Cuối tháng bảy, xe ngựa của Uyển Nhi cùng Xá Địch đã tiến vào địa giới Trường An.
Uyển Nhi lấy lụa trắng đã chuẩn bị sẵn ra, buộc chặt lên trán trước khi tiến vào Trường An.
Nếu lúc truyền chỉ, Thái Bình liếc mắt một cái nhìn thấy mi tâm của nàng có vết thương, chỉ sợ biểu tình của Thái Bình sẽ có dị thường.
Xá Địch thị không phải là người nhiều chuyện, nhưng phần lớn Vũ Lâm tướng sĩ đồng hành là tâm phúc của Võ Hậu, nàng không thể không vì Thái Bình mà nghĩ nhiều hơn một chút.
Xá Địch thị nhìn hành động của Uyển Nhi, nghi hoặc hỏi: “Uyển Nhi, đây là vì sao?”
“Ta từng thư đồng điện hạ nhiều năm, điện hạ đối với ta rất tốt, nếu nhìn thấy vết sẹo do chính tay Thái Hậu ban cho, có lẽ sẽ chất vấn trực tiếp.” Uyển Nhi cũng không muốn giấu nàng ấy quá nhiều, “Điện hạ năm đó thường xuyên bị Võ Hậu quở trách, hiện giờ trấn thủ Trường An, xung quanh có rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm.
Điện hạ chất vấn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu bị người có ý đồ thêm mắm thêm muối bẩm báo cho Thái Hậu, có lẽ sẽ không phải là chuyện nhỏ.”
Xá Địch thị gật đầu cười nói: “Uyển Nhi có tâm.”
Uyển Nhi mỉm cười, “Thái Hậu muốn Trường An yên bình, ta chỉ cầu điện hạ bình yên, cũng coi như báo đáp nàng ấy ân cứu mạng năm đó.”
“Sao?” Xá Địch thị ngược lại cảm thấy hứng thú.
“Từ xưa kẻ đã bước vào thiên lao, hiếm khi còn sống ra ngoài.” Uyển Nhi nói ngắn gọn, “Điện hạ thiện tâm, giữ lại một mạng cho ta.”
Xá Địch thị nghe đến đó, cảm khái nói: “Lúc trước điện hạ gieo thiện nhân, hôm nay gặt được thiện quả, cũng là đương nhiên.” Nếu muốn che vết thương, hoặc là dùng hoa điền vẽ đè lên, hoặc là dùng lụa buộc trước trán, hiện giờ hai người các nàng tới hạ chỉ để điện hạ chủ trì tang lễ của tiên đế, nếu dùng hoa điền diễm lệ che giấu, đó là cử chỉ bất kính, cho nên Uyển Nhi chỉ có thể xử trí như vậy.
Lúc lưu lại Trường An, dùng lụa trắng che trán, hợp tình hợp lý.
“Uyển Nhi có bao nhiêu dải lụa trắng?” Xá Địch thị đột nhiên hỏi, “Muốn mang thì chúng ta cùng nhau mang.”
Uyển Nhi vốn dĩ cũng nghĩ như vậy, còn chưa mở miệng, Xá Địch thị đã nghĩ tới cùng một chỗ, nàng không khỏi cười nói: “Trinh nương, cảm ơn.” Vừa nói, liền lấy ra một dải lụa trắng khác đã chuẩn bị sẵn trong tay áo.
“Chuyện nhỏ không tốn sức gì thôi mà.” Xá Địch thị tiếp nhận lụa trắng, giống như Uyển Nhi cũng buộc lên trán, chớp mắt cười khẽ với Uyển Nhi, “Không cần khách khí.”
Uyển Nhi càng thêm tươi cười, ở trong hậu cung có thêm một bằng hữu thông minh lại thẳng thắn như vậy, cũng coi như là một chuyện may mắn.
“Sau khi tuyên chỉ, ta muốn trở về nhà nhìn xem.” Xá Địch thị nhấc màn xe lên, nhìn ra bên ngoài.
Xe ngựa đã vào trong thành Trường An, đường xá quen thuộc rõ ràng ở trước mắt, lúc Bùi Hành Kiệm đến ngày hưu mộc, cũng từng nắm tay nàng đi dạo ở phường thị Trường An, hưởng thụ thời gian thanh bình hiếm hoi.
“Trinh nương cứ yên tâm về nhà, bên điện hạ để ta nói.” Uyển Nhi nhìn thấy trong đáy mắt nàng ấy có một phần tình cảm sâu đậm đè nén, đoạn thời gian cuối ở bên Bùi Hành Kiệm hẳn là hồi ức vừa ấm áp vừa trân quý của nàng ấy.
Giống như ——
Uyển Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng nhớ rõ đây là nơi nào, tiếp tục đi về phía trước, đó là tòa nhà của a nương.
Nơi này cách chợ phía Tây rất gần, rất nhiều hồi ức tốt đẹp giữa nàng cùng điện hạ, đều diễn ra ở khu chợ phía Tây ầm ĩ lại phồn hoa kia.
Nàng không nhịn được mà bật cười, cuối cùng đã có thể quang minh chính đại gặp mặt Thái Bình, tim nàng đột nhiên đập nhanh một phách.
Nếu không phải Xá Địch thị ở ngay bên cạnh, nàng chỉ sợ đã thúc giục Vũ Lâm tướng sĩ đánh xe, mau mau chạy tới phủ Trấn Quốc Công Chúa.
Xe ngựa cuối cùng đã ngừng lại, Hồng Nhụy đến bên xe ngựa nhấc màn xe lên, cung kính nói: “Đại nhân, đã tới phủ công chúa rồi.”
Không biết vì sao, Xá Địch thị lại cảm thấy trong giọng nói của Hồng Nhụy lộ ra một tia vui mừng.
Nàng không khỏi nhìn Hồng Nhụy nhiều thêm một cái, chỉ thấy trên mặt Hồng Nhụy đều là vui vẻ, cao hứng giống như về đến nhà.
Uyển Nhi ra vẻ đạm nhiên, “Đã biết.” Nói xong, liền ôm hộp gỗ sơn mài xuống xe ngựa.
Bên trong là thánh chỉ lần này, Uyển Nhi đứng thẳng trước cửa phủ, hai tay ôm hộp gỗ mài, chờ Xá Địch thị chỉnh trang xong, liền cùng Xá Địch thị bước vào phủ công chúa.
Đời trước khắp phủ Trấn Quốc Công Chúa đều là phong cảnh xa hoa, thế nhưng đời này đã khác, nơi chốn lộ ra ý thơ cây cảnh.
Thái Bình biết Uyển Nhi thích hái cánh hoa rồi nghiền nát làm giấy viết thư, nên nàng đã chọn chút giống cây giống hoa phân vào bốn viện —— ngày Xuân hoa lê như tuyết, ở trong tiểu viện phía Đông, viện tên “Thắng Tuyết”; ngày Hạ thược dược diễm lệ, nằm ở đình phía Tây, đình gọi “Giáng Hồng”; tiểu viện phía Bắc gieo trồng một loạt cây hoa quế, mỗi khi Thu đến, hoa quế với sắc vàng rực rỡ điểm đầy cành, nơi đây đặt tên “Văn Thu”; đến nhà thủy tạ phía Nam, bên kia có một vườn mai, còn có một ngôi đình chuyên dùng để ngắm hoa mai, tên là “Lăng Hàn”.
Hôm nay Uyển Nhi cũng không có cơ hội xem toàn bộ phủ Trấn Quốc Công Chúa, nhưng khi đi qua đình Giáng Hồng, vẫn không nhịn được nhìn vài lần hoa thược dược nở rộ rực rỡ bên trong.
Hương hoa nồng đậm, trêu chọc không ít ong bướm quanh quẩn.
Vườn hoa đẹp đẽ như vậy, Thái Bình nhất định đã tốn không ít tâm huyết.
“Đại nhân, mời đi bên này.” Tỳ nữ dẫn đường không phải là Xuân Hạ, nàng ta nghe theo điện hạ phân phó từ sáng sớm, dẫn quý nhân đến Đông Đô về sân sau đình Giáng Hồng.
Tới gần sân nhỏ, liền nghe thấy vài tiếng binh khí va chạm.
Ý cười trên khóe miệng Uyển Nhi liền tiêu tán, thần sắc đột nhiên trở nên ngưng trọng.
Điện hạ nên ở chính đường cung kính tiếp chỉ, chứ không phải ở hậu viện luyện võ, việc này nếu truyền tới tai Võ Hậu, cũng không biết những người đó sẽ thêm mắm thêm muối như thế nào.
Nghĩ đến đây, Uyển Nhi không khỏi bước nhanh hơn, đi dọc theo một đoạn hành lang hơi nghiêng, cảnh tượng trước mắt làm Uyển Nhi nháy mắt hóa đá tại chỗ.
Chỉ thấy Thái Bình mặc viên khâm bào sam màu xanh nhạt, cầm kiếm đâm về phía võ sĩ mặc đồng phục đen tuyền ở đối diện.
Võ sĩ kia trời sinh oai hùng, kiếm thuật cũng cực kỳ cao siêu, chỉ nhẹ nhàng vung kiếm một cái, đã hóa giải thế công của Thái Bình.
Thậm chí, võ sĩ còn đột nhiên giơ kiếm lên, Thái Bình vội vàng vung kiếm, nhưng gót chân không biết đụng vào cái gì, lại lảo đảo một phen, sau đó ngã về phía sau.
Võ sĩ ra tay cực nhanh, duỗi cánh tay câu lấy, Thái Bình thế nhưng lại đâm vào trong ngực hắn.
“Mạt tướng biết tội.” Võ sĩ không dám ôm công chúa lâu, vội vàng buông tay, lui về sau một bước.
Thái Bình lại cười cười, ở trước mắt bao người, đầu ngón tay chọc một cái lên ngực võ sĩ, “Ngươi có tội gì chứ?” Giọng nói mang theo chút mị hoặc, làm người nghe nhịn không được mơ màng.
Nàng chính là cố ý để cho người hôm nay đến tuyên chỉ xem.
Những người đó nhìn thấy, trở về báo cáo với a nương, a nương có thể bớt nghi ngờ nàng cùng Uyển Nhi một chút.
Bằng không, công chúa đã mười chín tuổi, vẫn luôn hờ hững với thiếu niên lang, sẽ chỉ làm cho người khác ngờ vực, thậm chí Võ Hậu cũng sẽ cảm thấy không thích hợp.
“Điện hạ!” Xuân Hạ hầu hạ ở bên cạnh vội vàng gọi một tiếng, nửa là bởi vì lo lắng Thái Bình, nửa là bởi vì nàng nhìn thấy sắc mặt Uyển Nhi rất là không tốt, giương giọng nói: “Thượng Quan đại nhân tới!”
“A!” Thái Bình không nghĩ tới hôm nay đến tuyên chỉ lại là Uyển Nhi, nàng hoảng hốt như bị sét đánh mà hung hăng đẩy võ sĩ ra, quát lên, “Mau cút!”
Sắc mặt Uyển Nhi âm trầm như sắt, đáy mắt dâng lên một tia lửa giận.
Thái Bình tự biết mình có lỗi, nhưng không thể giải thích ngay bây giờ, lúc này cười làm lành cũng không phải, nói chuyện cũng không phải, chỉ đành ra vẻ không có việc gì, thu bội kiếm rồi đi lên trước, “Sao lại là ngươi?”
“Điện hạ tiếp chỉ!”
Uyển Nhi đột nhiên nghiêm túc giương giọng, Thái Bình cứng nhắc ngừng lại bước chân, lập tức quỳ xuống.
Xá Địch thị tiến lên tiếp nhận hộp gỗ mài, Uyển Nhi cung kính lấy thánh chỉ bên trong ra, mở rộng thánh chỉ, cố ý chặn tầm mắt Thái Bình nhìn về phía nàng.
Ghen tuông như một cây ngân châm đâm sâu vào trái tim, không ngừng xỏ xuyên qua tim Uyển Nhi, nhưng cây ngân châm này còn mang theo sợi tơ đã ngấm qua giấm chua, siết lấy trái tim Uyển Nhi như muốn vỡ nát.
Lý trí nói với nàng, có lẽ điện hạ cố ý diễn kịch, nhưng cảm tình lại nói với nàng, đây là cử chỉ không an phận của điện hạ.
Nàng kéo căng sợi dây lý trí, chua xót tức giận lại dời non lấp biển mà đến.
Nếu không phải nơi này còn có người khác, Uyển Nhi nhất định phải cắn răng nói ra một câu, “Điện hạ hiện giờ thật vui sướng!”
“Thần, nghe chỉ.” Thái Bình chỉ nói ba chữ, nhưng Uyển Nhi cảm thấy ba chữ này cũng đánh vào tai nàng, đâm vào tim nàng.
Giờ này khắc này, nàng chỉ nghĩ lập tức tuyên xong thánh chỉ, chạy nhanh rời khỏi nơi đây, tìm đến chốn yên tĩnh một chút.
“Càn lăng đã xây xong, nên chọn ngày lành an táng tiên đế.
Hết thảy đều chiếu theo lễ chế, lệnh công chúa toàn quyền xử lý.”
Trong thanh âm của Uyển Nhi lộ ra hàn ý dày đặc, ngắn gọn mấy câu làm trong tim Thái Bình phát lạnh.
Thái Bình đã sớm biết a nương sẽ cho phép việc này, chỉ là không nghĩ tới a nương lại đẩy Uyển Nhi đến đây, cho nên Uyển Nhi nói gì đó, nàng một chữ cũng không nghe vào, hiện nay trong lòng đều đang suy nghĩ nên trấn an Uyển Nhi như thế nào, giải thích sự tình như thế nào mới rõ ràng.
Uyển Nhi tuyên chỉ xong, không nghe thấy thanh âm Thái Bình, nàng nhịn không được thúc giục: “Điện hạ còn không tiếp chỉ?”
“Vâng!” Thái Bình nâng hai tay lên, tiếp nhận thánh chỉ từ trong tay Uyển Nhi, liền nhanh chóng đứng lên, giành trước một bước nói, “Chư vị đường xa mà đến, vất vả, Xuân Hạ, nhanh chóng đi thu thập thượng phòng, sắp xếp cho hai vị đây.”
“Trường An có dịch quán, không cần điện hạ nhọc lòng.” Uyển Nhi cố nén tức giận, lạnh lùng từ chối Thái Bình.
Thái Bình biết nàng ấy thật sự tức giận, lúc này trong tim đã hoàn toàn rối loạn, gấp giọng nói: “Bổn cung cũng đã mở lời, Thượng Quan đại nhân tốt xấu gì cũng nên cho bổn cung chút thể diện.”
Uyển Nhi cười lạnh, “Điện hạ nói quá lời, hạ quan chỉ hành sự theo lệ mà thôi, xin điện hạ đừng làm khó hạ quan.”
Thái Bình bị đâm một chút, ở trước mặt những người này cũng không thể thất lễ lôi kéo Uyển Nhi không cho đi, “Vậy…… Dùng xong ngọ thiện rồi đi cũng không muộn mà.”
Uyển Nhi nhất bái với Thái Bình, “Không cần.”
Xá Địch thị nhìn thấy không hiểu ra sao, điện hạ đối với Uyển Nhi rất tốt, nàng đã nhìn ra, nhưng Uyển Nhi đột nhiên cả người đầy gai nhọn, nàng lại không hiểu.
Cố tình Uyển Nhi còn nói rất hợp tình hợp lý, mặc dù Xá Địch thị cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng cũng không tìm ra nửa điểm sơ hở nào.
Uyển Nhi nhìn thấy Thái Bình lại muốn mở miệng, lập tức giành nói: “Điện hạ cũng không cần sai người đưa tiễn, đường đến dịch quán, hạ quan đã biết.” Nói xong, liền xoay người đi xa, không hề quay đầu lại.
Xá Địch thị chần chờ một chút, hành lễ với Thái Bình xong, liền nhanh chóng đuổi theo Uyển Nhi.
Vành mắt Thái Bình ửng đỏ, gấp đến độ tháo bội kiếm xuống quăng qua một bên.
Xuân Hạ vội vàng đi đến trước, nhặt lại bội kiếm, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Điện hạ đừng vội, nô tỳ có thể đi đến dịch quán một chuyến, giúp điện hạ giải thích.”
Thái Bình biết rõ tính tình của Uyển Nhi, nàng ấy một khi đã cứng rắn, làm sao mà dăm ba câu của Xuân Hạ có thể nói rõ ràng.
“Ngươi đến chỉ có bị sập cửa vào mặt thôi.” Thái Bình cay đắng mở miệng, tuy nói là Xuân Hạ, nhưng nàng biết cho dù là tự mình đi, nàng cũng sẽ bị sập cửa vào mặt.
“Nô tỳ đi tìm Hồng Nhụy, để Hồng Nhụy hỗ trợ khuyên nhủ đại nhân.” Xuân Hạ lại thêm chủ ý.
Thái Bình trừng mắt nhìn Xuân Hạ một cái, “Vô dụng.”
Xuân Hạ nhỏ giọng lẩm bẩm, “Điện hạ cũng không thể tự mình đi một chuyến……”
“Chỉ sợ bổn cung có đi cũng vô dụng.” Chỉ cần Uyển Nhi chịu nghe giải thích, Thái Bình có thể ngàn dỗ vạn dành ở trước mặt nàng ấy, muốn nàng làm cái gì cũng đều được.
Xuân Hạ ý thức được sự tình nghiêm trọng, “Vậy…… Vậy nên làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao bây giờ? Chờ nàng ấy hết giận, tự mình lại đây.” Thái Bình nghĩ, a nương phái Uyển Nhi tới tuyên chỉ, tất nhiên sẽ giao phó thêm chuyện khác, nếu là như thế, Uyển Nhi dĩ nhiên sẽ phải đến phủ công chúa một lần nữa.
Xuân Hạ lại cảm thấy như vậy không ổn, “Điện hạ, chờ đợi như vậy cũng không tốt lắm đâu.”
Thái Bình tâm phiền ý loạn, đột nhiên lặng im, nhìn chằm chằm Xuân Hạ hồi lâu.
Xuân Hạ bị Thái Bình nhìn chằm chằm đến dựng cả lông, “Điện hạ người nhìn nô tỳ làm gì nha?”
“Giúp bổn cung làm một việc.”
“Vâng.”
_____
Chú giải
Biển giấm: ghen tuông như biển
Hưu mộc: nghĩa gốc là nghỉ ngơi tắm tội, thực chất là nghỉ phép, ngày nghỉ.