Đêm đó, mưa rơi xuống không hề có dấu hiệu, mang theo gió lạnh thấu xương, tàn sát bừa bãi
các cửa sổ đóng kín. Cẩm Dạ đứng gần sát cửa, nguyên bản quần áo vốn đơn bạc bị mưa gió ướt thấu.
Lúc này đã gần cuối mùa thu, mặt nàng
trắng bệch, cảm thấy độ ấm trên đầu ngón tay nhanh chóng tan đi, rõ ràng huyệt đạo trên người một canh giờ trước đã tự cởi bỏ, lại cố tình không chịu hoạt động nửa bước, cứng rắn trong mưa gió tra tấn chính mình.
“Thiếu phu nhân, ngài đây là tội gì……” Diêu Thủ Nghĩa đi lên phía trước, đang
muốn đóng cửa sổ lại bàn tay bị đối phương ngăn ở nửa đường, ông thở
dài, giọng điệu trầm trọng: “Nếu ngài cũng bị bệnh, ai tới chăm sóc
thiếu gia.”
Cẩm Dạ vẫn chưa trả lời, chỉ chậm rãi quay đầu, nhìn
về phía nột thất đèn đuốc sáng trưng, ngoài bình phong đứng Trì Nguyệt
Hằng vừa được tin tức đã vội vàng chạy tới, giờ phút này đang cùng Thái y cúi đầu nói chuyện với nhau, người đó trên mặt tràn đầy sợ hãi cùng bất đắc dĩ, nói chưa đến nửa khắc đã bùm một gối quỳ xuống, sau đó liên tục dập đầu.
Cảnh tượng này không thể nào quen thuộc được hơn, nàng
như ý thức được điều gì, run run hai tay che mặt, xoay người hô hấp hào
hển. Tất cả bất hạnh tựa như trong một đêm đều buông xuống, nàng vẫn
không dám tới gần giường, là sợ nhìn thấy hắn nôn ra máu dáng vẻ không
tức giận, nhưng hôm nay hành động gián tiếp của thái y lại bóp chết nàng lừa mình dối người.
Diêu Thủ Nghĩa ghé sát vào, nghe rõ miệng
nàng không rõ lăn qua lộn lại nói câu nói kia –“Là ta làm chàng tức
giận, là ta làm chàng đau đầu…… là ta khiến chàng ăn vào độc dược.”
Ông trầm mặc đã lâu, cũng không nghĩ ra lời an ủi, không đành lòng quay mặt đi: “Thiếu phu nhân, thiếu nguyệt không độc, là có người động tay động
chân, huống chi, ngài cũng không biết, đây chỉ là đúng dịp, ngài không
cần áy náy.”
Ánh sáng trong mắt Cẩm Dạ từng chút từng chút lóe
lên, đúng vậy, nàng không biết, nhưng trên đời này nhiều lần đúng dịp
như vậy, sao nàng lại cố tình đưa độc dược tới phu quân. Nghiêng ngả lảo đảo vượt qua bình phong, nàng nhìn thấy nam tử trên giường mặt như màu
tuyết, lẳng lặng nằm ở đó, đúng là không có nửa phần sinh khí, lòng nàng cả kinh, run rẩy vươn ngón tay……
“Nghiêm phu nhân!” Trì Nguyệt
Hằng một phen túm cổ tay nàng, nhíu mày nói: “Tham hơi thở làm gì, người còn sống, bổn vương tại đây, Nghiêm tướng không chết được.”
Cả
người Cẩm Dạ đều mộng, sửng sốt một trận, bỗng nhiên dùng sức túm Thái
y: “Phương Thái y, ông nói cho ta biết, phu quân ta trúng độc gì?”
Phương Mẫn Chi qua tuổi bán trăm hơi hơi run rẩy đứng thẳng thân mình, vẻ mặt
suy sụp cúi đầu xuống: “Này…… Hạ quan cũng không biết, theo nghề y hơn
mười năm, chưa bao giờ gặp qua độc này. Mới vừa rồi bắt mạch cho Nghiêm
tướng, chỉ cảm thấy thân thể ngài ấy băng hàn, âm độc công tâm, cố tình
mạch tượng lại tương phản, hạ quan…… hạ quan vô năng.”
Cẩm Dạ
cười rất khó coi, tầm mắt xẹt qua Trì Nguyệt Hằng thần sắc ngưng trọng
bên cạnh, cắn môi nhẹ giọng nói: “Cửu Vương gia, ngươi đi vơ vét danh y
trong thiên hạ, ta đi bắt người hạ độc, được không?”
Nàng nói
chuyện cực nhỏ giọng, nhưng vẫn đang nghe ra ý quyết tuyệt. Trì Nguyệt
Hằng không chút nghi ngờ, nếu Nghiêm Tử Trạm thực sự có gì không hay,
chỉ sợ nha đầu kia sẽ thay hắn báo thù trước, sau đó tự tử trước mộ
phần.
“Được, không chỉ chuyện hạ độc, bổn vương cũng sẽ phái
người đi thăm dò.” Gật gật đầu, hắn do dự mãi, vẫn nói ra câu nói kia:
“Chúng ta…… thời gian không nhiều lắm, ước chừng chỉ có một tháng.”
Nghe vậy Cẩm Dạ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn, há mồm chưa nói ra một
câu, nước mắt nhịn đã lâu lại khó nhẫn, từng giọt rơi xuống, dính ướt
hai má.
Trì Nguyệt Hằng chưa bao giờ thấy dáng vẻ nàng như vậy,
mặc dù giao tình không coi là sâu, cũng thấy rõ trong mắt nàng sắc thái
cực kỳ bi thương, hắn ý thức được người bên ngoài dù nói nhiều cũng
không có ý nghĩa, hắn lắc đầu, mang theo hạ nhân ra ngoài. Khoảnh khắc
khép cửa lại, rõ ràng nghe được tiếng khóc thống khổ nén thấp đến mức
tận cùng kia, nức nở như con thú nhỏ, từng thanh lấy máu.
Diêu Thủ Nghĩa dừng lại cước bộ, lo lắng xoay người: “Vương gia, này……”
Trì Nguyệt Hằng nhìn phía chân trời: “Mạng Nghiêm tướng rắn như vậy, bổn vương nghĩ, ông trời sẽ không mang đi.”
Diêu Thủ Nghĩa thở dài: “Mong có thể mượn Vương gia cát ngôn.”
.
.
Ngồi ở trên giường lẳng lặng chăm chú nhìn mặt hắn, Cẩm Dạ nắm bàn tay băng
hàn tận xương của Nghiêm Tử Trạm, lòng xoắn cùng một chỗ, người một khắc trước còn dùng tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng dễ nghe kia giáo
huấn nàng, giờ khắc này lại không nhúc nhích vùi trong hôn mê. Nàng
thiếp mặt vào mu bàn tay hắn, nước mắt càng không kiêng nể gì rơi xuống, hắn xưa nay là nam tử cơ trí cường đại, đại nạn trước mặt cũng không
yếu thế, nếu hắn biết giờ phút này mình yếu đuối mặc người xâm lược như
vậy, sợ là sẽ tức giận đi.
Nhẹ nhàng mơn trớn hàng mi đẹp của hắn, nàng gục đầu xuống, hôn lên khóe mắt: “Chờ ta.”
Gọi hai tiểu tỳ canh tẩm phòng, Cẩm Dạ áp chế không nỡ nhẫn tâm rời đi. Qua hành lang gấp khúc, đẩy ra cửa thư phòng, nàng châm lửa thắp nến, nơi
này còn bảo trì dáng vẻ lúc trước rời đi, vì sự tình xảy ra đột nhiên,
đám máu đen hắn phun ra rõ ràng còn trên mặt đất, nàng hung hăng cắn
môi, bức lui lệ trong đáy mắt.
Tấu chương trên bàn chỉnh tề xếp ở góc, giấy và bút mực còn ở vị trí nguyên bản của nó, duy độc là bình sứ nhỏ đựng thiếu nguyệt, cô đơn nằm ở cạnh bàn, nút vải hồng bịt miệng đã bung ra. Cẩm Dạ theo phản xạ ghét bỏ nhan sắc như màu máu, đầu ngón tay vung lên, khiến cho nó nhẹ nhàng bay đi .
Thật cẩn thận bưng
bình sứ lên, nàng dùng ống tay áo bày ra, đổ hết dược vật bên trong, mấy viên thuốc tròn trịa như châu lăn tới, nhìn qua không thấy gì không ổn. Đợi đến khi cẩn thận để sát vào, mới phát giác có mấy viên bên ngoài
giống như dính nước, ướt sũng, dưới ánh nến càng thêm rõ ràng.
Nàng nhướng mày, từ trong lòng lấy ra chiếc khăn sạch sẽ, đem mấy viên thiếu nguyệt kia cẩn thận bọc vài tầng, đang muốn nhét vào cổ tay áo, khóe
mắt đột nhiên quét thấy đáy bình dính cái gì. Để sát vào kiểm tra, mới
nhìn rõ là một mảnh đóa hoa, không thu hút, thậm chí hơi hơi khô vàng.
Bàn tay cầm chai của Cẩm Dạ đột nhiên buông lỏng…… Rầm, bình sứ nhỏ ấy nện
trên mặt đất, vỡ thất linh bát lạc. Nàng không rảnh bận tâm, chỉ vì đóa
hoa kia cùng đóa hoa Bùi Diệc Hàn tặng nàng để hoàn thành tâm nguyện
giống nhau như đúc. Trí nhớ dường như lại nhớ tới lúc hắn gần đi đêm đó, cầm một gốc cây lục hiệp hoa khô cằn, biểu tình cà lơ phất phơ, cười
nói cho nàng về sau nếu có chuyện gì phiền toái, một cánh hoa bằng một
nhiệm vụ.
Nay hoa này dị thường kỳ quái xuất hiện ở đây, tuyệt
đối không có khả năng trùng hợp, chẳng lẽ là…… hay là…… Cẩm Dạ trắng
bệch mặt đứng tại chỗ, có chút cảm giác như cưỡi ngựa xem hoa –
“Họ Bùi, ngươi tới kinh thành làm gì?”
“Tìm người quen, vi sư ta còn có chút tâm nguyện vẫn chưa hoàn thành.”
“Ta nói này sư phụ đại nhân, ban đêm xông vào tướng phủ cũng không phải ai cũng có thể chịu trách nhiệm.”
“Vi sư chẳng qua là tới thăm ngươi thôi……”
Hai lần, đều ở phủ đệ nhà mình, khi gặp lại, hắn lại biến hóa nhanh chóng
thành Trạng nguyên gia văn võ song toàn. Ý cười lạnh bạc ý nở rộ từ khóe miệng, Cẩm Dạ nhặt lên đóa hoa héo rũ kia, từng chút từng chút nghiền
nát nó trong lòng bàn tay, giống như sự tín nhiệm cuối cùng của nàng
giành cho người nào đó.
Ngoài cửa sổ không biết khi nào truyền đến tiếng kêu đột ngột, rồi sau đó là tiếng rít phá không mà đến.
Dường như có gì đó sát mặt đi qua, Cẩm Dạ hiểm hiểm xoay người, quay đầu liền nhìn thấy giữa giá sách đinh một phen phi tiêu, đuôi tiêu có một khối
vải nhỏ. Nàng đi qua một phen kéo xuống, nhìn thoáng qua chữ viết quen
thuộc phía trên, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, ngay cả mưa gió ngoài
cửa sổ cũng hóa thành không tiếng động. Từng nghe qua những chuyện liên
quan đến phản bội cùng lừa gạt gièm pha, ai ngờ được một khi xảy ra với
mình, cũng thật sự đau như tim móc.
“Tiểu thư…… Tiểu thư……” Có người nghiêng ngả lảo đảo xông vào cửa.
Cẩm Dạ xiết chặt khối vải kia, nhìn cô gái vẻ mặt lo lắng, sau đó nâng tay
nhét tóc của nàng ra sau tai, nhẹ giọng nói: “Sơ Tình, ta muốn đi ra
ngoài một chuyến.” Rất nhiều chuyện, phải hỏi rõ ràng.
Cô gái mặt ướt mưa vẫn kinh hồn chưa định: “Tiểu thư, người muốn đi đâu…… em đã
mất dấu vết Sở Luật, ai ngờ vừa hồi phủ chợt nghe cô gia trúng độc, sao
lại thế này?”
“Kỳ thật…… ta cũng không biết sự tình vì sao biến
thành như vậy. Sơ Tình, em nói xem, nếu người mà em quen thuộc đột nhiên trở nên xa lạ đáng sợ, phải làm thế nào cho phải.” Cẩm Dạ cười chua
xót: “Thay ta chăm sóc Nghiêm Tử Trạm, ta muốn đi ra ngoài một chuyến.”
Bỏ lại một câu này, nàng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Sơ Tình
sững sờ tại chỗ, không rõ ý tứ của nàng, mà trong mắt có thể thấy được
bóng dáng nữ tử dị thường kiên định, so với mưa đêm càng thêm quyết
tuyệt. Sau một lúc lâu, nàng mới phản ứng lại, đuổi theo vài bước hô:
“Tiểu thư, ô!”
Cẩm Dạ như không nghe thấy, đội mưa vội vàng rời
đi, trên áo trắng còn dính máu của Nghiêm Tử Trạm lúc trước, bị nước làm ướt nhẹp, vết máu thấm ra, giờ phút này nhìn lên rất là đáng sợ.
Ngã tư đường ngoài tướng phủ vạn phần lạnh lùng, có lẽ do thời tiết, không
tìm thấy nửa phần bóng người, ngẫu nhiên có xe ngựa vội vàng băng qua,
bắn khởi một đám nước bùn. Nàng cũng không biết né tránh, tùy ý xa phu
thối một tiếng: “Mụ điên ở đâu ra, hơn nửa đêm còn lang thang bên ngoài, xui.”
Cẩm Dạ không giận ngược lại cười, nàng nghĩ nàng quả thật
điên rồi, mới có thể lỗ mãng ra cửa như vậy, tâm tâm niệm niệm muốn tìm
tung tích cha, thay phu quân của nàng tìm giải dược, lại muốn hỏi họ Bùi …… vì sao muốn làm như vậy.
Lại đi trăm bước, chính là Trạng Nguyên phủ.
Nàng lùi ở góc, xa xa nhìn trước phủ đệ hai ngọn đèn lồng, từ ống tay áo lấy ra mảnh vải kia, lại tinh tế nhìn một lần, phía trên ngắn ngủn có sáu
chữ — giải dược ở nhà của ta.
Đáy lòng chua xót khó nhịn, nàng
hít vào một hơi thật sâu, đang muốn cất bước, khóe mắt đột nhiên miết
đến trên tường phía trước bên phải có bóng đen nhảy xuống, nhìn ra là kẻ có võ công trụ cột, cước bộ cũng không ổn, như là bị thương. Cẩm Dạ căn bản không muốn để ý tới, nhưng bóng đen này càng chạy càng gần, hiển
nhiên không chú ý tới nàng ở chỗ âm u.
Đợi khi còn cách vài bước, người tới ý thức được không đúng, tiến đến gần một tay bóp cổ nàng: “Người nào!”
Cẩm Dạ đã thấy rõ hơn nửa khuôn mặt đối phương, ngay cả giãy dụa cũng lười, trực tiếp nói: “Tích Kì, là ta.”
Nghe vậy Tích Kì nhanh chóng buông tay, nhíu mày đánh giá nữ tử chật vật
trước mặt, sau đó nghiêng đầu nhìn nhìn Trạng Nguyên phủ phía sau, thấp
giọng nói: “Thiếu phu nhân, không thể.”
Cẩm Dạ lắc đầu, đưa mảnh vải qua, chân thành nói: “Nhìn thứ này, ngươi còn cảm thấy ta không nên đi?”
Tích Kì tiếp nhận, thô thô quét một lần, cắn răng nói: “Thiếu phu nhân không nên lỗ mãng như thế, lỡ may người có chuyện gì không hay xảy ra, thuộc
hạ không thể bẩm báo với đại nhân…… Độc của đại nhân, trong thời gian
ngắn nhất định sẽ không trí mạng, vẫn nên về trước bàn bạc kỹ hơn.”
Cẩm Dạ nâng mắt, nghi hoặc theo dõi hắn, chậm đợi câu dưới.
Tích Kì cười khổ: “Họ Bùi, sẽ không lấy mệnh của đại nhân nhanh như vậy.”
Huyết hải thâm cừu bị giết cả nhà, một viên độc dược sao có thể kết
thúc?
Cẩm Dạ hít một hơi: “Dù vậy, ta cũng phải đi hỏi cho rõ,
huống chi, cho dù độc kia không trí mệnh, cũng là kịch độc, sớm một ngày lấy được giải dược ta cũng sớm một ngày an tâm.” Dừng một chút, nàng
lại nghĩ tới điều gì, kích động bắt lấy ống tay áo nam tử bên cạnh:
“Tích Kì, ngươi đi Tống phủ biệt viện, cha ta đâu? Ngươi không dẫn ông
ấy đi ra sao?”
Sắc mặt Tích Kì vừa nghe đến những lời này sau
hoàn toàn bụi bại, ánh mắt bình thường chất phác đầy áy náy, bình tĩnh
nhìn Cẩm Dạ, thế nhưng hai chân quỳ xuống: “Thuộc hạ vô năng.”
Cẩm Dạ trợn to mắt, cất cao ngữ điệu: “Lời này của ngươi có ý gì?” Ngực như bị đè một tảng đá nặng, nửa khắc cũng không thở nổi, nàng chậm rãi gập
thắt lưng, từng ngụm từng ngụm hô hấp.
Tích Kì quay mặt, quyết đoán nói: “Tô lão gia, mất.”
Mất…… Mất……
Bốn chữ, như kiếm sắc, xuyên vào trong tai.
Cẩm Dạ giương miệng, muốn nói gì đó nhưng mắc trong cổ họng, nửa lời không mở miệng được.
Mưa rơi dường như lớn hơn nữa, tia chớp dữ tợn cắt qua phía chân trời, kế
tiếp tiếng sấm vang lên, miệng nàng tanh ngọt, cuối cùng không duy trì
được đả kích liên tiếp, quỳ xuống đất nôn ra một búng máu.