Sau khi lâm triều, Uyển Nhi phụng chỉ chuẩn bị xuất cung, triệu chiêm sự phủ công chúa Bùi Hoài Thanh diện thánh.
Trước khi xuất cung, Uyển Nhi đi vòng đến Thiên Đường, đốt ba nén hương bình an trước Phật cho công chúa.
Ngày thường lúc này Tiết Hoài Nghĩa nhất định có ở Thiên Đường, hắn nhìn thấy Uyển Nhi từ xa, liền tiến lên tiếp đón, “Hiếm khi Thượng Quan đại nhân một mình tới đây dâng hương, thật thất lễ vì không tiếp đón từ xa.”
Uyển Nhi giống như ngày thường, cũng không phản ứng lại hắn.
Tiết Hoài Nghĩa biết rõ tính tình của Uyển Nhi, từ trước đến nay nàng ta tự cao tự đại.
Hắn cũng không nghĩ tự làm mất mặt, lập tức cười lạnh một tiếng, xoay người muốn rời đi.
“Trụ trì, Phật ở nơi này có linh nghiệm không?” Uyển Nhi thong thả ung dung xoay người lại, nhàn nhạt hỏi.
Tiết Hoài Nghĩa có phần kinh ngạc, quay đầu lại nhướng mày, “Bần tăng không biết Thượng Quan đại nhân có ý tứ gì?”
“Ta thành tâm dâng hương, sẽ được Phật Tổ bảo hộ chứ?” Uyển Nhi hỏi lại.
Tiết Hoài Nghĩa nghe ra nàng bóng gió, cười nói: “Còn phải xem đại nhân cầu cái gì.” Nói xong, hắn dạo bước trở về, đi vòng quanh Uyển Nhi một vòng, hồ nghi hỏi, “Đại nhân từ trước đến nay thanh cao, như thế nào lại nhìn trúng tòa miếu nhỏ này của bần tăng?”
Uyển Nhi biết một lần khẳng định không thể làm Tiết Hoài Nghĩa cắn câu ngay, ý vị sâu xa mà cười cười, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi Thiên Đường.
“Thượng Quan……” Tiết Hoài Nghĩa đuổi theo vài bước, cuối cùng dừng bước chân lại.
Hắn nhịn không được cẩn thận ngẫm nghĩ ý tứ trong những lời vừa rồi của Uyển Nhi, nàng ta chính là tâm phúc bên cạnh Võ Hoàng, ngày thường Tiết Hoài Nghĩa đối với nàng cũng phải khách khách khí khí, đột nhiên nàng ta lộ ra ý muốn nhờ vả, tất nhiên không phải vì vinh hoa phú quý.
Vậy thì là vì cái gì chứ?
Uyển Nhi ra cửa điện gọi Hồng Nhụy, hai người dần dần đi xa.
Tiết Hoài Nghĩa đứng ở trước cửa điện, nhìn theo bóng dáng Uyển Nhi, hắn bỗng nhiên phát hiện hôm nay trên eo Thượng Quan đại nhân có đeo một chuỗi ngọc ngũ sắc.
Thượng Quan đại nhân xưa nay thanh nhã, trên người cũng không thường đeo loại trang sức rực rỡ như vậy.
Đột nhiên đổi tính?
Tiết Hoài Nghĩa tiếp tục cân nhắc, không cầu phú quý, một nữ nhân như nàng có thể cầu liền chỉ có thể là…… nam nhân?! Ánh mắt Tiết Hoài Nghĩa sáng rực, ở độ tuổi của Uyển Nhi, phong hoa chính mậu, nhưng mỗi ngày chỉ có thể hầu hạ bên cạnh Võ Hoàng, Võ Hoàng cũng im bặt không nhắc tới việc tứ hôn, nhất định là khát cầu.
“Thì ra…… Muôn cầu tôn Phật ta à……” Tiết Hoài Nghĩa sờ sờ cái đầu trọc của mình, gương mặt hắn tuấn tú, rất nhiều cung nhân đều khen ngợi.
Uyển Nhi rời khỏi tầm mắt của Tiết Hoài Nghĩa, chậm rãi thả chậm bước chân.
Hồng Nhụy khó hiểu nhìn nhìn Uyển Nhi, “Đại nhân?”
Uyển Nhi cười khẽ, “Con cá sẽ luôn cắn câu, hôm nay thả chừng đó mồi là vừa đủ.”
Tiết Hoài Nghĩa là người nào, Hồng Nhụy cũng rõ ràng, nàng nghe được kinh hãi, vội vàng nói: “Hắn là người không trêu chọc được đâu!”
“Ta càng muốn trêu chọc thử xem.” Uyển Nhi cũng không sợ mấy lâu la trong cung như hắn, nàng ngửa đầu nhìn toà Vạn Tượng Thần Cung cao ngất, lẩm bẩm: “Đó là bao nhiêu tâm huyết của thợ thủ công.”
Hồng Nhụy không hiểu lời của Uyển Nhi, chỉ nhìn theo ánh mắt Uyển Nhi về phía Vạn Tượng Thần Cung.
Vài con chim tung cánh bay lên một góc cung khuyết, ríu rít đập cánh vuốt lông.
Bên cạnh chúng là nơi cao nhất của Vạn Tượng Thần Cung, tượng Chu Tước vỗ cánh sắp bay, phảng phất sẽ phá tan màn trời bất kỳ lúc nào, hóa thành phượng hoàng nhìn xuống chúng sinh.
Võ Hoàng đã tung cánh lên chín tầng mây, quân lâm thiên hạ, người tiếp theo, hẳn là điện hạ của nàng, Thái Bình.
Điện hạ bên ngoài chém ác quan, nàng liền ở bên trong giết nịnh thần.
Chỉ hy vọng ngày điện hạ đăng cơ, thiên hạ sóng yên biển lặng, quân thần đồng tâm, không còn những kẻ dơ bẩn đó, làm bẩn toà cung khuyết to như vậy.
Sau đó, Uyển Nhi triệu Bùi Hoài Thanh vào Vạn Tượng Thần Cung diện thánh.
Bởi vì trên đường Uyển Nhi đã dặn dò Bùi Hoài Thanh, nói rõ Võ Hoàng đã biết nàng là nữ nhi, chỉ không biết nàng có liên quan đến án Lĩnh Nam.
Để tránh cành mẹ sinh cành con, Uyển Nhi đặc biệt nói rõ, đừng đề cập đến án Lĩnh Nam, làm cho điện hạ thêm phiền toái.
Bùi Hoài Thanh là người thông minh, tự nhiên hiểu rõ đạo lý.
Võ Hoàng lần đầu gặp Bùi Hoài Thanh, chỉ cảm thấy thanh tú, hỏi đến chính vụ, Bùi Hoài Thanh đối đáp trôi chảy, tuy chỉ mười bảy tuổi, nhưng xử lý từng công việc có thể nói là không lọt một giọt nước.
Võ Hoàng mới đầu còn cho rằng Thái Bình lựa chọn nàng ta làm chiêm sự, chỉ vì nàng ta là nữ giả trang nam, không nghĩ tới người này xác thật có thực học, thật sự làm nàng kinh hỉ.
Tâm tình Võ Hoàng rất tốt, nếu không phải Uyển Nhi nhắc nhở, nàng suýt nữa đã thuận miệng đề bạt Bùi Hoài Thanh làm Xuân Quan thị lang.
Hiện nay nàng ta là chiêm sự phủ công chúa, chuyện đề bạt vẫn nên giao cho Thái Bình, dù sao cũng là thần tử do Thái Bình đích thân tuyển chọn, mẫu thân như nàng cũng không thể đoạt yêu thích của người khác.
Sau đó nội thị đưa tấu chương tới, Võ Hoàng thoáng nhìn thấy tấu chương hôm nay không ít, liền đành phải tống cổ Bùi Hoài Thanh hồi phủ, bắt đầu xử lý chính vụ.
Uyển Nhi nghiền xong mực chu sa cho Võ Hoàng, liền bắt đầu sửa sang lại tấu chương hôm nay.
Võ Hoàng nâng bút chấm mực, lẳng lặng nhìn Uyển Nhi, bỗng nhiên mở miệng, “Sáng nay, bồ câu đưa thư của Thái Bình đã tới đây.”
Uyển Nhi giật mình.
“Nàng nói ngươi phải làm tốt chuyện tư thục, phải nhìn chằm chằm đến nó, đây chính là đại sự lợi quốc lợi dân, ngươi cũng không thể qua loa.” Võ Hoàng nhớ rõ ràng, trước đó vài câu vẫn là dặn dò a nương, cuối cùng vài câu này mới viết cho Uyển Nhi, nói rất nghiêm trang.
Võ Hoàng vốn tưởng rằng Thái Bình cùng Uyển Nhi từ nhỏ đã thân thiết, xử lý chính sự sẽ không có nề nếp như thế, không nghĩ tới Thái Bình nói chuyện thế nhưng lại rất đứng đắn, hoàn toàn không giống tính tình kiêu căng ngày thường.
Uyển Nhi cúi đầu, ý cười giấu trong đáy mắt, “Vâng.”
Võ Hoàng thuận miệng hỏi: “Trẫm nghe nói, tư thục của ngươi chỉ có ba học sinh?”
“Vâng.” Uyển Nhi trả lời đúng sự thật, “Có thể có ba người đã là không tồi, dù sao thì vạn sự khởi đầu nan.”
“Nếu có khó khăn quá thì nói với trẫm một câu.” Võ Hoàng nghĩ nghĩ, “Trẫm lấy một trăm lượng bạc từ tư khố cho ngươi, ngươi cầm đi để chiêu mộ, mỗi năm tư thục tổ chức khảo thí một lần, người đứng đầu có thể thưởng một lượng.”
Có trọng thưởng, sẽ có dũng phu, lúc trước những ác quan đó cũng là được đề bạt như vậy.
Uyển Nhi vui mừng, “Thần khấu tạ bệ hạ!”
“Về sau, sau khi lâm triều, trẫm sẽ nghỉ ngơi hai canh giờ, cho phép ngươi mỗi ngày đều đến tư thục nhìn xem.” Võ Hoàng cho Uyển Nhi một đặc chỉ.
Uyển Nhi ngạc nhiên, “Bệ hạ!”
“Thái Bình đã mở miệng cầu trẫm, trẫm sao có thể không đồng ý với nàng?” Đối với thỉnh cầu của Thái Bình, phần lớn Võ Hoàng đều cho phép, dù sao Võ Hoàng luôn cảm giác thua thiệt Thái Bình rất nhiều, có thể thương một chút thì là một chút, “Miễn cho nàng trở về phát hiện tư thục vẫn chỉ có ba học sinh, mất mát khổ sở.”
Uyển Nhi nghĩ, Võ Hoàng nhất định coi nữ tử tư thục kỳ thật là ý tưởng của Thái Bình, cho nên mới để bụng như thế.
Không nghĩ tới điện hạ không ở Thần Đô, còn trù tính mọi chuyện cho nàng, Uyển Nhi không khỏi sinh ra ấm áp trong tim.
Chờ điện hạ bình an trở về, nàng nhất định phải cảm tạ điện hạ mới được.
Võ Hoàng nhìn thấy Uyển Nhi đã phát ngốc, nghi hoặc gọi: “Uyển Nhi?”
“Bệ hạ thứ tội, thần nhất thời thất thần.” Uyển Nhi vội vàng trả lời.
Võ Hoàng hiếm khi nhìn thấy nàng thất thần, không khỏi hỏi: “Ngươi suy nghĩ cái gì?”
Uyển Nhi cái khó ló cái khôn, nghiêm túc đáp: “Thần đang suy nghĩ, nên dùng một lượng bạc làm được chuyện lớn như thế nào?”
“Nói nghe một chút.” Võ Hoàng hiếu kỳ hỏi.
Uyển Nhi tiếp tục nói: “Nếu mỗi năm khảo khí một lần, chỉ có người đứng đầu bảng mới có thể được một lượng bạc này, nữ tử tới tư thục tất nhiên rất ít, rất nhiều nhà ăn bữa nay lo bữa mai, căn bản không chờ được một năm.” Nàng giương mắt nhìn về phía Võ Hoàng, “Chi bằng thần đổi một lượng bạc này thành một ngàn văn tiền, mỗi tháng khảo thí nhỏ một lần, đứng đầu bảng thưởng năm mươi văn, tiền bạc còn lại tạm thời cất giữ, tạm gác đến cuối năm khảo thí lớn, khen thưởng cho ba hạng đầu.”
Võ Hoàng cười to: “Cách của Uyển Nhi có thể làm được! Liền theo ngươi nói!”
“Vâng.” Uyển Nhi cúi đầu lặng yên thở phào nhẹ nhõm, nàng không dám lại thất thần, vội vàng đánh tinh thần lên cao, cẩn thận giúp Võ Hoàng sửa sang tấu chương.
Đêm đến, bởi vì cần thiết che giấu quan viên ven đường, cho nên Thái Bình một đường đều không thể vào dịch quán, người cùng ngựa vào trấn nhỏ ở ngoại ô, liền tìm một khách điếm nghỉ ngơi.
Xuân Hạ mang nước ấm đến cho Thái Bình, hầu hạ Thái Bình rửa mặt.
Thái Bình lại hỏi: “Xác định đã giao chiếc hộp cho Đông Tầm?”
Một đường này, lỗ tai Xuân Hạ đều nghe đến muốn đóng kén, “Bẩm điện hạ, xác định, người đã hỏi lần thứ mười rồi.”
“Vậy à?” Thái Bình khẽ cười.
Xuân Hạ bổ sung: “Đông Tầm thật sự hiểu chuyện, nhiều chuyện chỉ cần dạy một lần đã hiểu, điện hạ cứ việc yên tâm, nàng ấy nhất định có thể đưa đồ vật đến tay Thượng Quan đại nhân.”
Thái Bình đắc ý nói: “Thế à? Xem ra nhiều ngày qua ngươi dạy nàng ấy không tồi.”
“Chuyện điện hạ phân phó, có khi nào nô tỳ không làm tốt?” Xuân Hạ nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Cũng đúng.” Thái Bình tạm thời an tâm, sau khi rửa mặt, liền lên giường nghỉ ngơi.
Nàng nghĩ đến lần sau Uyển Nhi về Trịnh trạch, nhìn thấy mấy món quà nhỏ đó nhất định sẽ cao hứng.
Nhớ đến bộ dáng Uyển Nhi cười lên, Thái Bình chỉ cảm thấy trong lòng xao xuyến, cuộc đời này có thể được nàng ấy ở bên không rời không bỏ, mặc kệ con đường phía trước có bao nhiêu khó đi, nàng cũng sẽ san bằng vì nàng ấy, để nàng ấy nhìn thấy một thời đại thái bình.
Ngày thứ hai, sau khi Uyển Nhi cùng Võ Hoàng lâm triều, liền thay sang thường phục, xuất cung về Trịnh trạch.
Tuy tư thục vẫn chỉ có ba tiểu nữ oa kia, nhưng mà hai nữ oa đó rõ ràng đã không còn nhút nhát sợ sệt giống như khi mới tới.
Uyển Nhi an tĩnh đứng ở ngoài thư đường, nhìn Trịnh thị kiên nhẫn dạy ba nữ oa viết chữ, nàng cần phải thừa nhận, biện pháp điện hạ dạy cho nàng xác thật hữu dụng, sau khi tan học, Đông Tầm mang theo hai tiểu muội muội vui chơi càng nhiều, tươi cười trên mặt cũng càng nhiều.
Dư quang Trịnh thị thoáng nhìn thấy Uyển Nhi, không khỏi kinh hãi, lúc này Uyển Nhi không nên trở về.
“Về sau mỗi ngày vào lúc này, để cho con đến dạy các nàng.” Uyển Nhi mỉm cười đi đến, “Đây là ân chỉ của bệ hạ, a nương không cần lo lắng.”
Lúc này Trịnh thị mới thở phào nhẹ nhõm.
“A nương xuống nghỉ ngơi một lát đi, con sẽ dạy các nàng.” Uyển Nhi nhẹ giọng nói, tiến lên đỡ Trịnh thị, một đường đưa nàng đến cửa thư đường, vỗ vỗ mu bàn tay Trịnh thị, “Yên tâm.”
Trịnh thị gật đầu, “Ta đi làm điểm tâm cho con, ăn trong nhà vẫn ấm hơn trong cung.”
“Vâng.” Uyển Nhi mỉm cười gật đầu.
Trịnh thị rời khỏi, Uyển Nhi mỉm cười đến gần kỷ án, cúi đầu nhìn thoáng qua chữ viết của ba nàng.
“Thượng Quan đại nhân, cái này cho người.” Đông Tầm bỗng nhiên lấy chiếc hộp gỗ đặt ở bên cạnh ra, hai tay đưa cho Uyển Nhi.
Uyển Nhi tò mò nhìn hộp gỗ, “Đây là cái gì?”
Đông Tầm cười cười đáp: “Xuân Hạ tỷ tỷ nói ta đưa cho ngươi!”
Nghe thấy hai chữ “Xuân Hạ”, trong lòng Uyển Nhi nóng lên, nàng tiếp nhận hộp gỗ, mở ra một cái không khỏi cười thành tiếng.
Đây nào phải là tâm ý của Xuân Hạ, rõ ràng là tâm ý của điện hạ.
Mặc dù Thái Bình đi xa, cũng muốn để Uyển Nhi biết nàng ấy vẫn luôn nhớ nàng.
Cho nên, công chúa tặng cho nàng một chiếc hộp tràn đầy đậu đỏ, kèm theo một tờ giấy.
Trên tờ giấy viết ba chữ —— tặng giai nhân..