm một đáp án vừa lòng!"
"Vâng......!Vâng......" Lý Hiền dập đầu lĩnh mệnh.
Thân mình Lý Trị nghiêng nghiêng, tựa hồ muốn ngã xuống.
Đức An vội vàng đỡ lấy Thiên Tử, "Bệ hạ."
"Truyền thái y......" Lý Trị thống khổ đỡ trán, sau đó nói, "Trị liệu cho Thái Bình trước." Hôm nay hắn thua một tòa thành, tòa thành tiếp theo hắn nhất định phải đoạt về.
Võ Hậu đỡ lấy Lý Trị, ân cần nói: "Bệ hạ phải chú ý thân thể, ta đỡ bệ hạ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát trước."
"Được......" Lý Trị để Võ Hậu đỡ, ngồi trở lại trên long ỷ.
"Lui ra." Võ Hậu phất tay áo, ra hiệu nhi tử lui ra, "Đừng quấy rầy phụ hoàng các ngươi nghỉ ngơi."
"Vâng." Ba người dường như vừa trải qua một kiếp sinh tử, khi rời khỏi Hàm Quang Điện, chỉ cảm thấy đôi chân nhũn ra, liên tiếp hít thở vài hơi, mới có thể hoãn lại.
Sau đó Lý Hiền vội vàng rời đi, Lý Đán vốn định đi thăm Thái Bình, nề hà Lý Hiển lôi kéo, nhắc nhở hắn lúc này nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, ít làm ít sai.
Lý Đán chỉ đành phải đi theo tam ca cùng nhau xuất cung.
Bên trong Hàm Quang Điện, Lý Trị nằm trên đầu gối Võ Hậu, khàn giọng nói: "Mị Nương à, nếu mà Hoằng nhi của trẫm vẫn còn, thì tốt biết bao nhiêu."
Nỗi lòng Võ Hậu phức tạp, thuận thế xoa xoa huyệt thái dương cho Lý Trị, cũng không có đáp lời.
"Bản tính Hiền nhi không xấu, nàng kiên nhẫn một chút, dạy bảo hắn nhiều hơn." Lý Trị lại nói.
Khóe miệng Võ Hậu giơ lên một mạt trào phúng, bản tính hắn đúng là không xấu, nhưng từ khi lời đồn về mẫu thân truyền ra tứ phía, hắn đã không còn coi nàng là mẫu thân.
Đối phó địch nhân, sao có thể lưu tình?
Cục diện ngươi chết ta sống này, còn không phải do vị phu quân đang gối trên đầu gối nàng chính tay ban tặng sao?
"Bệ hạ yên tâm, ta biết phải làm như thế nào."
"Được."
Đế vương gia không có chân tình, nàng cùng nhi tử cũng vậy, cùng trượng phu cũng thế, cuối cùng cũng sẽ đi đến một bước này.
Nhưng nàng cũng không hối hận, làm Thái Hậu phú quý năm này tháng nọ ăn không ngồi rồi, chi bằng nghe theo thanh âm từ nội tâm, nắm quyền, đi đến triều đình, làm người đệ nhất thiên cổ.
Một đời này nàng chưa bao giờ nhận thua.
Ở trước mặt Thái Tông như thế, ở chùa Cảm Nghiệp như thế, khi bị chúng thần công kích như thế, hiện tại cũng như thế.
Mị Nương là tên do Thiên Tử ban, lại không phải tâm nàng hướng tới.
Thân là nữ tử, không nên trời sinh hèn mọn.
Đạt được mong muốn, nàng nhất định phải bỏ xuống cái tên này, tự cho mình một cái tên thật vang dội.
Ánh mắt Võ Hậu xa xăm, nhìn về phía ánh mặt trời xán lạn bên ngoài Hàm Quang Điện.
Nàng nghĩ, cái tên đó nhất định phải lóa mắt như ánh mặt trời hôm nay, đủ để chiếu rọi toàn bộ thiên hạ Đại Đường.
_____
Chú giải
Ngự lãm: vua nhìn (xem).