Lúc này, Bùi thị đang mặc cát phục đen tuyền cho Võ Hậu để chuẩn bị tế thiên, nửa canh giờ sau sẽ đến giờ lành, bách quan đã ở Vạn Tượng Thần Cung chờ Võ Hậu cùng Thiên Tử giá lâm.
Uyển Nhi cầm "Đại Vân Kinh" trong tay đi vào tẩm điện, đi nhanh đến gần Bùi thị, cung kính quỳ xuống đất hành lễ, “Thần mang đến hạ lễ tháng Giêng của điện hạ, nguyện Thái Hậu phúc thọ dài lâu.”
Võ Hậu cười cười đầy ẩn ý, “Trùng hợp, hôm nay ai gia cũng có một phần lễ vật tặng nàng.” Nói xong, Võ Hậu ra hiệu cho Bùi thị ngưng mặc trường bào cho nàng, duỗi tay mệnh Uyển Nhi đặt lễ vật lên.
Uyển Nhi dâng lên bằng hai tay, “Điện hạ sao chép đã vài tháng, chỉ vì muốn kịp hôm nay đưa cho Thái Hậu.”
“Như vậy à, cũng thật có tâm.” Võ Hậu cẩn thận lật xem kinh văn, mỗi chữ viết đều cực kỳ đoan trang tao nhã, đủ thấy thư pháp của Thái Bình mấy ngày nay đã tiến bộ rất nhiều.
Nhìn chữ đoán người, thấy được tâm tính của người viết ẩn hiện trầm tĩnh không ít.
Vào Mùng Một tháng Giêng tặng "Đại Vân Kinh" cho a nương, ẩn dụ phía sau càng làm cho Võ Hậu yêu thích.
“Uyển Nhi, lần này ngươi làm việc rất tốt.” Võ Hậu cần phải thừa nhận, muốn khuyên nhủ Thái Bình, vẫn phải dựa vào Uyển Nhi, tình nghĩa dưỡng thành từ lúc còn nhỏ, tất nhiên đơn thuần hơn người khác rất nhiều, “Chỉ tiếc, nếu ngươi là nam nhi, ai gia nhất định để ngươi đương đương với thị lang.” Nàng thở dài trầm thấp, cách thiên hạ này, nàng còn có con đường rất dài phải đi.
Uyển Nhi không dám đáp lại.
Võ Hậu nhìn Uyển Nhi, lại nhìn Xá Địch thị, cuối cùng tầm mắt dời đến trên người Bùi thị, cười nói: “Nhìn các ngươi xem, cứ quen câu nệ như vậy, ai quy định nữ tử phải ẩn mình cả đời nơi khuê các, tương phu giáo tử?” Ý cười của nàng dần dần đậm hơn, “Ai gia phải để người trong thiên hạ nhìn thấy, chỉ cần nữ tử bước ra khỏi cánh cửa khuê các, chuyện nam nhi có thể làm, nữ tử cũng có thể làm!” Nói xong, Võ Hậu đưa "Đại Vân Kinh" cho Bùi thị, “Bùi thị, cất giữ cẩn thận.”
“Vâng.” Tuy Bùi thị không hiểu những lời Võ Hậu nói, nhưng nàng nghe xong những lời này, chỉ cảm thấy màng nhĩ nóng lên, trong tim cũng có chút kích động.
Võ Hậu giơ hai tay, “Xá Địch thị, Uyển Nhi, lại đây, giúp ai gia mặc cát phục.”
Xá Địch thị cùng Uyển Nhi tiến lên hầu hạ, một người mặc tay áo trái, một người mặc tay áo phải, hai người cùng giúp Võ Hậu mặc cát phục nặng nề, không hẹn mà cùng mà rũ mi cúi đầu.
Võ Hậu đồng thời nâng cằm hai người lên, nghiêm túc nói: “Ngẩng đầu.”
Hai người nghe lệnh giương mắt.
Võ Hậu nói từng câu từng chữ: “Đi theo ai gia, từng bước một đi lên Vạn Tượng Thần Cung, để cho bọn họ nhìn thấy, phong tư nữ tử thẳng lưng ngẩng đầu.” Nói xong, Võ Hậu xoay người sang chỗ khác, cất bước đi ra cửa tẩm điện, đuôi váy hồng tước thật dài ở sau lưng, năm nay Võ Hậu vừa vặn lộ ra phong phạm của nữ đế.
Xá Địch thị cùng Uyển Nhi nhìn nhau cười, thiên hạ trong lòng các nàng, liền bắt đầu từ hôm nay, do ngòi bút của các nàng miêu tả ra từng nét.
Ở bên ngoài Thần Cung, Vũ Lâm tướng sĩ nhao nhao quỳ xuống đất hành lễ.
Thái Bình đứng ở dưới bậc thang chờ Võ Hậu đã lâu, hôm nay nàng mặc một bộ cung bào đỏ thẫm, mẫu đơn thêu trên cung bào đặc biệt bắt mắt, lúc này cầm dù đứng trong màn tuyết, nhìn thấy Võ Hậu ra, liền cất bước đi đến.
Bùi thị biết điều mà dời cây dù đi, để công chúa tự tay che dù cho Võ Hậu.
Trong lòng Võ Hậu vui mừng, trên mặt lại ra vẻ ngưng trọng, “Ai gia có Bùi thị che dù, cần gì ngươi đến đây?”
Thái Bình cười khẽ, “Con bung dù che tuyết cho a nương, thiên kinh địa nghĩa.”
Đã lâu rồi chưa nghe thấy Thái Bình gọi nàng là “a nương”, Võ Hậu vui mừng ra mặt, làm sao còn giữ được vẻ nghiêm túc, “Tuyết rơi làm cung giai trơn trượt, cần phải đi chậm một chút.”
“A nương đi ở phía trước, con đi theo phía sau, nhất định ổn định vững chắc.” Thái Bình nói xong, lui lại nửa bước, nhỏ giọng nói: “A nương, đừng sợ.”
Võ Hậu nhịn không được cười ra tiếng, nàng trải qua nhiều mưa mưa gió gió như vậy, còn có thứ gì đáng sợ? Nhưng nghe thấy Thái Bình trẻ con như vậy, nàng chỉ cảm thấy thân thiết, chỉ một câu này, hơn xa mấy lời a dua nịnh hót rất nhiều.
“Hôm nay tế thiên, con thực hiện á hiến cùng chung hiến.”
“Á hiến không phải nên để cho tứ ca sao?”.
Đam Mỹ Cổ Đại
Võ Hậu nhìn Vạn Tượng Thần Cung cao ngất, ngữ khí thờ ơ, “Hắn bị bệnh, hôm nay cả hắn lẫn Thái Tử đều không thể đến.” Là thật sự bị bệnh, hay là giả bệnh, kỳ thật cũng không quan trọng, quan trọng là —— hôm nay nàng muốn cho bách quan nhận rõ, ai mới là trữ quân được chọn trong lòng nàng.
Tốt nhất, mấy chất nhi kia cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, không cần lại giở thủ đoạn sau lưng.
Đã nhiều ngày, mật tấu trong tráp đồng có không ít mật báo Võ Thừa Tự lén lút gặp triều thần, nội dung có làm Võ Hậu cao hứng, có làm Võ Hậu chán ghét.
Võ Thừa Tự để các triều thần chuẩn bị dâng thư, thỉnh Võ Hậu xưng đế, đây là chuyện làm Võ Hậu cao hứng, nhưng sau khi thành chuyện lại muốn đám triều thần đó dâng thư thỉnh lập Võ Thừa Tự làm Thái Tử, không khỏi quá mức nóng vội.
Tính xấu không đổi.
Võ Hậu nhớ kỹ những món nợ của Võ Thừa Tự, chờ nàng đăng cơ ổn định đại cục xong, liền từng bút từng bút thanh toán với hắn.
Thái Bình tự nhiên biết những việc này, dù sao những mật báo đó chính là do quỹ sử mà nàng biết bỏ vào.
Nàng xếp quan nhỏ làm tai mắt trong phủ Võ Thừa Tự cùng Võ Tam Tư, tuyệt đối là mật thám tốt nhất.
Trong tay nàng đã nắm rất nhiều chứng cứ phạm tội của hai tên này, sở dĩ giữ lại không tung ra, chỉ là đang kiên nhẫn chờ đợi một cơ hội.
Một kích song sát đương nhiên sẽ tốt hơn, mặc dù giết không được cả hai, giết chết một trong số đó, cũng coi như rửa hận.
Võ Hậu nhìn bộ dáng Thái Bình thất thần, thúc giục: “Giờ lành đã đến, theo ai gia nhập điện tế thiên.”
“Vâng.” Thái Bình hơi hơi cúi xuống, dư quang lén lút liếc mắt nhìn Uyển Nhi một cái.
Uyển Nhi không dám cố nhìn công chúa, hôm nay sóng lưng phá lệ thẳng tắp, tuyết bay cọ qua tóc mai của nàng, ngẫu nhiên có vài mảnh dính lại, giống như một khối hàn ngọc dính phải vụn tuyết, làm nổi bật gương mặt thanh tú xinh đẹp của nàng thêm vài phần.
Đưa mắt nhìn khắp triều đình, triều thần có khí độ như Uyển Nhi có thể đếm được trên đầu ngón tay, nàng chỉ cần đứng ở trên triều, liền có thể làm các lão thần thấp béo kia phải hạ thấp xuống.
Uyển Nhi đẹp đến như thế, về sau nếu nàng ngồi trên Minh Đường, chỉ sợ sẽ nhịn không được nhìn chằm chằm nàng ấy, vậy nên làm thế nào cho phải?
Khoé môi Thái Bình hơi cong lên, không khỏi nhẹ nhàng cười cười.
Uyển Nhi nghe thấy Thái Bình phát ra tiếng cười, thầm nghĩ công chúa nhất định lại có suy nghĩ “không đứng đắn”.
Nghĩ đến đây, dấu hôn Thái Bình để lại dưới y phục nàng lại nóng rát cháy lên.
Uyển Nhi vội vàng điều chỉnh tâm tư, không dám nghĩ đến những cử chỉ càn rỡ của công chúa nữa, lại không phát hiện bên tai đã đỏ bừng.
Năm trước chung hiến là công chúa, năm nay á hiến cùng chung hiến đều là công chúa.
Tâm tư nhóm bách quan dao động cực mạnh, Võ Thừa Tự lại hận đến nghiến răng.
Võ Tam Tư kéo kéo quan bào của Võ Thừa Tự, ý bảo hắn chớ có tức giận, miễn cho bị Võ Hậu nhìn ra, lại phải chịu một trận quở trách.
Võ Thừa Tự chỉ có thể giả vờ cao hứng bày ra gương mặt tươi cười, quỳ xuống đất cùng bách quan cùng nhau hô vang lời nguyện cầu phúc.
Dựa vào cái gì hắn nỗ lực đến vậy, phải may giá y cho Thái Bình? Võ Thừa Tự một ngàn, một vạn lần không phục.
Sau khi tế thiên, hắn cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi cung, mặc kệ Võ Tam Tư ở phía sau gọi hắn bao nhiêu, hắn cũng không đáp lại một tiếng.
Võ Thừa Tự mới vừa bước lên xe ngựa, Võ Tam Tư thở hồng hộc bám vào vách xe, gấp gáp nói: “Huynh trưởng ngươi nghe ta…… Nghe ta vài câu……”
“Có rắm mau thả!” Võ Thừa Tự không kiên nhẫn gầm lên một tiếng.
Võ Tam Tư hoãn lại vài hơi, rốt cuộc đã có thể thông thuận, “Lần trước không phải chúng ta đã nói rồi sao, cô cô nâng Thái Bình lên càng cao, nàng ta ngã xuống sẽ càng đau, cần gì phải tức giận vì hôm nay nàng ta được ân sủng?”
Võ Thừa Tự trầm xuống, “Vậy khi nào mới động thủ?”
“Lúc thu hoạch vụ mùa năm nay.” Võ Tam Tư cho Võ Thừa Tự thời gian cụ thể, “Không phải công chúa thích chung vui cùng dân chúng sao? Khi đó người đông phức tạp, dễ ra tay nhất.”
Võ Thừa Tự tính tính ngày tháng, còn phải nhịn Thái Bình chín tháng, hắn nhịn không được hung hăng đập một cái lên thành xe, “Vậy lão tử nhịn nàng ta chín tháng!”
“Vậy là đúng rồi.” Võ Tam Tư cười nói, “Huynh trưởng, những việc này đều giao cho ta, bảo đảm không lộ ra một giọt nước!”
“Tốt nhất là……”
“Tạch!”
Võ Thừa Tự còn chưa kịp nói xong, liền nghe thấy một tiếng rút kiếm, mũi kiếm như gió đâm vào thành xe, làm Võ Thừa Tự cùng Võ Tam Tư kinh ngạc nhảy dựng.
Hai người thấy rõ người ra tay là ai, tức giận nói: “Du Kỵ, ngươi điên rồi sao!”
“Xin khuyên hai vị huynh trưởng một câu, chớ có lại làm bậy với công chúa, nếu không, mặc dù là huynh đệ cùng tộc, ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.” Võ Du Kỵ rút trường kiếm lại, cắm vào vỏ, xoay người lên ngựa, giục ngựa nghênh ngang rời đi.
Võ Thừa Tự càng thêm tức giận, “Tiểu tử này bị công chúa bỏ bùa mê rồi sao? Khuỷu tay đều cong ra bên ngoài!”
“Cong hay không cong cũng giống nhau, sự tình liên quan đến tiền đồ của hắn, hắn tất nhiên phải che chở cho công chúa.” Ánh mắt Võ Tam Tư trầm xuống, coi như Võ Du Kỵ có vận khí tốt nhất Võ gia, cưới được công chúa, chỉ cần nâng đỡ cho nàng ta, ngày nào đó nếu công chúa làm chủ Đông Cung, tương lai hắn sẽ là hoàng phu, con cháu đều sẽ là huyết mạch của hoàng thất.
Võ Thừa Tự cười lạnh nói: “Hắn cũng xứng với vinh hoa đặc biệt như vậy?”
“Xứng hay không xứng cũng đã là phò mã.” Võ Tam Tư bên ngoài thì khuyên Võ Thừa Tự, kỳ thật là đang châm thêm lửa, “Con đường của công chúa chúng ta đi không được, chỉ có thể mưu đường thoát khác.”
“Để ta xem tiểu tử này còn có thể kiêu ngạo bao lâu!” Võ Thừa Tự giận dữ buông màn xe, mệnh phu xe mau đánh xe hồi phủ.
Võ Tam Tư nhìn theo Võ Thừa Tự đi xa, u ám mà nở nụ cười.
Làm cho mấy huynh đệ này đánh nhau một trận trước, thăm dò đường, nếu đi không thông, hắn lại mưu cho mình một con đường có thể đi thông.
Cái đích bị nhắm đến, lần trước hắn chịu một trận đòn thì đã lĩnh giáo được rồi, sau này hắn tuyệt đối sẽ không làm kẻ ngu dốt như vậy nữa!
Năm đó, Võ Hậu lấy tội danh mưu phản, áp giải con của trắc phi của Cao Tông là Lý Thượng Kim và Lý Tố Tiết đến Lạc Dương chịu tội.
Tự nhiên, hai người này khẳng định không có cơ hội sống sót.
Từ khi Việt Vương Lý Trinh mưu phản, nhi tử của phi tần đều chết sạch, vương tôn Lý Đường chỉ còn lại hai nhánh của Lư Lăng Vương cùng Thiên Tử Lý Đán.
Võ Hậu chỉnh đốn quan viên triều đình, hoặc thu mua nhân tâm, hoặc uy áp thần tử, hoặc đề bạt hàn môn, một bên là ác quan giơ cao đao mổ, một bên là hàn môn mang đến cơ hội mở ra khát vọng, những nhóm cựu thần Lý Đường chỉ có thể thuận theo thời thế, nguyện trung thành với Võ Hậu.
Triều đình đã bình ổn, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu một trận gió Đông làm thay đổi triều đại —— dân tâm.
Võ Thừa Tự đi đầu chuẩn bị vài tháng, nhóm đầu tiên khởi xướng thỉnh nguyện là trưởng lão ở Quan Trung, nơi sinh ra Lý Đường, thỉnh Võ Hậu nên thuận theo ý trời, đăng cơ làm vua.
Võ Hậu từ chối thỉnh cầu này, lại đề bạt chức quan nhỏ cho người dẫn đầu thỉnh nguyện.
Nhóm thứ hai là bá tánh ở Lạc Dương, mười hai ngàn người thỉnh nguyện, thanh thế rung trời, trong đó có không ít người xuất gia.
Thậm chí, Võ Thừa Tự còn nhân lần thỉnh nguyện này, thêm vào không ít điềm lành, tỷ như hồng điểu bay lên trên Vạn Tượng Thần Cung, tỷ như khói đỏ tràn ngập chân trời.
Võ Hậu lại từ chối lần nữa, chờ đợi lần thứ ba thuận lý thành chương sắp đến.
Lúc chạng vạng, một đám bồ câu trắng nấn ná rơi vào điện Nhân Thọ, Lý Đán vẫn giống như ngày xưa, kiểm kê từng con từng con xong, mới đóng lồng bồ câu.
Hắn ngồi ở bên lồng bồ câu, ánh chiều tà hoàng hôn chiếu lên long bào đỏ vàng của hắn, hắn mệt mỏi mà cười cười, lẩm bẩm tự nói: “Cuối cùng ngày này đã đến…… Xem như giải thoát rồi sao?”
Sở Vương Lý Long Cơ năm tuổi đến gần phụ thân, kéo kéo long bào của phụ thân, cười hì hì: “A gia, a gia, đá cầu với con đi!”
“Tam Lang ngoan, mấy ngày này phải an tĩnh một chút.” Lý Đán khẽ xoa mặt Lý Long Cơ, “Càng ngoan, mạng sẽ càng dài, hiểu không?”
Lý Long Cơ làm sao hiểu được, hắn nghiêng đầu chớp chớp mắt với phụ thân, “Vì sao?”
Phải sống, Đại Đường mới có hy vọng trở về.
Những lời này, Lý Đán không nói ra, hắn nhìn về ánh nắng chiều nơi mái hiên xa xa, thầm nghĩ: “Thái Bình, ngươi cũng nghĩ như vậy sao?”.