Bình thường mà nói
sau khi vào đêm, sẽ thấy đèn đuốc Tống phủ thành Bắc sớm lâm vào yên
lặng, có điều hôm nay, đã có chút không bình tĩnh, trừ bỏ hai xuyến đèn
lồng đón gió trước đại môn, ngay cả phòng ngủ đều rạng ánh đèn lồng.
Kỳ thật xưa nay Tống Chính Thanh đều hiểu đạo dưỡng sinh, ngủ khi mặt trời lặn, dậy khi gà gáy, hơn nữa bình thường chú trọng điều trị bằng ẩm
thực, cho nên thân thể so với nam tử trung niên cùng tuổi tốt hơn rất
nhiều, ngay cả vẻ ngoài thoạt nhìn cũng thế. Có điều nói đi phải nói
lại, một đại nhân vật không dễ bạc đãi chính mình như vậy đêm nay thế
nhưng phá lệ thức khuya.
Ánh nến sáng tỏ, chủ nhân Tống gia đang
vùi đầu trong công văn, trước mặt quỳ một hắc y nam tử, vẻ mặt trấn
định, cứ việc quỳ lâu ngày vẫn không thấy chút oán giận, khóe môi nhếch
sống lưng thẳng, liếc mắt một cái liền biết là hạng người được huấn
luyện quy củ.
Thật lâu sau, Tống Chính Thanh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: “Sự tình xử lý thế nào?”
Sở Luật gục đầu xuống, trả lời: “Hồi bẩm đại nhân, thuộc hạ đã theo ngài phân phó truyền lời nhắn cho đại tiểu thư.”
“Ừm.” Tống Chính Thanh ứng một tiếng, lại chấp bút, không có ý mở miệng.
Sở Luật cũng không dám quấy rầy, vô thanh vô tức lui tới góc, sau một lúc
lâu, lại thử nói: “Đại nhân, thuộc hạ cả gan nói một câu, dường như đại
tiểu thư rất căm tức chuyện chúng ta kèm Tô lão gia, chỉ sợ nàng ghi hận trong lòng, không chịu cống hiến cho đại nhân, không bằng……”
“Không bằng cái gì?” Tống Chính Thanh giương mắt, lạnh giọng ngắt lời: “Muốn
kiềm chế nha đầu kia chỉ có thể dùng biện pháp mạnh, Tô Khởi Vượng với
nàng mà nói là nhược điểm duy nhất, không có ưu thế này, ta không còn
điều kiện khác có thể bức nàng thỏa hiệp.” Ông thừa nhận phương thức này hơi tiểu nhân, có điều không còn cách nào, nếu năm đó họ Tô dám can đảm bắt cóc a tỷ, vậy trước mắt chịu chút khổ cũng hẳn là.
“Đại nhân nói phải.” Sở Luật buông đôi mắt, trên mặt có chút giãy dụa. Thẳng thắn mà nói, hắn xác thực lòng mang áy náy, hôm nay sau khi gặp Cẩm Dạ, lời
nói của nàng còn văng vẳng bên tai, nửa năm ở Tô gia, Tô Khởi Vượng quả
thật chưa từng bạc đãi hắn, thậm chí là toàn tâm tín nhiệm……
Nhận thấy thần sắc đối phương dường như không thích hợp, Tống Chính Thanh
đột nhiên đứng lên, nắm bút trên giá ném qua, cả giận nói: “Ngươi rõ
ràng bổn phận của mình cho ta, chớ làm chút chuyện thấp kém ăn cây táo
rào cây sung, nếu ta biết được, cẩn thận mạng chó của ngươi!”
Sở
Luật không tránh không né bị ném trúng, thấp giọng nói: “Thuộc hạ không
dám, thuộc hạ chỉ lo lắng lấy cá tính ăn mềm không ăn cứng của đại tiểu
thư mà nói, phương pháp này sợ là hoàn toàn ngược lại.” Nói xong, hắn
nhớ lại khuôn mặt bao hàm phẫn nộ cùng đau lòng kia, càng lúc càng cảm
thấy không được tự nhiên, khi đối mặt nàng có thể trưng mặt làm người
xấu, đợi khi yên lòng lại cảm giác có lỗi lại nảy lên.
“Không tới phiên ngươi quan tâm những chuyện này.” Tống Chính Thanh dài mặt, rất
là hờn giận, nuôi thân vệ này hơn hai mươi năm, ngay từ đầu là một tên
ăn mày bị vứt bỏ trên đường, đến bây giờ cũng xưng là thanh niên tuấn tú lịch sự, cho dù ông không đặt quá nhiều tâm huyết vào người này, nhưng
cũng hy vọng Sở Luật có thể trở thành trợ thủ đắc lực nhất của mình, ai
biết tuổi tác càng ngày càng tăng, tiểu tử này nhìn như quật cường càng
ngày càng nhân từ nương tay, làm việc đều thích để lại lối thoát, không
biết đạo lý nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Nói ngắn lại là lòng dạ đàn bà, chung quy khó thành châu báu.
Lại liếc mắt bóng dáng cao to mặt mày không sợ hãi một cái, Tống đại thủ
phụ nhíu nhíu mày: “Bắt đầu từ ngày mai ngươi trà trộn vào tướng phủ cho ta, nghiêm mật giám thị nhất cử nhất động của vợ chồng Nghiêm Tử Trạm,
đúng giờ hội báo.”
Sở Luật cả kinh trong lòng, vội vàng nói: “Thuộc hạ vô năng, sợ là dù dịch dung, đều bị đại tiểu thư nhận ra được.”
Nghe vậy Tống Chính Thanh cười lạnh: “Hừ, ta muốn làm cho nha đầu kia biết
chung quanh nàng đều có người của ta, làm cho nàng không dám dùng thủ
đoạn.” Ông biết Tô Cẩm Dạ là một cô gái không đơn giản, bề ngoài nhìn
qua bình thường, ngôn hành lại lộ ra tâm tư kín đáo, lòng dạ sâu đậm,
che dấu cũng vô cùng tốt, nếu không phải vài lần tiếp xúc về sau nàng cố ý vạch ra khuôn mặt ngụy trang, sợ là chính mình cho tới nay cũng sẽ
chẳng hay biết gì.
Sở Luật gật đầu: “Thuộc hạ hiểu được, đến lúc đó sẽ chú ý không để Nghiêm tướng phát hiện kỳ quái.”
“Tốt lắm.” Tống Chính Thanh ngồi trở lại ghế thái sư, trầm tư sau một lúc
lâu nói: “Còn một chuyện, ngươi thay ta cẩn thận quan sát quan hệ giữa
hai người.”
“Quan hệ?” Sở Luật sửng sốt, sau đó phản ứng lại: “Đại nhân lo lắng đại tiểu thư động chân tình?”
Tống Chính Thanh chậm rãi gõ mặt bàn, thản nhiên nói: “Chỉ sợ hai người này
đều có tình cảm với nhau, đến lúc đó liền phiền toái.” Đối phó một mình
Tô Cẩm Dạ đã rất khó giải quyết, thêm một tên Nghiêm Tử Trạm mình đầy ý
nghĩ xấu nữa, nếu thực tạo thành cục diện như thế, bàn cờ này sẽ không
dễ đi.
“Thuộc hạ sẽ lưu ý, mong đại nhân yên tâm.” Sở Luật vén y
bào, đi lễ nạp thái sau liền chuẩn bị lui ra: “Thời gian không còn sớm,
đại nhân bảo trọng thân thể, nên đi ngủ.”
“Ừm, ngươi đi xuống đi.”
Sở Luật theo lời rời đi, mới vừa đi tới cạnh cửa lại bị gọi lại, hắn thuận thế xoay người, vẫn như cũ khiêm tốn có lễ: “Đại nhân còn gì phân phó?”
Tống Chính Thanh vẫn không nhúc nhích trành hắn một hồi lâu, chậm rãi nói:
“Nha đầu Đinh Nguyệt kia tuổi cũng không nhỏ, ta thay nó tìm mối hôn sự, nếu ngươi có lòng thì khuyên nhủ nó, thiếu làm chút chuyện hoang đường, sống yên ổn trong nhà chuẩn bị lập gia đình cho ta.”
Sở Luật
nháy mắt cứng đờ, cả người lạnh lẽo, vài lời ngắn ngủn, lại như kim châm dầy đặc, không lưu tình chút nào đâm vào hắn, hắn gian nan xoay người
ra cửa, lần đầu tiên vô lễ như vậy không đợi Tống Chính Thanh ý bảo đã
tự tiện rời đi.
Mưa phùn như tơ, trúc xanh ánh họa.
Sở
Luật đứng cuối đường mòn, lẳng lặng nhìn bóng dáng hồng nhạt trong lương đình cách đó không xa, hắn sớm biết chuyện như vậy, hắn và Tống Đinh
Nguyệt chênh lệch thân phận khác nhau một trời một vực, là tuyệt đối
không có kết quả.
Nhưng sớm nhận rõ chút bi ai này sau lại vẫn
không làm nên chuyện gì, hắn vẫn không có cách nào xóa đi tình cảm không ngừng phát sinh, chỉ có thể dùng hết khí lực đối tốt với nàng, thỏa mãn tất cả yêu cầu nàng đề suất, dù cố tình gây sự cũng không quan tâm……
Mặc dù thay nàng thu thập bức họa của người đàn ông khác, mặc dù phải ẩn nhẫn nhìn nàng vì người kia mà mừng rỡ đau buồn, hắn đều vui vẻ chịu
đựng.
Sau một lúc lâu, Tống Đinh Nguyệt vô ý thức quay đầu, sau
khi thấy rõ người tới không khỏi kinh hỉ nói: “Sở Luật, cuối cùng ngươi
cũng đến, ta chờ ngươi đã lâu.” Tiếng nói thanh thúy lúm đồng tiền như
hoa.
Hắn cười khổ, không thể phủ nhận mình lại vì một câu nói vô
tâm mà run sợ trong chớp mắt, đầu kia nàng đi lại như con bướm, nhẹ
nhàng mà đến, mắt đẹp hàm chứa chờ đợi: “Họa của ta đâu? Mang đến
không?”
“Mang đến.”
Tống Đinh Nguyệt sốt ruột: “Ngươi thất thần làm gì, họa đâu? Để chỗ nào.”
“Ở chỗ này.” Sở Luật từ cổ tay áo rộng thùng thình rút ra cuộn tranh kia,
niết chặt trong tay, lại chậm chạp không chịu giao cho nàng.
“Sở
Luật, ta sẽ tức giận.” Tống Đinh Nguyệt ninh mi, nũng nịu quát: “Ta muộn như vậy còn chưa ngủ không phải vì nhìn ngươi sững sờ!” Vừa dứt lời,
nàng liền thiếu kiên nhẫn, tiến lên một phen đoạt lấy, lập tức mân môi
đắc ý cười: “Sớm muộn gì cũng phải đưa ta.”
Bức hoạ cuộn tròn bị
lưu loát mở ra, phía trên miêu tả một đôi nam nữ dựa sát vào nhau mà
đứng, rất tình chàng ý thiếp, mặc dù bút lực nhìn ra có chút khác biệt,
cũng không ảnh hưởng đến ý cảnh.
“Tiểu thư, người nên chết tâm.” Sở Luật dùng sức nhắm mắt lại.
Tống Đinh Nguyệt trợn to mắt, khuôn mặt vốn trắng nõn kia càng lúc càng
hồng, đến cuối cùng dung nhan vốn mỹ mạo vì quá tức giận mà có chút dữ
tợn. Hung hăng xé nát bức họa kia, nàng tiến lên đẩy nam tử trước mặt
một phen: “Sao lại thế này! Sao người đàn bà kia lại ở trong bức họa?
Nhất định là cha ta giở trò quỷ đúng hay không, ông ấy muốn ta gả cho
người khác……”
Sở Luật ngắt lời nói: “Tiểu thư, đừng đoán lung tung, không phải đại nhân làm.”
Tống Đinh Nguyệt sao có thể nghe lọt tai, vốn coi Tô Cẩm Dạ là cái đinh
trong mắt, lúc này bị bức họa làm cho tức giận không nhẹ, lập tức miệng
không lựa lời: “Ta biết rồi, nhất định là tiện nhân kia mua chuộc họa sĩ làm cho ta khó chịu, đoạt vị hôn phu của ta còn chưa tính, còn muốn hủy diệt niềm vui cuối cùng của ta, thật ghê tởm đến cực hạn!”
Một
tiếng trống làm tinh thần hăng hái mắng xong, nàng còn chưa giải hận,
tại vô số mảnh vụn kia số chết dậm chân, sau đó bỗng nhiên sửng sốt, ý
thức được hành vi của mình dường như cũng đem người trong lòng dẫm nát
dưới chân, vì thế lại lần nữa gập thắt lưng, phát hiện phần Nghiêm Tử
Trạm bèn từng mảnh từng mảnh nhặt lên.
Sở Luật không nhìn nổi, đột nhiên vươn tay túm nàng: “Tiểu thư, thanh tỉnh chút.”
Tống Đinh Nguyệt cắn răng: “Ta rất tỉnh táo, tất nhiên ta sẽ đợi đến ngày nào đó tiện nhân kia bị hưu!”
“Không có ngày như vậy.” Sở Luật không tự giác nặng tay thêm, vì sao nàng luôn không rõ, khăng khăng một mực thích một người đàn ông vĩnh viễn không
có khả năng yêu mình.
Tống Đinh Nguyệt ăn đau, bắt đầu liều mạng
giãy dụa: “Ngươi buông tay cho ta! Đừng vọng tưởng thay thế cha ta
thuyết phục ta, ta sẽ không bỏ Nghiêm Tử Trạm, ta cũng sẽ không gả cho
người khác, tuyệt đối không! Ngươi tiện thể nhắn cho cha ta, trừ phi ông ấy nguyện ý nhìn thấy ta chết, nếu không chớ bức ta!”
“……” Sở Luật rốt cục không thể nhẫn nại, theo bản năng nâng tay vung một bạt tai.
Tiếng tạt tai thanh thúy vang lên trong nháy mắt, hai người đều sửng sốt, một người vừa sợ vừa hối hận, một người khác thì ngây ra như phỗng.
Tống Đinh Nguyệt bụm mặt, vẻ mặt không dám tin: “Sở Luật, ngươi điên rồi có
phải hay không, thật to gan, cư nhiên dám động thủ với ta!” Nàng ở trước mặt hắn đều là muốn gió được gió muốn mưa được mưa, mười năm cùng nhau
lớn lên đều là như thế, sao dự đoán được giờ phút này hắn thế nhưng đánh nàng……
“Không cần gả cho người khác, không cần gả cho Nghiêm Tử
Trạm, cũng không được dễ dàng nói chết.” Bỏ lại câu nói kia, Sở Luật
không quay đầu lại đi thẳng rời khỏi.
Để lại một mình Tống Đinh
Nguyệt, bị mưa bụi bay vào lương đình làm mờ ánh mắt, dường như ý thức
được điều gì, không lấy Nghiêm Tử Trạm, cũng không gả cho người khác,
vậy còn có ai?
Khác biệt với buổi tối một ngày trước mưa rền gió
dữ, sáng sớm hôm nay tốt đẹp đến mức hoa mắt, ánh nắng nhu hòa chiếu vào trong phòng, Cẩm Dạ tại một mảnh ấm áp này tỉnh lại, ôm chăn chậm rãi
ngồi dậy, tay phải không tự giác sờ sờ ra phía ngoài, phát giác giường
ngủ bên cạnh trống không.
Xem ra quả nhiên hắn vẫn không trở về đi ngủ……
Nàng híp mắt, nhớ lại hành động quái dị của người nào đó tối hôm qua, đầu
tiên là chẳng hiểu ra sao nói muốn thay nàng lau người, sau đó khi nàng
bị bắt buộc cởi quần áo sau, tay thằng nhãi này sẽ không chỉ an phận cho việc lau mình. Đương nhiên, trong lúc đó nàng cũng nghiêm túc tỏ vẻ cự
tuyệt, bất đắc dĩ bị hắn trấn áp, khi phản kháng lại lần nữa vô ý đụng
đến miệng vết thương trên đầu gối, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng
ròng.
Kết cục cuối cùng, chính là người nào đó đỏ bừng hai mắt muốn tìm bất mãn vội vàng ly khai phòng ngủ.
Cẩm Dạ mân môi, nghĩ đến hắn cố nén dục vọng lại ra vẻ tư thái thanh cao
liền thấy buồn cười, nhưng cười chưa được nửa khắc, nhìn căn phòng trống rỗng, không tự chủ được lại bị hắc ám nặng trịch dưới đáy lòng đả
kích…… Thật sự là quá bất hiếu, cha còn đang mất tích, nàng còn có tâm
tư ở chỗ này nghĩ đông nghĩ tây, đặc biệt nhất là, nàng còn chưa kịp
thương lượng chính sự với Nghiêm Tử Trạm.
Vừa nghĩ như vậy, Cẩm
Dạ cố nén đau đớn trên hai đầu gối xuống giường, cùng thời khắc đó,
tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên. Nàng khập khiễng tiêu sái đi qua, vừa
mở cửa, liền nhìn thấy Sơ Tình vẻ mặt bất an không yên, vì thế theo bản
năng truy vấn: “Xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu thư, người còn đang tức
giận sao?” Sơ Tình vò khăn tay, khổ sở trong lòng không thôi, nếu có
thể, nàng thực không muốn làm cho tiểu thư – người đối đãi với mình như
tỷ muội hiểu lầm điều gì.
Cẩm Dạ thở dài: “Đêm qua ta cũng có chỗ không đúng, em chớ để ở trong lòng.” Theo biểu hiện xem ra, nha đầu kia chẳng qua động xuân tâm mà thôi, chủ yếu và thứ yếu hẳn là còn phân rõ.
“……Cả đời này em cũng không phản bội tiểu thư.” Sơ Tình giơ cao ba ngón tay, lời thề son sắt.
Cẩm Dạ tiến lên ôm nàng: “Được rồi, đều trôi qua, ta chỉ không thích em cùng người Tống gia ở cùng nơi.”
“Vâng.” Sơ Tình cuối cùng yên tâm, bỗng nhiên lại sán lại, thấp giọng nói:
“Tiểu thư, em nói cho người, hôm nay trong phủ đến một đám gia đinh
mới.”
Cẩm Dạ lơ đễnh: “Việc vặt như chọn lựa gia đinh xưa nay là chức trách của lão Diêu quản gia, có liên quan gì với ta sao?”
Sơ Tình do dự: “Nhưng mà, nhưng mà em nhìn thấy một khuôn mặt rất quen
thuộc, người này tiểu thư cùng em đều nhận thức, tuy nói hắn dịch dung,
nhưng vẫn nhìn ra được hình dáng ngũ quan vốn có.”
Tính tò mò của Cẩm Dạ bị khơi mào: “Hử? Là ai?”
“Sở Luật.”–