Cấm Đình

Chương 142: 142: Nữ Hoàng





Võ Hậu vốn tưởng rằng nhóm thứ ba thỉnh nguyện sẽ muộn mấy ngày mới đến, không nghĩ tới sáng sớm ngày thứ hai, Thiên Tử Lý Đán bị bệnh nhiều ngày tự mình dẫn văn võ bá quan quỳ gối ở ngoài Vạn Tượng Thần Cung, tha thiết thỉnh nguyện, hy vọng Võ Hậu tuân mệnh thuận theo ý trời, tiếp nhận ngôi vị Thiên Tử.
Các thần tử thỉnh nguyện trùng trùng điệp điệp quỳ đầy đất, vẫn luôn quỳ đến khi mặt trời lặn về phía Tây, Võ Hậu cuối cùng mới đi ra từ trong Vạn Tượng Thần Cung, đứng trên cung giai cao cao, chắp tay mà đứng, cao giọng nói: “Nếu ông trời đã mệnh như thế, ai gia chỉ có thể không phụ chư vị, không phụ giang sơn, không phụ muôn vàn thần dân.”
“Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Lý Đán tự dẫn đầu triều thần, mặc dù cảm thấy những lời này thật sự đâm thẳng vào tim, hắn cũng cần phải hô lên đầu tiên, hắn không muốn trở thành kẻ đáng thương như đại ca hay nhị ca.
Thấy Thiên Tử đã tự hô vạn tuế, văn võ quan viên cũng hô vang theo.
Tình cảnh này, là cảnh tượng hùng vĩ tráng lệ mà Võ Hậu đã mơ thấy trăm ngàn lần.
Từ một ngày nàng bắt đầu có dã tâm đến nay, ước chừng nàng đã dùng hơn năm mươi năm, mới có thể bước lên trên vạn người.

Chiếu lệnh đầu tiên của Thiên Tử, nàng ở trên cao tuyên bố: “Nhật nguyệt lăng không, trẫm ban tên cho chính mình là, Chiếu!”
Kể từ lúc này, trên đời không còn Mị Nương, chỉ có một tân Thiên Tử, Võ Chiếu.
Những lời này nàng đã niệm vô số lần từ đáy lòng, hôm nay đã có thể tuyên cáo thiên hạ, trong sử sách, nhất định phải ghi lại chữ Chiếu này, thiên niên vạn tuế, không ai có thể xoá đi.
Mặc dù nàng đã sáu mươi bảy tuổi, nhưng chí lớn đã thành, nàng thoả thuê mãn nguyện, tự tin có thể sáng lập một thời đại thịnh vượng mới.
Năm mười bốn tuổi làm tài tử, phụng dưỡng bên cạnh hoàng đế Thái Tông nhiều năm, chìm đắm trong thuật đế vương, có thể nói là Thái Tông đã nhóm lên khát vọng của nàng đối với quyền lực.
Năm ba mươi mốt tuổi lên làm Hoàng Hậu của Cao Tông, giúp đỡ Cao Tông liên tiếp kéo xuống mấy vị lão thần bên cạnh Trưởng Tôn Vô Kỵ, làm Cao Tông nắm chặt quyền đế vương trong tay.
Năm năm mươi tuổi cùng Cao Tông xưng Nhị Thánh, lấy thân phận Thiên Hậu tham gia triều chính, khi Cao Tông mang bệnh trong người, nàng ổn định triều cục, dần dần làm cho thế lực lớn mạnh, cuối cùng trở thành tâm bệnh lớn nhất mà Cao Tông muốn trừ bỏ cũng trừ bỏ không được.
Năm sáu mươi tuổi vừa hóa giải vừa công kích, gạt bỏ vương tôn Lý Đường, thu thập trọng thần của Lý Đường, phá cách đề bạt hàn môn, khống chế binh quyền chặt chẽ, dùng kinh Phật, dùng điềm lành, dùng sự nhường nhịn của nhi tử, cuối cùng có được danh chính ngôn thuận cho hôm nay.
Gió lạnh thổi tới khuôn mặt Võ Chiếu, chỉ có nàng mới cảm thấy hốc mắt chính mình nóng lên bao nhiêu.
Nhưng tầm mắt của nàng trong vắt, không có nửa phần mơ hồ.

Nước mắt, sẽ chỉ làm một nữ nhân yếu ớt.

Nàng đã sớm không còn rơi lệ, tâm địa của nàng đã sớm cứng như sắt đá, đi đến giờ này ngày này, nàng đứng trước mặt nam nhi trong thiên hạ, uy nghi này, khí phách này, chỉ cần cao cao liếc nhìn, liền có thể làm người khác theo bản năng mà run chân.
Đây là phong phạm đế vương mà nàng đã dùng hơn năm mươi năm luyện thành.
Tuy là nữ tử, nàng cũng muốn để cho đời sau biết, nữ tử thẳng lưng ngẩng đầu, cũng có thể chống đỡ được thiên hạ này!
Mùng chín tháng Chín, ngày hội Trùng Dương, cũng là đại điển đăng cơ của Võ Hoàng.
Cởi phượng bào hồng tước trên người, mặc vào cổn phục đen nhánh có hoa văn rồng, trên cổn phục có sao trời, có biển rộng, có nhật nguyệt, rồng uốn lượn khắp đai ngọc, đây là trang phục dành riêng cho Thiên Tử.
Nàng là nữ nhân đầu tiên mặc cổn phục dành cho Thiên Tử này.
Mặc dù tóc mai bạc phơ, sợi đen sợi bạc được chải vào cùng nhau, đầu đội cổn miện, mười hai sợi hạt châu nhẹ nhàng đung đưa, khẽ che đậy cặp mắt như chim ưng của đế vương.
Minh Đường cao ngất trong mây, cùng toà Thiên Đường mới xây giao hòa chiếu sáng lẫn nhau.
Lễ nhạc tấu vang, bách quan chỉnh tề xếp hàng ở hai bên, đều cung kính chờ Nữ Hoàng từng bước một đi lên cung giai, đi vào Vạn Tượng Thần Cung, nhận lấy ngọc tỷ truyền ngôi.
Chiếu lệnh sửa Đường thành Chu đã truyền bá khắp thiên hạ ba ngày, cờ ở khắp nơi đã đổi mới thành cờ vàng có chữ Chu.
Hôm nay đám con cháu Võ thị đứng trong đám triều thần xoa tay hầm hè, Đại Chu là thời đại hoàn toàn mới, là thời đại thuộc về Võ thị bọn họ.
Võ Thừa Tự kích động nghĩ, thiên hạ không có hoàng đế nào truyền ngôi cho người khác họ, mặc dù Lý Hiển cùng Lý Đán đều đã sửa thành họ Võ, nhưng hai hoàng trữ đã bị phế, sống hay chết chỉ nằm trong một ý niệm của Võ Hoàng.
Chỉ cần cô cô thật sự muốn Đại Chu thiên thu muôn đời, nàng sớm hay muộn cũng sẽ xuống tay với hai người này, để chặt đứt tư tâm của cựu thần Lý Đường.

Nếu có cơ hội, hắn nguyện ý làm đao của cô cô, đẩy cô cô một phen, để cô cô không còn bờ để quay đầu.
Kể từ đó, trữ quân chỉ có thể họ Võ.
Võ Thừa Tự chỉ cần giải quyết Thái Bình, với địa vị của hắn ở trong tông tộc Võ thị, ngôi vị Thái Tử này, không phải của hắn thì là ai?

Mặt trời rực rỡ chiếu vào trên mặt Võ Hoàng, nàng híp mắt nhìn về phía Vạn Tượng Thần Cung phản chiếu ánh sáng mặt trời, đây là Minh Đường của nàng, nàng ở chỗ này ra lệnh, một câu của nàng, liền có thiên quân vạn mã sống chết vì nàng.
Chỉ cần nghĩ đến đây, Võ Hoàng liền cảm thấy huyết mạch nhảy lên, đây là mạch đập của dã tâm, mạnh mẽ hữu lực trổi dậy.
“Thái Bình, lại đây.”
Võ Hoàng trầm giọng khẽ gọi, Thái Bình mặc cát phục đen tuyền bước nhanh đến gần Võ Hoàng, “Có thần.”
Võ Hoàng đưa tay qua, “Trận chiến này mới vừa bắt đầu, Thái Bình, ngươi nghe thấy những thanh âm chém giết đó không?”
Thái Bình đỡ lấy cánh tay của Võ Hoàng, nghiêm túc đáp: “Không chỉ có chém giết, còn có trống trận cùng kèn lệnh.”
Võ Hoàng cười khẽ, “Đừng sợ.”
“Thần đi theo mẫu hoàng, một tấc cũng không rời.” Thái Bình hơi cúi đầu, lòng bàn tay nàng có thể rõ ràng cảm nhận được mạch đập Võ Hoàng nhảy lên, mạnh mẽ như vậy.
“Vậy thì tốt, đừng đi lạc.” Võ Hoàng ngẩng đầu lên, bước ra bước đầu tiên.
Chúng thần nhao nhao quỳ xuống đất, tiếng lễ nhạc bỗng nhiên nổi lên, vang vọng đến nửa thành Tử Vi.
Thái Bình đi theo Võ Hoàng bước ra một bước nhỏ, vừa vặn chậm hơn Võ Hoàng nửa bước, chừng mực như vậy là vinh hạnh mà Võ Hoàng cho nàng, cũng là để triều thần giác ngộ.
Tuy con đường đi đến Vạn Tượng Thần Cung chỉ có một, nhưng trong lòng Thái Bình rõ ràng, nàng cùng a nương phải đi từ hai đầu đối lập.

Nàng không thể muốn giang sơn của Võ Chu, chỉ có thể muốn giang sơn của Lý Đường, nếu không sẽ chứng thực tội danh bất trung bất hiếu, mưu triều soán vị, cho dù nàng có được thiên hạ, cũng không cách nào thực hiện được khát vọng thái bình thịnh thế.
Không cần phải nóng nảy, có thể đi chậm một chút.
A nương dùng hơn năm mươi năm mới đi được trên con đường đế vương này, nàng có thể kiên nhẫn trù tính, năm năm không thành thì mười năm, mười năm không thành thì hai mươi năm, chỉ cần từ từ mưu tính, nàng cũng có thể ngồi lên long ỷ trên Vạn Tượng Thần Cung kia.
Việc cấp bách nhất, là thu thập mấy kẻ Võ thị mơ mộng hão huyền.
Khi Thái Bình đi theo Võ Hoàng đi qua Võ Thừa Tự, cố ý nghiêng mặt cười khiêu khích với Võ Thừa Tự, tuy không nói gì, nhưng kiêu ngạo trong đáy mắt đủ để làm cho Võ Thừa Tự cảm thấy chói mắt cực kỳ.

Cũng dám chủ động khiêu khích hắn!
Võ Thừa Tự ẩn nhẫn nhịn xuống tức giận, thoáng chốc mặt nghẹn đến đỏ bừng.

Hắn ôm hận liếc Võ Tam Tư ở một bên, đều đã nói đến tháng Chín, Võ Tam Tư cũng nên xuống tay.
Võ Tam Tư cho Võ Thừa Tự một nụ cười ý bảo tạm thời đừng nóng nảy, hắn đã sớm trù tính thỏa đáng, chỉ chờ đại điển đăng cơ của Võ Hoàng hoàn thành, Thái Bình theo lệ sẽ đi đến vùng ngoại ô tham dự đại điển thu hoạch năm nay, mấy quan nhỏ mà hắn chuẩn bị đã được an bài ở vùng ngoại ô.
Võ Thừa Tự liên tục hít sâu vài hơi, cuối cùng đã làm chính mình bình tĩnh lại.
Tầm nhìn của Võ Tam Tư từ trước đến nay đều xa hơn Võ Thừa Tự một bước, nếu muốn cô cô thích, trước hết phải tìm một nữ quan thân cận bên cạnh cô cô, chỉ cần có thể thông tin tức, hắn liền có thể gãi đúng chỗ ngứa.
Bùi thị theo Võ Hoàng rất nhiều năm, nhất định sẽ không bán đứng tin tức.
Xá Địch thị độc lai độc vãng, toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người tiểu công tử Bùi Quang Đình ở Bùi phủ.

Tiểu công tử năm nay mười bốn tuổi, cùng tiểu nữ nhi nhà hắn cũng xứng đôi vừa lứa, hắn có thể xin Võ Hậu ban hôn, bắt tiểu công tử nhà Xá Địch thị về phe Võ thị của hắn trước.
Nhi tử đều trong tay, còn sợ người nương kia chạy mất sao?
Về phần một nữ quan khác, đó là tư tâm của Võ Tam Tư.

Hắn vẫn đang âm thầm quan sát Uyển Nhi, Uyển Nhi cùng công chúa cảm tình thân thiết, nhưng nàng cùng Võ Hoàng lại có mối thù diệt môn, nếu có thể đào được người như vậy, cho dù là tin tức bên Võ Hoàng hay là công chúa, hắn muốn biết cái gì, liền có thể nghe được cái gì.
Chỉ là, Uyển Nhi xưa nay đoan trang tao nhã, Võ Tam Tư mấy năm trước cũng ăn không ít canh bế môn, chỉ năm nay mới tốt hơn một chút.

Vào tháng Năm, Uyển Nhi khen ngợi tấu chương của Võ Tam Tư, cho nên hắn còn được Võ Hoàng khích lệ một phen, để đáp lễ, Võ Tam Tư đưa thi văn đến cho Uyển Nhi, Uyển Nhi vui vẻ nhận lấy.
Đối với Võ Tam Tư mà nói, Uyển Nhi giống như một con mèo nhỏ muốn bắt mà bắt không được, hắn cho rằng hắn có thể ôm lấy, Uyển Nhi lại chạy ra xa, hắn cho rằng vĩnh viễn không thể chạm đến, Uyển Nhi lại đối tốt với hắn.
Cào đến làm cho tim Võ Tam Tư ngứa ngáy, cố tình lại cầu mà không được.
Nghĩ đến đây, Võ Tam Tư nhịn không được tìm kiếm thân ảnh Uyển Nhi đi theo phía sau Võ Hoàng.
Tuy Uyển Nhi luôn trang điểm thanh lệ, nhưng chỉ cần nàng ở đó, đã là người đặc biệt nhất trong đám nữ quan.


Hôm nay nàng mặc một bộ quan phục màu trăng sáng, trên quan phục thêu hoa văn thược dược, nàng cùng Xá Địch mặc quan phục đồng dạng cúi đầu song hành, đi theo sau Võ Hậu năm bước.
Ánh mắt Võ Tam Tư vẫn luôn đảo quanh trên người Uyển Nhi, nóng cháy đến mức làm cho Xá Địch thị cũng cảm thấy.
Xá Địch thị liếc mắt nhìn Võ Tam Tư một cái, hy vọng hắn có thể thu liễm một chút.
Nhưng Võ Tam Tư sao có thể thu liễm đây? Lúc này Uyển Nhi cười như không cười hơi hơi cúi đầu với hắn, Võ Tam Tư chỉ cảm thấy trong tim có thứ gì nổ tung.
Hắn thẳng thừng nhìn chằm chằm theo bóng dáng Uyển Nhi, nàng theo Võ Hoàng đi đến cao đài, cho đến khi không còn nhìn thấy.
Võ Thừa Tự thúc Võ Tam Tư thất thần hồi lâu một cái, hắn cuối cùng mới phục hồi tinh thần lại, “Huynh trưởng, làm sao vậy?”
“Nên vào Vạn Tượng Thần Cung triều bái.” Võ Thừa Tự thấp giọng nhắc nhở.
Võ Tam Tư vội vàng thu liễm tâm thần, đi theo bách quan nối đuôi nhau đi vào Vạn Tượng Thần Cung.
Thái Bình đỡ Võ Hoàng đi đến dưới long đài, Võ Hoàng một mình một người đi lên long đài, cho đến khi ngồi lên long ỷ.
Thái Bình dẫn đầu chúng thần cùng nhau quỳ xuống, hô vang vạn tuế.
Võ Hoàng phất tay áo, nghiêm nghị nói: “Các khanh bình thân ——”
“Tạ bệ hạ.” Mọi người đứng dậy, chuẩn bị nghe tân hoàng ban bố thánh chỉ đăng cơ.
Võ Hoàng đưa ánh mắt cho Uyển Nhi, Uyển Nhi lấy thánh chỉ đầu tiên từ trong mâm ngọc được Xá Địch thị dâng lên, đi đến trước bách quan, mở rộng thánh chỉ, lanh lảnh tuyên chỉ.
Nội dung của thánh chỉ này, Thái Bình cùng Uyển Nhi đã nghe qua một lần, chỉ là Uyển Nhi phải chuyên tâm đọc, Thái Bình lại có thể ngẫu nhiên phân tâm trong chốc lát, ngắm nhìn công chúa phi hôm nay có thần thái phi dương thế nào.
Uyển Nhi hưởng thụ được vạn người chú ý như vậy, nhưng nàng càng hưởng thụ ý cười khen ngợi mà điện hạ dành cho nàng.
Ai nói không thể phân tâm một chút?
Dư quang của Uyển Nhi lặng yên thổi qua điện hạ, nhìn thấy điện hạ quả nhiên đang cười, nàng một bên đọc, một bên cầm lòng không đậu mà cong khóe miệng lên, đây là ngày bắt đầu cho một thời đại hồng trang.
Cùng đời trước có giống nhau, cũng có không giống nhau.
Tỷ như nàng cùng Thái Bình, lưỡng tình tương duyệt vào giờ này khắc này, lại có một chút ngọt ngào như vậy..