Đây là một tòa miếu
thờ bị bỏ hoang, tượng phật phủ kín bụi bặm, nến đỏ đốt dở một nửa, trên mặt đất trải mấy dúm cỏ khô, có lẽ là dấu vết người qua đường để lại
khi qua đêm. Nhìn quanh bốn phía, góc tường chằng chịt mạng nhện, cửa sổ giấy rách tung toé, nhìn thế nào cũng thấy là cảnh tượng cũ kĩ không
chịu nổi.
Theo lý thuyết, ở trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, tâm tình không nên quá vui.
Nhưng Cẩm Dạ từ khóe môi đến đuôi lông mày đều nhiễm ý cười, nàng nhặt một
cây gậy gỗ dài tùy ý gẩy gẩy đống lửa đang cháy to ở giữa miếu, chỉ cảm
thấy nơi đó đốm lửa bùm bùm văng khắp nơi giống như nàng giờ phút này
đang mênh mông cảm xúc, nhiệt tình trào dâng không thể dừng lại được.
Làn váy thật dài lây dính một chút tro bụi, nàng cũng lười phủi đi, lơ đễnh ngồi ngay tại chỗ, ánh mắt không rời người đàn ông trước mặt hai tay bị trói sau lưng buộc trên khung cửa sổ gỗ dù chỉ một chút.
“Thật
ngượng ngùng, Nghiêm đại nhân chịu khổ, có điều ta đã giải huyệt của
ngươi, hẳn là sẽ không quá khó chịu.” Cẩm Dạ nghiêng đầu, ánh mắt phá lệ sáng ngời, một lát lại thật sự không nhịn được cười trộm ra tiếng. Làm
sao bây giờ, nhìn thấy kẻ thù trở thành tù nhân sinh tử nắm giữ trong
tay mình, loại cảm giác này thật sự quá mức tuyệt vời……
“Có phải ngươi muốn giết ta?” Tiếng nói lãnh liệt ngăn lại nụ cười cẩu thả của nàng.
Cẩm Dạ nhướn mày:“Sao, ngươi bắt đầu sợ chết? Nếu ngươi cầu xin ta ta sẽ
suy nghĩ đến việc cho ngươi một con đường sống.” Nàng lạnh lạnh vỗ vỗ
tay, sau đó từ mặt đất đứng lên, chậm rãi đến gần hắn.
Ánh trăng
chiếu rọi vào từ khung cửa sổ phía sau Nghiêm Tử Trạm, quyến luyến ở
trên sườn mặt tú trí* hạ xuống chút ánh sáng như sương mù. Ánh mắt xuất
sắc nhất trong ngũ quan bị bịt kín, ngược lại khiến cho cánh môi mỏng có độ cong xinh đẹp kia càng thêm mê người, vì hai tay bị trói ngược phía
sau, dáng người hắn hơi hơi chúi xuống, tóc đen chảy dài theo cổ áo mở
rộng, sinh ra một cảm giác xinh đẹp khó hiểu.
[tú trí: thanh tú, trí tuệ]
Cẩm Dạ híp mắt, bỗng nhiên có chút chạnh lòng, mỹ mạo cũng tốt, gia thế
cũng tốt, chuyện tốt đều bị một mình hắn chiếm đi, ông trời dữ dội bất
công, thậm chí còn cho tên tàn nhẫn thô bạo kia làm xằng làm bậy.
Vừa nghĩ như vậy, nàng càng cảm thấy khó chịu, tiến đến bên tai hắn oán hận cắn răng:“Để ta cẩn thận suy nghĩ một chút, rốt cuộc nên xử trí ngươi
như thế nào.”
Nghiêm Tử Trạm đột nhiên cười khẽ:“Tiểu nhân vật, nhát gan sợ phiền phức, chẳng làm được việc gì.”
Cẩm Dạ trừng mắt:“Ngươi nói cái gì!”
Nghiêm Tử Trạm phiết phiết môi, không muốn nhiều lời, nghiêng mặt đi.
Cẩm Dạ dùng sức nắm ống tay áo, một lát lại buông ra, chậm rãi nói:“Ta
không thể giết ngươi, cũng bởi vì ta nhát gan sợ phiền phức, chẳng qua
ta cho rằng, so với chết, còn có càng nhiều phương pháp tra tấn có thể
làm cho người ta thống khổ.”
“Có lý.” Hắn chậm rãi đáp lại một
câu, lúc sau lại mân môi, ý vị thâm trường cười:“Hy vọng ngươi sẽ không
hối hận.” Tươi cười sâu xa, thanh tuyến lại chắc nịch, tựa hồ có thể
nghe ra ẩn nhẫn cùng lệ khí.
“Ta nghĩ…… trong lòng ngươi chắc là
tức điên rồi.” Cẩm Dạ lui ra phía sau một bước đánh giá hắn,“Cằm ngươi
banh thật chặt, mi tâm lại có nếp gấp, thanh âm nghe không êm tai như
lúc trước, chậc chậc, có phải trước mắt ngươi hận không thể đem ta thiên đao vạn quả hay không?”
[thiên đao vạn quả: chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây]
Nghiêm Tử Trạm hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Cẩm Dạ đi trở về cạnh bàn thờ, bắt đầu tìm kiếm chiếc bao đặt phía trên,
bàn tay trắng nõn linh hoạt đem vật bên trong lấy ra, sau đó xếp lên mặt bàn.
Kiếm, đoản đao, kim châm…… đều là mấy vũ khí nhẹ nhàng.
Động tác trên tay nàng chưa dừng, môi đỏ mọng lải nhải, như là đang lầm bầm
lầu bầu: “Kỳ thật ta không thích nhất là đại đao trường kiếm, vừa nặng
lại không linh hoạt, đâm vào còn dễ dàng làm người ta thủng bụng, không
hề có một chút mỹ cảm.” Đầu ngón tay lướt qua từng kiện binh khí, nàng
cười cười, tiếp tục nói:“So sánh với những thứ đó, roi da mới là vũ khí
ta yêu thích, tẩm nước hạt tiêu, mặc dù chỉ một roi cũng đủ làm người ta sống không bằng chết.”
Ba – tiếng roi thanh thúy trong bầu trời đêm phá lệ thê lương.
Ngón tay dài của Cẩm Dạ quấn quít lấy đuôi roi, ác ý nói:“Nghe nói Nghiêm đại nhân thích ngọt?”
Nghiêm Tử Trạm không đáp, từ đầu tới đuôi đều là dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười kia, nhàn tản bình tĩnh như thưòng.
Cẩm Dạ chém ra hai quyền vào chiếc bình gốm sứ,“May mà có cửa hàng chưa
đóng cửa, ta mua chút mật tổ yến lại đây cho đại nhân nếm thử.” Tùy tay
đem đuôi roi tẩm vào bình, lôi ra sau liền trở nên có chút ướt dính ……
Nàng nháy mắt mấy cái, khẩu khí vô tội:“Ta là lần đầu tiên nếm thử,
không biết có phải so với nước hạt tiêu còn lợi hại hơn một ít hay
không.”
Sắc mặt Nghiêm Tử Trạm khẽ biến, roi dính mật tổ yến, nghĩ nàng nhất định là điên rồi.
Cẩm Dạ dương cao tay:“Hai mươi roi, ân oán giữa ta và ngươi từ nay về sau xóa bỏ.”
Tiếp theo, tiếng roi vung lên mang theo tiếng gió gào thét bên tai, cơ hồ là cùng trong lúc đó, vạt áo trước ngực hắn liền nở hoa, trên roi mang
theo xước mang rô đâm vào trong thịt, khi rút ra đau đớn khó có thể chịu được, trong khoảnh khắc chỗ da thịt kia phá thành mảnh nhỏ, máu tươi
nối đuôi nhau từ vết thương trào ra.
“Đại tỷ tiêu cục kia thật
đúng là cho ta một vũ khí tốt.” Cẩm Dạ mắt lạnh nhìn từng vết máu dài,
thản nhiên nói:“Còn mười chín roi.”
“Nếu ngươi không đếm được, ta cũng có thể đếm thay.” Nghiêm Tử Trạm dựa vào tường, môi đi mất đi màu máu.
“Sao ta có thể không biết xấu hổ.” Cẩm Dạ nhẹ nhàng dịu dàng nói nhỏ, lực đạo vung roi lại càng ngày càng tàn nhẫn.
Đợi khi mười roi đi qua, áo ngoài mở rộng của hắn đều dính vết máu, tất cả
áo trong ở nửa người trên đều tổn hại, ngực bụng áo rách quần manh, có
điều cũng không nhìn thấy xuân sắc gì, mặc dù mỹ nhân có khuynh thành đi nữa, nhưng nếu biến thành da tróc thịt bong thì cũng không còn mỹ cảm.
Đương nhiên, Cẩm Dạ vốn là vì thưởng thức dáng vẻ nghèo túng của hắn, nhưng
thẳng thắn mà nói, đến khi động thủ thật nàng ngược lại không có chờ
mong như ban đầu, thậm chí còn cảm thấy không thú vị.
Không có
tiếng kêu thảm thiết xin khoan dung như mong muốn, nàng có thể lý giải,
nhưng ngay cả kêu rên cùng biểu tình trên mặt cũng không có, làm cho
nàng không khỏi cảm giác thất bại sâu sắc.
Cẩm Dạ cúi đầu nhìn
cây roi nắm trong tay, trên đuôi roi, lây dính máu tươi. Nàng chưa hưởng qua đau đớn khi bị quất, nhưng khi còn trẻ sư phụ dạy võ nghệ cho nàng
đã ở trước mặt nàng tự tay giáo huấn một tên hái hoa tặc, dùng là cành
dương liễu, nhưng lại tra tấn người nọ đến mức lăn lộn đầy đất thống khổ không chịu nổi.
So sánh với — nay nàng dùng là roi thật đó! Sao
đối phương lại như không đếm xỉa đến, chẳng lẽ một chút đau đớn cũng
không cảm thấy sao? Hay là ông trời làm cho hắn trong thời gian ngắn
linh hồn thoát xác ……
Đây, đây đúng là không có đạo lý.
Hồ nghi tràn ngập khuôn mặt, Cẩm Dạ không tin vào tà thuật, lại lần nữa
ngưng thần, chân khí thúc giục nhập cổ tay, liều mạng luân chuyển.
Một roi này, cuối cùng được đền bù mong muốn, cần cổ trắng nõn của Nghiêm
Tử Trạm mơ hồ tràn ra gân xanh. Cẩm Dạ còn chưa kịp cười, cánh tay bên
phải liền truyền đến đau đớn thấu xương, đau đớn xé rách nóng bỏng, làm
cho nàng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh. Cánh tay phải bị Tích Kì gây thương tích vốn chưa khỏi hẳn, động tác mạnh tự nhiên liền nứt ra.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, báo thù không được lại hại
mình, sự tình sao có thể diễn biến thành như thế……
Thật cẩn thận
ôm cánh tay bị thương, Cẩm Dạ đổi thành tay trái cầm roi, điều chỉnh hơi thở sau lực đạo rõ ràng không bằng tay phải, nàng chậc lưỡi, càng lúc
càng thấy trong lòng không khoái, mà người đàn ông trước mặt cũng nhanh
chóng hồi phục thong dong, thậm chí còn có khí lực nói châm chọc –
“Sao, không còn sức?”
“Chê cười, mặc dù đánh ngươi trăm roi cũng dễ dàng.”
“Xin cứ tự nhiên.”
Cẩm Dạ tức giận đến nghiến răng, một bên là tay đau, một bên là lòng giận.
Nàng chưa bao giờ đụng phải người như thế, sinh ra trong cẩm y ngọc thực, cố tình lại có lực nhẫn nại quá mức như vậy, đại nạn đổ đầu cũng không
biết thu liễm, mặc dù không kiêu ngạo ương ngạnh, thì cũng là tư thái
thanh cao ra vẻ ngươi có thể xử ta như thế nào.
Người như thế, không phải quá mức tự đại, vậy thì là có mười phần mười nắm chắc cùng đường lui.
Cẩm Dạ tâm tư vừa động, bước nhanh tiến lên tới gần hắn, tay ác ý đặt tại
chỗ bị vết roi sâu nhất, thấp giọng hỏi: “Nghiêm đại nhân, ngươi lại ẩn
dấu âm mưu quỷ kế gì?” Giống như mới vừa rồi ở bóng tối, hắn một mình
một người đi loanh quanh nửa ngày, vì dẫn dụ dư đảng thích khách muốn
giết hắn, đối phó với người đàn ông này, thời điểm nào cũng không nên
khinh thường.
Nghiêm Tử Trạm vẫn chưa mở miệng, khóe môi hiện lên nụ cười nhợt nhạt ý vị sâu xa, vì đau nhức mà trên trán thấm ra mồ hôi
tinh mịn, gần như thấm ướt dây đai bịt mắt, mà vải dệt kia vốn là thiên
tàm ti, tính chất mỏng nhẹ, vốn là màu xám, cũng vì mồ hôi không ngững
roi xuống trên thái dương mà dần dần hiện ra xu thế trong suốt.
“Ngươi đang kéo dài thời gian!” Cẩm Dạ kinh hãi, lúc lui về phía sau còn dẫm
phải váy của chính mình, nàng chật vật té ngã, luống cuống tay chân đứng lên, cảm thấy bối rối vô cùng, không hiểu hắn đến tột cùng có nhìn thấy dáng vẻ của mình hay không.
Trước mắt đoán mò cũng không có ý
nghĩa gì, nàng một tay nhấc lên chiếc chén gốm đựng mật tổ yến, đổ ùm
lên trên đầu hắn, chất lỏng bổ dưỡng mềm mại ngọt nị chảy xuống từ đỉnh
đầu Nghiêm Tử Trạm, làm hắn không thể không gắt gao nhắm mắt lại.
“Tiện nghi ngươi.” Không cam lòng dậm chân, Cẩm Dạ xoay người đẩy cửa ra, nhanh chóng rời đi.
Bên ngoài như trước tối đen như nước sơn, cước bộ của nàng hơi hỗn độn, chỗ bị thương kêu gào đau đớn, nơi này là ngoại ô, xung quanh không có
người ở lại, ban đầu khi nàng mang theo Nghiêm Tử Trạm lại đây xe ngựa
cũng vì sợ bị phát hiện mà vứt ở cửa thành.
Gió nghênh diện mà
đến làm cho nàng tỉnh táo lại, nguyên bản chưa từng lo lắng đến những
nhân tố bất lợi lần lượt hiện lên, Cẩm Dạ nhanh chóng ý thức được hành
động đêm nay hoang đường cỡ nào, có lẽ quan binh sẽ nhanh chóng phát
hiện Nghiêm Tử Trạm mất tích, mà bằng cước lực của mình nhất định không
thể nhanh chóng trở lại nơi an toàn.
Lắc đầu cười khổ, nàng rốt cục biết nghĩ mà sợ.
Đi cả buổi, còn chưa thấy cửa thành, lại thấy bãi tha ma, mộ phần thê
lương, ma trơi thật nhiều, khi nãy Cẩm Dạ một lòng báo thù không hề chú
ý, nay lẻ loi một mình hành tẩu đột nhiên cảm thấy hàn ý, ma trơi tựa
như ánh mắt của rất nhiều oan hồn, âm trầm nhìn chằm chằm nàng không
buông.
Cẩm Dạ từ từ nhắm hai mắt, chỉ có thể cúi đầu không ngừng
bước đi nhanh hơn, khi rẽ vào đường nhỏ bỗng nhiên lảo đảo một cái, bả
vai bị giữ chặt, nàng sởn hết da gà, gần như muốn thét chói tai ra
tiếng.
Một bàn tay vươn đến, bưng kín miệng của nàng –
“Đại tiểu thư, là ta.”
Cẩm Dạ nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, nàng thở
một hơi thật dài, chưa bao giờ cảm kích sự tồn tại của A Sở như vậy, gắt gao cầm lấy ống tay áo hắn, nàng tự trấn định:“Đi, chúng ta mau rời
đi.”
A Sở không hé răng, nhìn chằm chằm vào cô gái sắc mặt trắng
bệch quần áo không chỉnh trước mắt, do dự sau một lúc lâu, đang muốn mở
miệng hỏi, lại bị nàng nóng vội đánh gãy:“Ngươi đừng hỏi ta lúc trước
làm gì! Về nhà trước nói sau.”
“Không phải ta muốn hỏi này.” A Sở thở dài, chỉa chỉa cổ nàng bất an nói:“Đại tiểu thư, khóa trường mệnh của người đâu?”
Cẩm Dạ phản xạ nâng tay, sờ cần cổ trụi lủi, choáng váng.