Gió đêm đột nhiên nổi lên, ánh nến trong đèn cung đình cạnh đường đều đang lay động, giống
như tâm tình Bùi Diệc Hàn lúc này, hắn quẩn quanh trong sự khiếp sợ cùng cực kỳ phẫn nộ, khuôn mặt người đàn ông đột nhiên xuất hiện này quen
thuộc đến thế, cực kỳ giống tên Nghiêm Mặc Du mà hắn vẫn nghiến răng
nghiến lợi ghi tạc trong lòng.
Mười hai năm qua, diện mạo đáng
ghét trong trí nhớ kia vẫn rõ ràng như trước, mỗi đêm dài, hắn lại dùng
lưỡi dao vạch một vết máu trong lòng bàn tay để nhắc nhở mình không được quên.
Thù này hận này, không chết không từ bỏ.
Khớp hàm
cắn chặt, trong ánh mắt lạnh lùng của Bùi Diệc Hàn tràn đầy tơ máu, hắn
phải dùng thật nhiều sức lực để khắc chế mình không lao lên chính tay
đâm kẻ thù, mặc dù hắn ta trẻ tuổi hơn nhiều so với Nghiêm Mặc Du, có lẽ không phải cùng một người. Nhưng, vậy thì tính sao, khuôn mặt giống
nhau như thế, tất là cha con, nợ cha con trả, thiên kinh địa nghĩa.
Có lẽ cảm xúc quá mức kích động, vô ý một cái đã quên khống chế lực tay,
cô gái trong lòng lại bắt đầu trở nên không an phận, vò loạn quần áo hắn thì không nói làm gì, thậm chí còn nghến mũi chân lấy đầu húc đầu hắn.
Bùi Diệc Hàn lui bước né qua, khi đứng vững Cẩm Dạ đã chạy về hướng đối
phương, cước bộ nghiêng ngả lảo đảo, bất cứ lúc nào cũng có thể té ngã.
Hắn nhíu mày, không rõ vì sao tiểu đồ đệ lại có hành động này.
Hay là……
“Huynh là ai?” Cẩm Dạ túm làn váy, loạng choạng thân mình, sau đó vươn đầu
ngón tay, muốn đụng vào gương mặt như núi băng đông chết người không đền mạng.
Nghiêm Tử Trạm bắt lấy tay nàng, không trả lời, sau đó
cảnh cáo liếc Bùi Diệc Hàn một cái, trong hai mắt người đó bao hàm địch
ý. Hắn không hiểu địch ý này từ đâu mà đến, nếu là vì Cẩm Dạ, vậy quả
thật tất yếu cần cho thấy lập trường …… Những gì của hắn, không cho phép người khác mơ ước, cho dù có một ngày hắn từ bỏ, vậy cũng vĩnh không có khả năng tặng cho người khác.
“Nửa tháng trước nàng mới gả cho
ta, quên nhanh như vậy.” Biết rõ khoe khoang thực ngây thơ, biết rõ nàng trong trạng thái hỗn độn không thể nghe được những lời này, Nghiêm Tử
Trạm vẫn cúi đầu, rõ ràng rành mạch nói những lời này.
Sắc mặt
Bùi Diệc Hàn biến đổi, mặc dù vừa rồi sau khi xác nhận thân phận đối
phương, hắn đã bắt đầu cực lực khống chế cảm xúc, nhưng giờ phút này
nghe được lời nói có lực sát thương như thế, vẫn như cũ khó có thể trấn
định tự nhiên.
Đồ đệ của hắn cư nhiên gả cho con cháu Nghiêm gia? Vớ vẩn, quả thực vớ vẩn!
Có điều hiển nhiên Cẩm Dạ không nhận thấy được sự oán giận của sư phụ
nàng, cố chấp quấn quýt lấy người nào đó, trong con mắt say mông lung
của nàng giờ phút này, Nghiêm Tử Trạm mỹ mạo kinh người quả thực rất
tuyệt, nàng rất muốn véo khuôn mặt kia một cái.
“An phận một chút.” Nghiêm Tử Trạm chế trụ hai tay nàng, trên người nàng đầy tro bụi, cọ hắn liên tục ho khan, rất chật vật.
Cẩm Dạ ngây ngô cười: “Rốt cục huynh là ai?”
Nghiêm Tử Trạm không kiên nhẫn: “Ta là phu quân của nàng, nghe rõ chưa, phu
quân, tướng công, trượng phu, quan nhân, nàng thích dùng cái nào thì
dùng cái đó!”
“Hóa ra…… ực……” Lại lần nữa nấc một cái, Cẩm Dạ
thoát khỏi tay hắn, dựa người vào, hai tay quấn lấy gáy hắn, cười hì hì
nói: “Hóa ra chàng là tên đàn ông vô lương tâm kia.” Nói xong, đầu cúi
xuống, cứ như vậy dựa vào vai hắn mà ngủ.
Nghiêm Tử Trạm mím môi, nếu không phải chính mắt hắn nhìn thấy nàng uống xong ba bầu rượu ấy,
vậy câu chỉ trích “vô lương tâm” kia trong miệng nàng thật đúng như cô ý mượn rượu để nói chuyện của mình.
“Nghiêm tướng, xem ra phu nhân say không nhẹ.”
Nghiêm Tử Trạm châm chọc: “Xem ra ngươi đã biết ta là ai, nếu ta là ngươi, vừa rồi nên nắm lấy cơ hội chạy trốn.”
“Vì sao phải trốn?” Bùi Diệc Hàn thử làm cho gương mặt cứng ngắc của mình
dịu đi một chút, nghe danh Tể tướng thiếu niên Đại Trì hiểu rõ lòng
người, mình nên trấn định mới phải, chớ rút dây động rừng, có điều vừa
nghĩ đến ngày ấy hắn nấp trong đám người nhìn cảnh tượng chua xót cả nhà bị giải lên pháp trường, máu trong người lại cuồn cuộn.
Hận, hắn thật hận. Khi không nhịn được muốn báo thù, lại biết được lão tặc kia
đã buông tay nhân thế, bao nhiêu lần nửa đêm rút kiếm khổ luyện, bao
nhiêu lần bị ác mộng bừng tỉnh…… Cũng thế, thù này, tóm lại cần phải
báo, khiến cho con ông ta nợ máu trả bằng máu.
Khi ngẩng đầu,
cuối cùng thành công thay bằng thần thái thoải mái, hơi mất tự nhiên,
nhưng so với vừa rồi đã tốt hơn rất nhiều: “Hạ quan kính đại danh Nghiêm tướng đã lâu, hôm nay có cơ hội gặp mặt, sao có thể vội vàng quay đi.”
“Cho nên mới đùa giỡn nương tử của ta?” Nghiêm Tử Trạm nhếch môi, lệ khí
giữa hai mắt càng sâu: “Ta đoán ước chừng ngươi chán sống .”
Bùi
Diệc Hàn thở dài: “Hạ quan oan uổng, chẳng qua hạ quan là một người đàn
ông bình thường, nhìn thấy một cô gái mỹ lệ chủ động yêu thương như vậy, tất nhiên là không ngăn cản được.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Có lẽ
đại nhân không muốn nghe giải thích…… Nhưng mà lúc trước quả thật ta
không biết nàng là thê tử của ngài.” Vô liêm sỉ, đúng là đồ đệ ngoan hắn dạy dỗ, cư nhiên kết thành vợ chồng với kẻ thù, không còn thiên lý nữa!
Nghiêm Tử Trạm lạnh lùng ngắt lời: “Ngươi nói đúng, quả thật ta không thích
nghe giải thích, ta chỉ tin tưởng những gì mắt ta nhìn thấy, mạng của
ngươi, tạm thời nợ ta.”
“……” Bùi Diệc Hàn không mở miệng, những
lời này coi như chiến thư, hắn chấp nhận, về phần mạng của hắn, vĩnh
viễn cũng sẽ không bị thao túng trong tay người khác, họ Nghiêm vẫn nên
lo lắng cho mình trước đi.
“Đau đầu quá.” Giọng nữ yếu ớt vang lên.
Nghiêm Tử Trạm thở dài, thật đúng là không dứt, nha đầu kia uống say thực đáng sợ, bị hành hạ nhiều lần, mỗi lần ngủ chưa đến nửa khắc đã thanh tỉnh,
rồi sau đó lại gây sự, làm cho người ta không thể yên tĩnh. Lúc trước
hắn bị tức không nhẹ, quả thực muốn đi rồi, sau đó mới ý thức được hành
vi này quá vớ vẩn, trước không nói đến vấn đề an nguy của nàng, nếu bị
lão thần tử miệng lưỡi nào đó túm được chút dấu vết còn sót lại, sáng
mai sợ là sẽ truyền khắp kinh thành.
Cho nên, hắn đi mà quay lại, thật sự chỉ vì mặt mũi mà thôi, đúng, vì mặt mũi, chính là như vậy.
Người nào đó nhanh chóng kết luận cho mình, Cẩm Dạ còn đang vặn vẹo
trong lòng hắn, đến mức vẻ mặt đỏ bừng, sau đó đấm hai cái sau lưng hắn, rốt cuộc không nhịn được oa một tiếng phun ra.
Nháy mắt Nghiêm
Tử Trạm trở nên cứng ngắc, vạt áo trước ngực hỗn độn một đống, điều này
đối với kẻ khiết phích thành tính như hắn mà nói, đủ để đạt đến mức chịu mười đại khổ hình.
“Nàng cần thuốc giã rượu, uống nhiều quá, dễ
dàng hại thân thể.” Bùi Diệc Hàn cười cười, không nhìn ánh mắt giết
người đối phương truyền đến, tiếp tục nói: “Thái y quán ngay gần đây,
không ngại……” Ngữ điệu nhẹ nhàng, nửa câu sau dừng trong miệng, chỉ vì
tên Nghiêm Tử Trạm mặt mũi xanh mét kia đã ôm lấy Cẩm Dạ, đi nhanh ra
phía ngoài, chỉ để lại một bóng dáng.
.
.
Khi Diêu
Thủ Nghĩa đứng ở cửa tướng phủ nghênh đón xe ngựa, dù thế nào cũng không nghĩ đến sẽ là cảnh tượng như thế, thiếu phu nhân say quên trời đất
cuộn mình trên nhuyễn tháp trong thùng xe, mà thiếu gia thì một thân mùi lạ, triều phục bị hành hạ vô cùng thê thảm, ngay cả biểu tình…… cũng
nhìn thấy ghê người.
“Thiếu, thiếu gia.” Nhất định tức điên rồi đi, thiếu gia là người thích sạch sẽ như vậy.
“Lão Diêu, chuẩn bị nước ấm, chúng ta cần lau.” Nghiêm Tử Trạm ôm tiểu thê
tử, dùng sức vỗ vỗ hai má của nàng: “Nàng tỉnh lại cho ta, tắm rửa sạch
sẽ rồi ngủ tiếp!” Muốn làm bẩn phòng ngủ của hắn à, không có cửa đâu.
Cẩm Dạ lẩm bẩm hai câu, che miệng, lại là một trận nôn nghiêng trời lệch đất.
Diêu Thủ Nghĩa không đành lòng nhìn tiếp, không kịp suy nghĩ, lanh mồm lanh
miệng nói: “Thiếu gia và thiếu phu nhân cùng nhau sao?”
Nghiêm Tử Trạm nhướn mày: “Cái gì?”
Diêu Thủ Nghĩa lắp bắp: “Cái kia…… tắm…… ta là nói là tắm……”
“Lão Diêu.”
“Dạ?”
“Đến tột cùng mỗi ngày ông suy nghĩ cái gì?”
“…… Lão nô biết sai.”
.
Hơi nước lượn lờ phía trên thùng gỗ, sau bình phong mơ hồ thấy bóng dáng
một cô gái, dường như là trạng thái mơ hồ, lại cực kỳ cố chấp tránh
thoát đôi tay giúp nàng mặc quần áo của tỳ nữ.
Nghiêm Tử Trạm
ngồi trên ghế gỗ ở phía khác của bình phong, một đầu tóc đen buông xõa,
dáng vẻ tập trung tinh thần đọc sách, giống như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của người bên trong.
“Tiểu thư, không mặc quần áo sẽ bị cảm lạnh, tiểu thư, tiểu thư!”
Ầm vang — bình phong ngã xuống đất, cảnh này giống như đã từng quen biết.
Lúc này cuối cùng Nghiêm Tử Trạm cũng có phản ứng, chậm rãi rời tầm mắt từ
quyển sách, tùy ý liếc mắt cô gái hiển lộ cảnh xuân trước mắt một cái,
tà áo mỏng manh kia gần như không có tác dụng che đậy, ướt sũng dán vào
trên người, buộc vòng quanh đường cong thân thể. Có lẽ thời gian quá mức gấp rút, nàng thậm chí còn chưa mặc quần, đôi chân dài mảnh khảnh nhìn
một cái không sót gì, mà vạt áo kia lại đòi mạng dán trên mông, vô cùng
miễn cưỡng che khuất độ cong tròn trịa.
“Tiểu thư!” Sơ Tình đang muốn phủ thêm áo ngoài cho nàng, người nào đó đã lên tiếng: “Ngươi đi ra ngoài.”
Sơ Tình do dự: “Này…… Cô gia……”
Nghiêm Tử Trạm một lần nữa nhướn mày, thản nhiên nói: “Đừng quên, ta mới là
chủ tử, còn nữa, tiểu thư nhà ngươi đã thành người của Nghiêm gia.”
“Vâng.” Sơ Tình tâm không cam lòng không nguyện rời đi, cửa phòng nhẹ nhàng khép lại.
Nghiêm Tử Trạm đứng lên, chậm rãi đến gần cô gái vẻ mặt mờ mịt kia, lúc đó
nàng đang bận rộn với tấm áo mỏng trên người, ngón tay chuyển động không ngừng, như là nóng lòng muốn thoát khỏi quần áo.
“Nóng, nóng
quá.” Miệng không ngừng thì thào, rốt cục nàng cởi áo trong ra, làn da
trần trụi hiện màu hồng nhạt, là ánh sáng cực kì dụ hoặc.
Ánh mắt Nghiêm Tử Trạm ám vài phần, không biết vì sao, mới vừa rồi khi ngồi xe
ngựa đã bắt đầu cảm thấy không thích hợp, nàng vẫn biểu hiện thái độ vô
cùng vội vàng xao động, mà mình cũng thế, tứ chi bách hải giống như có
một đốm lửa thong thả cháy, dần dần lan ra, làm cho hắn có loại dục vọng không nên có……
Loại tà niệm này hiển nhiên không ở trong kế
hoạch của hắn, nhưng trong đêm thu nhiệt độ không khí hơi lạnh này sau
khi tắm nước lạnh ba bốn lần, hắn ma xui quỷ khiến đến phòng nàng.
Có điều thực hiển nhiên, tình trạng của nàng so với hắn còn nghiêm trọng hơn.
Hô hấp trở nên dồn dập, không hiểu sao Nghiêm Tử Trạm có loại xúc động
muốn chạy trối chết, bất đắc dĩ chân lại cực không phối hợp, giống như
mọc rễ trên mặt đất, nửa bước cũng khó dời đi. Trơ mắt nhìn nàng sát
lại, vô ý thức cọ xát mình, ánh mắt vô tội đầy sương mù kia quả thực
khiến hắn không khắc chế được bản thân.
Môi đỏ mọng dán vào tai
hắn, từng chút từng chút rơi xuống, hắn hít sâu một hơi, khe khẽ đẩy
nàng: “Nàng cần phải hiểu rõ, lần này ta sẽ không bỏ dở nửa chừng như
lần trước.”
Đáng tiếc Cẩm Dạ có thể nào suy nghĩ được gì tại thời điểm mấu chốt này, chỉ có thể bất mãn rên rỉ, phối hợp hai gò má ửng
hồng, xuân ý khôn cùng.
Nghiêm Tử Trạm ôm lấy thắt lưng nàng, ghé vào môi nàng nói nhỏ: “Hy vọng sáng mai thức dậy chúng ta sẽ không hối hận.”