Cẩm Dạ Lai Phủ

Chương 54




Trì Nhược Thần vừa vào cửa liền thấy được một cảnh tượng ngoài ý muốn – Tể tướng trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất chúng bất cẩu ngôn tiếu của hắn đang ép buộc áp một cô gái lên cạnh bàn, hai người hôn khó khăn chia lìa, ngay cả mấy bản tấu chương vốn vô tội nằm trên mặt bàn cũng rơi trên mặt đất……

[bất cẩu ngôn tiếu: thận trọng ít nói]

“Hoàng thượng.” Thường Hỉ hợp thời chắn đằng trước, làm đại thái giám tùy thân, hắn rõ ràng ham mê hay thói quen của hoàng đế như lòng bàn tay, tuy năm tới đã mười một tuổi, nhưng người đó đối với mấy việc nam nữ cũng không cảm thấy hứng thú, mặc dù trong cung có ma ma chuyên môn dạy dỗ việc giường chiếu vợ chồng, nhưng sau khi mở mấy tập tranh đông cung đồ hắn vẫn duy trì vẻ mặt buồn ngủ, các trò tiêu khiển như chọi gà, chọi dế còn hấp dẫn ánh mắt của hắn hơn.

Có điều giờ phút này vượt lên che khuất tầm mắt hoàng đế, thực không phải vì phi lễ chớ thị hay làm hư trẻ con, mà do thần tử ở trước mặt quân chủ trình diễn tiết mục nóng hổi như vậy thực hơi thất lễ, còn nữa, tấu chương văn bản rời rạc phân tán ít nhiều sẽ để lại ấn tượng không tốt.

Thường Hỉ là người thông minh, có thể leo lên đến vị trí này tất nhiên phải có tâm tư hơn so với những thiếu niên tầm thường, giờ phút này cho dù Nghiêm Tử Trạm có cảm kích hay không, ít nhất, đối với hắn mà nói, đã được mang danh uyển chuyển khéo léo không chút nhược điểm.

Chẳng qua, bỏ đá xuống giếng lại có khối người, thí dụ như ai đó họ Bùi từ sau khi vào cửa biểu tình luôn rất quỷ dị, giờ phút này ý cười bên môi nhìn thế nào cũng có chút chế nhạo, ngay cả ngữ điệu nói chuyện cũng mang đến cảm giác áp lực âm trầm: “Tình cảm của Nghiêm tướng cùng phu nhân quả nhiên không giống tầm thường, có lẽ hôm nay vội vàng hạ triều như vậy cũng vì có thể gặp kiều thê sớm một chút, chậc chậc, người ta nói đúng là tân hôn yến, quả nhiên lời này không sai.”

“Nếu Bùi đại nhân hâm mộ, sớm thành thân là được.” Nghiêm Tử Trạm thản nhiên nói xong, có lệ đến mức ngay cả cười cũng keo kiệt cho, trực tiếp kéo thê tử vén áo quỳ xuống đất: “Thần không biết Hoàng Thượng đến phủ, không tiếp đón từ xa, mong Hoàng Thượng thứ tội.”

“Ái khanh không cần đa lễ, đứng lên đi.” Trì Nhược Thần chớp đôi mắt tròn xoe, nhìn Cẩm Dạ, sau đó nghiêng đầu sang bên cạnh gật đầu với Thường Hỉ, Thường Hỉ ngầm hiểu, lập tức gập thắt lưng: “Hoàng Thượng, người có gì muốn phân phó nô tài?”

“Trẫm……” Nói được một nửa, lại nghẹn họng, dường như có chút khó xử.

Thường Hỉ nhỏ giọng tiếp lời: “Hoàng Thượng, có phải cảm thấy thân mình không khỏe hay không? Có lẽ trong phòng hơi nóng, nô tài mang ngài ra bên ngoài đi dạo nhé?”

“A, được, thật tốt quá, hôm nay quả thật trẫm mặc hơi nhiều.” Trì Nhược Thần cười rất mất tự nhiên, vung cái tay béo: “Trẫm đi một vòng sẽ quay lại, các ái khanh trò chuyện trước đi.” Đi ra phía trước, lại vụng trộm liếc mắt cô gái duy nhất ở đây, lập tức cắn môi đi ra ngoài.

Cẩm Dạ cảm thấy không thể hiểu được, nàng chỉ gặp vị tiểu hoàng đế này một lần, đó là ở yến hội trung thu lúc trước, khi đó hắn vẫn không chú ý nhiều đến mình, thậm chí ngay cả con mắt cũng không liếc một cái, đối lập với hành động vừa rồi, thực làm nàng khó hiểu…… Có điều trước mắt, nàng cũng không có tinh lực đi quan tâm đến chi tiết này, bởi vì –

Dường như hai người đàn ông trong phòng đang ở trạng thái giương cung bạt kiếm.

Nàng hơi ló ra từ phía sau Nghiêm Tử Trạm, nhìn thấy gương mặt quen thuộc ấy, đôi môi cong lên, lúm đồng tiền nhợt nhạt, cứ việc mặc triều phục vẫn xinh đẹp bẩm sinh. Cẩm Dạ âm thầm thở dài, lại phát hiện Bùi Diệc Hàn cười toe, nhếch mày về hướng nàng, vẻ mặt kia đại để là nói, tiểu đồ đệ, đã lâu không gặp.

Nàng không muốn bại lộ chuyện mình và hắn quen biết, thân phận mình đã đủ phức tạp, thật sự không cần lửa cháy đổ thêm dầu, vì thế nàng hơi quay đầu đi làm bộ như không nhìn thấy.

Ngay sau đó, một tiếng nói vang lên bên tai nàng: “Quay về phòng đi.”

Cẩm Dạ giật mình, ngữ điệu này không còn bình thường nữa, nghe hơi lạnh nhạt, nàng ngửa đầu, chống lại con ngươi đen xinh đẹp của Nghiêm Tử Trạm, trong mắt hắn có sự tức giận, tuy rằng chỉ lướt qua, nhưng nàng vẫn có thể thu vào đáy mắt.

“Làm sao vậy?” Nàng không tự chủ được vươn tay, nhẹ nhàng giữ chặt tay hắn, sự lạnh lẽo nhanh chóng truyền sang, nàng như bị giật mình bởi sự chủ động của mình, vừa giận vừa gấp rụt tay về.

“Về – phòng – đi!” Người nào đó hỏa càng lúc càng lớn, khi nói chuyện gần như rít ra từ kẽ răng.

Bùi Diệc Hàn lạnh lạnh mở miệng: “Cơn tức của Nghiêm đại nhân thật lớn, phu nhân yếu đuối như vậy, nên thương hương tiếc ngọc một chút.” Nói xong, ra vẻ phong lưu phóng khoáng dựa vào cạnh giá sách, gọi lại Cẩm Dạ đang muốn rời đi: “Nghiêm phu nhân, không biết ngài còn nhớ rõ tại hạ hay không?”

Cẩm Dạ trừng hắn một cái, thằng nhãi này rốt cuộc muốn làm gì chứ…… Cẩn thận liếc Nghiêm Tử Trạm bên cạnh một cái, mới nhìn nửa khắc đã kinh hồn táng đảm dời tầm mắt, theo như quan sát của nàng, Nghiêm tướng bất cẩu ngôn tiếu không lộ ra sắc mặt trong truyền thuyết đã hoàn toàn bạo nộ rồi, tuy rằng biểu tình như trước rất lạnh nhạt, nhưng ánh mắt rõ ràng đã trở nên ngoan ác……

Nhưng, nhưng vì sao hắn lại tức giận chứ?

Cẩm Dạ chẫm rãi đi ra khỏi phòng trong sự nghi hoặc trăm lòng không thể giải, sau lưng là hai ánh mắt cực nóng, vẫn gắt gao tùy tùng không chịu buông tha, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, tiết mục này thật giống như tranh giành tình nhân. Chẳng qua, sư phụ đối với nàng, xưa nay chưa từng có hành vi vượt quá quy củ, hoặc là nói, Bùi Diệc Hàn vốn đa tình, ngày thường hơi có chút hành động thân thiết chiếm tiện nghi nàng cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái. Nhưng còn Nghiêm Tử Trạm, gương mặt âm trầm không được tự nhiên rất giống như người khác lấy mất vật sở hữu của hắn.

Vật sở hữu? Là nàng ư?

Cẩm Dạ nhún vai, bắt đầu bước nhanh hơn, cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm rất không thoải mái, nàng vốn có gương mặt bình thản, ném vào đám đông cũng chỉ có thể nhạt nhòa, ai ngờ giờ phút này lại thành tiêu điểm trong mắt hai mĩ nam, đồng thời trong lòng luôn có lời nói khuyên nàng, nếu không tránh ra, vị huynh đài bên trong sẽ vì lửa giận mà lại lần nữa tái phát bệnh đau đầu……

Trong phòng, hai người giằng co.

Ai cũng không nhìn về phía đối phương, đứng yên không nói gì, gió thổi mưa giông trước cơn bão, không khí áp lực làm cho Diêu Thủ Nghĩa vừa bưng trà vào cũng không dám thở mạnh, tất cung tất kính buông ly trà, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, nếu không có gì khác, lão nô trước hết……”

“Lão Diêu, ông ở đây với Bùi đại nhân, ta có việc, đi một chút sẽ trở lại.” Nghiêm Tử Trạm nói câu này xong, ném khách ở lại nhanh chóng ly khai.

Diêu Thủ Nghĩa nhẹ nhàng thở ra, thiếu gia tâm tình không tốt, không ở lại trong gian phòng này, coi như ông tránh được một kiếp, nếu không, hắn phát giận không ai có thể ngăn được, chỉ là lệ khí giữa hai hàng chân mày cũng có thể làm cho bộ xương già cả của ông kinh ra một thân mồ hôi lạnh.

“Diêu quản gia phải không?” Bùi Diệc Hàn thuận tay vỗ vỗ vai đối phương.

Diêu Thủ Nghĩa xoay người: “Bùi đại nhân, uống trà.” Ông xoay người, đẩy ly trà.

Bùi Diệc Hàn hơi cười: “Không vội, chủ tử nhà ông có việc, vậy phiền ông trò chuyện với ta.” Hắn cười có thâm ý khác: “Diêu quản gia đừng đứng, ngồi xuống đi.” Lão nhân vừa trung hậu vừa giản dị này thật đúng là trung thành và tận tâm, không biết có thể từ miệng ông ấy đào ra bao nhiêu tình báo có giá trị……



Mặt trời chiều ngã về tây, Cẩm Dạ tản bộ trong ánh chiều chậm rãi trở về phòng, làn váy xuông dài che lại tư thái không quá tự nhiên, nàng vẫn cảm thấy rất suy yếu, nhất là thắt lưng cùng…… giữa hai chân, đau nhức khó nhịn, làm cho nàng không tự giác nhe răng trợn mắt nguyền rủa người kia không biết tiết chế.

Đi ngang qua rừng cây nhỏ xanh um tươi tốt, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân dồn dập, nàng phản xạ quay đầu, còn chưa thấy rõ người tới, đã bị kéo vào một vòng ôm. Nàng kinh hoảng giãy dụa, đang muốn nâng tay một chưởng chụp qua, lại ngửi thấy mùi ngọt nị trên người đối phương, ngoại trừ Nghiêm Tử Trạm còn ai vào đây.

“Chàng làm gì!” Nàng dừng lại phản kháng, bị hai tay hắn vây ở giữa thân cây.

Nghiêm Tử Trạm mặt không chút thay đổi, hơi hơi cúi đầu: “Nàng quen biết hắn.”

Cẩm Dạ ngừng hô hấp, vội vàng nói: “Chàng đừng nói hưu nói vượn, trừ bỏ một lần trong cung yến, ta chưa bao giờ gặp hắn.”

“Vừa rồi nàng và hắn mắt qua mày lại.” Nghiêm Tử Trạm thản nhiên trình bày sự thật.

Cẩm Dạ hừ lạnh: “Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do.” Dừng một chút, đột nhiên nàng lại nghĩ đến điều gì, bàn tay mềm ôm lấy cổ hắn, nhè nhẹ nói: “Ta nói nè phu quân, đừng bảo là chàng ghen chứ?”

Trên mặt Nghiêm Tử Trạm lướt qua sự quẫn bách, nhanh chóng lùi mình: “Nàng suy nghĩ nhiều quá.”

Cẩm Dạ lại bò lên không buông tha: “Thật không? Thật là ta nghĩ nhiều?” Nàng đi theo phía sau hắn, nhìn bóng dáng hắn trốn tránh, thỉnh thoảng châm ngòi thổi gió: “Nếu trong lòng chàng không có quỷ, đi nhanh như vậy làm gì, chẳng lẽ……”

“Câm miệng!” Sắc mặt Nghiêm Tử Trạm hơi quẫn, cầm lấy tay nàng kéo về phía hành lang, gần như vừa đi tới góc âm u, liền áp nàng lên tường.

Cẩm Dạ trợn to mắt, hắn ngược chiều ánh nắng, không nhìn rõ biểu tình, có điều cặp mắt kia sáng trong suốt, mang theo tính xâm lược, làm cho nàng không hiểu sao muốn chạy trốn. Nói không rõ là cảm giác gì, nàng rụt cổ, xoay người nói: “Ta, ta muốn trở về phòng .”

Nghiêm Tử Trạm ép nàng, áp chế môi nàng, lập tức đoạt lấy tất cả hô hấp.

Chân Cẩm Dạ mềm nhũn, so với đêm qua, nụ hôn này quả thực càng mạnh mẽ, mang theo khí thế lửa cháy lan ra đồng cỏ, có lẽ còn có chút trừng phạt, làm cho nàng gần như không đứng vững, đợi sau khi kết thúc mới vừa thẹn vừa quẫn đánh bả vai hắn: “Ban ngày ban mặt chàng làm gì thế!”

Nghiêm Tử Trạm hô hấp hỗn loạn: “Nàng nợ ta.”

“Sao ta lại nợ chàng?” Cẩm Dạ càng dùng sức đánh.

“Nàng và hắn mắt đi mày lại.”

“……”

Cẩm Dạ hoàn toàn không nói gì, nếu hắn thừa nhận ghen thì thôi, cố tình đã để ý như vậy còn vịt chết mạnh miệng, làm cho nàng không có cách nào khác, lại nói, nàng cũng không muốn yếu thế. Vì vậy nàng cố gắng chống đỡ đôi chân gần như nhũn ra tựa vào tường, hừ nói: “Ta có thể về phòng chưa?”

Nghiêm Tử Trạm không trả lời, có điều lại lần nữa tới gần nàng, ngón tay dài nắm cằm nàng, thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm.

Cẩm Dạ che miệng lại: “Đừng đến đây……” Ít nhất đừng ở chỗ tùy thời tùy lúc có người đi qua chứ, khắc chế một chút có được không!

Nghiêm Tử Trạm mở môi mỏng, muốn nói gì đó. Lúc này một lối khác trên góc hành lang truyền đến thanh âm nói chuyện, ngắt lời hắn –

“Phu nhân của Nghiêm tướng nhìn hơi bình thường nhỉ, hình như không giống với lời đồn, Thường Hỉ, ngươi nói có phải trẫm đã bạc đãi hắn hay không……”

“Hoàng thượng, đây là ngài ban hôn, Nghiêm tướng cảm ơn còn không kịp, làm sao có thể nói là bạc đãi.”

“Nhưng mà, nhưng mà lúc trước trẫm nghe nói tiểu thư Tống gia mỹ mạo kinh người, là mỹ nhân đệ nhất kinh thành mới đúng, nay xem ra chẳng qua là người trong biển người.”

“Tiểu mỹ nhân đệ nhất kinh thành là chỉ Tống gia nhị tiểu thư, vị này là đại tiểu thư.”

“A, cư nhiên có hai đứa con gái, quả nhiên trẫm quá hồ đồ, nghe lời Cửu ca không viết rõ ràng thánh chỉ, vừa nghĩ như thế, cảm giác áy náy càng sâu ……”

“Nếu hoàng thượng thật sự muốn bù lại, cuối tháng chọn ra hai tiểu mỹ nhân tiến cống đưa cho Nghiêm tướng đi.”

“Như vậy được chứ? Nghe nói Nghiêm tướng giữ mình trong sạch, đối với việc gió trăng cũng không phải quá ham thích mà……”

“Không thể nào, chỉ cần là đàn ông thì đều thích chưng diện, nô tài nghe nói, mấy tháng trước, Nghiêm tướng và Cửu Vương gia cùng đi gặp hồng bài của Xuân Hạnh lâu đệ nhất kinh thành, liên tiếp ba ngày cũng chưa về nhà đâu.”

“Thật không…… Ha ha, vậy thì rất tốt, cuối tháng sẽ hỏi ý của Nghiêm tướng, nếu hắn thích, trẫm đem tất cả mỹ nữ tiến cống đẩy hết cho hắn.”

“Ngô hoàng anh minh, thời gian không còn sớm, sợ là Bùi đại nhân cùng Nghiêm tướng sẽ nóng nảy, hoàng thượng mau vào đi thôi.”

Tiếng nói chuyện càng lúc càng xa.

Nơi hành lang gấp khúc –

Nghiêm Tử Trạm chỉ cảm thấy thịt bên hông bị hung hăng véo, hắn trấn định chịu đựng đau đớn, sau đó lại trấn định mở miệng: “Hãy nghe ta nói, chuyện Xuân Hạnh lâu……” Còn chưa nói xong, cẳng chân lại đau đớn nóng rát, hắn hừ hừ hai tiếng, lui về khoảng cách an toàn, không kiên nhẫn nói: “Rốt cục nàng có muốn nghe giải thích hay không?”

Cẩm Dạ rốt cục nổi bão: “Chết đi, Nghiêm Tử Trạm, đi tìm chết đi!”