Cấm Đình

Chương 25: Giương Cánh





Cung uyển của Thái Bình ở thành Tử Vi gọi là Lưu Bôi, đi qua Huy Du môn hướng về phía Đông khoảng hai nén nhang sẽ đến cửa cung điện.

Vào cửa cung, hai bên là lầu các, xuyên qua sân rộng, sẽ là chính điện điện Lưu Bôi.
Thái Bình khi đến thành Tử Vi ngày thứ nhất, sở dĩ lựa chọn nơi này, ngoài việc có thể leo lên lầu các ngắm trăng, còn bởi vì ở phía Tây Bắc đình viện, có thêm một cây hoa lê.

Hiện nay mùa hoa lê nở đã qua, cây cối xanh ngắt, sang năm xuân tới, nhất định có thể nở đầy cành, chỉ cần gió nhẹ thổi tới, hoa lê liền có thể bay khắp nơi, như bông như tuyết.
Thái Bình nghĩ, nếu có thể ở lại Lạc Dương cho đến lúc đó, nàng liền có thể cùng Uyển Nhi cùng nhau thu thập cánh hoa lê, nghiền nát làm giấy.

Tựa như đời trước thuở niên thiếu, nàng ghé mắt nhìn hoa lê rơi xuống xung quanh Uyển Nhi, mặt mày như tranh, dáng người như họa.
Điện Trinh Quán cách nơi này có chút xa, Thái Bình đã về điện Lưu Bôi trước.
"Uyển Nhi còn chưa trở về?" Thái Bình không dám biểu lộ quá nhiều quan tâm, về điện ngồi nghỉ, uống xong hai ngụm nước đậu xanh, mới ra vẻ lười biếng hỏi.
Cung tì trả lời: "Bẩm điện hạ, tài tử chưa trở về."
"À." Thái Bình đứng dậy, đi đến trước cửa điện, giương mắt nhìn nhìn lầu các bên trái, nơi đó cao, có lẽ có thể nhìn thấy thân ảnh Uyển Nhi trở về.

Nghĩ đến đây, Thái Bình hơi hơi nhấc váy, lập tức đi về phía lầu các.
Cung tì vội vàng theo sát Thái Bình, lầu các có ba tầng cao, không gian lại không lớn.

Thái Bình đi đến lan biên, dựa vào lan biên nhìn về nơi xa, thu hết cung uyển phụ cận vào đáy mắt.

Nàng theo bản năng mà nhìn phía Tây Bắc, đó là điện Trinh Quán.

Phụ hoàng ở điện Huy Du tĩnh dưỡng, ngày thường chính vụ đều do a nương ở điện Trinh Quán xử lý, hôm nay Uyển Nhi nhất định đã đến chỗ đó.
Thụy thú đứng ngạo nghễ đứng trên điện Trinh Quán, đấu củng phi diêm, như hoàng điểu dang rộng hai cánh, tựa hồ có thể bay lên trời bất kỳ lúc nào.
Trái tim Thái Bình hơi nóng lên, nhiều năm về sau, a nương của nàng sẽ trở thành đệ nhất nữ đế đương thời, Uyển Nhi của nàng sẽ đứng trước bách quan, cao giọng đọc chiếu thư đăng cơ, trở thành "Cân Quắc Tể Tướng" được đời sau tán thưởng.
Thái Bình cười khẽ, nàng vĩnh viễn nhớ rõ khi đó khí phách của Uyển Nhi là như thế nào.


Tuy không phải tể tướng chân chính, lại có phong thái của tể tướng.

Nàng ấy mặc quan phục màu đỏ thẫm, giống như tất cả bách quan, đầu đội ô sa, bên hông treo ngân ngư, mặc dù thân hình không cao lớn như triều thần, nhưng chỉ cần nàng ấy đứng ở chỗ đó, trong tầm mắt của Thái Bình liền chỉ còn lại một mình nàng.
Thái Bình hơi hơi cúi đầu, không nhịn được mà bật cười, trong tầm mắt xuất hiện bóng dáng Uyển Nhi cầm ô giương mắt.
Thái Bình tươi cười như ánh mặt trời xán lạn, chiếc váy đỏ vàng tươi đẹp in sâu vào trái tim Uyển Nhi.
Uyển Nhi xác thật đã nhìn nàng ấy hồi lâu, công chúa Thái Bình rực rỡ nhất Đại Đường, trời sinh kiều mị động lòng người, giống như đóa mẫu đơn diễm lệ nhất Đại Đường, có thể dễ như trở bàn tay mà bắt được ánh mắt thế nhân.
Một lát trước đó, Thái Bình phơi dưới ánh nắng, dõi mắt trông về phía xa, ánh nắng xán lạn phác họa sóng mũi thẳng tắp, ở trên người nàng phát ra một vòng ánh sáng rạng rỡ.
Cô nương như vậy, sao có thể không bắt mắt? Uyển Nhi thất thần chốc lát, bị giam lại ở bên trong sự tươi đẹp của Thái Bình.
"Tài tử......" Xuân Hạ nhỏ giọng nhắc nhở.
Uyển Nhi hoàn hồn, tiếp nhận cây dù từ trong tay nàng ấy, "Ngươi vào điện trước, ta lát nữa sẽ vào."
"Vâng." Xuân Hạ lĩnh mệnh lui ra.
Uyển Nhi giương mắt, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Thái Bình.

Giống như ánh mặt trời rơi vào lòng hồ bình lặng, ấm và nóng.
Một chớp mắt đó, nàng ý thức được Thái Bình có phải trùng sinh hay không, đã không quan trọng.
Đời trước nàng yêu nàng ấy đến tận xương, đời này lại cùng nàng ấy tương ngộ, vẫn là yêu đến tận xương.

Trái tim nàng, bất luận bao nhiêu đời, chỉ chứa được tiểu công chúa đang ở trên lầu các, cũng chỉ để vị tiểu công chúa kia mang theo ánh dương mà xâm nhập nội tâm nàng.
Thái Bình mỉm cười nhìn xuống, "Nơi này phong cảnh rất đẹp, Uyển Nhi có muốn cùng ta ngắm nhìn trong chốc lát?"
"Vâng." Uyển Nhi dứt khoát đồng ý, lúc rũ mắt, lặng lẽ cảm giác hai má nóng lên không ít.
Uyển Nhi đi đến dưới lầu, đưa cây dù cho cung nhân bên cạnh, dọc theo thang lầu từng bước một đi lên tầng cao.
Thái Bình ngoái đầu nhìn về phía cầu thang, khóe miệng mỉm cười.

Tuy nói hiện nay chỉ là thang lên lầu các, nhưng Thái Bình tin tưởng, sẽ có một ngày, nàng sẽ thẳng đứng ở trước Hàm Nguyên Điện, nhìn Uyển Nhi mặc trang phục lộng lẫy dẫm lên bậc thang đi đến bên người nàng, như lúc này vậy.
Nàng nhịn không được cười ra tiếng, trong mắt Uyển Nhi có nghi hoặc, nhìn nhìn Thái Bình.
Thái Bình nhịn cười duỗi tay tới, "Lại đây!"

Uyển Nhi chần chờ một chút, Thái Bình nào để cho nàng chần chờ, lập tức đi về trước duỗi tay ra, nắm lấy tay nàng chặt chẽ, cùng nhau sóng vai đứng ở lan biên.
"Uyển Nhi ngươi nhìn xem bên kia ——" Thái Bình chỉ về hướng mái cong của điện Trinh Quán, "Có giống một con phượng hoàng có thể bay lên bất cứ lúc nào không?"
Uyển Nhi nghe ra Thái Bình bóng gió, thấp giọng hỏi: "Điện hạ muốn bay lên sao?"
Thái Bình nghiêng mặt nhìn nàng, ý cười như cũ, ngữ khí lại cực kỳ kiên định, "Muốn."
Uyển Nhi ngơ ngẩn mà nhìn Thái Bình, quả nhiên, Thái Bình đời này so với Thái Bình đời trước thành thục đến quá sớm, có lẽ Võ Hậu đã sớm lựa chọn nàng ấy.
Lúc nàng còn chưa trùng sinh, quỹ đạo lịch sử của Đại Đường này, đã không giống trước.
Lúc ý thức được điểm này, Uyển Nhi cúi đầu, "Xin điện hạ buông tay trước."
Thái Bình vốn không tình nguyện, nhưng nhớ lại a nương nhắc nhở, nàng chỉ có thể buông tay ra.
Uyển Nhi lui lại một bước, thoáng nhìn phía sau, "Đều lui ra."
"Vâng." Cung nhân theo hầu nghe lệnh rời khỏi gác mái, chờ ở bên dưới.
Uyển Nhi chợt quỳ xuống đất, hai tay đem ngọc bội Võ Hậu đưa cho nâng lên, để Thái Bình nhìn xem, "Thiên Hậu có lệnh, thiếp phải làm người dẫn đường cho điện hạ."
Thái Bình vốn tưởng rằng hôm nay a nương truyền triệu, nhất định sẽ giáo huấn Uyển Nhi, không nghĩ tới thế nhưng lại cho Uyển Nhi một nhiệm vụ như vậy.
"Ngươi chỉ hơn ta một tuổi, làm sao có thể dẫn đường?"
"Thiếp họ Thượng Quan, ở Dịch Đình mười bốn năm......"
Uyển Nhi giương mắt đối diện ánh mắt Thái Bình, "Giỏi xem mặt đoán ý, hiểu xu cát tị hung."
Thái Bình nghiêm túc nói: "Một bước này không dễ đi."
Uyển Nhi lại cười, "Thiếp từ lúc có ký ức, không có một bước dễ đi."
Thái Bình đi đến trước một bước, ngồi xổm xuống trước mặt Uyển Nhi, "Ngươi nghĩ kỹ chưa, phù diêu cửu tiêu, sơ sẩy một chút, sẽ tan xương nát thịt."
"Thiếp nghĩ kỹ rồi." Uyển Nhi nhịn xuống câu nói kia, cho dù tan xương nát thịt, chỉ cần Thái Bình muốn bay lên, nàng cũng cam nguyện đi cùng.

Chỉ cần, công chúa vĩnh viễn có thể đứng trên tầng mây.
"Uyển Nhi." Thái Bình nỉ non một tiếng, dang tay ôm nàng vào lòng.
Cửu biệt một đời, cuối cùng cũng đợi được cái ôm này.
Uyển Nhi không dám ôm lại nàng ấy, ra vẻ nghiêm túc nói: "Điện hạ lại hồ nháo!" Rõ ràng có thể đẩy ra, nàng lại chua xót trong lòng, không nỡ phá hư cái ôm đã lâu này.
"Hiếm khi ngươi có lương tâm một lần, xem như bổn cung cho ngươi khen thưởng." Ngữ khí của Thái Bình ngả ngớn như trước, đáy mắt lại tràn lên nước mắt.


Nàng cầm lòng không đậu mà siết chặt hai tay, hơi thở lại gần bên tai Uyển Nhi.
Uyển Nhi cảm giác được "nguy hiểm", nhịn xuống nhớ nhung nồng đậm, vừa muốn đẩy Thái Bình ra.
Thái Bình cảm thấy thân thể Uyển Nhi trở nên căng thẳng, nàng không thể ngay lúc này dọa nàng ấy, lập tức liền nhanh chóng nới lỏng hai tay, kéo ra khoảng cách giữa hai người, "Thượng Quan tài tử, ngày mai lại đến chỗ a nương một lần, giúp ta mang một câu nói đến cho a nương."
Uyển Nhi tim đập cuồng loạn, kéo căng vẻ mặt nghiêm túc, thấp giọng hỏi: "Câu gì?"
Thái Bình nhìn thấy gò má Uyển Nhi ửng đỏ, vô cùng đáng yêu, nàng nhịn không được ngoắc ngoắc tay với nàng ấy, "Lại đây chút, đưa lỗ tai cho ta."
"Không thể hồ nháo." Uyển Nhi cảnh cáo trước, lỗ tai lại gần bên môi Thái Bình.
"Con......! muốn vào Vô gian địa ngục......" Hơi thở Thái Bình kéo tới, Uyển Nhi chỉ cảm thấy bên tai nháy mắt bị thiêu nóng.

Nhìn Uyển Nhi đỏ bừng mặt, Thái Bình ý thức được một chuyện, nếu là đời trước, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ấy như vậy.
Nhưng đời này vẫn chưa được, nàng còn chưa có năng lực bảo hộ nàng ấy.

Nếu không thể cho nàng ấy thái bình, liền không cần đâm thủng cửa sổ giấy này, coi như không biết không rõ, Uyển Nhi liền sẽ không chạy không trốn.
Uyển Nhi hoảng sợ lui ra phía sau, "Thiếp nhớ kỹ."
"Hôm nay ngự thiện làm nước đậu xanh, ta đã làm lạnh cho ngươi một chén, chúng ta đi xuống cùng uống!" Thái Bình nói xong, đứng dậy nâng Uyển Nhi dậy, "Đi thôi!"
Uyển Nhi vẫn đứng tại chỗ, "Điện hạ, cái gì gọi là Vô gian địa ngục?"
"Ngươi nói cho a nương, người sẽ hiểu." Thái Bình híp mắt cười khẽ, "Không đề cập tới nữa, đi nào!" Lại lần nữa dắt tay Uyển Nhi, Thái Bình lôi kéo nàng một đường đi xuống lầu các, cười cười đi vào điện Lưu Bôi.
Đếm đến, Uyển Nhi trằn trọc khó ngủ, bốn chữ "Vô gian địa ngục" làm nàng lăn qua lộn nghĩ mãi nhưng vẫn không rõ là có ý tứ gì.

Nàng chỉ đi đến điện Trinh Quán một lần, lúc trở về, Thái Bình như thể nháy mắt đã lớn hơn mười tuổi, Uyển Nhi nghĩ, nhất định đã xảy ra chuyện gì.
Nàng khoác áo đứng dậy, mở cửa tẩm điện, gọi cung nhân lại đây.
"Điện hạ hôm qua đã đi đến nơi nào?"
Cung nhân cung kính đáp: "Bẩm tài tử, điện hạ hôm qua đi thăm bệ hạ."
"Chỉ thăm bệ hạ?" Uyển Nhi hỏi lại.
Cung nhân đúng sự thật gật đầu, "Vâng."
"Đã biết." Uyển Nhi đóng lại cửa điện, trở về bên giường.
Bệ hạ nhất định đã nói gì với nàng ấy.
"Vô gian địa ngục......!Vô gian......" Uyển Nhi lẩm bẩm mấy chữ này, Vô gian địa ngục là địa ngục đau khổ nhất, Thái Bình muốn nàng truyền lời cho Võ Hậu, nói vậy Võ Hậu trước đó đã cùng Thái Bình đề cập cái này.
Uyển Nhi luôn cảm thấy chân tướng ở sau rèm sa, tầm mắt lại cứ mông lung, cái gì cũng nhìn không rõ ràng.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi cùng công chúa dùng bữa, Uyển Nhi đúng hẹn tiến đến điện Trinh Quán, yết kiến Võ Hậu.

Võ Hậu có phần tò mò, Uyển Nhi chủ động yết kiến, nhất định có chuyện quan trọng.
"Thiếp, bái kiến Thiên Hậu."
"Chuyện gì?"
Uyển Nhi nhìn thoáng qua Bùi thị bên cạnh Võ Hậu, Võ Hậu đưa ánh mắt cho Bùi thị, "Đều lui xuống."
"Vâng." Bùi thị mang theo cung nhân rời khỏi điện Trinh Quán.
Võ Hậu cầm lấy chiết tử, tiện tay mở ra, "Nói đi."
"Điện hạ muốn thiếp mang một câu đến nói với Thiên Hậu." Uyển Nhi lặng lẽ giương mắt, nhìn kỹ biểu tình của Võ Hậu, "Nàng nói, nàng muốn vào Vô gian địa ngục."
Động tác lật chiết tử của Võ Hậu cứng lại, đáy mắt hiện lên một mạt âm trầm, "Vô gian địa ngục?"
"Đó là nguyên văn của điện hạ." Uyển Nhi đúng sự thật nói.
Võ Hậu chầm chậm hỏi: "Ngươi nói gì với nàng?"
"Thiếp chưa nói một chữ, điện hạ liền nói điện Trinh Quán nhìn giống Phượng Hoàng muốn bay." Uyển Nhi nghĩ nghĩ, tiếp tục nói, "Thiếp hỏi qua các cung nhân, hôm qua điện hạ có ghé điện Huy Du, đến thăm hỏi bệ hạ."
Võ Hậu lại cười, "Bổn cung đã biết."
Uyển Nhi không thể hỏi nhiều, chỉ có thể cúi đầu, suy nghĩ ý tứ trong lời của Võ Hậu.
Võ Hậu nhàn nhạt nói: "Nàng để ngươi mang lời này đến, có biết nàng có ý gì?"
"Thiếp, không biết."
"Nàng tin ngươi."
Võ Hậu nói xong, thanh âm trầm xuống, "Cũng muốn để bổn cung tin ngươi." Võ Hậu trên mặt hiện lên ý cười vui mừng, "Xem ra Thái Bình xác thật coi trọng ngươi, đừng để nàng thất vọng."
"Thiếp còn muốn gặp a nương, không thể làm điện hạ thất vọng, cũng không dám làm Thiên Hậu thất vọng." Uyển Nhi dập đầu.
Võ Hậu liếc mắt nhìn Uyển Nhi, "Người thông minh chính là hiểu chuyện." Hơi dừng lại, nàng nghĩ nghĩ, cười nói, "Trở về nói với Thái Bình, luyện mã cầu cho tốt, sẽ có tác dụng."
"Vâng."
_____
Chú giải
Thụy thú: linh thú mang lại sự tốt lành
Đấu củng phi diêm: kiến trúc mái cong cổ của Trung Quốc, thường thấy trong cung đình
Cân Quắc Tể Tướng: nữ tể tướng (ngày xưa phụ nữ ra ngoài thường đội mũ có mạng che mặt, nên từ cân quắc – khăn trùm thường được dùng để chỉ nữ giời)
Ô sa: mũ của quan lại, có 2 cánh chuồn 2 bên
Xu cát tị hung: tìm vận may, tránh vận rủi
Phù dao cửu tiêu: gió lốc chín tầng mây, ý nói nguy hiểm tầng tầng
Vô gian địa ngục: là địa ngục đau khổ nhất trong tám đạiđịa ngục, tù ngục của khổ đau bất tận, không cách nào giải thoát (thuật ngữ Phậtgiáo).