Phượng Tê cung, đèn đuốc sáng rực.
Trước mắt đều là tường ngọc, cô gái tay cầm đèn cung đình chia làm hai bên,
Mẫn Thái Hậu ngồi ngay ngắn chính giữa ghế dài, quần áo hoa phục, khí độ ung dung, dáng vẻ tự phụ. Dung mạo sớm qua tuổi ba mươi, lại vì bảo
dưỡng thoả đáng, không tìm được nửa phần nếp nhăn hay dấu hiệu già cả.
“Nương nương, Cửu Vương gia đến đây.” Thái giám tiến đến thông báo nhỏ giọng nói:“Đang ở sau thiên điện.”
Mẫn Thái Hậu giật giật ngón tay, thản nhiên nói:“Tuyên.”
Sau một lúc lâu, rèm thủy tinh bị vén lên, nam tử áo tím bước nhanh tiến
vào, vạt áo vung lên, quỳ một gối xuống đất:“Nhi thần Trì Nguyệt Hằng
tham kiến mẫu hậu.”
“Đều là người trong nhà, những lễ nghi phiền
phức này cứ giảm đi.” Mẫn Thái Hậu nâng cằm, thái giám bên cạnh nhanh
chóng mang vào một chiếc ghế, đặt ở bên cạnh. Bà vươn tay vỗ vỗ tay vịn, thái độ ấm áp:“Ngồi xuống cạnh ai gia.”
“Nhi thần tuân mệnh.” Trì Nguyệt Hằng mỉm cười, lập tức ngồi xuống.
Mẫn Thái Hậu nghiêng đầu sâu kín liếc hắn một cái, sau đó thở dài.
Trì Nguyệt Hằng biết thời biết thế tiếp lời nói:“Mẫu hậu sao khuya như vậy
còn chưa đi ngủ?” Nói xong lại giật mình, bởi vì cặp tay ngọc đeo nhẫn
mã não hồng kia lại phá lệ đưa ly trà vàng lại đây, hắn không tiếp nhận, nhẹ giọng thử:“Hay là có chuyện gì phiền lòng, nhi thần nguyện giải ưu
cho mẫu hậu.”
Mẫn Thái Hậu cũng không nói tiếp, thật lâu sau mới
cười chỉa chỉa chiếc chén trong tay hắn: “Đây là lá trà trước đó vài
ngày phiên bang tiến cống, ngươi nếm thử.”
Cố nói đến hắn, hiển nhiên là có quỷ.
Thẳng thắn mà nói, Trì Nguyệt Hằng đối với người phụ nữ thân phận cao quý
trước mắt mặc dù không coi như rất hiểu biết, nhưng cũng nghe thấy không ít sự tích cuộc đời.
Khi tiên hoàng còn tại vị, tuy mẫu thân hắn là một trong tứ phi hai tần, lại là người trời sinh tính tình đạm bạc,
cho tới bây giờ cũng không học những thủ đoạn tranh thủ tình cảm, sau
khi sinh hạ hắn gần như không nhìn thấy bóng dáng Hoàng Thượng. Nhưng
Mẫn Thái Hậu này, vốn là một chiêu nghi nho nhỏ, sau lại không biết ám
hại bao nhiêu mạng người, đi từng bước một, cuối cùng cười ngồi lên vị
trí ngày hôm nay, từ nay về sau chấp chưởng phượng ấn hậu cung.
Ở Đại Trì, huyết mạch thế hệ hoàng tộc đời trước vốn ít ỏi, tính thêm mấy vị công chúa chẳng qua cũng chỉ mười lăm người, đến khi hắn mười tuổi,
thái tử không hiểu sao bị phế, sau đó chậm chạp chưa lập thái tử, đợi
đến khi Mẫn Thái Hậu sinh đứa con tiếp theo mới xác định.
Cho tới bây giờ, những hoàng tử này đều bị ban đất phong, xa ở biên cương, sợ
là không bao giờ có thể trở về. Về phần hắn cùng mẫu thân, hai người sở
dĩ có thể may mắn ở lại trong cung, có lẽ vì tính cách mẫu thân không
tranh với đời, có lẽ vì khi hắn còn trẻ chưa từng khiến cho phụ hoàng
chú ý, hành vi như một con ngựa hoang thoát cương, suốt ngày chỉ biết
điên loạn làm người ta tức giận……
Càng ngoài ý muốn là, vào cái
năm khi hắn còn yếu thế, người phụ nữ này lại để cho hắn phụ chính.
Đương nhiên, hắn biết nguyên nhân, hoàng đế tuổi nhỏ, Nghiêm Tử Trạm làm Tể tướng sau dần dần nắm quyền lực, mà hình như Tống Chính Thanh cũng
thu hồi dáng vẻ trung thần không có tiếng tăm gì, đối với bà ta mà nói,
giờ này khắc này cực độ cần có một người đứng ở bên cạnh.
Có
điều, tuy đối với người phụ nữ này không có hảo cảm, nhưng vừa nghĩ đến
khuôn mặt bánh bao tròn tròn của Trì Nhược Thần cùng với làn điệu tội
nghiệp gọi hắn Cửu ca, hắn vẫn mềm lòng thay người này bảo trụ giang
sơn. Dù sao hắn đối với ngôi vị hoàng đế cũng không hứng thú, so với
việc chắp tay dâng cho họ khác không bằng để lại cho đệ đệ họ Trì.
“Nguyệt Hằng.” Ngón tay sơn móng đỏ đậm nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn.
Trì Nguyệt Hằng phục hồi tinh thần lại, bưng chén nhấp một ngụm, lễ phép
nói:“Thật là trà ngon, mùi hương thoang thoảng, đáng giá thưởng thức.”
Mẫn Thái Hậu gật gật đầu, phân phó cung nữ:“Đem số còn lại bao kỹ, đưa đến Cửu vương phủ đi.”
Trì Nguyệt Hằng sửng sốt:“Mẫu hậu, việc này……”
Mẫn Thái Hậu khoát tay:“Hoàng đế không thích uống trà, ai gia cũng không
quen uống nước trà ngoại bang, ngươi đã cảm thấy ngon, vậy mang về cho
tỷ tỷ nếm thử, chẳng qua chỉ là chút đồ vật thôi, không cần chối từ.”
Nói xong, bà ta bỗng nhiên cầm lấy khăn tay sặc sỡ lau lau khóe mắt,
không phải không có phiền muộn nói:“Nghĩ đến cũng đã mấy ngày nay không
gặp tỷ tỷ, thân thể tỷ ấy thế nào?”
Trì Nguyệt Hằng cười đáp:“Mẫu phi hết thảy đều mạnh khỏe, đa tạ mẫu hậu quan tâm.”
“Có rảnh thì bảo tỷ ấy vào cung nhiều một chút, ai gia ngay cả một người
nói chuyện cũng không có, quá tịch mịch .” Mẫn Thái Hậu mím môi, hiếm
khi yếu ớt. Chỉ tiếc ở trong mắt Trì Nguyệt Hằng, cũng là diễn trò, hắn
dắt khóe môi nhếch cằm đáp ứng:“Tất nhiên, nhi thần trở về nhất định sẽ
chuyển cáo mẫu phi, mẫu hậu nhớ bà ấy như thế.”
Cũng nên là thời
điểm vào chủ đề chính rồi…… trong lòng hắn ẩn ẩn có chút không kiên
nhẫn, đến lúc này đi cũng được rồi, cố tình người phụ nữ này cực kỳ
khách sáo, phải nhìn thấu nội tâm của ngươi mới bằng lòng chậm rãi nói
ra nguyên do.
Một hồi lâu sau, truyền đến tiếng nói không mặn không nhạt:“Hôm qua hoàng đế đã tới Phượng Tê cung.”
Trì Nguyệt Hằng sụp mắt, chậm đợi câu dưới.
“Hoàng đế càng ngày càng làm càn, qua loa nghĩ cái thánh chỉ, còn lại đây hỏi ý kiến ai gia.” Mẫn Thái Hậu vỗ về trán, lắc đầu nói:“Vớ vẩn, quả thực vớ vẩn, Nguyệt Hằng ngươi có biết thánh chỉ của hoàng đế dụng ý ra sao?”
Bà ta thật tình đánh giá người đàn ông trước mặt, thấy hắn vẫn như cũ
trầm mặc không nói, không khỏi híp mắt:“Ai gia hiểu, ngươi đã sớm biết,
đúng hay không?”
Trì Nguyệt Hằng thở dài:“Nhi thần còn cho rằng
Hoàng Thượng là tâm tính trẻ con, đùa giỡn thôi, sao có thể biết người
thật sự vì Nghiêm tướng thu xếp hôn sự, thật làm người ta không thể
tưởng tượng.”
Mẫn Thái Hậu ho nhẹ một tiếng, bưng trà lên nhuận nhuận mồm, chậm rãi nói:“Việc này ai gia muốn nghe ý kiến của ngươi.”
Trì Nguyệt Hằng thấp giọng nói:“Xin thứ cho nhi thần đần độn, không rõ lời nói của mẫu hậu có ý gì.”
“Nếu ai gia nhớ không lầm, Nghiêm tướng đã hai mươi ba.” Bà ta dựa lưng vào
ghế, chậm rãi nói:“Nghiêm gia tận trung cương vị công tác cho Đại Trì
ta, bày mưu tính kế, giang sơn này cũng có một phần công lao của bọn họ, chỉ hôn cho Nghiêm tướng biểu thị thánh sủng căn bản không có gì đáng
trách, nhưng hoàng đế tùy tiện đưa ra chuyện này không khỏi có chút qua
loa.”
Trì Nguyệt Hằng trầm giọng phụ họa:“Lời nói của mẫu hậu chí phải, ngày ấy Hoàng Thượng hỏi riêng nhi thần có thể có người nào thích hợp chỉ hôn cho Nghiêm tướng, nhi thần không dám làm chủ.”
Mẫn Thái Hậu ngồi thẳng thân mình, khẽ cười nói:“Không còn cách nào, ngươi nói nghe một chút, có thể có người phù hợp?”
Đây là…… thật muốn chỉ hôn ?
Trì Nguyệt Hằng sửng sốt, gần như có thể tưởng tượng ra bộ dạng gương mặt
lãnh liệt của người nào đó vặn vẹo. Suy nghĩ nửa khắc, hắn do dự
nói:“Nghiêm tướng tuấn tú lịch sự lại đầy bụng kinh thư, nhi thần trong
một chốc cũng không chọn ra được người có thể xứng đôi Nghiêm tướng.”
Mẫn Thái Hậu đột nhiên bình tĩnh nhìn hắn một trận, ý vị thâm trường
nói:“Thân là Vương gia phụ chính của Đại Trì, Nguyệt Hằng ngươi cũng
không nên chỉ lo lắng những việc như vậy.”
“……” Trì Nguyệt Hằng
mân môi, chỉ hôn cho người khác cũng đành, cố tình lại là tên Nghiêm Tử
Trạm tâm cao khí ngạo hành vi bất thường kia, thật đúng là sợ đến lúc đó hắn sẽ đương trường làm hoàng đế khó coi. Ý tứ của Mẫn Thái Hậu, không
phải hắn không rõ, đơn giản là muốn tìm một cô gái nhạy bén nghe lời chế trụ Nghiêm Tử Trạm, nói cho hay là tứ hôn, nói trắng ra chẳng qua là
giám thị mà thôi.
Nhưng — Nghiêm Tử Trạm là nhân vật lợi hại ra
sao, hẳn là không có cô gái nào có thể ràng buộc được hắn, huống chi về
sau muốn làm nữ chủ nhân Nghiêm gia lâu dài ở tại tướng phủ, tất nhiên
phải làm tốt chuẩn bị trải qua đủ loại đau khổ, phải có ý chí kiên cường cùng suy nghĩ thông minh tuyệt đỉnh……
Loại con gái này chạy đi đâu tìm?!
“Mẫu hậu, để nhi thần suy nghĩ thêm vài ngày đi, ngày nào đó có người thích
hợp nhi thần chắc chắn sẽ bẩm báo với người trước tiên.”
“Cũng
tốt, việc này phải cẩn thận.” Mẫn Thái Hậu vỗ vỗ vai hắn, từng chữ từng
chữ nói:“Có một điều ngươi phải nhớ kỹ, hoặc là chọn khuê nữ quan nhỏ e
lệ khúm núm, hoặc là chọn nhà cùng Nghiêm tướng thế lực ngang nhau, đạo
lý chọn người không cần nói cũng biết, về sự lựa chọn sau, câu chuyện
trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi ngươi nên hiểu hơn so với ai gia.”
Nếu trong lòng bà đã có chủ ý, tự mình chọn một người chẳng phải tốt lắm
sao? Trì Nguyệt Hằng âm thầm căm tức, người đàn bà này nói bóng nói gió
một hồi, kỳ thật trong lòng nên sớm có người thích hợp, mượn miệng Vương gia phụ chính như hắn gián tiếp nói cho Hoàng Thượng, tính toán thật
đúng là tốt.
Như nhìn ra đối phương không vui, Mẫn Thái Hậu mềm
giọng tiếp tục nói:“Kỳ thật hậu cung không nên tham gia triều chính, hôm nay ai gia đã là ngoại lệ, về sau phiền toái Nguyệt Hằng ngươi .”
“Đây là phận sự của nhi thần, không dám nói tới hai chữ phiền toái.” Trì
Nguyệt Hằng đứng lên, lại lần nữa quỳ xuống hành lễ:“Sắc trời đã muộn,
nhi thần bỗng nhiên nhớ tới mẫu phi lúc trước dặn dò thay bà mang về
chút điểm tâm, nhi thần sợ tửu lâu đóng cửa, xin cho……”
Mẫn Thái Hậu nhẹ giọng ngắt lời:“Sớm trở về đi, ai gia phái người đưa ngươi.”
“Đa tạ mẫu hậu.”
Ngồi kiệu đi tới ngoài vương phủ, bóng đêm như mực, gió lạnh thổi tan oi
bức. Trì Nguyệt Hằng thích ý thở dài một hơi, quả thực vẫn càng thích
ứng không khí bên ngoài hoàng thành. Nâng chân đang muốn bước lên thềm
đá, chợt thấy có người mặc áo đen từ mái hiên nhảy xuống, hắn đề phòng
lui một bước, sau khi thấy đối phương kéo khăn che mặt, hắn nói:“Bổn
vương chờ ngươi hồi lâu, thế nào, đêm qua rất phấn khích chứ, tiểu nương tử tính tình cổ quái kia có đánh ra hoa lửa hay không?”
Người áo đen ôm quyền:“Hồi bẩm Vương gia, thuộc hạ đánh đuổi hộ vệ Tích Kì của
Nghiêm tướng sau e sợ bị người ta phát hiện, chờ ngay tại bên ngoài,
không thể biết được nhiều tình huống.”
Trì Nguyệt Hằng vô cùng
đau đớn:“Haiz haiz haiz, ngươi nói ngươi làm sao bây giờ, việc vui duy
nhất của bổn vương đêm nay đều bị nô tài làm việc bất lợi nhà ngươi phá
hủy.”
“Thuộc hạ cam nguyện bị phạt, nhưng mà……” Người áo đen muốn nói lại thôi.
Trì Nguyệt Hằng nắm cổ áo, túm hắn đứng lên:“Có cái gì thì nói cái đó, chỉ
cần có thể làm cho bổn vương cảm thấy hứng thú, đều được!”
Người áo đen nghiêm mặt nói:“Lúc sau thuộc hạ ngụy trang thành xa phu, chở tiểu thư Tô gia quần áo không chỉnh hồi phủ……”
“Cái gì?! Quần áo không chỉnh?” Trì Nguyệt Hằng trừng to mắt.
Người áo đen bất đắc dĩ:“Vương gia, xin cho thuộc hạ nói xong.”
Trì Nguyệt Hằng gật đầu như đảo tỏi:“Ngươi nói ngươi nói.”
Người áo đen nghiêm túc nói:“Ở cửa Tô phủ, thuộc hạ gặp được Sở Luật – thị vệ bên người của nội các thủ phụ Tống đại nhân, hắn cực kỳ cung kính với
Tô tiểu thư, mở mồm là đại tiểu thư, đối với miệng vết thương trên người nàng càng căng thẳng. Thuộc hạ cảm giác nghi hoặc sâu sắc, tự mình
quyết định canh giữ ở Tô phủ, rồi sau đó lúc nửa đêm, thấy Sở Luật từ
cửa sau đi ra, thần bí trở về Tống phủ.”
Trì Nguyệt Hằng kinh ngạc:“Thật sự có chuyện này?”
Người áo đen thành thật nói:“Thuộc hạ không dám bịa đặt sự thật.”
“Một khi đã như vậy…… phải tra xét quan hệ của tiểu thư Tô gia cùng Tống Chính Thanh đi.”