Ánh trăng leo qua tường thành Lạc Dương, ánh sáng nhu hòa bao trùm cả tòa thành, nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, tương phản với ánh trăng một cách đẹp mắt.
Thị nữ đi cùng được sắp xếp ở hậu viên thành Tử Vi, một đường mệt nhọc, ai nấy đều lui về cung, sau khi dàn xếp thỏa đáng, nhanh chóng đi ngủ sớm.
Thiên tử Lý Trị mới tới Lạc Dương, đầu lại đau nhức, liền hạ lệnh miễn các quan viên đến Lạc Dương triều bái.
Cùng lúc đó, Võ Hậu truyền một đạo ý chỉ truyền đến tẩm cung của Thái Bình—— "Tuyên Thượng Quan tài tử yết kiến Thiên Hậu."
Thái Bình lo sợ bất an một đêm, không nghĩ tới a nương vẫn nhịn không được mà ra tay.
Uyển Nhi thu thập thỏa đáng xong, liền chuẩn bị đi theo nội thị truyền chỉ đến điện Trinh Quán gặp mặt Thiên Hậu.
Lúc chuẩn bị lên đường, nàng nhìn về phía Thái Bình một cái, chỉ thấy Thái Bình cúi đầu lật sách, làm như căn bản không nghe thấy chuyện Võ Hậu truyền triệu.
Như thế cũng tốt, miễn cho Thái Bình cùng Võ Hậu vì nàng mà xảy ra tranh chấp gì.
"Xuân Hạ, bên ngoài trời đang nắng, ngươi bung dù đi cùng tài tử một chuyến." Thái Bình nhàn nhạt mở miệng, đưa ánh mắt cho Xuân Hạ.
Xuân Hạ gật đầu, vội vàng cầm cây dù chạy ra, đuổi theo Uyển Nhi.
Đợi Uyển Nhi đã đi xa, Thái Bình mới dám không kiêng nể gì mà nhìn theo nàng ấy đến khi khuất dạng.
Lúc ở chỗ đại Phật Lư Xá Na, những lời a nương nói với nàng còn văng vẳng bên tai, cùng với những lời a nương từng nói ở Thanh Huy Các, nàng ý thức được chính mình đã làm sai quá nhiều.
Nàng hiện nay chỉ là công chúa, công chúa được sủng ái cũng sẽ không binh không quyền.
Người không có binh quyền, lấy gì để bảo hộ người mà mình quan tâm? Nàng hiện giờ trắng trơn che chở Uyển Nhi như vậy, sẽ chỉ làm người khác ghen ghét ghi hận, thậm chí còn làm nhiều người chú ý tới Uyển Nhi, đây mà gọi là bảo vệ cho nàng ấy sao?
Kiêu căng nên có giới hạn, mấy năm này nàng ở Lạc Dương, cũng nên vì chính mình tính toán mới phải.
Thái Bình suy nghĩ một hồi, lập tức gọi cung tì tới, "Theo bổn cung đi thăm phụ hoàng."
Uyển Nhi theo nội thị, dọc theo bậc thang dài bên trái điện Trinh Quán đi vào cung, an tĩnh ở trước cửa điện chờ đợi Võ Hậu truyền triệu.
Sau khi nội thị đi vào bẩm báo Võ Hậu, liền nghe thấy Võ Hậu lạnh giọng lên tiếng, "Truyền."
Uyển Nhi cúi đầu đi vào trong điện, đối với Võ Hậu hành lễ, "Thiếp, Thượng Quan Uyển Nhi bái kiến Thiên Hậu."
"Chỉ một mình ngươi đến đây?" Võ Hậu có phần kinh ngạc, đặt chiết tử xuống, giương mắt nhìn về phía cửa đại điện một cái, chỉ có Xuân Hạ, cũng không thấy bóng dáng Thái Bình.
Uyển Nhi đúng sự thật đáp: "Bẩm Thiên Hậu, chỉ một mình thiếp."
Võ Hậu cười khẽ, "Xem ra, còn không tính ngu dốt." Nói xong, nàng cũng không có ý để Uyển Nhi đứng dậy, giương mắt nhìn về phía nữ quan Bùi thị hầu hạ bên cạnh, "Đem người dẫn tới đi."
"Vâng."
Bùi thị lĩnh mệnh, đi ra điện Trinh Quán không lâu, liền dẫn một dân phụ tiến vào.
"Dân phụ Trịnh thị, bái kiến Thiên Hậu." Thanh âm dân phụ ôn hòa, đủ để cho Uyển Nhi nhịn không được quay đầu lại.
Là a nương!
Uyển Nhi đã mấy tháng không nhìn thấy a nương, hiện nay nhìn thấy, chỉ cảm thấy người hao gầy không ít.
Trong lòng chua xót, lại không dám thất lễ ở trước mặt Thiên Hậu, chỉ phải cắn m0i dưới, nhịn xuống một tiếng "A nương".
Võ Hậu đem hành động của Uyển Nhi nhìn đến rõ ràng, cười nói: "Nhìn thấy a nương, sao không gọi một tiếng?"
Uyển Nhi cung kính lễ bái, "Chưa được Thiên Hậu cho phép, thiếp không dám thất lễ."
Võ Hậu tùy tiện cầm chiết tử lên, tiện tay lật xem, "Bổn cung cho phép mẫu nữ các ngươi gặp nhau một lát."
"Tạ Thiên Hậu!" Thanh âm Uyển Nhi run rẩy, nhận được ý chỉ, cuối cùng là nhịn không được vòng tay ôm chặt mẫu thân, đã lâu mà gọi một câu, "A nương."
Trịnh thị lệ nóng đã dâng tràn, nhưng vẫn giúp nữ nhi lau đi nước mắt trước, "Uyển Nhi......!Không khóc......!Không khóc......" Thanh âm ôn nhu, xuyên thấu tâm can.
Võ Hậu hơi nhướng mày, cũng không đánh gãy hai người mẫu nữ tình thâm.
Nàng giương mắt nhìn về phía Bùi thị, Bùi thị ngầm hiểu mà lại lần nữa rời khỏi điện, không bao lâu liền bưng một cái hộp sơn mài màu đỏ đến.
Uyển Nhi cảm thấy không khí trong điện có biến, không dám lại cùng mẫu thân nhiều lời, lập tức lau khô nước mắt, cùng với Trịnh thị, cung kính mà quỳ gối trước mặt Võ Hậu, không nói lời nào.
"Nói xong rồi?" Võ Hậu nhàn nhạt hỏi.
Uyển Nhi rũ mắt, chuẩn bị nghe thánh huấn.
"Biết vì sao hôm nay tuyên các ngươi đến đây không?" Võ Hậu chầm chậm hỏi xong, nhấc lên bút son, ở trên chiết tử phê bình vài câu, liền khép chiết tử lại, đặt ở một bên.
Trịnh thị lo lắng, nắm chặt tay Uyển Nhi.
Uyển Nhi nghiêm túc đáp: "Xin Thiên Hậu chỉ dạy."
"Bổn cung mệnh ngươi làm thư đồng cho Thái Bình, muốn để công chúa công khóa tiến bộ." Võ Hậu gác xuống bút son, nhìn chằm chằm Uyển Nhi, "Ngươi thật sự lợi hại, công khóa của công chúa xác thật có tiến bộ, nhưng tính tình kiêu căng không giảm còn tăng, ngươi nói xem bổn cung nên thưởng ngươi hay là nên phạt ngươi?"
Uyển Nhi thản nhiên giương mắt, đối diện hai mắt Võ Hậu, "Thiếp nên chịu phạt."
Võ Hậu đầy thâm ý "À?" một cái.
"Một, không thể khuyên nhủ công chúa tu thân dưỡng tính, thiếp cũng có tội; hai, vô cớ trêu chọc lọt mắt xanh Thái Tử, tội càng lớn hơn." Uyển Nhi nói xong, đối với Võ Hậu lại bái, "Ba, thiếp sợ chết, mê hoặc công chúa bảo hộ mình, là tội nặng nhất."
Đáy mắt Võ Hậu hiện lên một mạt hồ nghi, "Ngươi vậy mà lại sợ chết?"
"Thiếp sợ." Uyển Nhi dứt khoát trả lời, Trịnh thị sợ tới mức nắm thật chặt tay nàng, chỉ nghe đến ba tội này, cái nào cũng đều có thể phạt nặng.
Võ Hậu không nói gì, như chờ đợi Uyển Nhi nói cho hết lời.
Ánh mắt Uyển Nhi bằng phẳng thiên chân, thậm chí nhiều một tia nhiệt liệt, "Thiếp sợ còn nhục gia môn, học tập hơn mười năm, lại không dùng được những gì đã học, trở nên tầm thường, niên thiếu mà chết."
"Thiếp sợ a nương tuổi tác càng cao, không thể phụng dưỡng dưới gối, để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, là bất hiếu." Thanh âm của nàng vang vọng, tuy rằng xem mệnh như cỏ rác, toàn thân lại lộ ra một cổ cao ngạo bẩm sinh.
Võ Hậu an tĩnh mà nhìn nàng, trong đầu lại hiện lên một màn Thượng Quan Nghi cúi đầu nhận tội.
Thượng Quan Uyển Nhi tuy là nữ tử, lại kế thừa cốt khí của Thượng Quan gia, nhiều năm được dạy dỗ, biểu lộ tất cả khí khái.
Nàng bỗng nhiên có chút hiểu được Thái Bình, vì sao lại che chở cho một tài tử nho nhỏ như vậy? Nhất định phải bằng năng lực của bản thân, thuần phục Sư Tử Thông quật cường nhất.
Trịnh thị len lén nhìn thấy sắc mặt Võ Hậu càng thêm nghiêm túc, lo lắng nữ nhi làm Võ Hậu tức giận, vội vàng dập đầu.
Nhưng mà, nàng còn không kịp đem những lời đó nói ra, Võ Hậu đã mở miệng trước, "Bùi thị."
Bùi thị đi đến trước người Uyển Nhi, hạ gối đem hộp sơn mài đỏ mở ra, đưa khối ngọc bối nạm vàng đến trước mắt Uyển Nhi.
"Nói năng hùng hồn, còn tính là biết thân biết phận." Võ Hậu liếc Uyển Nhi, "Bổn cung niệm tình Thượng Quan thị chỉ còn ngươi là huyết mạch, lại cho ngươi một cơ hội lựa chọn."
Dư quang Uyển Nhi đã thoáng nhìn thấy bên hông Bùi thị cũng đeo một khối ngọc bội như vậy.
Lần này Võ Hậu không nói lựa chọn cái gì, Uyển Nhi cũng đã hiểu rõ.
Nàng hít sâu một hơi, nghiêng mặt nhìn nhìn mẫu thân.
Trịnh thị ở Dịch Đình vất vả dạy nàng nhiều năm như vậy, cũng không muốn nàng làm bá tánh tầm thường, nhưng nếu thành người của Võ Hậu, thế nhân đều biết thủ đoạn của Võ Hậu, cũng không biết sẽ có bao nhiêu chuyện độc ác lây dính đôi tay Uyển Nhi.
"A nương, đây là con đường mà con chọn."
Không nghĩ tới năm tháng làm thư đồng cho Thái Bình ở đời này lại ngắn như vậy, Võ Hậu bởi vì chuyện của Thái Tử mà đối với nàng sinh ra kẽ hở, ngày này đã là chuyện sớm hay muộn.
Ra cung là đường chết, trước kia nàng đã sớm minh bạch.
Uyển Nhi hai tay tiếp nhận ngọc bội, cung kính mà giơ cao khỏi đầu, "Thiếp chọn con đường này."
Trịnh thị đau lòng mà nữ nhi của mình, nước mắt chỉ có thể ngậm trong hốc mắt, không ngừng đảo quanh.
"Ngươi nghĩ kỹ rồi?" Võ Hậu hỏi lại.
Uyển Nhi kiên định đáp: "Thượng Quan gia không chỉ có nam nhi, thiếp cũng họ Thượng Quan."
"Hay cho một câu, thiếp cũng họ Thượng Quan." Võ Hậu ngữ ý thâm trầm, "Bùi thị, mang Trịnh thị đi xuống."
Trịnh thị không nỡ Uyển Nhi, theo bản năng nắm thật chặt tay nàng.
Uyển Nhi rút tay lại, vỗ nhẹ mu bàn tay của mẫu thân, chỉ cần nàng làm tốt, Võ Hậu coi như lấy mẫu thân làm thế chấp, nàng cùng mẫu thân đều có thể sống.
"Trịnh thị, đi thôi." Bùi thị nhẹ giọng gọi.
Trịnh thị lại bái, đi theo Bùi thị rời khỏi điện Trinh Quán.
"Trở về đi." Võ Hậu mở ra một quyển chiết tử khác, không tiếp tục nhìn Uyển Nhi.
Uyển Nhi ngạc nhiên, "Trở về......!bên công chúa?"
Khóe miệng Võ Hậu cong lên, ý cười cũng không có độ ấm, "Ngươi muốn lưu lại, phải đưa ra càng nhiều thành ý."
"Vâng."
Uyển Nhi đi ra ngoài điện vài bước, quay đầu lại nhìn tấm biển —— Trinh Quán.
Đó là niên hiệu của hoàng đế Thái Tông, cũng là sơ tâm Võ Hậu dấy lên thuở niên thiếu.
Thái Tông nổi danh bên ngoài, mặc dù cũng từng dùng thủ đoạn độc ác, sát huynh bức phụ, nhưng trong sử sách, là hắn cố ý ngụy trang cũng được, là hắn chuyên tâm chuyện chính trị cũng thế, danh tiếng minh quân đã thành.
Thắng làm vua thua làm giặc, là đạo của Thái Tông, tòng gián như lưu, là thuật của Thái Tông.
Đạo thuật của mỗi vị đế vương, đều là tự học.
Võ Hậu khó vì thân nữ nhi, thuật cần mạnh hơn đạo, nàng phải có đủ tàn nhẫn, mới có thể đe dọa người xung quanh.
Còn Thái Bình thì sao?
Uyển Nhi buộc lòng phải nghĩ đến.
Nàng xuất thân Thượng Quan thị, năm đó bởi vì lời tuyên bố phế hậu mà sa đọa đến mức này, Võ Hậu không lưu nàng, lại để nàng trở lại bên người Thái Bình, với sự nhạy bén của Uyển Nhi, nàng đã ngửi thấy dã tâm của Võ Hậu.
Đời trước Thái Bình có tình có nghĩa, tuy cũng từng nhúng chàm quyền thế, lại chưa từng nghiêm túc nghiên cứu đạo thuật.
Để Thái Bình ý thức được nguy hiểm, để tâm chính mình đạo thuật, đây mới là nhiệm vụ chân chính mà Võ Hậu giao cho nàng.
Nếu có thể mê hoặc công chúa, tự nhiên cũng có thể dẫn đường công chúa.
Uyển Nhi nắm chặt ngọc bội, nhìn con đường phía trước, như có suy tư gì.
Xuân Hạ bung dù che nắng cho nàng, nhỏ giọng hỏi, "Tài tử, người không sao chứ?"
"Không sao." Uyển Nhi ôn hòa mà đối với Xuân Hạ cười cười, "Về thôi."
Cùng lúc đó, Thái Bình đi đến chỗ Lý Trị ở điện Huy Du, nhập điện thăm hỏi phụ hoàng.
Lý Trị đau đầu khó chịu, lúc này uống chén thuốc, đang tĩnh dưỡng.
Thái Bình đi đến bên giường Lý Trị, chưa hành lễ, liền nhìn thấy Lý Trị vẫy tay với nàng, "Thái Bình, lại đây."
"Vâng." Thái Bình ngồi vào bên người Lý Trị, quan tâm hỏi, "Phụ hoàng đang khó chịu sao? Con giúp phụ hoàng xoa xoa." Nói, liền ôn nhu mà dán lên thái dương Lý Trị, nhẹ nhàng xoa đều.
Lý Trị giãn mi cười nói: "Trẫm có Thái Bình, quả thật là chuyện may mắn."
"Có thể làm nữ nhi của phụ hoàng, cũng là chuyện may mắn của con." Thái Bình thâm tình trả lời, xê dịch về bên người Lý Trị, "Phụ hoàng phải sớm khỏe lên, con còn chờ phụ hoàng tự mình chỉ dạy mã cầu đó."
Lý Trị cười hỏi: "Thái Bình sẽ đánh mã cầu?"
Thái Bình gật đầu, "Con đã học được một trận."
Lý Trị nắm lấy tay Thái Bình, "Chờ phụ hoàng khỏe hơn, liền đến sân mã cầu nhìn xem con ta anh tư thế nào."
"Vậy phụ hoàng phải nhanh nhanh khỏe lên!" Thái Bình kích động nói.
Lý Trị vỗ vỗ mu bàn tay Thái Bình, bỗng nhiên nhíu mày hỏi: "Có một chuyện, phụ hoàng đã muốn hỏi con từ lâu."
Thái Bình cung kính đáp: "Thỉnh phụ hoàng hỏi, con biết gì sẽ nói nấy."
Lý Trị nhìn thoáng qua nội thị bên cạnh, nội thị biết điều mà rời khỏi tẩm điện.
"Trần Thất là a nương muốn con bắt, hay là con tự bắt?"
"Trần Thất?"
Thái Bình nghiêng đầu, làm như không nhớ nổi người kia là ai.
Lý Trị nhắc nhở, "Chính là người hầu hạ không chu toàn, làm cho con rơi xuống hồ."
"Trần Thất không phải đã chết sao?" Thái Bình hỏi ngược lại.
Lý Trị nhịn lại lời nói, nhìn thấy bộ dáng của Thái Bình hôm nay, chỉ sợ đúng là đánh bậy đánh bạ.
"Về sau có du hồ, rời thuyền phải cẩn thận chút." Lý Trị yêu thương mà vỗ vỗ gáy Thái Bình, "Phụ hoàng mệt mỏi, muốn nghỉ một lát."
"Con cáo lui." Thái Bình đứng dậy đối với Lý Trị nhất bái, rời khỏi tẩm điện.
Dọc theo cầu thang đi vài bước, Thái Bình bỗng nhiên đứng yên.
"Điện hạ?" Cung tì bung dù lo lắng công chúa không khỏe, "Có nơi nào không khỏe sao?"
Thái Bình không đáp lời, chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua mái ngói cao ngất, quả nhiên là tầng tầng lớp lớp, cứ nghĩ rằng nhấc một viên ngói lên liền có thể nhìn thấy tình cảnh trong điện, lại phát hiện dưới ngói còn có ngói.
Quả nhiên là nàng ngây thơ.
Lời đồn đại về thân thế của Thái Tử, gió nổi lên từ thâm cung, đều tưởng nội thị lắm miệng bịa chuyện, nhưng quản sự công công ở thâm cung nhiều năm như thế, sao lại không hiểu bốn chữ "Nhân ngôn khả úy"? Nội thần của Đông Cung nếu sớm biết về lời đồn đãi, sao lại chỉ truyền lưu ở cung uyển, vì quyền lợi của Thái Tử, chỉ sợ đã sớm nhuộm đẫm thiên hạ, ai ai cũng biết.
Những năm gần đây, kẽ hở giữa Thái Tử cùng Võ Hậu ngày càng sâu, ở ngay lúc này truyền ra lời đồn đó, không thể nghi ngờ như thêm dầu vào lửa, sẽ chỉ làm Thái Tử cùng Võ Hậu chán ghét lẫn nhau.
Cái gọi là sát nhân tru tâm, chính là như vậy.
Thiên Tử phong tật nhiều năm, tuy nói đa số thời gian đều ở hậu cung tĩnh dưỡng, cũng không đến mức không nghe thấy nửa câu đồn đại.
Không nói đến Thiên Tử là nhân vật chính trong lời đồn, về tình về lý cũng nên hạ lệnh im miệng.
Phụ hoàng lại là người cuối cùng biết được việc này.
Hoặc là a nương giấu quá kín, hoặc là chính phụ hoàng ẩn quá sâu.
Thái Bình đột ngột cảm thấy một cổ hàn ý đánh thẳng vào trong lòng, mới vừa rồi phụ hoàng hỏi nàng câu nói kia rốt cuộc có ý gì, Thái Bình cuối cùng đã minh bạch.
Đây là một bàn cờ, là ván cờ mà phụ hoàng cùng a nương đã đánh nhiều năm.
Khi phụ hoàng thế lực đơn độc, a nương chi viện, đồng thời cũng là đao của phụ hoàng, vì phụ hoàng phá vỡ chướng ngại thế gia, là thế nhân chứng kiến "Phu thê đồng tâm"; phụ hoàng phong tật phát tác, nhiều năm khó tiếp nhận triều chính, mắt thấy không cách nào khống chế được thanh đao này, liền đơn giản bồi dưỡng một thanh đao khác, đó chính là Thái Tử ca ca, là cung nhân đều biết "Mẫu tử bất hòa".
Những chuyện diễm tình của Thiên Tử cùng thê tỷ, a nương hiếu thắng khẳng định sẽ không để lộ tiếng gió, cho nên truy cứu căn nguyên, chỉ có thể là Thiên Tử thả ra tin tức.
Việc này, a nương không có khả năng không biết.
Thái Bình ý thức được điểm này, đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của chuyến đi về phía Đông lần này.
Thiên Tử bày xuống thế cuộc, Võ Hậu lựa chọn tránh mà không chiến, Thái Tử liền có thể thừa cơ thu thập thế lực của Võ Hậu ở Trường An, Võ Hậu nếu nghênh chiến, sẽ lưỡng bại câu thương, người được lợi chỉ có Thiên Tử.
Hắn rõ ràng là người cầm đao, lại ẩn sâu đến như thế.
Thái Bình cười lạnh, đây là thuật của phụ hoàng, năm đó ẩn người phía sau, nhìn các huynh trưởng đấu đến ngươi chết ta sống, cuối cùng đăng cơ cửu ngũ, quân lâm thiên hạ.
Lần này, nàng cuối cùng đã thanh tỉnh, hoàng gia chỉ có "lợi ích", căn bản không chứa được hai chữ "chân tình".
Không vào địa ngục, sao có thể thành Phật?
Thái Bình khép lại hai mắt, hít sâu một hơi, khi mở mắt ra, đáy mắt nàng đã nhiều thêm một mạt lạnh lẽo, lẩm bẩm nói: "Cần phải đi."
_____
Chú giải
Đạo thuật: phương pháp cai trị đất nước
Thánh huấn: lời ban bảo của thánh (ở đây là Võ Hậu)
Tòng gián như lưu: nghe những lời khuyên can như nước chảy
Nhân ngôn khả úy: lời gièm pha của thiên hạ rất đáng sợ
Sát nhân tru tâm: hủy hoại một người về mặt tinh thần
Thê tỷ: chị vợ.