Đêm nay là đêm đầu tiên Uyển Nhi ngủ lại điện Thiên Thu, cũng là hai người sau một đời cửu biệt trùng phùng.
Uyển Nhi trằn trọc trên giường, nhất thời không thể ngủ được.
Đã nhiều ngày phát sinh nhiều chuyện, giống như đời trước, rồi lại không giống đời trước.
Đặc biệt là Thái Bình, rõ ràng vẫn là nàng ấy, nhưng mơ hồ lại có cảm giác nàng ấy không quá giống như trong trí nhớ của nàng.
"Cô cô! Cô cô!"
Ngày thường ở điện Thiên Thu, ban đêm cực kỳ an tĩnh, nhưng từ khi Lý Đán đem bồ câu trắng đưa tới, buổi tối thỉnh thoảng Cô Cô lại ở trong lồng kêu lên vài tiếng.
Uyển Nhi khoác thêm xiêm y, dù sao trong một lát cũng không ngủ được, chẳng bằng ra ngoài cho Cô Cô ăn mấy hạt kê.
Nàng nhẹ nhàng mở cửa điện ra, nhóm cung tì trực đêm hành lễ với nàng, lại thấy nàng ra hiệu không cần nói chuyện, nhịn xuống câu sau "Tài tử muốn đi đâu?"
Ánh trăng từ mái hiên nghiêng nghiêng chiếu xuống đình, Uyển Nhi dẫm lên ánh trăng một đường đi đến bên lồng bồ câu, lấy một ít hạt từ trong túi gạo kê, một hạt một hạt thả vào máng ăn, nhìn Cô Cô ăn một hạt lại một hạt.
Đời trước Lý Đán cùng nàng thư từ qua lại, dựa vào chính chú chim bồ câu trắng này.
Với Lý Đán mà nói, bồ câu trắng là nơi ký thác tự do, còn với Uyển Nhi mà nói, bồ câu trắng này mang theo tin tức của Thái Bình ở ngoài cung.
Nếu không có chuyện trọng đại, bên trong thư từ Lý Đán phần lớn chỉ viết thơ ca, ngẫu nhiên đề cập đến Thái Bình, không phải là Thái Bình được ban thưởng thì là Thái Bình cùng ai nổi lên tranh chấp.
Lý Đán tựa hồ biết Uyển Nhi muốn nhìn cái gì, lại tựa hồ chỉ là những chuyện ngày thường hắn nói liên miên.
Thái Bình cùng thơ ca, là đề tài duy nhất giữa nàng cùng Lý Đán.
Lý Đán chưa bao giờ hỏi nàng vì sao muốn nghe chuyện của Thái Bình, Uyển Nhi cũng sẽ không chủ động giải thích, xem như nàng cùng hắn năm này tháng nọ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, nhưng đối với hậu thế mà nói, lại là diễm sự hỗn tạp của Đại Đường đem đến đủ loại phỏng đoán.
Uyển Nhi giống như đóa hồng hạnh kiều diễm nhất nơi đầu cành, cùng Thái Tử Lý Hiền, cùng Anh Vương Lý Hiển, hoặc là cùng Ân Vương Lý Đán, thậm chí về sau lại có Võ Tam Tư, luôn có liên hệ.
Võ Hậu còn trốn không thoát những cái gọi là đào sắc truyền kỳ trong giới "văn nhân", huống gì là nàng?
Một đời này lại đến, nàng cũng sẽ đứng ở vị trí đã đứng ở đời trước, cũng sẽ thẳng lưng xưng "Hồng nhan Tể tướng" mà người đời sau ca tụng, điểm duy nhất không giống chính là......
Uyển Nhi ngừng động tác cho bồ câu ăn lại, nàng quay đầu nhìn về phía cửa điện đóng chặt, bên trong Thái Bình nhất định là đang ngủ say.
Lúc bệ hạ còn tại vị, Thái Bình có thiên tử bảo vệ, lúc Võ Hoàng còn sống, Thái Bình có thiên tử sủng ái, đến khi huynh trưởng Lý Hiển nắm quyền, Vi thị liền từng bước ép sát, Thái Bình không còn thái bình.
Nếu tất cả làm lại từ đầu, Thái Bình cuối cùng cũng sẽ phải đi trên con đường đó.
Ánh mắt Uyển Nhi hơi trầm xuống, đến lúc đó nàng là cái đích cho mọi người công kích, Lý Long Cơ muốn nàng chết, chẳng qua là vì thanh trừ nàng cùng thế lực của nàng ở trong triều.
Ngày ấy dù cho Thái Bình có thể đuổi đến Thanh Huy Các, Lý Long Cơ cũng sẽ có ngàn loại biện pháp giải quyết nàng.
Không có Đường Long chính biến, nàng có lẽ sẽ không phải chết, chỉ cần không chết, nàng liền còn có thể tiếp tục bảo hộ Thái Bình.
Nhưng nếu không có Đường Long chính biến, Vi thị cũng sẽ không bỏ qua cho Thái Bình, đây vốn là tiến thoái lưỡng nan.
Hoặc là, nàng trợ giúp Thái Bình, quân lâm thiên hạ, trở thành quân vương đời thứ hai của Đại Chu; hoặc là, nàng sớm mượn sức Vi thị, đến lúc đó trở thành một phe với Vi thị, cũng có thể bảo hộ Thái Bình.
Khác biệt chính là, cùng Thái Bình chen qua bụi gai mà đi lên Hàm Nguyên Điện, hay là nàng một mình đối chọi hiểm nguy, bảo hộ Thái Bình làm Trấn Quốc Công Chủ bình yên một đời.
Nếu là đời trước, nàng nhất định không chút do dự mà lựa chọn vế sau.
Nhưng lần này, nàng lại chần chờ.
Cúi đầu xuống, trong đầu nàng thoáng hiện những lời cuối cùng mà hôm nay Thái Bình nói với nàng——
"Ta tin tưởng a nương sẽ không chọn sai người, nếu ngươi và ta có mục đích giống nhau, ngươi ta hẳn nên liên thủ, đem việc này làm cho xong."
"Cái này......"
"Ta nguyện ý tin tưởng ngươi."
Khi đó, Thái Bình vươn tay với nàng, "Ta cũng hy vọng ngươi có thể tin tưởng ta." Ngữ khí có phần nghiêm túc, hoàn toàn không giống người xa lạ mới quen.
Nàng cũng không nắm lấy tay Thái Bình, chỉ cúi đầu nói: "Thiếp tự nhiên lĩnh mệnh." Nàng nhìn không thấy biểu tình của Thái Bình, lại nghe thấy Thái Bình than nhẹ một tiếng.
Sau đó, khi nàng bước ra cửa điện, Thái Bình ngay trước mặt Xuân Hạ nói ra câu cuối cùng, "Vào điện Thiên Thu của ra, cung tì cũng vậy, nội thị cũng thế, ta đều sẽ tận tâm bảo hộ."
Nàng suy nghĩ hồi lâu ý nghĩa bên ngoài những lời này, nàng không phải không tin Thái Bình, mà là thời điểm này ở đời trước, Thái Bình không nói được những lời hứa hẹn như vậy.
Có chỗ nào không giống sao?
Nàng cùng nàng ấy lúc mới gặp, bởi vì con diều rơi vào Dịch Đình, không phải do Võ Hậu mang nàng tới điện Thiên Thu làm thư đồng cho Thái Bình.
Chính xác mà nói, từ lần đầu tiên nàng yết kiến Võ Hậu bắt đầu, sự tình đã có rất nhiều chỗ không giống trước.
Một chuyện nhỏ không giống, kéo theo vài chuyện không giống, thậm chí sẽ dẫn đến càng nhiều chuyện không giống.
Chẳng may......
Ngọn nguồn lời đồn đại cũng không giống trước, dùng Trần Thất làm mồi nhử, cuối cùng chỉ sợ là một trận phí công.
Đang lúc Uyển Nhi suy nghĩ đến xuất thần, Xuân Hạ lặng lẽ đem áo ấm đắp lên người nàng, làm nàng khẽ kinh ngạc một chút.
"Thì ra là ngươi."
"Điện hạ nói, xuân tháng ba lạnh, nếu tài tử ngủ không được mà ra ngoài đi dạo một chút, phải nhớ mặc thêm nhiều xiêm y."
Xuân Hạ nói xong, đối với Uyển Nhi nhất bái, lui về dưới hiên, tiếp tục trực đêm.
Uyển Nhi nhìn về phía cửa điện của Thái Bình, cửa điện vẫn đóng chặt như cũ, ánh nến lại đem thân ảnh Thái Bình chiếu trên cửa điện.
Công chúa đã lén lút nhìn nàng bao lâu? Uyển Nhi không biết, nhưng công chúa không phải vị tiểu công chúa kiêu căng ở đời trước, Uyển Nhi đã có thể xác định.
"Đa tạ điện hạ."
"Không cần."
Thái Bình nhàn nhạt nói xong, lập tức đi trở về mép giường, chui vào trong chăn.
Nàng cuộn lên thân mình, khóe miệng khẽ cong, xem ra Uyển Nhi còn chưa quen ở nơi này, nàng nhất định phải nghĩ thêm biện pháp, ít nhất làm cho Uyển Nhi càng thêm an tâm khi ở lại.
Uyển Nhi khoác chặt áo ấm mà Thái Bình đưa đến, cánh mũi khẽ nhúc nhích, ngửi thấy trên áo ấm còn vương lại mùi hương nhàn nhạt trên người Thái Bình.
Nói không ấm lòng, thì là nói dối.
Trong đầu nàng đã có thể hình dung ra bộ dáng Thái Bình đem áo ấm ủ vào trong ngực, Uyển Nhi yên lặng cúi đầu, không hề hay biết ý cười đã hiện lên trên mặt, im lặng trở về tẩm điện của chính mình.
Nàng một lần nữa nằm xuống, hơi thở của Thái Bình quanh quẩn bên cạnh, giống như những đêm đã từng.
Uyển Nhi luôn luôn thức dậy trước Thái Bình, chỉ có một khắc đó, nàng mới dám làm càn mà ngắm nhìn khuôn mặt Thái Bình, thậm chí khi Thái Bình ngủ thật say, nàng còn có thể ôn nhu mà khẽ vuốt v3 gương mặt Thái Bình, để lại một nụ hôn trên thái dương nàng ấy.
Đó là thời khắc ở đời trước mà nàng thấy an tâm nhất, cũng là thời khắc mà nàng mặc kệ chính mình nhất.
Nàng cuộn thân ôm chặt áo ấm, gương mặt gối lên trên cổ áo, thực mau có cảm giác buồn ngủ, cuối cùng là đi vào mộng đẹp.
Sáng sớm, một cung tì bước nhanh đi vào cung viện điện Cam Lộ, đi tới bên ngoài tẩm điện của Võ Hậu.
Võ Hậu từ trước đến nay thức dậy rất sớm, cung tì chỉ ở ngoài điện chờ một lát, liền được Võ Hậu truyền triệu đi vào.
Cung tì quỳ gối trước mặt Võ Hậu, cung kính mà dập đầu, "Bái kiến Thiên Hậu."
"Thái Bình bên kia thế nào?" Võ Hậu thuận tay cầm một cuộn chiết tử lên, một bên xem, một bên hỏi, "Bổn cung nghe nói, nàng hôm qua rơi xuống hồ."
Cung tì đúng sự thật đáp: "Bẩm Thiên Hậu, xác thật đúng như thế.
Hôm qua công chúa nổi lên hứng thú, sau khi du hồ, một kẻ nội thị tên là Trần Thất hầu hạ không tốt, mới làm công chúa không cẩn thận rơi xuống hồ."
Võ Hậu chậm rãi cuộn qua một trang, "Trần Thất?"
"Là tiểu thái giám đi theo ti thuyền làm việc, bộ dáng tuấn tiếu, công chúa còn khen hắn, cho nên mới nhất thời để hắn hầu hạ." Cung tì tiếp tục trả lời.
Động tác của Võ Hậu hơi hơi chậm lại, đáy mắt nổi lên một tia nghi hoặc, "Trần Thất ở trong cung còn có người quen không?"
Cung tì trả lời: "Chỉ có người thúc thúc, là quản sự trường đấu mã cầu, gọi là Trần Nguyên."
"Trường đấu mã cầu." Võ Hậu đóng lại chiết tử, bỗng nhiên có hứng thú, "Thái Bình lúc sau xử trí Trần Thất như thế nào?"
"Công chúa tức giận, trực tiếp phạt cấm đoán, chặt đứt nước và lương thực của Trần Thất." Cung tì tiếp tục đáp.
Trên mặt Võ Hậu có ý cười, đem chiết tử đặt ở một bên, "Hôm qua Thượng Quan tài tử cũng đi theo công chúa?"
"Đúng vậy." Cung tì nghiêm túc đáp lời, "Tài tử xử sự quyết đoán, kịp thời bắt được công chúa."
Võ Hậu đứng lên, "Chuẩn bị kiệu."
Nữ quan hầu hạ bên người nhịn không được hỏi: "Là đi Đại Minh Cung, hay là đi......!điện Thiên Thu?"
Võ Hậu mỉm cười nói: "Bệ hạ tĩnh dưỡng đã nhiều ngày, thân thể hẳn là đã tốt hơn chút, hôm nay lâm triều bổn cung không đi."
"Vâng."
Sau hai khắc, Võ Hậu giá lâm điện Thiên Thu.
Lúc đó thái phó đang dạy học cho Thái Bình, Uyển Nhi cũng làm thư đồng ở một bên, nghe thấy Võ Hậu tới, đám người liền hướng về phía Võ Hậu hành lễ.
Võ Hậu phất tay ý bảo thái phó tiếp tục, lời nói lại là nói với Uyển Nhi, "Theo bổn cung vào trong đình uống tách trà nhỏ đi."
"Vâng." Uyển Nhi lĩnh mệnh đi theo Võ Hậu vào trong đình.
Thái Bình thăm dò liếc mắt một cái, lần này một câu giảng dạy cũng không nghe vào.
Thái phó hắng giọng gọi, "Điện hạ."
Thái Bình chỉ đành phải ngồi xuống, mở ra thư nhìn chằm chằm vào chỗ thái phó vừa giảng, nỗi lòng đã sớm bay theo vào trong đình.
Xuân Hạ dâng lên hai tách trà cho Võ Hậu cùng Uyển Nhi, liền biết điều mà cùng một đám cung tì lui xuống đến dưới hiên.
Võ Hậu nâng tách trà lên, uống một ngụm, đạm thanh hỏi: "Hôm qua công chúa phạt nặng nội thị, vì sao người không khuyên?"
"Việc này không lớn không nhỏ, khuyên không được." Uyển Nhi ẩn ý mà trả lời một câu.
Võ Hậu nhíu mày nhìn nàng, nàng ngồi thẳng một bên không dám nhiều lời.
"Thái Bình thế mà lần đầu tiên phạt nặng như vậy." Võ Hậu lại nói.
Uyển Nhi bình tĩnh mà đón nhận ánh mắt của Võ Hậu, "Hầu hạ không chu toàn, cũng nên như thế, bọn họ mới có thể minh bạch, cái gì nên dụng tâm, cái gì không nên dụng tâm."
Võ Hậu cười cười, "Là ý của ngươi, hay là ý của Thái Bình?"
"Vừa lúc nghĩ tới một chỗ thôi." Uyển Nhi thành thật đáp.
Ý cười của Võ Hậu càng đậm vài phần, tuổi tác nàng như vậy, vừa lúc là thời điểm tốt đẹp nhất mà năm tháng lắng đọng lại, ý cười như rượu ủ lâu năm, dư vị dài lâu.
"Xong chuyện bên này, ngươi liền về chỗ ta hầu hạ đi." Võ Hậu từ từ mở miệng.
Uyển Nhi kinh ngạc một chút, "Không cần làm thư đồng?"
Ánh mắt Võ Hậu phức tạp, "Ngươi muốn làm thư đồng?"
Đổi lại đời trước, Uyển Nhi nhất định sẽ qua loa lấy lệ mà đáp, nhưng hiện nay nàng có lựa chọn của chính mình, "Thiếp muốn." Ánh mắt sáng ngời, không chút tì vết, so với trời quang ngày thu còn trong trẻo hơn.
Khi chưa hiểu rõ ràng không giống chỗ nào so với đời trước, Uyển Nhi không thể lần nữa thay đổi hướng đi mọi chuyện.
Huống hồ, nàng còn muốn lại ở bên Thái Bình, thư đồng ba năm, là ba năm tốt đẹp nhất, trân quý nhất của nàng cùng nàng ấy.
Võ Hậu yên lặng nhìn nàng, ánh mắt sắc bén.
"Thái Bình chỉ là công chúa."
"Thiếp chỉ nghĩ lại học thêm một chút."
Võ Hậu không có lập tức cho phép, Uyển Nhi càng rõ ràng, nàng càng cảm thấy bất an.
Rốt cuộc vắt ngang nàng cùng Uyển Nhi còn có một mối thù nhà, nàng tự nghĩ có thể khống chế Uyển Nhi, nhưng Thái Bình lại không giống, Thái Bình chỉ là hổ con, căn bản không thể khống chế được Uyển Nhi.
Uyển Nhi cũng không nói chuyện nữa, nàng biết lúc này nếu nói thêm nữa câu, sẽ chỉ làm cho Võ Hậu càng nhiều nghi kỵ.
Đúng lúc này, Cô Cô trong lồng bồ câu kêu lên hai tiếng.
Võ Hậu lúc đi vào đã phát hiện lồng bồ câu, vốn dĩ tưởng rằng Thái Bình lấy từ Tứ Lang nuôi nó cho vui, nhưng cẩn thận nhìn lại, đây không phải là bồ câu trắng mà Tứ Lang yêu nhất sao?
Thật là thông minh, biết đem bồ câu giấu ở chỗ Thái Bình, có Thái Bình che chở, liền có thể có thêm một đường sống.
"Bồ câu trắng này......"
"Bồ câu trắng vô tội, bổn cung biết."
Ngữ khí Võ Hậu lạnh lẽo, đánh gãy lời nói của Uyển Nhi.
Uyển Nhi từ từ quỳ xuống, dập đầu nói: "Đều do Thiên Hậu xử trí."
_____
Chú giải
Noãn y: áo ấm
Đào sắc: màu phấn đào, còn được hiểu là quan hệ bất chính giữa nam nữ
Tiến thoái lưỡng nan: cục diện bế tắc, tiến không được lùi cũng không xong
Chính biến Đường Long: Năm 710, sau khi Đường Trung Tông bị Vi hoàng hậu và Công chúa An Lạc ám hại, Lý Long Cơ liên kết với cô mẫu là Trưởng công chúa Thái Bình, tiến hành chính biến Đường Long, tiêu diệt bè đảng Vi thị, tôn hoàng phụ Duệ Tông Lý Đán trở lại ngôi hoàng đế.
[theo Nguyễn Hiến Lê]
Chiết tử: cuốn sách, cuốn sổ ghi được cuộn lại
Khắc: ngày xưa tính giờ theo 5 canh và 6 khắc, khắc 2 là từ 7g20 đến 9g40 sáng.