Mấy ngày sau, xe ngựa của Uyển Nhi chạy đến dưới thành Thần Đô.
Sau khi Trương Tắc giao phương thuốc điều dưỡng thân thể cho Hồng Nhụy, liền cáo biệt Uyển Nhi, đánh xe trở về phủ Trấn Quốc Công Chúa ở Trường An.
Không lâu sau đó, Uyển Nhi đã về tới cung điện.
Thần Đô đã vào Thu, sắc trời hai ngày nay có chút âm trầm, mấy trận gió lạnh thổi đến, mưa Thu tí tách tí tách rơi một hồi.
Uyển Nhi dọc theo bậc thang ẩm thấp đi thẳng lên cung giai, dừng chân ở ngoài Trinh Quán Điện, đưa hộp đựng thánh chỉ cho Hồng Nhụy, sau khi chỉnh trang xong, lại ôm chiếc hộp vào trong ngực, chờ đợi Võ Hậu truyền triệu.
“Vào đi.”
Bùi thị tự mình ra mời nàng vào, nét bi thương trên mặt Uyển Nhi dần dần đậm hơn.
Nàng ôm chiếc hộp bước nhanh vào trong điện, quỳ xuống trước mặt Võ Hậu, “Thần đã phụ lòng Thánh, khi đến được Duyện Châu, điện hạ…… đã gặp tai họa bất ngờ!” Thanh âm Uyển Nhi khàn đặc, nói xong câu đó, nàng dập đầu một cái thật mạnh với Võ Hậu.
Nỗi lòng Xá Địch thị phức tạp, muốn nói lại thôi, trước mặt Võ Hậu, nàng cũng không tiện nói thẳng điện hạ vẫn còn trên nhân thế.
Mi tâm Võ Hậu nhíu chặt, “Không phải tội của ngươi, đứng lên.”
Uyển Nhi vốn tưởng rằng khi Võ Hậu nghe thấy tin tức này, sẽ vô cùng khiếp sợ, nhưng từ ngữ khí của Võ Hậu nàng nghe ra được, giống như Võ Hậu đã biết được việc này.
Có phán đoán như vậy, Uyển Nhi lập tức sửa lại lời nói, đặt chiếc hộp xuống, nhưng không lập tức đứng dậy, “Điện hạ qua đời rất kỳ quặc, thần khẩn cầu Thái Hậu tra rõ việc này!”
Võ Hậu trầm giọng hỏi: “Kỳ quặc ở chỗ nào?”
Uyển Nhi giương mắt đối diện khuôn mặt của Võ Hậu, khẩn thiết mở miệng, “Trên đường thần đi đến Duyện Châu, con đường núi nhất định phải đi qua luôn có người chặt cây chắn lối, thậm chí còn có người đào hố ngang đường, khiến thần muộn mấy ngày mới tới được Duyện Châu.”
Đáy mắt Võ Hậu hiện lên một tia âm trầm, “Còn có việc này?”
“Lời thần nói đều là sự thật!” Đáy mắt Uyển Nhi tràn đầy bi thương, “Người biết được nội dung thánh chỉ, có thể đếm được trên đầu ngón tay, xin Thái Hậu làm chủ cho điện hạ!” Nói xong, Uyển Nhi lại khấu đầu thật mạnh.
Võ Hậu đặt bút son xuống, nhưng không lập tức trả lời Uyển Nhi, “Ai gia nói, ngươi đứng lên trước.”
“Điện hạ chết oan, thần cần phải góp lời!” Cảm xúc bi ai của Uyển Nhi càng đậm thêm vài phần, một lần nữa ngước mắt lên, nước mắt đã lưng tròng.
Chỉ thấy nàng lấy thư của vạn dân từ trong lòng ngực, giơ lên khỏi đầu, nghiêm giọng nói: “Điện hạ ở Duyện Châu đã hơn một năm, làm bao nhiêu chuyện tốt vì bá tánh, đều được ghi nhận trong thư của vạn dân, xin Thái Hậu nhìn xem.”
Xá Địch thị đến gần Uyển Nhi, vội vàng tiếp nhận, đè thấp thanh âm nhắc nhở, “Tạm thời đừng nóng nảy.” Nói xong, Xá Địch thị đem thư của vạn dân trình cho Võ Hậu.
Võ Hậu lật xem xong, giận dữ trong đáy mắt lẫn sắc mặt càng thêm đậm.
“Ai hiến thư của vạn dân cho ngươi?”
“Thần để thứ sử Duyện Châu Dương Quỳnh thu thập trong vòng ba ngày.”
Uyển Nhi không dám giấu giếm, đáp đúng sự thật.
Võ Hậu giận dữ gắt gao nhìn chằm chằm Uyển Nhi, “Ngươi đang ép ai gia tra rõ việc này sao?”
Xá Địch thị âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay cho Uyển Nhi, vội vàng đưa mắt với nàng.
Uyển Nhi làm như không thấy, kiên định nói ra từng câu từng chữ: “Điện hạ nhân đức, nàng ấy không nên hứng chịu tai vạ bất ngờ này, lại càng không nên bị người ta hắt nước bẩn, để lại tiếng xấu muôn đời!”
Võ Hậu đặt thư của vạn dân xuống, “Nếu hôm nay ai gia không hạ lệnh tra rõ việc này, ngươi sẽ như thế nào?”
“Thần nguyện đi theo điện hạ, nuốt hận xuống Hoàng Tuyền!” Uyển Nhi đáp đến vang vọng, không có một tia khiếp sợ.
Tầm mắt của Võ Hậu tụ lại ở vết thương trên mi tâm nàng, “Ngươi có phải đã quên, ngươi là thần tử của ai?”
“Thái Hậu anh minh một đời, nếu để chuyện này liên lụy, lưu lại bêu banh làm trái luật chỉ vì việc tư cho đời sau, thật sự không đáng.” Uyển Nhi hành lễ với Võ Hậu, “Thần nguyện lấy cái chết ra can gián, chỉ cầu Thái Hậu tra rõ án này!” Nói xong, Uyển Nhi liên tiếp quỳ dịch đến trước ba bước, nhịn khóc mà nói: “Tư pháp không công bằng, là điều tối kị của quốc gia, công chúa chết oan, Thái Hậu lại xử nhẹ, sẽ bị người khác lấy chuyện này ra để hãm hại Thái Hậu, ấn cho Thái Hậu cái danh bất nhân bất nghĩa! Hiện giờ vương tôn Lý thị các nơi cực kỳ không an phận, nếu Thái Hậu nhất quyết không đổi, chính là tự hủy trường thành!”
“To gan!” Bùi thị vội vàng quát lên.
Võ Hậu đã rất nhiều năm không thấy Uyển Nhi mặc kệ sống chết mà góp ý như vậy, mấy câu sau nàng ấy nói rất chuẩn xác, xác thật chọc vào tim nàng.
Đã nhiều ngày nay, quân báo từ các nơi truyền đến, chiến sự đều như trong dự kiến của nàng, đám vương tôn Lý Đường ngày thường sống trong nhung lụa, sao có thể hành quân đánh giặc? Hơn nữa còn có người mật báo trước, cho nên Võ Hậu đã sớm bố trí ổn thỏa, chờ đợi bọn họ từng bước từng bước sa vào lưới.
Võ Thừa Tự xác thật nên thu thập, nhưng không thể thu thập ngay lúc này.
Bằng không, kẻ nên liên lụy lại liên lụy không được, kẻ phải giết lại không thể giết sạch sẽ, về sau nhất định sẽ gặp rắc rối.
“Việc này ai gia đã có quyết đoán, không được nhắc lại.” Võ Hậu nhàn nhạt mở miệng, đưa ánh mắt tới chỗ Xá Địch thị, “Xá Địch thị, ngươi mang Uyển Nhi đến Đông Thượng Các ngẫm nghĩ nửa ngày, dạy cho nàng ta cái gì gọi là "cứng quá dễ gãy"?”
Xá Địch thị lĩnh mệnh, đến gần Uyển Nhi, “Còn không mau tạ ơn?”
Uyển Nhi không phục, “Nhưng mà……”
“Ngươi thật sự không cần đầu nữa sao?” Xá Địch thị ngắt lời nàng, “Đi!” Xá Địch thị dùng sức kéo Uyển Nhi lên, kéo nàng đến cửa đại điện.
“Uyển Nhi, ngẫm nghĩ cho kỹ, ngươi còn chuyện gì chưa làm xong, ai gia chờ một tin tức tốt từ ngươi.” Võ Hậu đột nhiên mở miệng.
Uyển Nhi ngạc nhiên, nhất thời không rõ ý của Võ Hậu.
Thần sắc Võ Hậu lạnh băng, “Vẫn là câu nói kia, không làm xong, ngươi không cần trở lại.” Nhắc nhở đến đây, nàng biết Uyển Nhi có thể nhớ được chính mình nên làm cái gì.
Chờ Uyển Nhi cùng Xá Địch thị đi xa, Bùi thị chưa hoàn hồn mà thở phào nhẹ nhõm, bưng một ly Cam Lộ tới, dâng cho Võ Hậu, “Thái Hậu bớt giận.”
Võ Hậu lại nở nụ cười, “Ai gia có tức giận, cũng không phải là với Uyển Nhi.” Vừa nói, nàng cúi đầu nhìn về phía thư của vạn dân, “Thái Bình thật sự cứu tế, trong lòng bá tánh đều nhớ rõ nàng rất tốt, trong đây không có một chữ là giả, có được thứ này, để ai gia xem ai dám bôi đen Thái Bình?”
Nàng cần phải thừa nhận, Uyển Nhi đã giúp nàng một đại ân.
Bùi thị khó hiểu, “Mới vừa rồi nô tỳ còn tưởng rằng……”
“Nha đầu Uyển Nhi đó tính tình quật cường, vừa tiến vào đã hùng hổ bức ai gia tra rõ, ai gia cũng không thể mặc kệ để nàng dẫn dắt?” Võ Hậu cười khẽ, ngữ khí có chút phức tạp, “Cái gọi là "sĩ vi tri kỷ giả tử", mấy năm rồi nàng vẫn không thay đổi, sơ tâm vẫn như cũ.”
Có lẽ, người trong thiên hạ càng thích Thái Bình như vậy, chữ “nhân” đứng đầu.
Năm đó nàng để ý Uyển Nhi một thần hai chủ không “trung”, là bởi vì những năm đó chỉ cần có chút vô ý, liền thua hết cả bàn cờ.
Hiện giờ mọi chuyện trôi chảy, chỉ thiếu danh chính ngôn thuận cuối cùng, Võ Hậu cũng lười so đo “sơ tâm như cũ” của Uyển Nhi.
Nhìn xem cả triều văn võ Thần Đô hiện nay, ai không có tư tâm, ai không có mưu đồ.
Đặc biệt là mấy chất nhi kia của nàng, một lòng một dạ mà muốn đòi hỏi càng nhiều quyền lực từ người cô cô này.
Uyển Nhi chỉ là vì tri kỷ, bọn họ lại là vì chính mình, so sánh hai bên, Võ Hậu ngược lại cảm thấy Uyển Nhi thuận mắt hơn nhiều.
Ít nhất, Uyển Nhi vì quân, chính là bổn phận của thần tử.
Nàng ấy không gặp Thái Bình nhiều năm, lại vẫn còn nhớ rõ sơ tâm thời niên thiếu, thần tử như vậy, thật sự trân quý.
Võ Hậu không khỏi khẽ cười cười, lúc trước nàng vẫn cho rằng, hai nha đầu này là hai cô nương lưỡng tình tương duyệt.
Qua nhiều năm xem ra, năm đó có lẽ là nàng đã suy nghĩ nhiều.
Tổng cổ Uyển Nhi đến Đông Thượng Các làm bạn với Thái Bình mấy ngày, Uyển Nhi là người thông minh, hẳn là biết nàng muốn “tin tức tốt” gì.
Hồng Nhụy vẫn luôn chờ ở cửa đại điện, chờ được Uyển Nhi cùng Xá Địch thị ra ngoài, vội vàng đến đón.
Xá Địch thị nhìn nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Trong lòng Thái Hậu hiểu rõ, ngươi cũng đừng thêm phiền, không cẩn thận, ai cũng không cứu được ngươi!”
Thần sắc Uyển Nhi ngưng trọng, nàng còn đang suy nghĩ cẩn thận mấy câu cuối cùng của Võ Hậu.
Bỗng nhiên, nàng ý thức được cái gì, khiếp sợ mà nhìn chằm chằm hai mắt Xá Địch thị, “Nàng…… Nàng đã trở lại?”
Xá Địch thị biết “nàng” trong miệng Uyển Nhi là ai, liền gật đầu.
Tim Uyển Nhi đột nhiên nhảy lên, xoay người đi xuống cung giai.
Thậm chí, nàng còn lo lắng mình đi quá chậm, hiếm thấy nàng như vậy, đi xuống hết bậc thang, liền hơi nhấc làn váy lên, cũng không quay đầu lại mà chạy thẳng đến Đông Thượng Các.
“Đại nhân!” Hồng Nhụy vốn định đuổi theo, lại bị Xá Địch thị ngăn cản.
Xá Địch thị cười nói: “Nàng muốn làm chuyện Thái Hậu đã giao phó, ngươi đi theo cũng bị đuổi trở về, không bằng về Tây Thượng Các nghỉ ngơi trước đi.”
Hồng Nhụy lo lắng nhìn theo bóng dáng Uyển Nhi ở xa xa, có thể làm đại nhân thất thố như thế, chỉ có thể là điện hạ.
“Trở về đi.” Xá Địch thị dịu dàng phân phó.
“Vâng……” Hồng Nhụy chỉ có thể nghe theo Xá Địch thị, về Tây Thượng Các trước, chờ đợi đại nhân trở về.
Mây đen dần dần dày đặt, bầu trời lâm vào một mảnh xám xịt âm trầm.
Chẳng được bao lâu, mưa Thu như tơ, theo gió lạnh bay bay xuống, dệt thành một tấm lưới giăng giữa đất trời.
Thái Bình đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn về mái cung —— bọt nước từng giọt từng giọt nhỏ xuống từ mái hiên, nện lên phiến đá, phát ra vô số thanh âm trầm đục.
Hơi nước ẩm ướt ập vào mặt, ngày mưa như vậy làm người ta cảm thấy nặng nề một cách khó hiểu.
Cuối cùng đã trở lại, cuối cùng đã về tới tòa Cấm Đình này.
Sau này còn có rất nhiều chuyện phải mưu tính, còn có rất nhiều người phải trừ khử, thậm chí…… không thể tránh khỏi còn phải nói với người ấy mấy lời gây tổn thương.
Liều thuốc an thần này, Thái Bình cần thiết phải cấp cho a nương.
Chỉ có bước một bước này, a nương mới có thể cho nàng càng nhiều quyền lực.
Nhưng trước lúc đó, nàng cần thiết phải gặp mặt Uyển Nhi, từng câu từng chữ mà báo ý tưởng của nàng với Uyển Nhi, cũng nói ra hứa hẹn của nàng với Uyển Nhi.
Làm sao để nói với a nương rằng, nàng muốn gặp mặt Uyển Nhi?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chiều Hư
2.
Đông Vì Huyền Anh, Xuân Vì Thanh Dương
3.
Xuất Môn Ước Pháo Quên Mang Điểu
4.
Tước Đăng Tiên
=====================================
Thái Bình nhíu mày, lý do nào cũng không ổn, không chú ý, sẽ chỉ làm a nương lại hoài nghi Uyển Nhi.
“Ai.”
Thái Bình than nhẹ, ánh mắt rơi xuống, bỗng nhiên giật mình trong một cái chớp mắt.
Trong cơn mưa phùn, bóng người mà nàng ngày nhớ đêm mong xuất hiện ở trước cửa cung, nàng ấy bình ổn lại hơi thở, nói ý định đến với Vũ Lâm tướng sĩ đang canh gác, chờ Vũ Lâm tướng sĩ hỏi ý trở về, cuối cùng cho nàng ấy tiến vào.
Tay Thái Bình vịn lên thanh chắn, vừa lúc Uyển Nhi giương mắt nhìn về phía này.
Nàng đứng trên lầu các ấm áp cười khẽ, nước mắt nhanh chóng nổi lên.
Nàng ở dưới hiên thở phào một hơi, đôi mắt đỏ bừng, cung kính hành lễ với Thái Bình.
Trời đất phảng phất lặng yên, chỉ còn lại tiếng hít thở có chút loạn của các nàng.
Xa cách năm năm, những tình cảm những nhớ nhung bị đè nén trong năm năm giống như thủy triều dâng trào, đánh mạnh vào trái tim hai nàng, bang bang rung động.
Cuối cùng đã gặp được, hai bên bình an, lần này đã không có ai nuốt lời..