Chiếu thư nhanh chóng truyền đến trước mặt Thái Bình, nàng vui vẻ tiếp chỉ, đêm đó liền tống cổ Võ Du Kỵ đến thiên điện nghỉ ngơi.
Tuy trong lòng Võ Du Kỵ khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, chỉ cần điện hạ để hắn ở lại trong phủ tiếp tục làm phò mã, ngày sau vẫn còn có cơ hội, cho nên cũng không cần nóng lòng lúc này.
Xuân Hạ dâng canh sâm lên cho Thái Bình, cuối cùng đã hiểu vì sao điện hạ phải tắm gội ở Thanh Trì lâu như vậy.
Thái Bình cầm chiếu thư trong tay, cảm khái nói, “Không hổ là a nương, tâm tâm niệm niệm vẫn là hoàng tôn.”
Xuân Hạ vốn tưởng rằng công chúa được chiếu thư này, hẳn phải cao hứng, “Điện hạ hình như…… không quá cao hứng?”
“Sao có thể cao hứng?” Thái Bình tưởng rằng có thể đổi được một chiếu lệnh cho nàng tùy tâm truyền triệu phò mã thị tẩm, lại không nghĩ rằng a nương cao hơn một nước cờ, dựa trên nguyệt sự của nàng mà nhất định phải để phò mã phụng chỉ cùng phòng vào mùng một hàng tháng.
Có được hoàng tôn này, a nương cao hứng, Thái Bình lại không cao hứng.
Một khi nàng thật sự sinh ra hài tử của Võ thị, ngày nào đó cho dù khởi binh chính biến, khôi phục Lý Đường, nàng cũng không thể rửa sạch thân phận tức phụ của Võ thị.
Đêm đại hôn, nàng cố ý lấy Mai thị ra làm chứng, thư hòa li cũng dùng tờ giấy cuối cùng trong cống phẩm tốt nhất năm nay, chính là để ngày nào đó ở trước mặt cựu thần Lý Đường, có bằng chứng chứng minh đã đoạn tuyệt sạch sẽ với Võ thị.
Chỉ có như thế, cựu thần Lý Đường mới có thể bớt nghi kỵ nàng vài phần.
Nếu không, thân phận tức phụ Võ thị này sẽ trở thành gai ngược nơi đáy lòng chúng thần, thỉnh thoảng cọ đến chỗ chúng thần khúc mắc, có một số việc có thể không dễ làm nữa.
Uy hiếp nhân tâm không khó, khó chính là trừ bỏ khúc mắc, thu nạp nhân tâm.
Xuân Hạ cũng không biết phải khuyên nhủ Thái Bình như thế nào, chỉ đành yên lặng hầu hạ bên cạnh Thái Bình.
Thái Bình nhíu mày, nhìn ra ngoài điện.
Trước đó vài ngày đã thu được hồi âm của Trương Tắc, hẳn là mấy ngày nữa hắn có thể đến Thần Đô.
Hiện giờ, hắn là quân cờ duy nhất có thể phá giải thế cục này của a nương.
Mấy ngày sau, Trương Tắc đã đến Thần Đô.
Thái Bình đón Trương Tắc vào, cho cung nhân lui xuống, đi thẳng vào vấn đề, “Bổn cung không thể sinh hài tử của Võ thị, có biện pháp nào làm cho mẫu hậu tin tưởng không?”
Trên mặt Trương Tắc lộ vẻ khó xử, “Điện hạ không muốn mang thai nối dõi sao?”
“Hiện tại không thể, nếu không đại sự khó thành.” Thái Bình cũng không che che giấu giấu với hắn, dù sao cũng là tâm phúc nhiều năm, lần trước một chuyện ở Duyện Châu làm được không tồi, đáy lòng Thái Bình còn nhớ rõ công hắn.
Trương Tắc nhíu mày, “Kéo dài mấy tháng, hay là mấy năm?”
Thái Bình nghiêm túc túc đáp: “Mấy năm.”
Trương Tắc cẩn thận nghĩ nghĩ, cung kính nói: “Để hạ quan bắt mạch cho điện hạ trước đã.”
“Làm phiền.” Thái Bình đưa tay qua cho Trương Tắc.
Trương Tắc lẳng lặng đặt tay lên mạch đập của Thái Bình, tập trung bắt mạch một lát, nghiêm mặt nói: “Có một biện pháp có thể.” Hơi dừng lại, hắn nghiêm túc nói tiếp, “Hàn chứng.”
“Hàn chứng?” Thái Bình cũng nghe qua chứng này, thường thường nữ nhân mắc phải rất khó có thể mang thai.
Trương Tắc gật đầu, “Dùng thuốc có thể làm cho điện hạ xuất hiện thể hàn, mặc dù là thái y trong cung, cũng không có cách nào phân biệt là do thuốc gây ra, hay là bản thân điện hạ đã như thế.”
Thái Bình giãn mày cười, tươi cười tươi đẹp, “Trương Tắc, bổn cung không có tin lầm ngươi.”
Trương Tắc nghe được ấm lòng, vội vàng cúi đầu nhất bái, “Đây vốn là hạ quan phải làm tròn trách nhiệm.” Lần trước dâng lên thuốc giả chết, Trương Tắc liền giao thác tánh mạng cho điện hạ, từ xưa mũi tên đã bắn ra tuyệt đối không thể quay đầu lại, hắn cũng không nghĩ tới đường lui của mình.
Mấy năm ở Trường An, trí tuệ cùng nhân đức của điện hạ, làm Trương Tắc vui lòng phục tùng, một vị quân như thế, tự nhiên sống chết theo cùng.
“Bổn cung có thể hàn, phò mã có thể làm chuyện phòng the không?” Thái Bình trực tiếp hỏi.
Trương Tắc cười nói: “Công chúa có thể hàn, kỵ nhất chuyện phòng the, cần phải thanh tâm quả dục, cẩn thận điều dưỡng, mới có thể…… mang thai.” Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ sau cùng, chọc trúng chỗ Thái Bình đang rối rắm.
Thái Bình nhịn không được cười thành tiếng, “Trương Tắc, kê thuốc cho bổn cung đi.”
Trương Tắc chần chờ một lát, “Thuốc này rất đắng, sau khi dùng, nguyệt sự hỗn loạn, mỗi tháng bụng dưới đều sẽ đau mấy ngày.”
“Đau mấy ngày vẫn tốt hơn phải làm chuyện giường chiếu cùng mãn phu.” Thái Bình chỉ cần nhắc tới Võ Du Kỵ, liền nghĩ đến ánh mắt sáng quắc mà hắn nhìn nàng.
Tà tâm không chết.
Ngày ấy Uyển Nhi nhắc nhở nàng, phải cẩn thận đề phòng phò mã cùng Võ Tam Tư, nàng liền mệnh Lý Lăng âm thầm điều tra Võ Tam Tư.
Võ Tam Tư từ trước đến nay háo sắc, đã nhiều ngày lưu luyến ở chỗ ong bướm, mua một gói thuốc thúc tình dành cho nữ tử từ chỗ tú bà.
Lý Lăng mới đầu còn tưởng rằng Võ Tam Tư dùng thuốc này trên người thiếp thất, mãi cho đến hôm qua, Võ Tam Tư tới cửa bái phỏng Võ Du Kỵ, Lý Lăng ở trong tối nhìn thấy người này nhét một gói thuốc bột cho Võ Du Kỵ.
Lý Lăng tức khắc bẩm báo với Thái Bình, Thái Bình càng chán ghét Võ Du Kỵ thêm vài phần.
Vốn tưởng rằng Võ Du Kỵ là người chất phác, không nghĩ tới thế nhưng cũng có tâm tư dơ bẩn như vậy.
Để hắn ở lại phủ công chúa, chỉ sợ sớm hay muộn cũng sẽ có tai họa.
Thái Bình đang cần một lý do để đuổi hắn đi, lần này liền mượn hàn chứng, trước tống cổ hắn về phủ, để phủ công chúa thanh tịnh mấy ngày.
Nếu kế hoạch đã định, vậy sẽ chia binh thành hai đường, Trương Tắc chuẩn bị chén thuốc, Thái Bình chuẩn bị lời kịch, nhất định phải diễn thật tốt vở kịch này ở trước mặt Võ Hậu.
Mỗi tháng, thứ mà Võ Du Kỵ chờ đợi nhất, không gì hơn mùng một mỗi tháng, phụng chỉ cùng công chúa một chỗ một phòng, một gối một đêm.
Mùng một tháng Bảy, lòng hắn tràn đầy vui mừng mà tắm gội từ sớm, thay đổi một bộ viên khâm bào sam sạch sẽ, chờ công chúa nghe kinh trở về.
Hắn nghĩ, đây chính là đặc chỉ của Võ Hậu, Thái Bình nhất định không có bất luận lý do gì để qua loa lấy lệ.
Đến hoàng hôn, Thái Bình mang theo tùy hầu trở về từ chùa Bạch Mã.
Mới bước vào tẩm điện, liền nhìn thấy bên trong có Võ Du Kỵ đứng dậy đón chào, Thái Bình giấu đi chán ghét trong đáy mắt, cười nói: “Phò mã cũng thật gấp gáp.”
Võ Du Kỵ bị chọc trúng tâm tư, vội vàng nói: “Nếu điện hạ mệt mỏi, đêm nay thần vẫn ngủ ở thiên điện vậy.”
“Tới cũng tới rồi, đêm nay phò mã lưu lại đi.” Thái Bình cố ý nói thật to lời này, sợ các cung nhân ngoài điện không nghe thấy.
Võ Du Kỵ mừng thầm, tiến lên muốn nắm tay Thái Bình.
Thái Bình thuận thế phất tay, tránh khỏi bàn tay của Võ Du Kỵ, “Đều lui ra đi.”
“Vâng.” Xuân Hạ vẫn lo lắng công chúa, từ khi công chúa bắt đầu uống thuốc, lòng bàn tay gan bàn chân luôn lạnh như băng, một chút ấm áp cũng không có, cả người gầy đi một vòng so với lúc trước.
Thái Bình vào trong phòng, liền ngửi thấy mùi hương thức ăn.
Thế mà gấp gáp khó dằn nổi như vậy.
Thái Bình âm thầm chế ngạo Võ Du Kỵ, nhíu mày ngồi xuống bên kỷ án, mệt mỏi nhìn lướt qua rượu và thức ăn trên bàn, “Hôm nay bổn cung mới nghe xong kinh, không nên dùng đồ ăn dầu mỡ như vậy.”
Võ Du Kỵ dường như đã sớm có chuẩn bị, bưng chén cháo trân Bát Trân ở giữa lên, ân cần cười nói: “Điện hạ nếm thử cái này, hôm nay thần đặc biệt mệnh đầu bếp nấu cho điện hạ.”
Thái Bình cười khẽ, “Nhưng mà bổn cung đã dùng qua đồ ăn chay ở chùa Bạch Mã.”
Ý cười của Võ Du Kỵ trở nên gượng gạo, “Vậy…… Vậy điện hạ uống một ly Cam Lộ, làm thanh cổ họng cũng tốt.”
“Bổn cung thật sự mệt mỏi, cho nên không bồi Kỵ ca ca dùng bữa.” Nói xong, Thái Bình chậm rãi đứng lên, ngáp một cái, lập tức bước đến bên giường.
Võ Du Kỵ bỗng nhiên nóng vội, hắn hưng phấn đi theo, “Vậy điện hạ nghỉ ngơi trước.”
“Ừ.” Thái Bình ngồi xuống mép giường, đang muốn cởi bỏ giày vớ.
Võ Du Kỵ vội vàng ngồi xổm xuống, một phen bắt được chân ngọc của Thái Bình, “Để thần.”
“Kỵ ca ca, ngươi không phải nô tỳ của bổn cung, không cần phải làm chuyện này.” Thái Bình phất tay hắn, nghiêm túc nhắc nhở, “Tháng sau Mai thị sẽ sinh, nếu Kỵ ca ca có rảnh, đến mật thất bồi nàng ấy nhiều hơn.”
Võ Du Kỵ phảng phất bị một chậu nước lạnh dội vào mặt, cứng nhắc nói: “Mỗi ngày ta đều đến thư phòng nhìn nàng ấy.”
“Kỵ ca ca quả nhiên là phu quân tốt, ai.” Thái Bình nở nụ cười, bên trong ngữ khí lộ ra tia mất mát.
“Ta cũng có thể đối tốt với nàng.” Võ Du Ký thốt ra, cảm thấy ý cười của Thái Bình đã thu lại, vội vàng biện giải, “Hạ thần cũng đối tốt với công chúa như vậy.”
Thái Bình cúi đầu cởi bỏ giày vớ, chui vào trong chăn, quay người đi, “Kỵ ca ca vẫn nên sớm chút nghỉ ngơi đi, trên trường kỷ đã thêm chăn, nếu thấy không đủ, có thể trực tiếp……”
Thái Bình còn chưa nói xong, Võ Du Kỵ liền thuận thế ngã xuống giường, duỗi cánh tay ôm chặt Thái Bình, rõ ràng cảm giác được thân thể Thái Bình run lên một chút.
“Điện hạ đừng sợ, đêm nay thần tuyệt đối quy củ.” Không đợi Thái Bình mắng hắn, Võ Du Kỵ đã giành trước, “Đã là phụng chỉ, ngày mai nếu để đám nô tỳ nhìn thấy thần ngủ trên trường kỷ, truyền đến tai Thái Hậu cũng không phải là chuyện tốt.”
Còn dám uy hiếp.
Lần này Thái Bình thật sự chán ghét đến cực điểm, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng thật biết nghĩ cho bổn cung.”
Võ Du Kỵ không có bị Thái Bình đẩy ra, hắn được một tấc lại muốn tiến một thước mà dán đến càng sát, “Mỗi tháng một ngày, tự nhiên muốn giúp điện hạ diễn tốt màn này.” Lúc này hắn cách cổ Thái Bình rất gần, cầm lòng không đậu hít sâu hai hơi, mùi hương trên người điện hạ, quả nhiên trêu chọc làm cho hắn như si như say.
Bỗng nhiên, Võ Du Kỵ chỉ cảm thấy sau gáy dường như bị cái gì châm vào, hắn trở tay muốn đánh, nhưng mới vừa giơ tay, nửa điểm sức lực đã không còn.
“Ta đây là…… đây là làm sao vậy?” Ngữ khí của Võ Du Kỵ trở nên mơ hồ, chỉ kịp nói xong câu đó, đã ngất đi.
Lý Lăng nhảy vào từ ngoài cửa sổ, cung kính nhất bái với Thái Bình, “Điện hạ không ngại chứ?”
Thái Bình đã sớm biết Võ Du Kỵ sẽ không quy củ, nhưng không nghĩ da mặt hắn thế nhưng sẽ dày đến mức này, chán ghét hung hăng đá một cái, liền đá Võ Du Kỵ văng xuống giường.
“Mặt dày vô sỉ!”
Lý Lăng thấy Thái Bình đã nổi cơn thịnh nộ, cúi đầu nói: “Điện hạ bớt giận.”
Thái Bình leo xuống giường, đi đến bên cạnh bàn, “Lý Lăng, tra xem, trong những thức ăn này, có bỏ thuốc hay không?”
“Vâng!” Lý Lăng lĩnh mệnh, sau khi kiểm tra xong, bẩm báo đúng sự thật, “Bẩm điện hạ, chỉ có món này trộn lẫn một chút thuốc bột.”
Thái Bình cười lạnh, nhìn về phía Võ Du Kỵ hôn mê nằm thành hình chữ Đại ở dưới giường, căm hận nói: “Tâm cơ không cạn, còn biết tiến lên theo tuần tự, từng bước từng bước đi đến.”
Lý Lăng lo lắng nói: “Việc này có một sẽ có hai, điện hạ vẫn nên sớm tính toán thật tốt.”
“Là nên sớm tống cổ hắn đi.” Nếu không phải nghĩ đến sau này không thể thiếu quân cờ Võ Du Kỵ, nàng hận không thể lấy mạng hắn ngay đêm nay, để hắn chết ở nơi này.
“Lý Lăng, ngươi bế hắn lên giường trước.” Thái Bình phân phó Lý Lăng.
Lý Lăng lĩnh mệnh, ném Võ Du Kỵ lên giường.
Khi quay đầu lại, chỉ thấy Thái Bình đang cúi đầu nới lỏng thắt lưng.
“Điện hạ!” Gương mặt Lý Lăng ửng hồng, vội vàng quay người đi.
Thái Bình nới lỏng thắt lưng, vòng đến trước mặt Lý Lăng, lạnh giọng hạ lệnh, “Xé rách xiêm y của bổn cung.”
“Này…… Thuộc hạ không dám!” Lý Lăng nào dám động đến Thái Bình, ở trong lòng hắn, Thái Bình chính là tiếu công chúa rực rỡ nhất Đại Đường, là nhân vật giống như thần linh.
“Xé! Thừa dịp chưa đến canh giờ cấm đi lại, bổn cung còn kịp tiến cung cáo trạng.” Thái Bình kiên định, “Xuống tay!”
Lý Lăng nghe hiểu ý tứ của Thái Bình, nhất bái với Thái Bình trước, rồi run rẩy nắm lấy cổ áo công chúa, “Thuộc hạ quá phận.” Một câu dứt lời, “Xoẹt” một tiếng, liền xé rách một đường dài trên cung bào của Thái Bình.
Hắn không dám nhìn ngực công chúa, vội vàng nhắm mắt, lại lần nữa quay người đi.
“Đút hắn mấy miếng thức ăn có trộn lẫn thuốc bột.” Thái Bình gắt gao nắm chặt cổ áo bị xé rách, “Trông chừng hắn, trước khi bổn cung trở về, đừng để hắn tỉnh lại quá sớm.”
Lý Lăng lĩnh mệnh, nhổ xuống ngân châm vừa rồi bắn lén trên cổ hắn, “Thuốc mê này có hiệu lực chừng vài canh giờ, hắn sẽ không tỉnh lại trước đó.”
“Lý Lăng, siết mạnh cổ tay bổn cung một chút.” Thái Bình lặng im một lát, lại đưa cổ tay qua.
Lý Lăng nào dám lại đi quá giới hạn, “Điện hạ là kim chi ngọc diệp……”
“Nếu không thể thu thập hắn trong một lần, chuyện như vậy, ngươi có thể bảo hộ bổn cung mấy lần?” Thái Bình hỏi lại.
Lý Lăng bất đắc dĩ, mới vừa nắm lấy cổ tay Thái Bình, liền nghe Thái Bình nói: “Phương hướng không đúng, nên như vậy, giơ tay bổn cung cao lên rồi nắm.”
Hầu kết của Lý Lăng lăn lộn, hắn cần phải thừa nhận, giờ này khắc này công chúa thật sự quá mức kiều mị, tim hắn đã vì công chúa mà điên cuồng nhảy loạn một thời gian.
“Xuống tay!”
Nghe mệnh lệnh của công chúa, Lý Lăng giống như bị yểm, mọi chuyện đều vâng theo, nặng nề siết cổ tay Thái Bình hiện ra dấu ngón tay đỏ chót.
Thái Bình nhịn đau kêu một tiếng, Lý Lăng hoảng loạn quỳ xuống đất, “Là thuộc hạ ra tay không biết nặng nhẹ……”
“Ngươi làm rất tốt.” Thái Bình cao cao liếc nhìn Lý Lăng, tươi cười ấm áp như ánh dương, “Một công ngày hôm nay, bổn cung sẽ ghi tạc trong lòng, ngày sau sẽ trọng thưởng.”
Thái Bình công đạo xong, trước khi đi đến cửa điện, vành mắt đỏ lên, bày ra bộ dáng nhu nhược động lòng người.
Cửa điện đột nhiên mở ra, dọa cho Xuân Hạ chờ ở ngoài điện nhảy dựng.
Xuân Hạ chưa bao giờ nhìn thấy điện hạ chật vật như vậy, đau lòng đến đón, “Điện hạ, đây là làm sao vậy?”
Thái Bình hé miệng muốn nói cái gì, nước mắt đã chảy xuống trước, vừa khóc vừa nói: “Xuân Hạ, chuẩn bị xe, ta muốn đi gặp a nương!”
“Vâng.” Xuân Hạ nào dám chậm trễ, lập tức phân phó vệ sĩ đem xe ngựa đến trước phủ công chúa.
Nàng vốn muốn mang một kiện áo choàng tới, bao lại thân thể chật vật của điện hạ, Thái Bình lại đẩy nàng ra, “Ta phải để cho a nương nhìn một cái, người chọn cho ta phò mã như thế nào!” Nói xong, Thái Bình cũng không quay đầu lại mà leo lên xe ngựa, “Hồi cung!”
Hôm nay chính sự rắc rối, Võ Hậu bận tối mày tối mặt.
Bùi thị chờ ở cửa đại điện Vạn Tượng Thần Cung nhìn thấy công chúa tới, vội vàng mang đèn đến đón, nàng nhớ rõ hôm nay hẳn là ngày phò mã cùng công chúa ngủ cùng phòng, sao công chúa lại vào cung lúc này?
Nàng cầm đèn đến gần công chúa, thấy cung bào trên người công chúa bị xé rách, nước mắt đầy mặt, liền biết hôm nay đã xảy ra chuyện lớn.
“Điện hạ đây là……?”
“Bổn cung muốn gặp mẫu hậu!” Thái Bình bi thương khóc lớn, bước chân nhanh hơn, nhanh chóng chạy lên cung giai, không đợi thông truyền, liền xông đến trước mặt Võ Hậu, lớn tiếng gào lên, “A nương, người phải làm chủ cho con!”
Xá Địch thị kinh hồn thất sắc.
Võ Hậu khiếp sợ vô cùng, vội vàng gác bút son xuống, giương giọng nói: “Mau ôm một kiện áo choàng đến cho Thái Bình!” Nói xong, đứng dậy đi đến, đau lòng nâng Thái Bình dậy, vội hỏi: “Đây là làm sao vậy?”
“A nương, hu hu, phò mã khi dễ con!” Thái Bình thuận thế nhào vào trong lòng Võ Hậu, gắt gao ôm chặt thân thể Võ Hậu, vùi đầu khóc nức nở, bất luận Võ Hậu hỏi cái gì, chỉ có khóc.
Võ Hậu tâm phiền ý loạn, hỏi Xuân Hạ đứng ở cửa đại điện, “Ngươi nói đi! Điện hạ làm sao vậy?”
Xuân Hạ trả lời đúng sự thật: “Hôm nay điện hạ nghe kinh trở về, thân thể vốn mệt mỏi, nhưng theo như ý chỉ, đêm nay phò mã hẳn là ngủ cùng công chúa……” Nói tới đây, Xuân Hạ chần chờ cắn cắn mô.i dưới.
Thần sắc của Võ Hậu trở nên âm trầm, đáy mắt đã tụ đầy giận dữ, “Sau đó?”
“Sau đó phò mã chuẩn bị rượu và thức ăn, chờ công chúa vào tẩm điện dùng bữa, không biết sao, ước chừng khoảng nửa chén trà nhỏ, công chúa cứ như vậy chạy ra……” Xuân Hạ thề, nàng không có bịa ra một chữ nào.
“Con đau……” Thái Bình khóc đến thương tâm, từ nhỏ đến lớn, Võ Hậu vẫn là lần đầu nhìn thấy Thái Bình khóc thành như vậy.
Nàng đau lòng cực kỳ, vốn định nắm lấy tay Thái Bình, an ủi trước đã, nhưng mới nắm tay Thái Bình, liền phát hiện dấu tay trên cổ tay.
Tức giận đọng trong lòng Võ Hậu hoàn toàn bùng nổ, phẫn nộ quát: “Người đâu! Áp giải Võ Du Kỵ đến đây! Ai gia phải thu thập hắn!” Nàng biết chất nhi này là mãng phu, lại chưa từng nghĩ tới chất nhi trong chuyện phòng the lại thô lỗ như vậy, hoàn toàn không màng tới thân phận công chúa của Thái Bình.
“Nhưng mà hiện nay đã là canh giờ cấm đi lại ban đêm.” Xá Địch thị đúng lúc mà nhắc nhở một câu.
“Mệnh lệnh của ai gia, chính là hoàng mệnh! Mang hắn tới!” Võ Hậu dường như càng nổi giận, Thái Bình mà nàng xem như trân như bảo, sao có thể để cho tiểu tử này chà đạp như thế.
Nghĩ lại, nàng đã nhiều ngày thu được mật báo, trách không được Thái Bình vẫn luôn không tuyên phò mã đến ngủ cùng, thì ra đêm động phòng hoa chúc xác thật đã bị thương, cũng đã bị dọa.
Mãng phu như Võ Du Kỵ, nghẹn gần một tháng, đêm nay lại muốn lặp lại trò cũ, đây là muốn lấy mạng của Thái Bình sao!
“A nương…… A nương…… Oa oa……” Thái Bình đột nhiên nức nở hai tiếng, lại nhắm nghiền hai mắt, tức khắc ngất đi.
Võ Hậu hoàn toàn nóng vội, “Người đâu! Mau truyền thái y!” Âm cuối nghẹn ngào, ai cũng đều nghe được, đêm nay Võ Hậu đau lòng công chúa đến tận xương tủy, cũng thịnh nộ đến cực điểm.
Uyển Nhi nghe nói đêm nay Thái Bình xảy ra chuyện, tuy hôm nay là ngày lẻ, nên nàng không phải túc trực, nhưng nàng vẫn nhịn không được chạy đến.
Nàng vẫn luôn biết Võ Du Kỵ không đáng tin cậy, nhưng cũng không muốn tin lúc này mới là mùng một tháng đầu tiên, Võ Du Kỵ vậy mà làm khổ Thái Bình như vậy.
Nàng không đau lòng, thì ai đau lòng?!
“Thái Hậu.” Uyển Nhi tự biết cần phải có thông truyền, được Võ Hậu cho phép, mới có thể bước vào tẩm điện của Võ Hậu.
Võ Hậu vừa thấy Uyển Nhi, biết nàng cùng Thái Bình xưa nay thân cận, biết được công chúa xảy ra chuyện, cũng nên đến xem.
Huống hồ, để nàng chăm sóc công chúa, Võ Hậu cũng an tâm hơn một chút.
“Uyển Nhi đến đây, đêm nay chiếu cố Thái Bình thật tốt.” Võ Hậu lập tức hạ lệnh, mệnh Uyển Nhi đến bên giường chiếu cố.
Uyển Nhi bước nhanh tới, quỳ gối bên mép giường của Võ Hậu, gắt gao nhìn chằm chằm thái y đang bắt mạch, thấp giọng hỏi: “Thân thể điện hạ như thế nào?”
Thái y vừa vặn bắt mạch xong, vuốt râu thở dài, lại nhìn khám gương mặt tái nhợt gầy ốm của Thái Bình một hồi, đứng dậy nhất bái với Võ Hậu, “Bẩm Thái Hậu, lần này công chúa ngất xỉu, chỉ là do bi thương đau lòng…… Nhưng mà……”
Uyển Nhi khẩn trương dựng tai lên nghe, nàng để ý chính là câu nhưng mà này.
Võ Hậu cũng để ý câu này, “Như thế nào?!”
“Công chúa thể hàn, không nên mang thai, nếu không thai nhi khó giữ, tánh mạng cũng khó bảo toàn.” Thái y công đạo đúng sự thật.
Mấy câu còn lại hắn quả thật không nên nhiều lời, công chúa yếu ớt, phò mã tráng niên, tác cầu như thế, chỉ sợ công chúa sẽ bị tổn hại tuổi thọ.
Sắc mặt Võ Hậu cực kỳ khó coi, đáy mắt hiện lên không cam lòng, căm ghét, phẫn nộ, cuối cùng khi nhìn thấy dấu tay trên cổ tay Thái Bình, toàn bộ bị sự đau lòng nồng đậm che lấp.
Nàng ngồi xuống mép giường, ôn nhu nhẹ nhàng vỗ về vệt đỏ trên cổ tay Thái Bình, khàn giọng hỏi: “Hàn chứng trị được không?”
“Bẩm Thái Hậu, có thể trị được, chỉ là yêu cầu điều dưỡng quanh năm.” Thái y nói xong câu đó, vội vàng bổ sung, “Theo như tình huống của điện hạ, trong vòng ba năm, không thể làm chuyện phòng the.”
Ba năm……
Võ Hậu nhìn khuôn mặt trẻ trung của Thái Bình, chỉ cần Thái Bình có thể dưỡng thân thể tốt lên, nàng chờ ba năm thì như thế nào? Thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, Võ Hậu phất tay áo nói: “Đi nấu thuốc cho Thái Bình đi.”
“Vâng.” Thái y lễ bái, rời khỏi Vạn Tượng Thần Cung.
Nỗi lòng Võ Hậu phức tạp, “Uyển Nhi, chiếu cố Thái Bình cho tốt.”
“Vâng.” Uyển Nhi cúi đầu.
Võ Hậu đứng lên, con ngươi sắc bén nhìn về phía Bùi thị, “Người tới chưa?” Ba chữ vô cùng đơn giản, lộ ra một cổ sát ý nồng đậm.
“Bẩm Thái Hậu, đã quỳ ở trên điện.” Bùi thị khiếp sợ trả lời.
“Tốt!” Võ Hậu cắn răng nói xong, liền mang Bùi thị rời khỏi tẩm cung, lập tức đi đến chính điện.
Võ Hậu đi rồi, Uyển Nhi cuối cùng có thể làm càn mà phủ lên cổ tay Thái Bình, khẽ khàng gọi một tiếng, “Điện hạ……” Nàng đau lòng Thái Bình, đáy lòng lại sinh ra một nghi vấn —— Võ Du Kỵ xưa nay sợ chết, sao lại đột nhiên hành sự lỗ m.ãng như vậy?
Nếu đêm nay Võ Hậu xử trí Võ Du Kỵ, tuyển lại phò mã cũng chỉ có thể là người Võ thị, muốn bắt chẹt mấy người kia, một chút cũng không dễ dàng.
Bỗng chốc, tay Thái Bình động đậy hai cái.
“Điện hạ, người rốt cuộc cũng tỉnh rồi!” Uyển Nhi kích động nhìn về phía Thái Bình.
Thái Bình chớp chớp mắt với nàng trước, biểu thị không có việc gì, ra vẻ suy yếu nói: “Uyển Nhi……”
“Điện hạ muốn gì sao?” Uyển Nhi thuận thế ghé đến gần Thái Bình, nghe nàng nhỏ giọng thì thầm.
“Chuyện thuốc bột thúc tình…… Nếu có cơ hội…… Gõ chuông cảnh báo a nương……” Thái Bình nói ngắn gọn, nhưng Uyển Nhi đã hiểu rõ, đêm nay Thái Bình muốn thu thập, cũng không hẳn là Võ Du Kỵ.
Uyển Nhi cẩn thận ngẫm lại, nhanh chóng đã có thể suy nghĩ rõ ràng, vì sao Võ Tam Tư luôn thích tới cửa thăm phò mã, thì ra hắn cùng phò mã mưu tính chuyện này.
Nếu thật sự để hắn mưu thành, ở trước mặt Võ Hậu coi như có một công lớn.
Công chúa có thai, là đại sự mà Võ Hậu vẫn luôn chờ đợi.
Uyển Nhi chỉ cảm thấy nghĩ mà sợ, nếu không phải đêm nay công chúa tiên hạ thủ vi cường, phò mã cùng Võ Tam Tư cấu kết với nhau làm việc xấu, điện hạ sao có thể phòng được mấy chiêu trò này của bọn họ?
Lại nghĩ sâu thêm một chút, chuyện công chúa có thể hàn, nói vậy chính là đối sách mà lần trước Thái Bình dùng giấy đỏ truyền lời.
Uyển Nhi đau lòng cực kỳ, muốn qua mặt thái y trong cung, điện hạ mấy ngày nay không biết phải uống bao nhiêu thuốc, mới giày vò thân thể thành như vậy.
“Điện hạ……” Uyển Nhi nghiêm túc nhìn nàng ấy, nàng biết những lời này không thể hỏi, nếu không hôm nay thất bại trong gang tấc.
Thái Bình lại cười, ánh mắt kiên định, bên trong con ngươi chỉ còn lại duy nhất Uyển Nhi.
Uyển Nhi cười khổ, lúc này thật sự đau lòng, giống như có ai đó khoét một lỗ trong trái tim nàng, rồi lại sát muối lên đó.
Thái Bình nắm lấy tay nàng, dùng khẩu ngữ lặng yên nói với nàng, “Đừng sợ.”
Uyển Nhi sao có thể không sợ? Điện hạ chịu khổ như vậy, bày ra một thế cục như vậy, nhất định phải nắm thật chắc, làm Võ Tam Tư phạm phải đại giới.
Bên trong đại điện Vạn Tượng Thần Cung, Võ Du Kỵ rét run quỳ gối ở đó, không ngừng dập đầu xin tha, “Cô cô, chất nhi thật sự không có dùng sức với công chúa, người phải tin tưởng chất nhi……”
“Câm mồm!” Võ Hậu gầm lên, tức khắc cả điện lặng ngắt như tờ.
Võ Du Kỵ chỉ cảm thấy đêm nay xong đời rồi, hắn chỉ nhớ rõ chính mình ôm công chúa, đột nhiên đã ngất đi, sau đó phát sinh cái gì, hắn một mực không biết.
“Thái Hậu, hạ quan có việc muốn tấu.” Trương Tắc là y quan trong phủ công chúa, vốn dĩ không nên đi cùng Võ Du Kỵ, nhưng Thái Bình đã phân phó phải diễn như thế nào, cho nên hắn thuyết phục Vũ Lâm tướng sĩ, đi theo phò mã cùng vào hoàng cung, “Việc này, có lẽ không liên quan đến phò mã.”
Hô hấp Võ Hậu thâm trầm, “Không liên quan? Chẳng lẽ có hung đồ dám lẻn vào phủ công chúa vào ban ngày ban mặt, khinh bạc công chúa?”
“Khi Vũ Lâm Quân đến phủ công chúa, tận mắt nhìn thấy một mình phò mã ngã trên giường, hôn mê bất tỉnh.” Trương Tắc trần thuật sự thật trước, “Phò mã từ trước đến nay kính yêu công chúa, theo lý thuyết, không nên có hành động như vậy.”
Võ Du Kỵ thấy có người dám cầu tình cho hắn, vội vàng ngắt lời: “Cô cô, cho dù chất nhi có ăn gan hùm mật gấu, cũng không dám dùng sức với công chúa!” Nói đến đây, hắn bỗng nhiên nghĩ đến sau gáy đã từng nhói một cái, lập tức bẩm báo, “Chất nhi chỉ mới ôm công chúa, liền cảm thấy sau gáy nhói lên, chất nhi liền cái gì cũng không nhớ rõ!”
Võ Hậu nhìn Võ Du Kỵ từ nhỏ đến lớn, đánh giá hắn cũng không dám không biết đúng mực như vậy, nghe Trương Tắc nói thế, liền nhận ra bên trong chắc chắn có ẩn tình.
“Trương Tắc, ngươi nói tiếp.”
Trương Tắc nhất bái với Võ Hậu, tiếp tục nói: “Thường là nếu tính tình thất thường, hoặc là gặp biến cố lớn, hoặc là đã trúng thuốc.
Hạ quan cả gan, đã kiểm tra qua thức ăn trong điện công chúa, trong đó một chén bị bỏ thuốc thúc tình.”
Nghe thấy lời này, Võ Du Kỵ chỉ cảm sống lưng phát lạnh, thoáng chốc ngã ngồi ở đó, không dám nói thêm nữa câu.
Võ Hậu thoáng nhìn thấy hắn có hành động như vậy, liền biết thuốc thúc tình nhất định có quan hệ với Võ Du Kỵ.
“Là ngươi bỏ?” Võ Hậu sắc bén hỏi.
Võ Du Kỵ không dám nói dối, thều thào giải thích: “Thần…… Thần chỉ muốn cùng công chúa có chút…… tình thú khuê phòng……”
Chất nhi này từ trước đến nay chất phác, sao lại đột nhiên có tà niệm như vậy? Nếu không phải có người xúi giục, hắn tuyệt đối không thể nghĩ ra làm chuyện này.
“Còn không khai thật!” Võ Hậu lớn tiếng gầm lên, Võ Du Kỵ sợ tới mức run lên bần bật.
Võ Du Kỵ lúc này chỉ có thể một năm một mười mà nói hết, “Thuốc…… Thuốc là Tam Tư huynh đưa ta…… Ta chỉ dám bỏ vào một chút, sợ làm thân thể điện hạ bị tổn thương……”
Sóng ngầm cuồn cuộn trong đáy mắt Võ Hậu, việc này thế mà còn có quan hệ với Võ Tam Tư.
Chất nhi này thích nhất dựa vào yêu ghét của nàng mà hành sự, có lẽ hắn muốn thành toàn chuyện hoàng tôn, mới làm ra chiêu tổn hại như vậy.
Thái Bình thể hàn, nếu có thai hoàng tôn, tánh mạng khó giữ.
Việc này nếu Võ Tam Tư biết được, hắn còn xúi giục Võ Du Kỵ làm chuyện như thế, đó là bụng dạ khó lường; nếu Võ Tam Tư không biết được, vậy đó là có tâm làm chuyện xấu.
Phạt hay không phạt, phạt nhẹ hay phạt nặng, đây mới là điểm mấu chốt..