Chương 193. Tâm thù
Sau đó uy danh của Thái Bình ở trên triều đình càng lớn mạnh, kẻ bị ảm đạm không chỉ có Lư Lăng Vương Lý Hiển rời xa triều đình nhiều năm, còn có Lâm Tri Vương Lý Long Cơ vẫn luôn được Võ Hoàng dưỡng dưới gối.
Võ Hoàng cho hắn tôn vinh mà hoàng tôn nên có, đọc sách, cưỡi ngựa, bắn cung, lễ nhạc đều tìm danh sĩ đương thời truyền đạo, nhưng không cho hắn cơ hội lập phủ, tham chính. Năm đó, Lý Long Cơ đã mười lăm tuổi, mỗi ngày sống như kẻ phú quý nhàn rỗi, mỗi ngày không phải cùng Vũ Lâm Quân đánh đánh mã cầu, cũng là ôm trống Hạt hát vang đến nửa đêm trong phủ đệ ở ngoài cung.
Năm đó hoàng tử phạm tội, tuy Võ Hoàng không chiêu cáo thiên hạ chân tướng sự tình, các triều thần đã biết rõ trong lòng. Võ Hoàng tử tế với hoàng tôn Lý Long Cơ như thế, có thể bình bình an an mà làm vương tôn một đời phú quý, đã là Võ Hoàng thiên ân bao la rộng lớn. Tuy rằng đám cựu thần Lý Đường tiếc hận, nhưng không có ai dâng thư thỉnh chỉ, xin Võ Hoàng cho phép Lý Long Cơ lập phủ chiêu mộ phụ tá.
Nhiều năm trước bọn họ đã từng khát khao, nếu hoàng tôn Lý Long Cơ kế vị, có lẽ có thể tốt hơn Lư Lăng Vương, nhưng trải qua mấy năm, Trấn Quốc Công Chúa rạng rỡ tứ phương, dưới gối có hoàng tôn Sùng Mậu nhạy bén đáng yêu, còn nhỏ tuổi đã được Võ Hoàng phá lệ phong Tần Vương. Danh hiệu Tần Vương này đối với cựu thần Lý Đường mà nói có ý nghĩa gì, Võ Hoàng biết, Thái Bình biết, người trong thiên hạ cũng biết.
Uy danh Thiên Khả Hãn Thái Tông Hoàng Đế vẫn còn đó, Võ Hoàng không nhắc đến Lư Lăng Vương, sủng ái hoàng tôn Sùng Mậu, ám chỉ rõ ràng như thế, các triều thần đều không phải kẻ ngốc, đã đoán được trữ quân chân chính mà Võ Hoàng lựa chọn.
Các triều thần nghĩ, nếu Lý Long Cơ thừa kế ngôi vị, ngày nào đó nhất định sẽ truy phong hoàng tử Lý Đán làm vua. Một vị hoàng đế hiểm ác giết cả hài tử, vi phạm chữ “Nhân”, sao xứng hưởng hương khói tông miếu, được vạn dân kính ngưỡng? Sùng Mậu lại không giống vậy, mẫu thân Thái Bình luôn dạy dỗ hắn yêu dân như con, tôn sư trọng đạo, chỉ cần nhắc tới tiểu Tần Vương, ai cũng không nhịn được giơ ngón tay cái lên, khen hắn một chữ “Tốt”.
Võ Bình An năm nay vừa tròn mười tuổi, có lẽ được Mai thị truyền lại tính tình dịu dàng, không lỗ m ãng giống như phụ thân Võ Du Kỵ của hắn, ngày thường thích nhất đọc sách viết chữ. Mỗi lần Uyển Nhi tới phủ bái phỏng, hắn liền muốn nhờ Uyển Nhi giảng thơ luận kinh, mới đầu Uyển Nhi nhìn thấy hắn rất giống Võ Du Kỵ, cũng không muốn phản ứng quá nhiều, nhưng hắn thật sự chân thành, nhờ vả Uyển Nhi quá nhiều lần, cuối cùng Uyển Nhi vẫn mềm lòng, mỗi lần tới phủ đều sẽ dành ra nửa canh giờ dạy hắn thi văn.
Còn về phần Trường An quận chúa, từ nhỏ đã là bảo bối trong lòng Võ Hoàng cùng Thái Bình, muốn học cái gì, liền mời lão sư tốt nhất đương thời tới dạy cho nàng. Năng lực học tập của nàng rất cao, học tập cũng nhanh hơn Sùng Mậu, rất nhiều chuyện dạy một lần đã hiểu. Võ Hoàng cực kỳ yêu thích tiểu quận chúa, mỗi tháng đều phải tiếp tiểu quận chúa hồi cung ở lại hơn mười ngày, Thái Bình phái người đi đón về, Võ Hoàng liền tống cổ Uyển Nhi đến, để Uyển Nhi đi theo Thái Bình bận rộn chuyện thư viện cho nữ tử.
Võ Hoàng có bao nhiêu sủng ái Trường An quận chúa, toàn bộ Thần Đô đều biết. Nghe đồn, nàng có thể cho Trường An quận chúa ngồi chung long ỷ, tay cầm tay mà dùng bút son dạy viết chữ, có đôi khi cần phải đóng ấn, nàng cũng để Trường An quận chúa giúp đỡ đóng ấn. Gần bảy tuổi, Võ Hoàng sủng ái Trường An quận chúa đến mức làm người khác cũng phải kinh ngạc cảm thán, ngẫu nhiên Thái Bình sẽ nói hai câu ghen tị với Võ Hoàng, có tôn nữ, cũng không thương khuê nữ như nàng nữa.
Mỗi lần Võ Hoàng thấy Thái Bình như thế, trong lòng nàng tràn đầy vui vẻ, nữ nhi mặc kệ bao nhiêu tuổi tác, gặp mẫu thân, luôn có thời điểm nhịn không được làm nũng.
Uyển Nhi thường thường hiểu ý mà cười, có một số việc điện hạ không đề cập, nàng cũng hiểu điện hạ có suy nghĩ gì.
Các nàng đều biết số tuổi thọ của Võ Hoàng, thời gian này có thể bồi Võ Hoàng nhiều một ngày, liền dịu dàng thắm thiết nhiều một ngày. Tương tự, thời gian Uyển Nhi ở Trịnh trạch cùng mẫu thân cũng nhiều hơn rất nhiều.
Cái gì dã tâm, cái gì mưu tính, đều mềm mại qua thời gian như vậy.
Võ Hoàng hưởng thụ niềm vui gia đình, đây vốn là điều xa xỉ nhất trong Thiên gia, lại thật thật tại tại mà phát sinh giữa nàng cùng Thái Bình. Có đôi khi Võ Hoàng nhắc tới Thái Bình, trong tim trong mắt đều là hạnh phúc sáng rọi, đây là lễ vật tốt nhất mà Trĩ Nô dành cho nàng. Thái Bình của nàng, là nữ nhi tốt nhất trên đời này, chưa bao giờ cô phụ kỳ vọng của nàng.
Nữ Hoàng một nhà hoà thuận vui vẻ, ở cung điện Phòng Châu xa xôi, Lư Lăng Vương một nhà cũng coi như an bình. Đối với Lý Long Cơ mà nói, phụ thân hắn mới là kẻ bại trận hoàn toàn.
Tuy Võ Hoàng đã hạ mệnh lệnh, không đồng ý triều thần thăm hỏi thứ dân Lý Đán phát điên, nhưng Võ Hoàng cũng không cản Lý Long Cơ đi thăm hỏi phụ thân. Thứ nhất, đây là tình người bình thường, Lý Long Cơ thân là hài tử hẳn phải thăm hỏi, đây là “Hiếu đạo” mà hoàng thất thiết lập, cần phải để cho người trong thiên hạ nhìn thấy; thứ hai, Lý Long Cơ càng thân cận Lý Đán, hắn sẽ càng cách xa vị trí trữ quân, người trong thiên hạ đều nhìn ra được, một nhánh của Lý Đán không có khả năng thừa kế ngôi vị hoàng đế.
Ngày đó, toàn bộ Thần Đô chìm trong cơn mưa thu dai dẳng, xa xa nhìn lại, giống như một màn mưa thật lớn bao phủ ở phía trên Thần Đô.
Mưa bụi bay bay, từ cửa sổ rơi vào trong điện, thấm ướt trương giấy Tuyên Thành trên kỷ án.
“Lâm Tri Vương.” Các cung nhân chờ ở ngoài điện nhất bái với Lý Long Cơ, hắn mười lăm tuổi mặt mày đã rõ nét, khuôn mặt cực kỳ giống Lý Đán thời niên thiếu. Hắn thích nhất mặc viên khâm bào sam màu lục đậm, lúc này chỉ đội khăn vấn đầu tầm thường, chỉ nghe hắn trầm giọng đáp lại, liền nhấc màn trúc lên, đi vào trong điện.
Lý Đán đã điên ngốc nhiều năm, chỉ cần hắn không khóc không giận, các cung nhân liền để hắn ôm đầu gối cuộn tròn ở góc tường, rũ đầu trầm mặc hơn phân nửa ngày.
“A gia.” Mỗi lần Lý Long Cơ thấy phụ thân như vậy, nỗi lòng đều phức tạp. Hắn khẽ gọi một tiếng, đi đến đóng cửa sổ đang rộng mở, miễn cho Lý Đán cảm lạnh.
Lý Đán nghe thấy thanh âm quen thuộc, chậm rãi ngẩng mặt, nhếch miệng cười với Lý Long Cơ, như là hài đồng vẫy vẫy tay với hắn, “Tới…… Tới đây……”
Lý Long Cơ cúi đầu đi qua, cùng Lý Đán ngồi dưới đất.
Lý Đán nắm chặt tay hắn, ngày thường ngoại trừ mấy cung nhân hầu hạ hắn, hắn chỉ thân cận như vậy với Lý Long Cơ. Hắn vội vàng cầm một khối điểm tâm đưa cho Lý Long Cơ, “Ăn! Ăn! Ăn ngon!”
Hốc mắt Lý Long Cơ ửng đỏ, “A gia, người thật sự cam tâm sao?”
“Ăn…… Ăn……” Lý Đán không hiểu ý của nhi tử, nhiệt tình nhét điểm tâm đ ến bên miệng Lý Long Cơ, “Ăn ngon……”
Lý Long Cơ cười nhạo nhìn hắn, phảng phất đang nhìn trò cười lớn nhất thiên hạ. Phụ thân của hắn vốn nên là chủ nhân thiên hạ, hắn vốn nên là trữ quân làm chủ Đông Cung, thế nhưng rơi xuống đáy vực như vậy, điên ngốc hết quãng đời còn lại.
A gia thật ra lại thoải mái, cái gì cũng không nhớ được, mơ màng hồ đồ như vậy sống hết đời cũng tốt. Nhưng Lý Long Cơ hắn không giống vậy, hắn nhớ rõ ánh mắt tuyệt vọng của mẫu thân lúc lâm chung, nhớ rõ phụ thân nhát như chuột mà trốn vào một góc không nói không rằng, nhớ rõ Võ Hoàng tàn nhẫn độc ác, cũng nhớ rõ cô cô Thái Bình lạnh nhạt khinh thường.
Cùng là hoàng tôn, dựa vào cái gì Sùng Mậu lại có thể được cô cô chiếu cố như vậy?
Hắn từ nhỏ đến lớn đã làm sai cái gì? Rõ ràng tất cả đều do phụ thân quyết định, hắn cùng a nương chỉ là người bị hại, dựa vào cái gì phải chịu liên lụy, cả đời phải gánh tội nghiệt của phụ thân trên lưng?
Lư Lăng Vương danh tiếng kém bên ngoài, Võ Hoàng tình nguyện cho người như vậy lập phủ chiêu mộ phụ tá, cũng không muốn để Lý Long Cơ hắn lập phủ, dựa vào cái gì?!
Vì sao phải phòng bị hắn mọi nơi, chèn ép hắn như vậy?
Vì sao?
Ai cũng đều nói Võ Hoàng những năm gần đây thật sự yêu thương hắn, nhưng hắn rõ ràng, yêu thương mà Võ Hoàng dành cho hắn còn không bằng một phần mười so với Trường An quận chúa, chẳng qua là thương hại mà thôi.
Giống thương hại dành cho một kẻ ăn xin, hắn cũng không cảm thấy chính mình là quý tộc nhàn rỗi của Đại Chu, chỉ cảm thấy chính mình là một khất cái Lý Đường được Võ Hoàng dưỡng bên người.
Lúc tâm tình tốt, cho hắn chút ân thưởng, lúc tâm tình không tốt, có ai nhớ rõ Thần Đô còn có Lâm Tri Vương như hắn?
“Ăn! Ăn đi!” Lý Đán đẩy đẩy vài cái, Lý Long Cơ chậm chạp không tiếp nhận điểm tâm, hắn đột nhiên nổi lên tính tình, thanh âm nâng cao hơn so với ban nãy, “Ăn! Ăn cho ta!”
Lý Long Cơ chợt chế trụ cổ tay Lý Đán, đáy mắt nổi lên một mạt tàn khốc, “Ngươi cho rằng ngươi vẫn là hoàng tử sao?” Ngón tay hắn dùng sức, siết đến Lý Đán nhịn không được lớn tiếng hô đau.
“Giết người! Giết người!”
Các cung nhân thăm dò tiến vào, chỉ nhìn thấy Lý Long Cơ dùng sức nâng hắn dậy, các cung nhân không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ngày thường thứ dân tỉnh khỏi ác mộng cũng sẽ kêu to giết người, xem tình hình này nhất định là bệnh điên lại tái phát.
“A gia ngồi dưới đất dễ bị cảm lạnh, ta chỉ nghĩ dìu hắn đến giường ngồi, nơi này đều giao cho ta, các ngươi chờ ở bên ngoài là được.” Lý Long Cơ giải thích đơn giản, chờ các cung nhân lui ra ngoài, liền đỡ Lý Đán ngồi trở lại giường.
Lý Đán còn muốn giãy giụa, lại bị Lý Long Cơ đè lại, thấp giọng hỏi: “Người còn nhớ rõ mình là hoàng tộc sao!” Vừa nói, liền tàn nhẫn thu chỉnh thoả đáng xiêm y rời rạc cho Lý Đán, gắt gao nhìn chằm chằm Lý Đán, trầm giọng nói: “Nhìn ta! A gia!”
Ánh mắt Lý Đán tan rã, chỉ nhìn thoáng qua Lý Long Cơ, lại nghiêng đi mặt đi. Hai tay Lý Long Cơ ôm chặt khuôn mặt Lý Đán, buộc hắn nhìn thẳng vào phẫn nộ cùng thù hận của mình, thanh âm của hắn trầm xuống, “Người vẫn không thua…… Người còn có con……”
Đáy mắt Lý Đán hiện lên một tia ánh sáng, “Có…… Có……” Thần trí hiếm khi thanh tỉnh trong chớp mắt, nước mắt hắn lại nhanh chóng dâng lên, “Đừng…… Đừng xằng bậy……”
Ánh mắt Lý Long Cơ âm trầm, đáy mắt dâng lên mây mù không thuộc về lứa tuổi của hắn, “Giúp con một lần, được không?” Hắn nhỏ giọng cầu xin, cũng thấp giọng hạ mệnh lệnh, “Con không thể bị giam ở Thần Đô…… Con cần lý do để rời đi……” Chỉ có rời khỏi Thần Đô, hắn mới có thể phát triển thế lực của chính mình.
Chẳng sợ phải ẩn nấp mấy chục năm, chỉ cần có thể lấy lại đồ vật thuộc về hắn, cái gì hắn cũng nguyện ý bỏ ra!
Lý Đán quanh năm điên ngốc, hắn vốn nên tráng niên lại tóc mai bạc phơ, cực kỳ giống một lão nhân xế bóng. Hắn đáp tay lên đầu vai Lý Long Cơ, gắt gao nắm chặt, ánh mắt từ nghi ngờ đến thoải mái, từ thoải mái đến kiên định, “Nghĩ kỹ rồi?”
Lý Long Cơ gật đầu thật mạnh, “Con chỉ mang họ Lý!” Hắn tin tưởng người trong thiên hạ nhất định còn chờ Đại Đường trở về, hắn nguyện ý được ăn cả ngã về không mạo hiểm thử một lần, cũng tốt hơn là sống không nóng không ấm như vậy.
Lý Đán nhìn hài tử trẻ tuổi, chỉ là hài tử cuối cùng dưới gối hắn, hiện giờ cũng đã trưởng thành.
Hắn vui mừng phủ lên gương mặt Lý Long Cơ, khàn giọng đáp: “Đi đi……”
Lý Long Cơ nhịn nước mắt gật đầu, nặng nề dập đầu ba cái thật vang với Lý Đán.
Lý Đán như thể ngu dại mà cười cười, “Tam lang, con là hãnh diện của a gia……”
Lý Long Cơ nghẹn ngào không nói nên lời.
Cuối cùng Lý Long Cơ tự tay giúp phụ thân chải vuốt chỉnh tề đầu tóc tán loạn nhiều năm, bái biệt phụ thân.
Mấy ngày sau, Lý Đán dùng giá cắm nến đâm vào ngực mình, kết thúc một kiếp sống tù nhân. Lý Long Cơ nhân cơ hội dâng thư, thỉnh cầu giữ đạo hiếu ba năm vì Lý Đán, đem thi cốt của Lý Đán về Trường An mai táng.
Võ Hoàng không có lý do gì cự tuyệt Lý Long Cơ, Lý Đán dù sao cũng là nhi tử thân sinh của nàng, người chết xong hết mọi chuyện, nói Võ Hoàng không khổ sở đều là nói dối, nàng thuận thế truy phong Lý Đán hàm quận vương, đặc biệt cho phép Lý Đán an táng dưới chân hoàng lăng.
Lý Long Cơ noi theo Thái Bình năm đó ẩn nấp chờ Đông Sơn tái khởi, sau khi rời khỏi Thần Đô, hắn cẩn thận trong mọi chuyện, ngủ đông vài tháng, mới dám lén kết giao một ít quan nhỏ trong thành Trường An.
Nhưng hắn cũng không biết, hiện giờ Lý Trừng trấn giữ Trường An vẫn luôn là tâm phúc của Thái Bình, nhất cử nhất động của Lý Long Cơ đã sớm bị Lý Trừng dùng một phong mật tin gửi vào phủ công chúa.
_____
Chú giải
Thiên Khả Hãn Thái Tông Hoàng Đế: Tần Vương Lý Thế Dân
Đông Sơn tái khởi: dùng để hình dung một người sau khi lui về ở ẩn lại ra nhậm chức, cũng dùng để ví sau khi thất thế lại có lại được vị thế mới
_____
194: Trải Đường
Hôm nay vừa lúc Uyển Nhi nghỉ hưu mộc, nàng ở Trịnh trạch cùng Trịnh thị dùng xong ngọ thiện, liền đến phủ công chúa bái phỏng.
Thái Bình ngồi trong chính điện, cầm mật tin trong tay nhìn đi nhìn lại.
Xuân Hạ hầu hạ ở bên cạnh, nhìn thấy sắc mặt của công chúa không tốt lắm, cũng không dám nói nhiều.
Thật vất vả nhìn thấy Uyển Nhi mang Hồng Nhụy tới, nàng bước nhanh đến đó, hành lễ với Uyển Nhi xong thì nhỏ giọng nhắc nhở: “Tâm tình của điện hạ dường như không tốt.”
Uyển Nhi mỉm cười, “Để ta.” Nói xong, đưa một ánh mắt cho Hồng Nhụy ở phía sau, “Đi trò chuyện với Xuân Hạ đi.”
Hồng Nhụy nghe thấy lời này thì vui vẻ, kích động vươn tay tới Xuân Hạ.
Xuân Hạ nắm lấy, hai người vừa nói vừa cười lui xuống.
Uyển Nhi bước vào chính điện, khi đến gần Thái Bình, Thái Bình còn đang nhìn chằm chằm mật tin, mi tâm nhíu lại, “Điện hạ gặp phải việc gì khó sao?” Đã rất nhiều năm Uyển Nhi không nhìn thấy Thái Bình như vậy, nghĩ đến việc này nhất định không đơn giản.
Thái Bình giương mắt, ra hiệu cho Uyển Nhi ngồi xuống bên cạnh, “Lại đây, ngồi nơi này.”
Uyển Nhi ngồi xuống cạnh Thái Bình, Thái Bình đưa mật tin cho nàng.
Uyển Nhi tiếp nhận, cúi đầu vội vàng nhìn lướt qua, không khỏi lạnh lùng nói: “Bắt chước hoạ hồ lô!”
“Vốn dĩ niệm tình hắn còn nhỏ, không nghĩ đuổi tận giết tuyệt, nhìn xem, quả nhiên xấu xa từ trong xương cốt.” Thái Bình hơi suy tư, “Mật thám trong cung nói, mấy ngày trước khi tứ ca tự sát, Lý Long Cơ có đến thăm tứ ca, còn kích cho tứ ca phát điên một hồi.”
Uyển Nhi nhíu mày, “Không thể tiếp tục lưu hắn.”
“Đời trước, hắn dùng nào tay nào để giết nàng?” Thái Bình lẳng lặng nhìn Uyển Nhi, trong giọng nói lộ ra sát ý lạnh lẽo.
Uyển Nhi nắm tay Thái Bình, dịu dàng nói: “Đó đã là chuyện của đời trước.”
“Thiên lí tuần hoàn, báo ứng khó tránh, đây là hắn nợ chúng ta.” Thái Bình nắm tay nàng, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng vuốt v e mu bàn tay Uyển Nhi, “Tuy ta hận hắn, nhưng đời này cũng đã cho hắn đường sống, là chính hắn tự tìm chết, cũng không thể trách ta.”
Uyển Nhi biết tâm tư của Thái Bình, “Điện hạ không muốn dùng sát thủ ám sát?”
“Ta muốn làm hắn thân bại danh liệt.” Thái Bình ngẩng đầu, nói từng câu từng chữ, “Đời trước hắn đổi trắng thay đen như thế nào, một đời này ta cũng sẽ để hắn nếm thử tư vị đó ra sao.”
Uyển Nhi lắc đầu, “Hắn mượn chuyện thủ lăng trốn đến Trường An mưu sự, nhất định sẽ không dễ dàng cắn câu.
Chi bằng dùng sát thủ, giải quyết nhanh là được.”
“Uyển Nhi……”
“Lần này nghe thiếp được không?”
Uyển Nhi nắm thật chặt tay Thái Bình, tiếp tục nói: “Điện hạ hà tất phải phí sức với một tiểu nhân như hắn?”
Thái Bình sau một lúc lâu không nói gì, mím môi, thoải mái nói: “Cũng phải, lo lắng trù tính lâu như vậy, còn không bằng đặt tâm tư trên người a nương, tiến cung bồi nàng ấy nhiều hơn cũng tốt.”
Uyển Nhi gật đầu, “Điện hạ anh minh.”
“Không đề cập tới hắn nữa!” Thái Bình đã quyết định chủ ý, việc này phân phó Lý Trừng làm thỏa đáng là được, “Cách ngày sinh của mẫu hoàng còn có hơn một tháng, lần này mẫu hoàng lặng lẽ phái Võ Du Kỵ đến Phòng Châu, mời một nhà tam ca về Thần Đô đoàn tụ, nhất định là mẫu hoàng muốn người một nhà tụ hội.
Người giao chuyện ngày sinh cho ta phụ trách, Uyển Nhi nàng cho ta chút chủ ý đi, tiệc mừng thọ lần này làm sao mới tốt?”
Uyển Nhi nhìn thấy Thái Bình rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười, ra vẻ suy nghĩ sâu xa an tĩnh một lát, “Kỳ thật không cần mất công, thiếp nghĩ, người một nhà ngồi xuống cùng dùng gia yến là được.”
Thái Bình hồ nghi, “Mẫu hoàng có thể sẽ cảm thấy không phóng khoáng hay không?”
“Quan trọng là tình cảm, không phải phô trương.” Uyển Nhi mấy năm nay nhìn thấy Võ Hoàng biến hóa, đã từng sát phạt quyết đoán cỡ nào, hiện giờ mềm mại cỡ nào.
Một nửa bởi vì Trường An quận chúa thật sự đáng yêu, một nửa bởi vì Thái Bình thật sự làm người ta yên tâm.
Võ Hoàng cho rằng đời này khó có thể tìm thấy ôn nhu như vậy, nhưng mà Thái Bình lại tìm được cho nàng.
Thái Bình hiểu ý cười, “Đều nghe ái phi.” Vừa nói, Thái Bình nằm gối lên đùi Uyển Nhi, làm nũng, “Hai ngày này lưu lại trong phủ đi.” Nói xong, nắm tay Uyển Nhi đặt lên thái dương, “Xoa xoa cho ta một chút.”
Uyển Nhi cũng muốn ở bên công chúa nhiều hơn, nhưng nghỉ hưu mộc chỉ có một ngày, “Điện hạ phải làm việc có quy củ.”
Thái Bình nằm ngửa, nhìn lên Uyển Nhi, “Bổn cung làm việc có quy củ mà, ta đã nói với mẫu hoàng rồi, muốn nàng giúp ta chuẩn bị tiệc thọ yến, cho nên khi nào giúp xong, khi đó mới thả nàng trở về.” Nói xong, Thái Bình nắm tay Uyển Nhi, hôn một cái vào lòng bàn tay nàng.
Uyển Nhi cười cười không nói gì, hai ngày này Võ Hoàng tất nhiên lại muốn giữ Trường An quận chúa lại bên cạnh, cho nên lại tống cổ nàng tới bồi Thái Bình làm việc, coi như trấn an.
Thái Bình xúc động thở dài, “Sớm biết đơn giản như thế, đời trước nên đưa Vạn Tuyền đến bên mẫu hoàng, cần gì đưa huynh đệ họ Trương gì đó.”
Nhắc tới hai người này, Uyển Nhi bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, “Trương Dịch Chi cùng Trương Xương Tông?”
“Ừm.” Thái Bình ngồi dậy, ra vẻ ghen ghét, “Đời trước Trương Lục Lang kia rất thích nàng, thường xuyên lặng lẽ ngắm nhìn nàng, bổn cung đã nhìn thấy rất nhiều lần.”
Uyển Nhi nghiêm túc nói: “Đó là hắn vô lễ, không liên quan đến thiếp!”
Thái Bình vội vàng dỗ dành: “Phải, phải, phải.”
“Gần đây thiếp có gặp qua hai người này.” Uyển Nhi nghiêm túc nói, “Khi đó bệ hạ đang xử lý chính vụ, mệnh thiếp đuổi hai người này đi.”
“Tiến cung?” Ý cười của Thái Bình cứng đờ, “Ai đưa?”
“Còn có thể là ai? Sau khi Võ Tam Tư chết, Võ Sùng Huấn kia nịnh bợ bệ hạ trò còn giỏi hơn thầy.” Uyển Nhi chán ghét nhất hạng người tầm thường nịnh bợ này, nàng bỗng nhiên dừng lại, hoảng giọng nói: “Đúng rồi!”
Thái Bình ngạc nhiên, “Làm sao vậy?”
“Lần này Võ Hoàng đột nhiên nghĩ đến một nhà Lư Lăng Vương, chỉ sợ là muốn liên hôn Võ Lý.” Uyển Nhi nhớ rõ, năm nay An Lạc hẳn đã mười sáu, nàng nhắc nhở Thái Bình, “Đời trước Võ Sùng Huấn là phò mã của ai?”
Thái Bình cười lạnh, “Gả An Lạc cho hắn, để hắn đau đầu mấy năm cũng tốt.”
“Nhưng đối với điện hạ mà nói, đây là chuyện tốt vô cùng.” Uyển Nhi liên hệ thế cục, “Võ Lý liên hôn, huyết mạch hai họ liên hôn càng nhiều, điện hạ cùng Lư Lăng Vương sẽ tám lạng nửa cân, bọn họ mới có thể thấy tài đức của điện hạ, đây là bệ hạ muốn trải đường cho điện hạ.”
“A nương luôn nghĩ cho ta……” Thái Bình chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần, tưởng tượng đến ngày nào đó huynh đệ họ Trương sẽ trở thành vết nhơ tẩy không sạch trên người a nương, nàng liền muốn mang theo kiếm tiến lên, trực tiếp chém chết hai gã diện thủ tô son điểm phấn kia!
Uyển Nhi cảm thấy Thái Bình nổi lên sát ý, trấn an: “Một đời này bất đồng, điện hạ đã là Trấn Quốc Công Chúa quyền khuynh thiên hạ.
Trong cung có thiếp trông nom, ngoài cung có điện hạ bảo vệ, hai người này chỉ cần phạm tội, chúng ta liền thuận thế trừ bỏ bọn họ, như thế nào?”
“Người hiểu ta, chỉ có Uyển Nhi!” Thái Bình cao hứng cực kỳ, điểm một cái lên chóp mũi Uyển Nhi.
Uyển Nhi mỉm cười, dịu dàng nói: “Nằm yên, ta xoa cho điện hạ.”
Thái Bình giống như hài tử một lần nữa gối lên đùi Uyển Nhi, để Uyển Nhi ôn nhu xoa xoa thái dương, thoải mái mà khép lại hai mắt.
Phải giết Lý Long Cơ, nhưng cũng không thể để hắn chết quá thống khoái.
Đời trước hắn chém đầu Uyển Nhi tế cờ, đời này nàng liền muốn hắn đầu mình hai nơi, mới có thể tiêu tan nỗi hận trong lòng!
Đêm đó, Thái Bình triệu kiến Lý Lăng, mệnh hắn đưa mật tin cho Lý Trừng.
Trong mật tin viết rõ ràng, Thái Bình hạ lệnh động thủ, muốn sát thủ phân thi thể Lý Long Cơ thành tám khối, vứt vào hoang dã cho lang sói.
Lại nói Võ Du Kỵ bí mật đến Phòng Châu, trực tiếp vào cung tuyên đọc chiếu lệnh.
Vi Diễm mong chờ một ngày này đã hơn mười năm, tuy uy danh của Thái Bình hiện giờ rất lớn, nhưng dưới gối Võ Hoàng chỉ còn một nhi tử là Lý Hiển, thiên hạ này nào có đạo lý truyền nữ không truyền nam? Nàng vui vẻ rạo rực trang điểm một phen, đi theo Lý Hiển lên điện tiếp chỉ.
Võ Du Kỵ nhanh chóng đọc xong thánh chỉ, ngày đó liền chuẩn bị tốt xe ngựa, cùng một trăm Vũ Lâm Quân hộ vệ, mang theo Lý Hiển lên đường về Thần Đô trước, còn phụ tá tuân chỉ lưu lại Phòng Châu.
Đã nhiều ngày gió tuyết rất lớn, cho nên xe ngựa đi rất chậm, có đôi khi gặp phải tuyết đọng trên đường núi, Võ Du Kỵ chỉ có thể mang người dọn sạch sơn đạo, mới có thể làm xe ngựa vững vàng đi qua.
Lúc đó đã gần đến hoàng hôn, chiều dần sang tối, nơi đây cách dịch quán đặt chân đêm nay còn hơn mười dặm.
Gió tuyết trắng xoá phủ lên núi rừng một tầng tuyết dày, khắp nơi đều tản ra hàn ý lạnh đến tận xương.
Mắt thấy tuyết đọng trên đường quá dày, Võ Du Kỵ chỉ phải xuống ngựa kêu gọi Vũ Lâm tướng sĩ đi trước mở đường.
Mấy năm nay thân thể Lý Hiển không bằng trước, sợ lạnh nhất.
Tuy mẫu thân triệu hắn hồi kinh là chuyện tốt to bằng trời, nhưng hắn tưởng tượng đến bộ dáng tràn đầy khí thế của mẫu thân, liền nhịn không được rụt rè.
Vi Diễm nhìn thấy bộ dáng hèn nhát của hắn, lại nhịn không được oán giận, năm đó cho rằng gả cho hắn tương đương ngồi ổn ngôi vị Hoàng Hậu, không nghĩ tới thế nhưng lại gả cho một kẻ vô dụng, ở Phòng Châu chờ đợi hơn mười năm.
Niên hoa tốt nhất, thời gian tốt nhất của nàng, đều bồi hắn cùng nhau chôn vùi ở Phòng Châu.
“Hồi kinh phải nói chuyện tử tế với mẫu hoàng, nói nhiều lời dễ nghe, biết không?” Vi Diễm nghiêm túc nhắc nhở, “Chàng phải học Thái Bình nhiều hơn, nhìn xem người ta mấy năm nay làm Trấn Quốc Công Chúa thế nào, uy phong hơn nhiều so với Lư Lăng Vương như chàng!”
Lý Hiển gom lại áo lông cừu trên người, “Thái Bình từ nhỏ đã được mẫu hoàng yêu thích, ta làm sao học được?”
“Học không được cũng phải học cho ta!” Vi Diễm khó thở, nhịn không được xách lỗ tai Lý Hiển, “Lúc trước chàng bảo đảm như thế nào? Chàng đã quên?”
Lý Hiển nhanh chóng xin tha, nhẹ giọng nói: “Nhớ rõ! Nhớ rõ!”
Vi Diễm cũng không lập tức buông tay, buộc Lý Hiển lại nói một lần, “Nói! Chàng đáp ứng với thiếp cái gì!”
Lý Hiển bị đau, chỉ phải thành thật nói: “Nếu ta có thể thấy lại ánh mặt trời, ngày sau Diễm nương muốn làm cái gì, ta liền để cho nàng làm cái đó!”
Lúc này Vi Diễm mới buông lỏng tay, quanh năm ở Phòng Châu buồn khổ, trên mặt nàng đã có dấu vết phong sương, mặc dù ngày đó diễm lệ nổi bật bốn phương, hiện giờ cũng chỉ có thể xem như là nữ tử có phong vận.
“Khoả nhi, đừng đi xuống!” Bỗng nhiên, ngoài xe ngựa vang lên một thanh âm của nữ tử, Lý Hiển cùng Vi Diễm đều nhận ra, là tam nữ Vĩnh Thái huyện chúa của bọn họ.
Lý Hiển đã là quận vương, cho nên đích nữ dưới gối theo lệ phong làm huyện chúa.
Nữ nhi dưới gối Lý Hiển rất đông, thứ nữ đã xuất giá vài người, hiện giờ chỉ có hai vị huyện chúa là Vĩnh Thái cùng An Lạc chưa xuất giá.
Lần này hồi kinh, Lý Hiển cùng Vi Diễm chỉ dẫn theo hai nữ nhi này cùng hai nhi tử là Trọng Nhuận, Trọng Tuấn.
Vĩnh Thái cùng An Lạc ngồi chung một xe, Trọng Nhuận cùng Trọng Tuấn ngồi chung một xe, hai chiếc xe ngựa đi theo sau xe ngựa của Lý Hiển cùng Vi Diễm.
Nghĩ đến nhất định là ở trên xe không thú vị, cho nên An Lạc mới nhịn không được nhảy xuống xe ngựa, ra ngoài hít thở không khí.
Vi Diễm sủng ái tiểu nữ nhi này nhất, ngày thường phàm là nàng thích, Vi Diễm cũng không cản lại, cho nên tính tình nàng ta kiêu căng, hơn xa Thái Bình năm đó gấp mười lần.
Nhưng cần phải thừa nhận, An Lạc xác thật thừa hưởng những điểm đẹp nhất trên dung mạo của Lý Hiển cùng Vi Diễm.
Tuy nàng chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng đã rạng rỡ chói mắt.
Chỉ cần lẳng lặng đứng bên cạnh xe ngựa, ánh tuyết nhàn nhạt chiếu sáng mặt nàng, da thịt nõn nà, đôi môi đỏ tươi, phấn mặt trên má vừa vặn, đặc biệt là trên mi tâm điểm một chút hoa điền hoa lê, nổi bật gương mặt như tiên như họa, diễm lệ đến mức làm người ta không rời mắt được.
Có hai gã Vũ Lâm tướng sĩ nhất thời nhìn đến ngây ngốc, Vi Diễm vén rèm vừa lúc nhìn thấy, nhịn không được quát: “Huyện chúa cũng là để các ngươi nhìn thẳng? Thật to gan!”
Vũ Lâm tướng sĩ nghe thấy quát mắng, vội vàng nhất bái với Vi Diễm, cúi đầu tiếp tục dọn sạch sơn đạo.
Vi Diễm nhìn về phía An Lạc, vẫy vẫy tay, thanh âm nháy mắt mềm mại bảy phần, “Khoả nhi, lại đây.”
“A nương.” An Lạc mỉm cười đi tới, “Có chuyện gì sao?”
Vi Diễm ôn nhu nói: “Bên ngoài lạnh lẽo, đừng để bị lạnh cóng, lên xe ấm hơn.”
“Con chán muốn chết, không muốn cứ luôn ở trên xe.” An Lạc bĩu môi ai oán, khuôn mặt kia nếu để thiếu niên lang nhìn thấy, nhất định có thể lay động đến sâu trong nội tâm, hận không thể hái hết sao trời xuống cho nàng..