Sau khi Thái Bình dùng qua ngọ thiện ở Trịnh trạch, liền lên đường đến phủ trạch của Địch công.
Nàng thương thảo cùng Địch Nhân Kiệt hơn nửa ngày, cuối cùng định ra sách lược sau cùng.
Địch Nhân Kiệt cần phải thừa nhận, công chúa xác thật đã trưởng thành, rất nhiều chuyện đều suy xét chu đáo, thậm chí còn nghĩ tới cùng một chỗ với Võ Hoàng.
Sáng sớm ngày thứ hai, đội quân của Thái Bình cùng Địch Nhân Kiệt chia làm hai đường, Thái Bình thừa dịp bóng đêm chưa tan, ra vẻ thương nhân tầm thường, mang theo một đội Vũ Lâm Quân cải trang thành hộ vệ rời khỏi Thần Đô, một đường đến Lĩnh Nam.
Uyển Nhi vốn định đến tiễn Thái Bình, nàng không nghĩ tới Thái Bình còn đi sớm hơn so với nàng định, lại bỏ lỡ cơ hội.
Uyển Nhi đứng ở dưới cổng thành mất mát thở dài, sau khi điều chỉnh tâm tình, cuối cùng trở về thành Tử Vi.
Sau khi lâm triều, Địch Nhân Kiệt đơn độc lưu lại, nói hết cho Võ Hoàng nghe kế sách tốt nhất mà công chúa mưu tính cùng hắn.
Võ Hoàng mới đầu còn cảm thấy Thái Bình hồ nháo, thánh chỉ chưa đến đã vội vàng lên đường, “Ngươi cũng không ngăn cản nàng, chẳng may trên đường có gì sơ suất, trẫm làm sao cứu nàng?”
Địch Nhân Kiệt cung kính mà nhất bái, “Điện hạ đáp ứng với lão thần, chỉ thu thập chứng cứ phạm tội, không hành động thiếu suy nghĩ.
Hôm nay lão thần cũng muốn lên đường, đi đến Lĩnh Nam lấy danh nghĩa đề phòng lưu dân, điều binh vây quanh Lĩnh Nam, chờ điện hạ hội hợp với lão thần.”
Võ Hoàng biết làm như vậy có thể sét đánh không kịp bịt tai, một lần tru diệt đám ác quan ở Lĩnh Nam lạm sát kẻ vô tội, chỉ là nàng lo lắng cho Thái Bình, chỉ mang theo mười mấy hộ vệ thêm một Xuân Hạ, “Trẫm không yên tâm Thái Bình.”
“Lão thần phái người âm thầm đi theo, điện hạ nhất định sẽ không có việc gì.” Địch Nhân Kiệt bảo đảm với Võ Hoàng.
Võ Hoàng yêu thương Thái Bình nhất, lúc trước Thái Bình trấn thủ Trường An, còn có Lưu Nhân Quỹ trấn tràng, sau đó mặc dù cứu tế Duyện Châu, nàng cũng mang theo một ngàn binh mã hộ vệ.
Nhưng Lĩnh Nam không giống vậy, thổ phỉ ở đó rất đông, lưu dân ngo ngoe rục rịch, mang một ngàn người Võ Hoàng còn cảm thấy thiếu.
Nhưng nếu gióng trống khua chiêng phái đại quân đi theo Thái Bình, nhất định sẽ kinh động những ác quan kia, đến lúc đó hủy xác xoá chứng cứ, chết vô đối chứng, ngược lại là rút dây động rừng, không có lợi cho đại sự.
Chiếu lệnh của triều đình một khi hạ xuống, đôi mắt của người trong thiên hạ đều sẽ nhìn chằm chằm vào phủ Trấn Quốc Công Chúa.
Những ác quan đó cơ hồ liên kết thành một mạch, Thần Đô có chuyện gió thổi cỏ lay gì, không đến nửa tháng, nhất định có thể truyền đến Lĩnh Nam.
Cho nên, đạo thánh chỉ này hẳn là nên hoãn lại một tháng, kể từ đó, những người ở Lĩnh Nam mặc dù thu được tiếng gió, cũng không kịp phản ứng.
“Địch công, trẫm giao thác công chúa mà trẫm sủng ái nhất cho ngươi.” Võ Hoàng đã treo tim lên vì Thái Bình, “Một trận chiến này, ngươi không thể thua.”
Địch Nhân Kiệt chắp tay nói: “Thần nhất định sẽ không làm bệ hạ thất vọng!”
“Đi chuẩn bị một chút, lên đường đi.” Võ Hoàng hạ chiếu viết tay cho Địch Nhân Kiệt, nếu trực tiếp hạ chiếu, nhất định sẽ kinh động người bên kia.
Với sự nhạy bén của những ác quan đó, chỉ sợ sẽ phòng bị trước, mặc dù nói là điều quân đối phó lưu dân, những ác quan đó cũng sẽ phân tâm để mắt đề phòng Địch Nhân Kiệt.
Dù sao Địch Nhân Kiệt ở trong triều có tiếng cương trực công chính, năm đó Việt Vương Lý Trinh tạo phản, mặc dù chứng cứ vô cùng xác thực, hắn cũng dám đứng ra nói công đạo.
Hắn tới Lĩnh Nam, đối với quan viên Lĩnh Nam mà nói, cũng không phải chuyện tốt.
Nếu có đơn kiện của ai đưa tới trong tay hắn, nếu hắn nghiêm túc điều tra, chắc chắn sẽ phát hiện ra manh mối gì.
“Vâng.” Địch Nhân Kiệt lĩnh mệnh lui ra.
Uyển Nhi hồi cung, thay quan phục thường ngày, tới Vạn Tượng Thần Cung hầu hạ.
Võ Hoàng thấy nàng đến gần, nhàn nhạt hỏi: “Đã tiễn Thái Bình sao?”
“Thần đi chậm một bước, điện hạ đã đi rồi.” Uyển Nhi trả lời đúng sự thật.
Võ Hoàng có vài phần kinh ngạc, “Đi gấp như vậy à, cả ngươi cũng không gặp được?”
“Vâng.” Trong giọng nói của Uyển Nhi còn lộ ra một tia mất mát.
Võ Hoàng cầm lấy một quyển tấu chương bên cạnh, nàng không thể vẫn luôn đắm chìm vào cảm xúc lo lắng cho Thái Bình, nếu Địch Nhân Kiệt nói sẽ bảo hộ Thái Bình, chuyện hiện giờ nàng có thể làm đó là tin hắn.
“Nếu nàng làm tốt nhiệm vụ này, trở về triều địa vị liền sẽ thay đổi.” Võ Hoàng một bên xem tấu chương, một bên nói cho Uyển Nhi nghe, “Đây là trận chiến mà nàng cần phải đánh, ngươi cùng trẫm đều phải tin vào bản lĩnh của nàng.”
Thái Bình là hài nhi mà nàng hãnh diện nhất, Võ Hoàng tin tưởng Thái Bình sẽ không làm nàng thất vọng.
“Thần tin tưởng điện hạ nhất định có thể chiến thắng trở về.” Uyển Nhi khẳng định tin tưởng bản lĩnh của Thái Bình, chỉ là mặc dù sống lại một đời, nhân tâm chung quy cũng không thể khống chế, cho nên bảo nàng không lo lắng cho Thái Bình, vậy cũng không có khả năng.
Võ Hoàng bỗng nhiên giương mắt, “Uyển Nhi, trước khi chiếu lệnh chưa hạ, mỗi ngày ngươi đều đi đến phủ công chúa một chuyến.”
“Bệ hạ muốn thể hiện với bên ngoài, công chúa sinh bệnh?” Uyển Nhi đoán được tâm tư của Võ Hoàng.
Võ Hoàng gật đầu, “Không sai.” Hiện nay chuyện nàng có thể làm vì Thái Bình, đó là “Cố bố nghi trận”.
Uyển Nhi cúi đầu, “Thần lĩnh mệnh.”
Võ Hoàng lại nói: “Thái Bình không ở trong phủ, mỗi ngày khi ngươi đến phủ công chúa, cũng đi nhìn tiểu Trường An của trẫm một cái.” Nghĩ đến đứa nhỏ này, trong lòng Võ Hoàng tràn đầy mềm mại ấm áp.
Uyển Nhi lĩnh mệnh.
“Đúng rồi, còn có một người.” Võ Hoàng đột nhiên nghĩ tới người chiêm sự mới, “Bùi Hoài Thanh.”
Uyển Nhi hơi ngạc nhiên.
“Trẫm sai người tra qua hắn, là Địch công đảm bảo làm hộ tịch cho hắn.” Đối với một người như vậy, không thể nghi ngờ là Võ Hoàng kiêng kị, “Tuy công trạng ở Đông Quan không tầm thường, nhưng trẫm chưa bao giờ gặp qua hắn, thật sự không yên tâm.”
Uyển Nhi nghiêm túc nói: “Bệ hạ có thể yên tâm, nàng nhất định không phải người xấu.”
“Không phải…… người xấu?” Võ Hoàng suy nghĩ ẩn ý trong lời nói của Uyển Nhi.
Uyển Nhi tiếp tục nói: “Người này xử lý mọi chuyện trong phủ gọn gàng ngăn nắp, xác thật giúp đỡ rất nhiều.” Vừa nói, Uyển Nhi nhất bái với Võ Hoàng, “Sở dĩ điện hạ chọn nàng, không chỉ bởi vì Địch đại nhân tiến cử, còn bởi vì trên người nàng có tội khi quân.” Lúc này, Uyển Nhi cảm thấy là thời điểm thích hợp báo với Võ Hoàng.
Ánh mắt Võ Hoàng trầm xuống, “Tội khi quân?”
“Nàng là một cô nương, nữ giả trang nam làm quan.” Uyển Nhi trực tiếp chỉ ra.
Võ Hoàng ngẩn ra trong chớp mắt, “Nữ giả trang nam?” Rồi lại cười to nói, “Thật to gan!”
Uyển Nhi nhân cơ hội góp lời, “Tiền triều có đại tướng quân Hoa Mộc Lan thay phụ thân tòng quân mười hai năm, Đại Chu ta cũng có thể có nữ giả trang nam làm quan làm chiêm sự.
Đại Chu có Nữ Hoàng minh quân, có Trấn Quốc Công Chúa, cũng nên có cô nương vào triều làm quan, thần thực chờ mong, ngày nào đó Bùi Hoài Thanh có thể làm được chiến tích gì trên triều đình.” Những lời cuối cùng này, trong giọng nói lộ ra một tia hâm mộ.
Võ Hoàng nghe ra Uyển Nhi hâm mộ, xác thật, hiện nay không thể lấy thân phận nữ tử làm Tể làm Tướng.
“Địch công cũng biết nàng ta là nữ nhi sao?” Võ Hoàng hỏi lại.
Uyển Nhi gật đầu, “Địch công tất nhiên biết đến.” Nói xong, Uyển Nhi cúi đầu, “Hiền sĩ thiên hạ vốn không nên phân biệt nam nữ, người có thể tận trung vì nước, đều có thể làm Tể làm Tướng, chỉ tiếc…… Trăm ngàn năm nay đại cục vẫn như thế, ai.”
Võ Hoàng nghiêm túc nói: “Xác thật như Uyển Nhi nói, đại cục như thế, chuyện trẫm có thể làm cũng không nhiều.” Nói xong, nàng yên lặng nhìn Uyển Nhi, “Địch công tiến cử, trẫm tin được, từ trước đến nay tâm tư của ngươi kín đáo, người ngươi tin được, trẫm tự nhiên cũng tin được.
Chỉ là, nghe ngươi hâm mộ Bùi Hoài Thanh này như vậy, trẫm ngược lại muốn tự mình gặp nàng ta một lần.” Hơi dừng lại, “Truyền chỉ, ngày mai sau khi lâm triều, tuyên Bùi Hoài Thanh vào cung yết kiến.”
“Vâng.” Uyển Nhi lặng lẽ đánh giá thần sắc của Võ Hoàng, đáy mắt hay trên mặt Võ Hoàng cũng không nhìn thấy một chút không vui, có lẽ cửa ải này Bùi Hoài Thanh xem như đã qua được một nửa.
Nàng nghĩ, ngày mai đi truyền chỉ, nhất định phải dặn dò Bùi Hoài Thanh, đừng để bại lộ nàng ta là nữ nhi của quan viên Lĩnh Nam, miễn cho công chúa vì việc này tự nhiên bị đâm ngang.
Màn đêm buông xuống, Võ Hoàng xử lý xong chính vụ, liền để Bùi thị đỡ trở về tẩm điện nghỉ ngơi.
Uyển Nhi còn lo lắng cho công chúa, nhất thời không ngủ được, liền mang theo Hồng Nhụy cầm đèn đến Thiên Đường, chuẩn bị tụng kinh văn trước Phật một lần, cầu phúc cho điện hạ.
Hai người cầm đèn chưa vào Thiên Đường, liền nghe thấy bên trong vang lên một tiếng kêu ngọt ngào của cung tì.
“Tiểu bảo, đừng như vậy, chẳng may có người tới……”
“Sợ cái gì? Lúc này bệ hạ đã nghỉ ngơi, nơi này chỉ có nàng và ta, sẽ không có ai khác.”
Uyển Nhi nghe ra người vừa nói chuyện là ai, ngay tại đây bên trong Phật đường trang nghiêm, gan chó của Tiết Hoài Nghĩa cũng thật lớn, dám tư thông với cung tì, làm chuyện dơ bẩn!
Hồng Nhụy vừa muốn giương giọng nhắc nhở, lại bị Uyển Nhi ngăn lại.
Uyển Nhi đưa cho nàng một ánh mắt, nghĩ đến đại Phật nơi này đã không thể bảo hộ điện hạ, tùy tiện nhắc nhở, chỉ làm cho Tiết Hoài Nghĩa ghi hận trong lòng, ngày nào đó nhất định sẽ thổi gió bên tai bệ hạ không dứt để hãm hại nàng.
Hồng Nhụy chỉ phải thuận theo Uyển Nhi, cầm đèn dẫn đường, mang Uyển Nhi đi vòng về Tây Thượng Các.
Hai người trở lại trong các, Hồng Nhụy thổi tắt ngọn nến trong đèn lồng, tức giận nói: “Tiết Hoài Nghĩa kia thật to gan!”
“Hắn đang là tâm phúc bên cạnh bệ hạ, ngươi và ta không làm gì được hắn.” Uyển Nhi nhớ rõ, ngày nào đó người này là đầu sỏ phóng hỏa đốt cháy Thiên Đường, làm cho Vạn Tượng Thần Cung cũng bị thiêu rụi.
Nghĩ đến đây, Uyển Nhi đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ nhìn về phía Vạn Tượng Thần Cung cao nhất thành Tử Vi, mặc dù bóng đêm bao phủ, đó cũng là nơi hoa lệ nhất thành Tử Vi này.
Hai tòa kiến trúc là biết bao tâm huyết của thợ thủ công, nếu cứ bị thiêu rụi như vậy, thật sự đáng tiếc.
Tiết Hoài Nghĩa.
Đáy mắt Uyển Nhi dâng lên một mạt sát ý.
Điện hạ có trận chiến điện hạ phải đánh, nàng cũng tìm thấy chiến trường của mình.
Người này ngày thường diễu võ dương oai ở Thần Đô, kết oán vô số, muốn bắt được nhược điểm của hắn một chút cũng không khó.
Làm loạn cung đình, chính là tội lớn, Võ Hoàng nhất định sẽ không giữ người như vậy ở trong cung, chỉ cần hắn mất thế, thiên hạ có quá nhiều người hận không thể giết hắn, ngày nào đó Tiết Hoài Nghĩa đột nhiên phơi thây đầu đường, nói vậy Võ Hoàng cũng sẽ không phái người tra rõ.
Hồng Nhụy phát hiện Uyển Nhi trầm mặc hồi lâu, nhịn không được cầm một kiện áo choàng đến gần Uyển Nhi, đắp lên người nàng, ôn nhu nói: “Gió đêm lạnh, đại nhân phải bảo trọng thân thể.”
“Ừm.” Uyển Nhi mỉm cười, nghiêng mặt nhìn về phía Hồng Nhụy, “Ngày mai chờ lâm triều xong, lại bồi ta đến Thiên Đường một chuyến.”
“Phật ở nơi đó khẳng định không linh!” Hồng Nhụy nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ý cười của Uyển Nhi đậm hơn, “Linh hay không linh không quan trọng, quan trọng là, Tiết Hoài Nghĩa ở nơi đó.”
Hồng Nhụy trợn hai mắt lên, “Đại nhân, người muốn làm cái gì?”
“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Muốn thu thập hắn, phải chạm đến yêu thích của hắn trước.” Uyển Nhi cũng có đủ kiên nhẫn bày ra kế hoạch này.
Hồng Nhụy nhẹ thở ra một hơi, sau đó lại lo lắng, “Chẳng may bệ hạ trách phạt, điện hạ lại không ở Thần Đô nhiều ngày, đại nhân phải làm sao bây giờ?”
Nếu ngay cả việc nhỏ này cũng làm không xong, ngày nào đó sao có thể phụ tá điện hạ làm đại sự chứ?
Những lời này Uyển Nhi không nói ra, nàng chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ gáy Hồng Nhụy, “Mang nước ấm đến đây, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Vâng.” Hồng Nhụy rời khỏi phòng.
Uyển Nhi ngồi xuống bên kỷ án, nhẹ nhàng khảy trản đèn kéo quân Thái Bình đưa cho nàng.
Nhiều năm qua đi, màu sắc của trản đèn đã phai mờ, nhưng hình người mặc hồng y vung gậy đánh cầu vẫn sống động như cũ, mỗi lần nhìn thấy, trong đầu Uyển Nhi luôn hiện ra công chúa điện hạ thần thái phi dương chơi mã cầu.
Đã rất nhiều năm nàng không nhìn thấy công chúa đánh mã cầu.
Uyển Nhi không khỏi có chút hoài niệm những năm tháng đó, công chúa của nàng mặc một bộ hồng y cưỡi trên lưng ngựa trắng, tràn đầy anh tư vung gậy đánh mã cầu.
Tuy Uyển Nhi vẫn sẽ không cưỡi ngựa, nhưng nàng đột nhiên có một ý niệm.
Nếu điện hạ có thể bình yên trở về, nàng muốn cùng điện hạ ngồi chung một ngựa, đánh một ván mã cầu.
Thắng thua cũng không quan trọng, quan trọng là nàng đã bắt đầu nhớ nhung điện hạ, nhớ nhung những dịu dàng cùng ấm áp khi điện hạ ôm lấy nàng.
_____
Chú giải
Cố bố nghi trận: bày trận giả làm người khác nghi ngờ.