Cẩm Dạ Lai Phủ

Chương 43




Dạ minh châu trang trí trong phòng ngủ tỏa sáng như trước, cùng hòa vào với ánh trăng rọi ngoài cửa sổ, ánh sáng u lãnh, đủ để thanh lòng. Cẩm Dạ ngồi trước giường, có chút đăm chiêu bắt tay cầm chiếc chén nhỏ, cẩn thận suy nghĩ, tình cảnh hôm nay thật có chút cảm giác đâm lao thì phải theo lao……

“Này.” Nàng nhìn người nào đó ngồi trên chiếc giường lạnh lẽo, bỗng nhiên vươn chân cọ cọ y bào hắn.

Nghiêm Tử Trạm khép hờ mắt, khuôn mặt cúi xuống không nhìn ra cảm xúc gì, có điều Cẩm Dạ vẫn có thể phát giác ra chút manh mối — khóe môi hắn mím thật chặt, sắc mặt quá mức trong trẻo nhưng lạnh lùng, về phần gió lốc vô hình quanh quẩn quanh thân hắn tán mà không đi…… Được rồi, điều cuối cùng có lẽ là nàng nghĩ nhiều.

Rõ ràng giải á huyệt cho hắn đã hơn một canh giờ, nhưng từ đầu tới đuôi hắn cũng chưa từng mở miệng, ngẫu nhiên giương mắt cũng chỉ để bắn cho nàng vài ánh mắt lạnh lẽo như dao.

Cẩm Dạ liếm liếm môi, sau đó buông ly trà. Nghiên mực cạnh tay vẫn chưa khô, bút lông sói vì dùng sức mà đầu sợi lông có chút rối loạn, rõ ràng nàng nhớ lúc trước khi mình kéo tay áo người nào đó, trên mỹ nhan người người oán trách kia là tư thái tiêu sái tùy ý múa bút……

Cái gọi là vật cực tất phản, chớ không phải là lần này nàng làm hơi quá?

[vật cực tất phản: mọi vật phát triển đến cùng cực thì tất sẽ quay đầu lại, ý bảo NTT đã đến mức giới hạn rồi nên giờ đang phản lại]

Cẩm Dạ hít vào một hơi, cúi gập thắt lưng, do dự sau một lúc lâu mới nâng cằm hắn lên, trong chớp mắt đầu ngón tay chạm vào làn da hắn bỗng nhiên run rẩy.

Sao lại lạnh như vậy?!

Cẩm Dạ kinh hãi, to gan chọc chọc hai má hắn, nguyên bản sự mềm mại trong tưởng tượng bị căng cứng thay thế, nàng có thể cảm giác được, giờ phút này hắn hoàn hoàn toàn toàn cắn chặt quai hàm, hơi thở rối loạn, nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo.

“Làm sao vậy?” Nàng ngồi xổm xuống, tầm mắt tự động lướt qua khuôn mặt chật vật của hắn, hốc mắt đen sâu hoắm bôi đầy nét mực, cái trán viết hai chữ “Tôn tử” rồng bay phượng múa, tay nghề vẽ rồng cực kì xuất sắc. Cẩm Dạ nghẹn nửa khắc vẫn không nhịn được, nguyên bản muốn biểu lộ lời nói quan tâm cũng biến thành cười khẽ không kịp thu lại.

Ai ai, xem ra quả nhiên là hơi quá phận.

Hiếm khi nàng nảy lên cảm xúc áy náy, sáu đĩa thịt cộng thêm bị viết chữ như gà bới, còn bị ép không thể nhúc nhích mặc người xâm lược, điều này đối với Tể tướng đại nhân luôn luôn quen với việc nắm giữ toàn cục trong tay mà nói, thật là khổ hình.

“Giải huyệt.” giọng nói thấm lạnh nghe ra lại cảm thấy dễ nghe ngoài ý muốn.

“Xem ra chàng còn có thể nói chuyện, ta đây tạm thời không giải huyệt cho thân thể chàng.” Cẩm Dạ nhướn cao mày: “Vì thế đêm nay ủy khuất phu quân chàng ngủ trên mặt đất một đêm, canh giờ không còn sớm, chúng ta sớm đi ngủ đi.”

Chơi cũng chơi đủ rồi, nàng thừa nhận mình hơi vớ vẩn, loại hành vi vẽ loạn viết loạn này chỉ khi còn nhỏ mới có, nay đã gả làm vợ người, lại vẫn đưa tay trêu cợt hắn. Kỳ thật ngay cả chính nàng cũng không hiểu mình, vì sao mỗi khi gặp gỡ Nghiêm Tử Trạm, tiềm chất ác liệt không muốn người khác biết lại bị kích phát, hơn nữa lần sau càng kỳ quái hơn lần trước, cũng càng ngày càng ngây thơ……

Thổi tắt ánh nến, nhân tiện lấy miếng vải đen bịt kín dạ minh châu. Ánh sáng trong phòng nhanh chóng ảm đạm đi xuống, Cẩm Dạ ôm chăn, lung tung trải ra mặt sàn, sau đó lôi Nghiêm Tử Trạm đẩy lên trên, vỗ vỗ hai tay, lúc này mới ngồi trở lại đầu giường nằm xuống.

Trong bóng tối, hai người không nói nữa.

Cẩm Dạ có chút tức giận, thằng nhãi Nghiêm Tử Trạm này thật đúng là nhẫn nhịn, nàng cùng hắn giao phong chính diện cũng đã năm sáu lần, nhưng mỗi khi hắn bị rơi xuống hạ phong, lại cố tình bày ra tư thái thanh cao khinh thường. Nàng từng không chỉ một lần miêu tả trong đầu cảnh tượng ấy, chung quy sẽ có một ngày hắn nhìn trông mong xin nàng khoan dung tha thứ, từ đó nhẫn nhục chịu đựng trở thành con nai vô hại.

Chỉ tiếc, hy vọng này trong khoảng thời gian ngắn sợ là sẽ không thực hiện được……

Bên tai truyền đến là tiếng hắn cúi đầu thở dốc, sau đó càng lúc càng dồn dập, mơ hồ nghe ra áp lực thống khổ. Nàng lăn qua lộn lại một lúc lâu, nhớ tới phản ứng không khỏe vừa rồi của hắn, không khỏi trở nên hoài nghi, nhiều lần lo lắng cuối cùng ngồi dậy, thắp sáng ngọn nến.

Nghiêm Tử Trạm vẫn duy trì tư thế lúc trước, vẫn không nhúc nhích, tóc đen che đi hơn nửa khuôn mặt, mu bàn tay khoát lên chăn ứa gân xanh.

Cẩm Dạ giật mình, cuối cùng ý thức được không thích hợp, cúi xuống nâng hắn dậy, ai ngờ lực đạo không đủ, hai người lại đồng loạt ngã sấp xuống. Cũng may mà dưới trải đệm chăn dày, không đau cho lắm, nhưng khi nàng lấy lại tinh thần lại một lần nữa bị ông trời vui đùa làm kinh hãi.

Ngươi xem, thật là không khéo, đầu của hắn chôn ở chỗ…… ngực của nàng.

“Vô sỉ.” Nàng biết không nên giận chó đánh mèo, nhưng trong cơn nóng vội cũng không suy nghĩ được nhiều như vậy, nhấc chân đạp một phát, không phân tốt xấu đá người ra xa. Mà người nào đó bất hạnh gặp nạn nằm ở nơi nào cố sức ho khan, thỉnh thoảng hỗn loạn tiếng hít không khí, nghe như trạng thái không thể thở được.

“Họ Nghiêm, chàng chớ giả vờ đáng thương với ta.” Cẩm Dạ sửa lại vạt áo, cau mày, hai gò má còn mang theo đỏ ửng chưa rút. Một lát sau, không ai đáp lại, nàng căm giận cắn răng, phân không rõ là băn khoăn hay là không đành lòng, lại lần nữa tới gần bên người hắn, một tay đẩy ra làn tóc che ở bên sườn.

Cùng lúc đó, Nghiêm Tử Trạm mở mắt, ánh mắt màu đỏ tươi, thái dương mồ hôi chảy đầy, ngay cả môi cũng mất sắc máu.

Cẩm Dạ cứng lại hô hấp, hút không khí nói: “Sao lại thế này, chàng lại tái phát chứng đau đầu? Ta, ta thay chàng lấy thiếu nguyệt đi.” Nàng vô cùng lo lắng đứng lên, bắt đầu lục tung khắp phòng.

[thiếu nguyệt là viên thuốc NTT hay uống mà lần trước mớm cho CD trong dược trì ấy]

Bất đắc dĩ phòng quá lớn, bài trí quá nhiều, trong chốc lát nàng cũng không nghĩ ra nổi viên thuốc ngọt nị chết tiệt kia rốt cuộc để ở chỗ nào, chỉ có thể như còn ruồi mất đầu bay loạn. Vừa lục tung mọi thứ, vừa quay đầu: “Chàng nhanh nói cho ta biết, thiếu nguyệt ở đâu?”

“……” Nghiêm Tử Trạm suy yếu đáp lại, ngữ điệu rất nhẹ, thật là nghe không rõ ràng lắm.

Cẩm Dạ không kiên nhẫn, bước trở về, đỡ lấy thắt lưng hắn, để cho hắn tựa vào vai mình, thuận đường đưa lỗ tai qua: “Lớn tiếng một chút, ta không nghe thấy.”

Nghiêm Tử Trạm gần như là hơi thở mong manh: “Giải huyệt, giải…… huyệt.”

Cẩm Dạ nổi giận: “Đã đến lúc nào rồi, còn suy nghĩ chuyện này, chàng phân rõ chủ yếu và thứ yếu được không.” Nàng oán hận véo hắn một phen, lập tức nâng tay giải huyệt, hấp tấp nói: “Coi như ta sợ chàng, giải huyệt rồi, có thể nói cho ta biết chưa, thiếu nguyệt……” Lời còn chưa dứt, mắt của nàng càng mở càng lớn, nửa câu nói sau bỏ mình trong cổ họng rốt cuộc nói không ra.

Chẳng qua trong nháy mắt, người nào đó đang hấp hối đã có thể gợi lên giọng cười mỉa mai, biểu hiện giả dối bệnh tình nguy kịch thống khổ giống như phù dung sớm nở tối tàn, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

“Thật dễ lừa.” Hắn bĩu môi, đúng lúc chế trụ sự phản kháng của nàng, mỉm cười nói: “Còn muốn giở trò cũ sao? Nàng yên tâm, ta sẽ không ngốc đến mức để nàng điểm huyệt lần thứ hai.”

Cẩm Dạ khóc không ra nước mắt, sao nàng có thể tin tưởng hắn, người này xưa nay âm hiểm giảo hoạt, quỷ kế đa đoan, đầu óc nàng thật đúng là bị gì đó làm cho hồ đồ, phạm phải sai lầm trí mạng như thế. Hai tay bị bắt chéo sau lưng, trước mắt là bàn gỗ, nàng bị đặt ở mặt bàn, cẳng chân bị dùng sức chế trụ, tư thế quá mức thân thiết, làm người ta suy nghĩ sâu xa.

Vì thế càng thêm xấu hổ và giận dữ khó nhịn: “Chàng buông, vô liêm sỉ, ti bỉ……”

Nghiêm Tử Trạm cười đến mức không đến nơi đến chốn: “Cứ việc mắng, ta không ngại.” Tay dài duỗi ra, linh hoạt cởi đai lưng của nàng.

Cẩm Dạ chỉ cảm thấy vạt áo tản ra, kinh hãi nói: “Chàng định làm gì?”

Nghiêm Tử Trạm hừ lạnh một tiếng, cũng không giải thích, tự theo mục đích bản thân lấy đai lưng kia trói lại hai tay của nàng, sau đó ác ý ở bên tai nàng cười lạnh: “Chẳng phải nàng nói ngại đêm dài trôi chậm sao, vậy để ta tới thay nàng tìm chút việc vui.” Nhặt lên bút lông rơi xuống lúc trước, hắn một tay đè nặng nàng, không chút hoang mang mài mực.

Cẩm Dạ bất an không yên, liều mạng giãy dụa nhưng không có kết quả, người đàn ông này đến thời điểm mấu chốt khí lực thật đúng là không thể khinh thường. Nàng cắn chặt môi dưới, cười đến miễn cưỡng: “Phu quân, mới vừa rồi thiếp thân nói đùa với chàng thôi, nếu chàng không thích, cùng lắm thì viết ở trên mặt thiếp thân vài chữ tôn tử.”

“Viết ở trên mặt thật không có ý nghĩa.” Nghiêm Tử Trạm tiếp lời, cười lạnh: “Nàng thích đùa, ta đùa với nàng là được.”

Cẩm Dạ nghe ra kỳ quái, cả giận nói: “Chàng đừng xằng bậy, chàng là Tể tướng, chớ để mất thân phận.”

“Có ai quy định Tể tướng không thể cùng thê tử tân hôn bồi dưỡng cảm tình?” Hắn trả lời đương nhiên, ngữ điệu cũng là nghiến răng nghiến lợi không tương xứng: “Huống chi, thê tử của ta tặng đại lễ cho ta, nếu ta không báo đáp, vậy thì thật không thể nào nói nổi .”

Cẩm Dạ từ từ nhắm chặt hai mắt, quần áo dần dần bị cởi ra, khi áo trong từ đầu vai tuột xuống, nàng chỉ có thể không ngừng an ủi mình, không có việc gì không có việc gì , đã có quan hệ vợ chồng, vậy trước mắt dù cho bị nhìn hết cũng không quan trọng, đừng lo đừng lo đừng lo……

Thật sự không lo sao?

Phi!

Nàng có thể cảm nhận được làn da mình tiếp xúc đến không khí lạnh lẽo nên run rẩy, còn có từng đợt run run thân thể không chịu khống chế, nàng để ý, nàng thật sự để ý, ít nhất trước mắt mà nói, nàng không có cách nào trấn định tự nhiên lộ ra thân thể ở trước mặt hắn.

“Chàng không buông tha ta, về sau sẽ hối hận.” Chỉ có thể nói ngoan độc.

“Ta lại không làm chuyện gì hối hận, hiện tại không, tương lai cũng sẽ không.” Nghiêm Tử Trạm chấp bút, tại da thịt bóng loáng như lụa kia hạ nét bút đầu tiên, mùi mực thản nhiên hỗn hợp với hương thơm trên người nàng truyền đến, là mùi vị dị thường dễ ngửi.

Hắn bắt đầu không khống chế được tay của mình, không biết bắt đầu từ khi nào, ngón tay thay thế bút, chấm mực, chạy khắp mọi góc trên lưng nàng.

Giờ phút này Cẩm Dạ hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, lúc này đang ở tình trạng thanh tỉnh mà ái muội như vậy, nàng thực khó có thể chấp nhận, huống chi, làn da trên lưng vô cùng mẫn cảm, mà đầu ngón tay hắn hơi lạnh, lúc hai người tiếp xúc là lúc truyền đến cảm giác xa lạ không ngừng đánh sâu vào suy nghĩ, làm nàng xấu hổ khó nhịn: “Dừng tay, chàng làm đủ chưa?”

Nghiêm Tử Trạm chậm rãi rút tay về, bỗng nhiên lại nói: “Ách, đã quên kí tên.” Hắn mở ngăn kéo, lấy ra con dấu đỏ thẫm, nhắm vào phía dưới mấy bút tích kia ấn xuống.

“Chàng điên rồi.” Cẩm Dạ dậm chân, biểu hiện bất mãn.

Nghiêm Tử Trạm vẫn không để ý tới, làm xong toàn bộ động tác, đợi đến khi hoàn thành lui về phía sau hai bước, vừa lòng nhìn kiệt tác của mình, tươi cười càng lúc càng sáng lạn: “Soi gương cho kỹ, không được tẩy.”

Cẩm Dạ đứng dậy hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, có điên mới nghe hắn .

Nghiêm Tử Trạm thản nhiên bổ sung: “Nếu chưa có sự đồng ý của ta mà tẩy sạch, vậy an nguy của tiểu nha hoàn kia ta cũng không dám cam đoan.” Hắn ngoài cười nhưng trong không cười uy hiếp, nhấc chân rời đi.

Trong phòng nhanh chóng hồi phục thanh tĩnh, Cẩm Dạ nhặt lên quần áo tan tác, lấy chiếc áo ngoài ôm ở trước ngực. Sau đó đi tới trước gương trang điểm, chậm rãi xoay người, chữ viết sau lưng rất xinh đẹp, nàng thô thô liếc mắt một cái, còn chưa thấy rõ viết cái gì, đã bị bóng người chiếu ra trong gương dọa đến.

Nàng vội vàng xoay người, quả nhiên, cửa sổ đột nhiên xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, như trong trí nhớ, hồng y kiêu ngạo làm người ta nhìn qua khó quên, nốt ruồi nơi khóe mắt xinh đẹp như trước, ngay cả thanh âm cũng mang theo ba phần tùy ý: “Ta nói này tiểu đồ đệ, không thể tưởng được ngươi còn có loại ham mê này.”