Cấm Đình

Chương 159: 159: Nói Thật





Thái Bình cũng không lập tức lên tiếng, nàng dẫn Võ Thừa Tự đi đến bên xe ngựa, phất tay cho phu xe lui ra, lúc này mới mở miệng nói: “Bổn cung cũng không cần vòng vo với Ngụy Vương, hôm nay chỉ muốn mở lòng nói vài câu chân thật.”
Uyển Nhi ở trong xe ngựa, nàng ngồi sát vách xe, nghe rõ ràng thanh âm bên ngoài.
Võ Thừa Tự không lên tiếng đáp lại.
Thái Bình tiếp tục nói: “Bổn cung là tức phụ của Võ thị, theo lý thuyết Ngụy Vương hẳn là cùng chiến tuyến với bổn cung, vì sao lại gà nhà bôi mặt đá nhau, thanh đao lưỡi đao đều muốn hướng về phía bổn cung?”
Võ Thừa Tự nghe được chói tai, cho rằng Thái Bình cố ý tới chế nhạo hắn, “Thần không biết điện hạ nói như vậy là có ý gì! Nếu điện hạ đã nói xong, thần cũng nên cáo lui.”
“Bổn cung chỉ là công chúa, dân vọng có cao, khi nhắc đến người được chọn làm trữ quân, những cựu thần Lý Đường kia cũng sẽ không nghĩ đến bổn cung.” Thái Bình trực tiếp đánh trúng yếu điểm, “Ngụy Vương kéo bổn cung xuống thì có thể được cái gì?”
Võ Thừa Tự nghe ra Thái Bình có ý bóng gió, trầm giọng hỏi: “Điện hạ muốn làm cái gì?”
Thái Bình cười khẽ, hỏi ngược lại: “Ngụy Vương muốn làm cái gì?” Nói xong, nàng lấy hai quyển tấu chương từ trong ống tay áo, đưa cho Võ Thừa Tự, “Đây là tấu chương của Lễ Bộ muốn thỉnh lập ngươi làm Thái Tử, người viết tấu chương cũng là môn sinh của ngươi, vừa vặn bị bổn cung chặn lại.

Nếu không, hôm nay có thêm một người từ Lễ Bộ thỉnh mệnh vì ngươi, ngươi cảm thấy mẫu hoàng sẽ xử trí ngươi như thế nào?”
Võ Thừa Tự tiếp nhận hai quyển tấu chương, chỉ cảm thấy lòng ngực phát lạnh, không khỏi hồ nghi mà nhìn Thái Bình, “Điện hạ muốn thần bái tạ người sao?” Bái tạ nàng không bỏ đá xuống giếng, quạt gió thêm củi, đâm hắn một đao.
“Ngược lại không cần.” Thái Bình chắp tay mà đứng, “Chỉ là nhắc nhở Ngụy Vương vài câu, mọi việc không cần nóng vội, mở to con mắt ra nhìn cho rõ ràng, đến tột cùng ai mới là địch nhân? Đại Chu là giang sơn do tiên đế truyền lại, mẫu hoàng tuyên bố với bên ngoài, nàng bảo hộ thiên hạ vì tiên đế, từ xưa đến nay, giang sơn đều truyền cho nhi tử, trừ phi dưới gối mẫu hoàng không có tử, mới có thể lựa chọn người kế thừa từ trong tông thất.”
Ánh mắt Võ Thừa Tự phức tạp, gắt gao mà nhìn chằm chằm hai mắt Thái Bình, “Ngươi muốn tọa sơn quan hổ đấu sao?”
“Nếu bổn cung có tư cách làm trữ quân, lần này sẽ không bỏ qua cho ngươi, chỉ cần thuận nước đẩy thuyền mà cổ động đám cựu thần Lý Đường một chút, đến ngày mai lên triều đình cùng nhau làm khó dễ.” Ý cười của Thái Bình mang theo một tia hàn khí, “Ngươi đoán xem, mẫu hoàng vì ổn định triều cục, có thể bắt ngươi…… hỏi tội hay không?” Nàng cố ý dừng lại nửa chừng, làm động tác cắt cổ với hắn.
Xác thật, nếu lần này Thái Bình thật sự ra tay, hôm nay người chết sẽ không chỉ có Vương Khánh Chi.
Lúc này Võ Thừa Tự muốn một câu nói thật chắc chắn, “Điện hạ nói điều này với thần, đến tột cùng là có ý gì?”
“Trên đời không có kẻ địch vĩnh viễn, những lời này ngươi hẳn đã nghe qua.” Thái Bình chậm rãi trả lời, “Bổn cung chỉ muốn một đời vinh hoa phú quý, làm Trấn Quốc Công Chúa tiêu dao tự tại, nếu Ngụy Vương chịu thành toàn, bổn cung tự nhiên cũng sẽ thành toàn cho Ngụy Vương.”
Võ Thừa Tự cười lạnh, liên minh với công chúa không thể nghi ngờ chính là bảo hổ lột da.
“Nếu Ngụy Vương không tin bổn cung, cũng có thể nước sông không phạm nước giếng, không xâm phạm lẫn nhau.” Thái Bình chỉ ra tất cả, “Nếu Ngụy Vương lại muốn xuống tay với bổn cung……” Ánh mắt của nàng bỗng nhiên sắc lạnh như sương, ngữ khí cũng đầy sát khí, “Bổn cung tuyệt đối sẽ không nhớ tới thân tình của phò mã nữa, lần sau nhất định sẽ đưa ngươi đi gặp Diêm Vương!”
“Ha!” Võ thừa tự cười lạnh, chắp tay nhất bái với Thái Bình, “Hôm nay, thần thụ giáo.”
“Lui ra đi.” Thái Bình phất tay áo ra hiệu hắn lui ra.
Võ Thừa Tự xanh mặt lui về xe ngựa của mình, hậm hực vén rèm xe lên, “Hồi phủ!”

“Vâng.” Phu xe đổi hướng xe ngựa, chở Võ Thừa Tự về phủ Ngụy Vương.
Mấy năm gần đây, Võ Thừa Tự vẫn luôn coi Thái Bình là đối thủ tranh giành ngôi vị trữ quân, cho đến thời khắc này hắn mới kinh ngạc phát hiện chính mình dường như đã đi nhầm.

Hôm nay Vương Khánh Chi sống sờ sờ bị đám cựu thần Lý Đường đánh đến chết, cô cô lại không nói một lời, đủ thấy nàng cũng không có cách nào làm gì đám cựu thần Lý Đường.
Ngày thường những người đó nhìn qua thì cung kính hết mực với cô cô, không nghĩ tới đụng đến chuyện lớn lập trữ quân, một tên hai tên giống như là Kim Cang hộ pháp trong chùa biến thành hung thần ác sát, rất có khí thế người cản giết người, Phật cản giết Phật.
Do hắn đã coi thường những lão thần này.
Đương nhiên, hắn cũng coi thường Thái Bình.

Cho tới nay, hắn cho rằng Thái Bình không làm khó dễ được hắn, là bởi vì cô cô vẫn luôn che chở hắn, không nghĩ tới lại là Thái Bình nhớ đến thân tình của phò mã mới buông tha cho hắn.

Mặc kệ những lời này của Thái Bình có bao nhiêu là thật, cũng có mấy câu hắn nghe lọt được.
Cô cô có nhi tử, Lư Lăng Vương cùng hoàng tử mới có tư cách làm chủ Đông Cung, cho dù bọn họ từng là hoàng đế bị chính tay cô cô kéo xuống.
“Kẻ nối dõi……” Võ Thừa Tự đỡ trán, Lư Lăng Vương ở cung Phòng Châu, phòng giữ nghiêm ngặt, thích khách khó tiến vào, hoàng tử ở trong thành Tử Vi, cũng được phòng giữ nghiêm ngặt, càng không thể trộn lẫn thích khách.
Thái Bình đã là tức phụ của Võ gia, hôm nay những cựu thần Lý Đường lấy lý do gì để phản đối lập trữ quân họ Võ, ngày nào đó những người này cũng sẽ dùng lý do đó để phản đối lập Thái Bình làm trữ quân.
Thiên hạ không có đạo lý lập chất không lập tử, đồng dạng, cũng không có đạo lý trong nhà còn nam đinh khoẻ mạnh, lại để nữ nhi thừa kế gia nghiệp.

Huống chi, hài tử của Thái Bình về sau sẽ mang họ Võ, tương đương với đưa gia nghiệp cho Võ thị.
Thật sự vô cùng buồn cười, hắn cùng Thái Bình đấu đá mấy năm nay, kết quả kẻ ngồi mát ăn bát vàng lại là Lý Hiển cùng Lý Đán.

Cuối cùng, hai người kia bất luận là ai quân lâm thiên hạ, đều sẽ không bỏ qua Võ Thừa Tự hắn, khi đó cô cô quá cố, không ai có thể bảo hộ hắn chu toàn.
Võ Thừa Tự càng nghĩ càng tuyệt vọng, không khỏi suy sụp dựa vào vách xe, thở dài mấy hơi thật sâu.
Không được! Hắn không thể ngồi chờ chết như vậy!

Võ Thừa Tự nhanh chóng nổi lên tâm tư, Lư Lăng Vương ở Phòng Châu xa xôi, nếu Thần Đô xảy ra biến cố, đám lão thần chắc chắn ủng hộ lập hoàng tử Lý Đán làm quân vương.

Việc cấp bách, hắn hẳn là thu thâp Lý Đán trước.

Về phần Lư Lăng Vương, nếu hắn trở thành nhi tử duy nhất của cô cô, cô cô nhất định sẽ triệu hắn hồi kinh, bảo hộ cẩn thận, chỉ cần hắn rời khỏi Phòng Châu, vùng núi cao đường xá nguy hiểm, trên đường có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì cũng là chuyện bình thường.
“Lý Đán.” Võ Thừa Tự cân nhắc yêu ghét của Lý Đán, hắn ta làm Thiên Tử mấy năm, hiếm khi xuất hiện trên triều đình, Võ Thừa Tự hắn thật sự không coi người này ra gì.

Ấn tượng duy nhất lưu lại trong đầu hắn, đó là người này bệnh tật ốm yếu, thường xuyên triệu thái y chẩn trị kê thuốc.
Bệnh tật ốm yếu.
Ánh mắt Võ Thừa Tự bỗng dưng sáng ngời, nếu người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hắn phải thử một chút, thân thể của Lý Đán thật sự không tốt, hay là giả vờ không tốt.
Ngoài đích tử Lý Thành Khí có thể lưu lại dưới gối, sau đầu Xuân, hoàng tôn khác đều phải khởi hành đến đất phiên để giam cầm trông giữ.

Những hài tử đó còn nhỏ, xa rời quê hương, đau lòng nhớ nhung a gia a nương, nhiễm vài lần phong hàn rồi chết ở đất phiên, nợ này không tính lên đầu Võ Thừa Tự hắn được.
Rốt cuộc, hôm nay cô cô cũng không cho thấy lập trường, chỉ là cáo ốm tránh đi.

Năm đó Chương Hoài Thái Tử Lý Hiền, còn có đích tử Lý Hoằng của cô cô, lần lượt qua đời, trên phố nói bóng nói gió, chắc như đinh đóng cột, đều nói là kiệt tác của cô cô.

Đúng, còn có thời điểm khi cô cô làm Chiêu Nghi, An Định Tư công chúa trong truyền thuyết bị nàng bóp chết, dùng để hãm hại Vương Hoàng Hậu.
Dù sao cô cô đã có nhiều “sát nghiệt” như vậy, mặc kệ có phải do nàng làm hay không, hình ảnh hổ dữ ăn thịt con của nàng đã khắc vào mấy lời đồn trên đường phố, suốt cuộc đời này cũng không có cách nào rửa sạch, hiện giờ nhiều thêm vài nét bút thì như thế nào?
Chờ xe ngựa của Võ Thừa Tự đi xa, lúc này Thái Bình mới nhấc màn xe lên, vươn tay với Uyển Nhi, “Có thể xuống xe rồi.”

Uyển Nhi nắm tay Thái Bình, lại không vội đứng dậy.

Thái Bình xưa nay trọng tình, hôm nay bước một bước này, Uyển Nhi biết Thái Bình nhất định đã dày vò hồi lâu mới ra quyết định.
Sinh ra trong đế vương gia, thân tình quả thật không chịu được một kích.
“Điện hạ.” Uyển Nhi nắm thật chặt tay nàng ấy, “Đừng sợ.”
Thái Bình cười cười với Uyển Nhi, cảm khái nói: “Luyện ngục đã xuống, quay đầu đã không còn bờ.

Đây là con đường mà ta đã chọn, cho dù có sai, ta cũng sẽ một mực đi đến cùng.”
Tay kia của Uyển Nhi phủ lên mu bàn tay của Thái Bình, hai tay ôm lấy tay nàng ấy, “Ta sẽ bồi điện hạ.”
“Ừm.” Thái Bình khẽ đáp lời, “Sắc trời không còn sớm.”
Uyển Nhi biết trong lòng nàng ấy không thoải mái, không yên tâm mà nhìn Thái Bình.
Thái Bình ẩn ý, “Đêm nay mẫu hoàng hẳn sẽ có rất nhiều lời muốn nói.”
Uyển Nhi muốn nói lại thôi, cuối cùng hít sâu một hơi, đứng dậy nhấc tà váy lên, chuẩn bị xuống xe ngựa.
“Ta thay đổi chủ ý.” Thái Bình lại ngăn cản nàng, khàn giọng ra lệnh, “Theo ta hồi phủ, ở bên ta.” Nói xong, không đợi Uyển Nhi đáp ứng, liền kéo Uyển Nhi trở vào trong xe ngựa, giương giọng nói với phu xe ở đằng xa, “Đánh xe, hồi phủ!”
“Vâng.” Phu xe bước nhanh đến gần xe ngựa, ngồi xuống bên cạnh xe, kéo dây cương, giục ngựa quay đầu xe, đánh xe về phủ công chúa.
Suốt một đường, lòng bàn tay Thái Bình lạnh như băng sương, Uyển Nhi lặng im nắm chặt, công chúa không muốn nói chuyện, nàng sẽ lẳng lặng ở bên, công chúa muốn nói chuyện, nàng sẽ đáp lời.
Đêm nay, nàng chỉ ở bên điện hạ của nàng.
Trở lại phủ công chúa, Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy nhìn thấy sắc mặt điện hạ không tốt, nhao nhao đưa mắt về phía Uyển Nhi.
Uyển Nhi nhàn nhạt phân phó: “Hôm nay điện hạ ngắm mai bị lạnh, để Trương đại nhân chờ, lát nữa điện hạ tắm gội thay y phục xong, sẽ tới tẩm điện xem mạch.”
Xuân Hạ vội vàng gật đầu, “Vâng.”
“Hồng Nhụy, đi chuẩn bị bình giữ ấm.” Uyển Nhi lại phân phó Hồng Nhụy.
“Vâng.” Hồng Nhụy luôn cảm thấy hôm nay đã xảy ra chuyện lớn gì, bằng không điện hạ sẽ không ít nói như vậy.
Uyển Nhi phân phó xong, ôn nhu khoác lấy cánh tay phải của điện hạ, dịu dàng nói: “Điện hạ, thần đỡ người đến Thanh Trì ngâm mình một lát, thư giãn gân cốt.”
Thái Bình nhàn nhạt cười, “Được.”
Uyển Nhi kéo Thái Bình đi đến Thanh Trì, hai người cởi bỏ xiêm y cùng nhau vào bể nước nóng.
Nước ấm ngập qua ngực, hơi nóng từ bốn phương tám hướng mãnh liệt quấn lấy nàng, Thái Bình không khỏi rùng mình mấy cái.


Chợt cảm thấy có thứ mềm mại ấm áp dán lên lưng, Uyển Nhi từ phía sau ôm lấy nàng, ôm nàng vào trong lòng.
Uyển Nhi ghé vào tai nàng nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ còn lạnh không?”
Thái Bình nghiêng mặt nhìn nàng, “Nếu Uyển Nhi lại ôm chặt một chút, sẽ không lạnh.”
“Như vậy?” Hai tay Uyển Nhi thu lại.
Thái Bình vừa lòng mà cười, “Ấm hơn rồi.” Trọng tình ở trong đế vương gia, đó là hành động vô cùng ngây thơ, đời trước nàng đã thua bởi hai chữ “trọng tình”, đời này nếu vẫn giẫm lên vết xe đổ đó, cái gọi là vương triều Thái Bình, sẽ chỉ là kẻ ngốc nói mớ.
“Đêm nay mẫu hoàng nhất định có thể tự mình hiểu thấu đáo những chuyện đó.” Thái Bình phủ lên mu bàn tay Uyển Nhi, “Đời trước nàng vạch trần những chuyện đó, trong lòng mẫu hoàng không vui, còn phạt nàng để trút giận, cho nên……” Nàng quay người lại, mỉm cười nhìn nàng ấy, “Đời này ta cần phải giữ nàng qua đêm ở phủ công chúa.”
Võ Hoàng tự nhiên có thể hiểu thấu đáo, tuy hiện nay đã là thiên hạ Đại Chu, nhưng nhân tâm vẫn hướng về Lý Đường như cũ.

Đời trước Uyển Nhi mở miệng vạch trần, Võ Hoàng tức giận, liền phạt Uyển Nhi quỳ hai canh giờ.
Uyển Nhi không nghĩ tới Thái Bình mệnh nàng hồi phủ bầu bạn, lại là vì lý do này.
“Không quyền không thế, chính là thịt cá nằm trên thớt mặc cho kẻ khác định đoạt.” Thái Bình ôm lấy hai vai Uyển Nhi, “Bây giờ ta nhân từ, ngày nào đó bọn họ lại động đao với ta.

Đời trước chính Lý Long Cơ ban rượu độc cho ta, cái gọi là cốt nhục thân tình, ở trước hoàng quyền, kỳ thật nhẹ như bụi bặm.”
Bàn tay ướt át của Uyển Nhi dán lên gương mặt Thái Bình, đau lòng nói: “Đời này sẽ không.”
Thái Bình phủ lên tay nàng, cười nói: “Đúng vậy, sẽ không.”
Uyển Nhi sẽ không trốn tránh nàng, sẽ không rời khỏi nhân thế trước nàng một bước, những thứ từng thương tổn các nàng, các nàng đều sẽ từng bước từng bước mà thu thập trở lại.
Uyển Nhi tiến lên trước nửa bước, ngực dán lên ngực điện hạ, hai trái tim bang bang hòa chung một nhịp, “Thiếp tin tưởng, ngày nào đó điện hạ chắc chắn sẽ là quân vương tốt của Đại Đường.”
“Cũng muốn là người trong lòng độc nhất vô nhị……” Thanh âm của Thái Bình khàn khàn, dán sát vào tai Uyển Nhi, cắn lên tai nàng nói nhỏ, “Của mình Uyển Nhi.”
Các nàng giống như là hai đầu dây leo quấn lấy nhau, tách ra thì chết, hợp lại sẽ sống, ai cũng không thể rời bỏ ai.
Chỉ có thận trọng từng bước độc chiếm quyền lực, mới có thể thực hiện hồng trang thiên hạ trong lòng các nàng.
_____
Chú giải
Tựa sơn quan hổ đấu: ngồi ở trên núi cao xem cọp đánh nhau, bình thản quan sát chuyện đấu đá của người khác vì không liên quan đến mình.