Vì sao mỗi một lần gặp mặt đều như vậy…… dây dưa không rõ?
Cảm giác say thản nhiên theo hô hấp phập phồng của hắn tràn ngập chóp mũi,
toàn thân là nhiệt độ cơ thể hơi lạnh do hắn truyền đến, Cẩm Dạ quay đầu đi, tầm mắt chạm đến làn tóc đen rối tung trên chăn đỏ uyên ương, giờ
phút này sớm phân không rõ, tán loạn cùng nơi, quấn quýt không rời.
Đêm động phòng hoa chúc, kết tóc hệ một lòng.
Bỗng nhiên nghĩ đến những lời này, nàng sợ run nửa khắc, lập tức quyết đoán
nâng tay đẩy hắn ra, ai ngờ người nọ lại đột nhiên nhấc thân mình, mắt
đẹp mê muội ánh sáng, nửa là ướt át nửa là mị hoặc, không hề chớp mắt
nhìn chằm chằm nàng.
Cẩm Dạ cứng lại, cười đến miễn cưỡng, khóe
miệng khẽ nhếch tiết lộ một chút bất an, nếu hắn thực bị cảm giác say mê hoặc thần trí, đêm nay nàng có thể bình an vô sự vượt qua, nhưng lỡ như hắn không say thì sao? Nàng ước chừng khá hiểu hắn, giả sử bị hắn tóm
được một chút dấu vết để lại, vậy những ngày sau chỉ sợ sẽ không thể an
bình.
Nghẹn cổ họng, hoặc là từ nay về sau ở trước mặt hắn che
dấu chuyện có võ công, nhưng chuyện này cũng không phải vấn đề, chỉ sợ
hắn vẫn còn chút ấn tượng với khuôn mặt mình, dù sao lần đó ở dược trì
nàng cũng không quá nắm chắc……
Giờ phút này, bốn mắt nhìn nhau.
Nghiêm Tử Trạm hơi cúi xuống, kéo gần khoảng cách hai người, nhìn nàng sau một lúc lâu mới hàm hồ nói:“Cô là ai……” Khi hắn nói chuyện cách nàng quá
gần, khẩu khí mềm mại, vô cùng thân thiết giống như tình nhân nỉ non.
Quả nhiên là say sao?
Cẩm Dạ thở ra một hơi, thử nói: “Chúng ta còn chưa uống ly rượu giao bôi.”
“Rượu……” Hắn chôn ở bên gáy nàng, vô ý thức lặp lại: “Ta không uống rượu, ta không uống……”
Việc này cũng không phải do ngươi.
Cẩm Dạ ác ý cười cười, xoay người đẩy hắn ra, bàn tay trắng nõn nhấc lên ly rượu phượng hoàng trên bàn, đổ đầy tới miệng, sau đó gập thắt lưng, vỗ
vỗ mỹ nam say nằm trên giường.
“Nào, cùng uống rượu giao bôi.”
Nói là giao bôi, kỳ thật chẳng qua là nàng cố ép người nào đó thần chí
không rõ mà thôi, uống xong một ly, lại thêm một ly khác. Cẩm Dạ nghiêng đầu, thấy hắn bị nồng lên cổ ra sức ho khan, hai tròng mắt nhắm chặt,
vẻ mặt không chịu nổi lại không thể phản kháng, không khỏi mừng thầm.
Chậc chậc, thật đúng là không thể tưởng được tửu lượng người này kém như thế.
“Thật có lỗi, đêm nay không thể cho ngươi tỉnh .” Cho dù như thế nào nàng
tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào tình cảnh đáng buồn ngày đầu tiên
thành thân đã bị trói gô nghiêm hình ép hỏi.
Một bầu rượu nhanh
chóng vơi hơn phân nửa, Cẩm Dạ vẫn thật cẩn thận bảo trì khoảng cách
giữa hai người,sau đó tay thật sự mỏi. Mặc kệ hắn tựa vào vai mình, một
tay kia nâng lấy cằm hắn, khiến cho hắn há to miệng.
Nghiêm Tử
Trạm nhíu chặt mi, rượu ngon thuần mỹ tràn ra theo khóe môi hé mở, cánh
môi kia hồng như hoa đào tháng ba, mỏng manh ánh nước, bên tai đỏ bừng
một mảnh, thật là vô cùng sinh động.
Cẩm Dạ bĩu môi, nàng là đàn
bà, hắn là đàn ông, tự nhiên không có lòng thương hương tiếc ngọc, xốc
nút bầu rượu lên, đổ thẳng vào miệng hắn, còn không quên nhỏ giọng oán
giận:“Sao còn chưa ngủ, không ngủ ta đánh bất tỉnh ngươi……” Còn chưa nói xong, người nọ lại đột nhiên mở mắt, nàng bị hắn nhìn giật nảy mình,
không được tự nhiên đứng lên, theo bản năng dùng tay che mắt hắn lại.
Một trận trầm mặc.
Cẩm Dạ sữngở nơi nào, cũng không biết làm sao cho phải, hắn vẫn tỉnh, trong nháy mắt lông mi phất qualòng bàn tay nàng. Nàng chưa từng thấy Nghiêm
Tử Trạm có dáng vẻ như thế, ngày thường là một nhân vật phong vân cường
đại bễ nghễ thiên hạ, trước mắt lại im lặng nghe lời gần như biến thành
một người khác…… Chênh lệch quá lớn, làm nàng rất khó liên tưởng khuôn
mặt trước mắt với người đàn ông tâm ngoan thủ lạt tuyệt tình lúc trước.
Ngơ ngác ngồi nửa khắc, tiếng đập cửa vang lên, đầu tiên là hai tiếng nhẹ nhàng, rồi sau đó chuyển thành tiếng gõ liên tiếp.
Là ai mà lại đường đột như thế, tùy tiện đến quấy rầy trong đêm động phòng hoa chúc……
Cẩm Dạ phản xạ định đứng lên, chần chờ một lát, lấy ra chủy thủ từ dưới gối đầu, không dấu vết nhét vào trong cổ tay áo. Ánh nến sáng tỏ, xuyên
thấu qua cửa gỗ có thể thấy được bóng người mông lung.
“Ai?”
“Thiếu, thiếu phu nhân.” Bên ngoài truyền đến trả lời ấp úng, chắc là có chút xấu hổ.
Cẩm Dạ lui một bước, nghĩ nghĩ lại trở về đỡ Nghiêm Tử Trạm lên giường,
thuận tay buông màn, xác định không còn gì sơ hở, lúc này mới chậm rãi
mở cửa: “Chuyện gì?”
Nét mặt già nua của Diêu Thủ Nghĩa đỏ bừng,
cúi đầu xuống: “Lão nô sợ hãi, thật sự là tình thế bắt buộc, mong thiếu
phu nhân thứ tội.”
“Diêu quản gia không cần khách khí, cứ việc nói thẳng.” Nàng vẫn khách sáo như trước.
Diêu Thủ Nghĩa sửng sốt: “Thiếu phu nhân, thanh âm của người làm sao vậy?”
Cẩm Dạ thầm kêu một tiếng, ho nhẹ hai phát sau lại nói: “Bị chút phong
hàn.” Nàng sao có thể nhớ rõ đêm đó ngẫu hứng phát huy to giọng, nếu sau này mỗi ngày đều như quỷ rống quỷ kêu, còn không bằng một đao giết nàng cho thống khoái.
“Mong thiếu phu nhân bảo trọng thân thể.” Diêu
Thủ Nghĩa nhanh chóng tiếp lời, chuyện của chủ nhân không phải một hạ
nhân như ông có thể nghi ngờ, mặc dù thân phận cô gái trước mắt làm cho
ông khó hiểu, chẳng qua…… Tướng phủ xưa nay khắc nghiệt với nô bộc, ông
vẫn nên quản tốt miệng mình, thận trọng từ lời nói đến việc làm mới tốt.
“Diêu quản gia, còn có việc sao?” Mắt thấy đối phương sững sờ, Cẩm Dạ không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
“À, vâng vâng.” Diêu Thủ Nghĩa liên tục gật đầu, cân nhắc một hồi lâu mới do dự nói: “Thiếu gia…… uống rượu hay không?”
Cẩm Dạ mỉm cười: “Dường như có chút men say, Diêu quản gia không cần lo
lắng, ta sẽ chăm sóc chàng thật tốt.” Nói xong nàng âm thầm kinh ngạc
trong lòng, tên Nghiêm Tử Trạm kia không khỏi cũng quá tốt số, sinh ra
tính tình hỉ nộ vô thường như vậy, lại có một nô bộc săn sóc chủ tử như
thế, ngay cả uống chút rượu cũng tới riêng đây hỏi han ân cần.
Nhưng nghĩ lại lại thấy kỳ quái, hôm nay là ngày gì chứ, cho dù muốn nịnh hót cũng phải chọn lựa thời cơ mới đúng, lúc trước nàng đã từng gặp Diêu
Thủ Nghĩa, nói chuyện xử sự đều khiêm tốn có lễ, theo đạo lý mà nói nhất định sẽ không đường đột như vậy.
“Kỳ thật là lão nô đưa thuốc
giã rượu tới cho thiếu gia.” Diêu Thủ Nghĩa chỉ ra ý đồ đến đây, từ
trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ, đưa qua nói: “Tửu lượng của thiếu gia không tốt, cho tới bây giờ cũng chưa uống rượu được vài lần, lão nô sợ
mới vừa rồi ngài ấy bị tân khách náo loạn, thân mình sẽ không khoẻ, cho
nên……”
“Chàng uống bao nhiêu?” Cẩm Dạ nghi hoặc.
Diêu Thủ Nghĩa cười gượng: “Không nhiều lắm, nửa bình.”
Nửa bình đã say? Cẩm Dạ sửng sốt, sau một lúc lâu mới nói: “Được rồi, lát nữa ta sẽ cho chàng uống.”
Diêu Thủ Nghĩa lau mồ hôi: “Vậy lão nô sẽ không quấy rầy thiếu gia cùng
thiếu phu nhân.” Hắn cung kính lui ra, đi được hai bước lại lo lắng quay đầu:“Thiếu phu nhân.”
Cẩm Dạ dừng lại động tác đóng cửa, không kiên nhẫn, ló đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Diêu Thủ Nghĩa chỉ cái chai trong tay nàng, thật lòng nói: “Làm ơn nhất định phải cho thiếu gia uống xong bình giã rượu này.”
“Được.”
Xoay người đóng cửa lại, nàng dương tay mở nắp bình, tiến đến mũi ngửi ngửi, vị ngọt nồng nặc không giống thuốc ngược lại cực kỳ giống mật tổ yến
nàng đổ lên đầu hắn đêm đó.
Cư nhiên ngay cả thuốc tỉnh rượu cũng ngọt ……
Cẩm Dạ cảm thấy không thể tin được, nhíu nhíu mày, giơ tay lên, lưu loát
ném nó ra ngoài cửa sổ. Đối với nàng mà nói, bình sứ này không hề có nửa phần tác dụng, nếu hắn thật sự tỉnh lại thì nàng thảm.
Vén lên màn giường màu đỏ, Nghiêm Tử Trạm tựa vào đầu giường, biểu tình yên tĩnh, thuần lương vô hại.
“Nghiêm đại nhân, ta sẽ không tặng giường cho ngươi.” Cẩm Dạ bĩu môi, trèo lên
giường, đang muốn một cước đá hắn xuống, còn chưa ra chiêu đã ý thức
được không thích hợp, nàng cứng ngắc quay đầu, phát giác mỹ nam vốn đang hỗn loạn kia bỗng nhiên ngồi thẳng người, hai mắt tỉnh táo, ngay cả
biểu tình cũng lạnh như băng vạn năm không thay đổi, làm sao còn thấy
chút dấu hiệu say rượu nào.
Cẩm Dạ bỗng nhiên lắp bắp: “Ngươi,
ngươi tỉnh.” Nàng vụng trộm vươn tay, đem chủy thủ trong tay áo nhét
xuống dưới gối đầu, tạm thời nàng còn chưa muốn bị mang tội danh mưu sát chồng.
Nghiêm Tử Trạm vẫn không nhúc nhích, không có dấu hiệu mở miệng.
Cẩm Dạ chột dạ tránh đi cặp mắt kia, tầm mắt tự giác lướt xuống…… vạt áo
hắn khẽ buông lỏng, làn da lõa lồ bên ngoài không trắng nõn như bình
thường, nhìn kỹ mới phát hiện phía trên nổi rất nhiều hồng ngân, hình
dạng lớn nhỏ như móng tay cái, đông một vết tây một vết, chỗ cổ càng rõ
ràng hơn.
Chẳng lẽ hắn uống rượu thân thể sẽ không khoẻ?
Nàng thở dài: “Ta biết trước mắt ngươi muốn hỏi cái gì, kỳ thật ta không
phải cháu gái của chủ quán bánh ngọt kia, ta……” Dừng một chút, nhất thời cũng không rõ muốn nói gì, Cẩm Dạ thu vạt áo, đè thấp tiếng nói: “Ta
thay ngươi nhặt thuốc về đi.” Coi như làm việc thiện, sẽ được báo đáp,
có thể hắn sẽ day dứt lương tâm mà buông tha mình.
Nàng dán mép
giường lê ra phía ngoài, ước chừng vừa đặt chân xuống đất, tay đã bị
người ta giữ chặt, nàng không kịp đề phòng, bị ôm đầy cõi lòng. Cánh tay Nghiêm Tử Trạm triền ở bên eo nàng, ngay cả tay nàng cũng bị giam cầm
vào trong ngực, sức lực kia không giống bình thường, dù chỉ một khe hở
nàng cũng không giãy ra được.
“Ngươi điên rồi phải không?” Cẩm Dạ không dám dùng tiếng nói gầm rú vốn có, ngay cả cách bày tỏ cảm xúc
phẫn nộ cũng nhẹ nhàng ôn nhu, chính mình nghe xong cũng oán khí đầy
bụng.
Bất đắc dĩ đối phương lại hoàn toàn không nhìn nàng, càng ôm càng chặt, cằm nhanh chóng đặt lên vai nàng, áp nàng đau đớn.
Vì cánh tay bị buộc chặt mà mất đi năng lực hoạt động tự do, giờ phút này
ngay cả điểm huyệt chế trụ hắn cũng trở thành hy vọng xa vời. Cẩm Dạ
liều mạng giãy dụa, nhớ tới vẻ mặt cổ quái của Diêu Thủ Nghĩa ngàn dặn
vạn dặn trước khi rời đi, lại liên hệ với hành động khó hiểu của người
nào đó giờ phút này, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.
Thất thố sau
khi say rượu, không coi là gì, nhưng tình trạng sàm sỡ người khác lung
tung như Nghiêm Tử Trạm, vậy thì thật đúng là lần đầu tiên nghe nói,
cũng là lần đầu tiên…… gặp được.
Dâm tặc.
Nàng tức giận
mắng trong lòng, lập tức không còn khách khí nữa, đầu gối liều mạng đỉnh vào bụng hắn, nào biết vẫn không chút sứt mẻ, tay chân vẫn như cũ cuốn
chặt lấy nàng.
“Buông tay, buông tay!” Cẩm Dạ nghẹn đỏ mặt, dùng sức quá độ, ngay cả hô hấp cũng trở nên không thuận.
Nghiêm Tử Trạm vô ý thức than nhẹ, cũng không nghe rõ rốt cuộc đang nói cái
gì, có điều hơi thở ấm áp phun trên cần cổ nàng, hành vi này ái muội lại thân mật, làm nàng xấu hổ và giận dữ đến mức sắp mất đi lý trí, cúi đầu cắn một ngụm vào bờ vai hắn.
Một miếng này vừa ngoan vừa chuẩn,
cả hàm răng đâm thủng da hắn, Cẩm Dạ nhanh chóng nếm được mùi máu tươi
trong khoang miệng mình, lúc nhả ra liếc vết thương nàng cắn một cái,
mới nhận thấy…… nhìn ghê người như vậy.
Chẳng qua cũng chẳng thấy áy náy là bao.
Mất vũ khí cùng cơ hội thi triển quyền cước, nàng không có gì ngoài một bộ
răng nhọn, cũng chỉ có thể oán hận lấy đầu đâm hắn, không qua ba lượt đã mềm nhũn nằm úp sấp buông tha, hai người sát cực gần, Cẩm Dạ không thấy rõ mặt hắn, chỉ có thể trừng mắt tấm màn đỏ tươi cho hết giận, đồng
thời, dự cảm không tốt dần dần dâng lên trong lòng –
Nàng cứ như
vậy qua cả đêm sao? Không phải chứ…… nàng chưa bao giờ tin vào quỷ thần, nhưng bây giờ chỉ có thể thành khẩn cầu cứu Phật tổ, mong đường Phật từ bi mong Bồ Tát hạ phàm độ thế, tóm lại, ai đến cứu nàng trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng này?!
……
……
Sáng sớm ngày hôm sau, sắc trời tờ mờ, gà gáy sang sảng.
Tân phòng Tướng phủ, không khí căng thẳng.
“Cách ta xa một chút.” Người nào đó họ Nghiêm khẩu khí lạnh thấu xương.
Cẩm Dạ không cần soi gương cũng biết dáng vẻ mình thê thảm thế nào, hóa
trang của nàng toàn bộ bị lem, son bột nước cọ khắp vai hắn, trâm cài
tóc cùng vật trang sức đã sớm rơi xuống, nguyên bản hỉ phục hoa mỹ bị
chà đạp chẳng ra bộ dáng gì.
Không xong nhất là, tay chân nàng
đều bủn rủn chết lặng, không hề còn tí xíu cảm giác, nàng mở to đôi mắt
trắng đêm chưa ngủ, dở khóc dở cười nhìn người đàn ông biểu tình ghét bỏ lại tinh thần phấn chấn kia rút tay ra như chạm phải khoai lang nóng.
Vì thế thân thể mất cân bằng.
Sau đó…. bất hạnh ngã xuống.
Nàng chật vật ngã xuống, quỳ rạp trên mặt đất, không còn sức lực đứng lên,
chỉ phải ngẩng đầu cắn răng nói: “Phu quân đại nhân, thiếp thân có lễ.”
Dập đầu năm lần đại lễ, mong ngài có thể vừa lòng.